Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 159: Đây đều là duyên phận (4)



Khuôn mặt La Hồng đầy biếu tình như bị táo bón.

Từ chối không được, La Hồng nắm chặt hình trụ đang treo kia, tùy ý nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Hình trụ đụng vào bên trên chuông Thánh Nhân, chiếc chuông rung lên, một cỗ sóng âm vô hình khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn qua toàn thân La Hồng.

Lý Tu Viền ở ngoài rìa gác chuông chắp tay, sắc mặt dịu dàng nhìn.

Mà toàn thân La Hồng thì chấn động, Chính Dương khí trên người khó mà ức chế, nó hiển hiện, óng ánh chói mắt, giống như ánh mặt trời chiếu rọi.

Lý Tu Viễn nhìn thấy vậy bùi ngùi không thôi, khó trách phu tử lại nhận La Hồng tiểu sư đệ, Chính Dương khí như thế này, quả thực là Nho tu trời sinh.

Sóng âm chuông Thánh Nhân khuếch tán, sau một lúc dường như bị cái gì dẫn dắt, điên cuồng tràn vào trong đan điền của La Hồng.

Hử?

Sắc mặt La Hồng thay đổi, trong đan điền thế nhưng là đại bản doanh tà tu của hắn, là căn cứ của tà sát.

Chuông Thánh Nhân này sẽ không hủy đi căn cơ tà đạo của hẳn chứ?

Soạt, soạt!

Nhưng mà, La Hồng lại nghe thấy âm thanh xiềng xích rung động.

Thanh ma kiếm ATuLa yên tĩnh lơ lửng trong đan điền của hắn, dưới sóng khuếch tán của tiếng chuông Thánh Nhân, thực sự là bỗng nhiên rung động.

Ầm!

Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân va chạm với ma kiếm ATuLa, giống như là củi khô gặp liệt hỏa, bạo phát ra năng lượng ba động cuồn cuộn ngất trời.

La Hồng sững sờ.

Chương 136 lần (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lại gõ chuông một lần nữa, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa phun trào, khiến cho ma kiếm ATuLa thực sự bạo phát ra lực tà sát ngập trời.

Lực tà sát va chạm với tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân, bù trừ lẫn nhau.

Mà lực tà sát còn thừa thì tiêu tán chung quanh, dung nhập với đan điền của La Hồng, ngưng tụ thành sát châu…

La Hồng thấy thế lập tức hưng phấn.

Ma kiếm ATuLa này thế nhưng phách lối không thôi, chiếm cứ đan điền của hắn, xưng vương xưng bá…

Không nghĩ tới bây giờ chuông Thánh Nhân lại có thể áp chế ma kiếm ATuLa.

Con mẹ nó, cho ngươi phách lối nữa đi!

La Hồng lại lần nữa thôi động hình trụ gõ chuông.

Đòng!

Tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân lại lần nữa tăng vọt, vào trong cơ thể của La Hồng, cọ rửa nhục thân của La Hồng.

Ma kiếm ATuLa lại lần nữa bộc phát ra lực tà sát kháng cự tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân.

La Hồng kẹp ở giữa, ngồi không hưởng lợi, sau khi gõ tám chín lần liền ngưng tụ ra một viên sát châu…

La Hồng chẳng thể nào ngờ được, lại có thế mượn chuông Thánh Nhân đế tu hành tà pháp!

La Hồng càng gõ càng tò mò.

m thanh Đông đông đông vang vọng không dứt bên trong Tắc Hạ học cung.

Đương nhiên, so với âm thanh Lý Tu Viền gõ chuông, phạm vi âm thanh La Hồng gõ chuông truyền vang cũng chỉ trong toàn bộ Tắc Hạ học cung mà thôi.

Lý Tu Viễn ở phía xa nhìn rất hài lòng.

Tiểu sư đệ rất ngoan, không giống như phu tử nói, cần y phải đè xuống bắt gõ chuông.

Cứ theo tình hình này, tiểu sư đệ không chừng thật sự có thế một hơi gõ chuông chín mươi chín lần.

Cả người La Hồng vò cùng phấn chấn, không ngừng gõ chuông, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân cọ rửa nhục thể của hắn. Hắn không biết là giờ phút này, trên nhục thể của hắn Chính Dương khí càng phát ra nồng đậm, mơ hồ tạo thành một thực thể dày đặc trên đầu của La Hồng!

Lý Tu Viễn thấy vậy, nhướng mày: “Tiểu sư đệ có thiên phú nho tu…”

m thanh gõ chuông vẫn còn tiếp tục.

La Hồng càng gõ càng hưng phấn, chín mươi chín lần rất nhanh liền xong, mà trong đan điền của hắn, ngưng tụ chín viên sát châu, khiến cho lượng sát châu của hắn đạt đến mười tám viên.

Trên thực tế, La Hồng cảm giác lúc nào hắn cũng có thể thăng cấp thành tà tu Lục phẩm.

Nhưng mà La Hồng nghĩ nghĩ, vần quyết định tiếp tục gõ chuông, hắn câm thấy có thể nhân cơ hội này ngưng tụ thêm nhiều sát châu một chút.

Chín mươi chín lần…

Lý Tu Viễn im lặng nhìn La Hồng đầu đầy mồ hôi, vén tay áo lên càng gõ chuông càng có tinh thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

“Lần đầu tiên ta gõ chuông… Gõ bao nhiêu ấy nhỉ? Hình như là 136 lần…Dưới uy áp của Thánh Nhân, tinh thần không chịu nổi.”

“Nhưng xem trạng thái của tiểu sư đệ, giống như…Còn có thế gõ ba ngày ba đêm.”

Lý Tu Viễn có chút dở khóc dở cười, phu tử cảm thấy La Hồng nhiều lắm là gõ chuông được chín mươi chín lần, hiện tại xem ra phu tử cũng tính sai rồi.

La Hồng thật sự càng gõ càng có tinh thần.

Ma kiếm ATuLa giống như bị khiêu khích hơi nối giận.

Tà sát bộc phát càng ngày càng nhiều, thậm chí còn cưỡng ép rút tà sát trong cơ thể La Hồng ra.

Nhưng mà, tiếng sóng âm của chuông Thánh Nhân vừa bị đánh tan, theo sự gõ chuông của La Hồng, lại lần nữa tràn vào trong đan điền va chạm với ma kiếm.

Dần dần, có một hư ảnh Thánh Nhân hiển hiện trong đan điền của La Hồng.

Mà bên trong ma kiếm ATuLa, nữ nhân áo đỏ tuyệt diễm cũng cuốn theo tà sát ngập trời mà ra.

Chính khí va chạm với tà sát, La Hồng vui sướng hài lòng ngồi không hướng lợi, sát châu ngưng tụ một viên lại một viên.

Bất tri bất giác La Hồng gõ chuông hơn ba trăm lần…

Đan điền ngưng tụ bảy mươi viên sát châu, vẫn còn xu thế có thể tiếp tục ngưng tụ.

Ngoại giới.

Nghe tiếng chuông liên miên không dứt, không có ý ngừng lại.

Lý Tu Viễn:”…”

Nhìn thấy trên đỉnh đầu La Hồng, Chính Dương khí dần dựng dục ra một pháp tướng Thánh Nhân mờ mịt ở bên trong, y rốt cuộc hiếu rõ tại sao phu tử tình nguyện gian lận cũng muốn thu nạp La Hồng làm đệ tử.

“Lần đầu tiên gõ chuông hơn ba trăm lần, Chính Dương khí ngưng tụ thành pháp tướng Thánh Nhân…”

“Tiếu sư đệ của ta có tư chất nho thánh!”

Lý Tu Viễn bùi ngùi mãi không thôi, quay đầu nhìn về phía tiểu lâu Xuân Phong.

“Phu tử không hổ là phu tử… Cao, quá nhiên cao.”

Cùng lúc đó.

Bên trong Tắc Hạ học cung.

Những thiên kiêu của các nơi ở trong cung điện xem kinh điển của bách gia, tự mình tu thân, nghe thấy tiếng chuông kéo dài không ngừng, ghen tị đỏ ngầu cả mắt.

Thế nhưng nghe thì nghe, từ từ cảm thấy không đúng.

Tiêu Nhị Thất buông sách trong tay xuống, đi ra cung điện nhìn về phía gác chuông, khuôn mặt giống như nhìn thấy quái vật.

“Nghe đồn đệ tử của phu tử gõ chuông Thánh Nhân có thế qua chín mươi chín lần thì là ưu tú… La Hồng đã gõ hơn ba trăm lần rồi?”

“Kẻ này sẽ không phải là chuyển thế của Thánh Nhân thượng cổ đấy chứ? Đế ta đi lật lại điến tịch… Thánh Nhân Thượng cổ lòng dạ hẹp hòi nào tới?”

Ngô Mị nương đeo hộp kiếm thậm chí cũng không xem sách, đi ra khỏi Cung Khuyết ngồi ở ngưỡng cửa nghe La Hồng gõ chuông.

Khuôn mặt của tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy của Long Hổ Sơn nghiêm túc, lần đầu tiên gõ chuông đã hơn ba trăm, đây là quái vật gì vậy?

Không chỉ bọn họ, phần lớn thiên tài đều khiếp sợ không thôi.

Tiếu lâu Xuân Phong.

Phu tử nhìn lá trà chìm nối lên xuống trong nước sôi, hài lòng khẽ hát, rót chén trà.

Hẳn là đủ để tịnh hóa toàn bộ tà sát trên người tiếu tử La Hồng kia.

Ngón tay phu tử khẽ gõ bàn trà nghe tiếng chuông, bổng dưng âm thanh gõ bàn dừng lại, tiếng chuông cũng ngưng trệ.

Trước chuông Thánh Nhân.

Thánh Nhân khẽ nói, ma kiếm yên tĩnh.

La Hồng gõ chuông ba trăm sáu mưoi lần, ngưng tụ bảy mươi hai viên sát châu.