Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 174: Nên kết thúc rồi (1)



Thanh kiếm đang kề sát mặt gã kia, mổi thời mỗi khắc đều đang phóng thích sát khí ngập trời.

La Hồng để Triệu Đông Hán thủ trên xe ngựa, mà hắn một thân bạch y phiêu dật cất bước vào trong rừng, chung quanh tiếng ve không dứt bên tai, có vài phần u tĩnh, lại vài phần quỷ dị.

Nguyệt hắc phong cao, là thời điếm thuận lợi để giết người

La Hồng bình tĩnh nhìn Tà tu đang quỳ rạp trên đất.

Một Tà tu Lục phẩm, trong mắt La Hồng, tất nhiên là không đáng để hắn bận tâm.

Có điều, việc tên Tà tu này trực tiếp quỳ rạp trên đất xin tha, quả thực La Hồng không nghĩ tới.

“Tại hạ chỉ là tới đưa phần thưởng nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ Hoàng bảng Tụ sát

đan.”

Tà tu nói.

“Đưa phần thướng?”

La Hồng sửng sốt.

Lúc sau, hắn nheo mắt, như nghĩ tới cái gì. Lúc đầu La Hồng còn tò mò, phần thưởng nhiệm vụ trong Thiên Địa Tà Môn được đưa như thế nào, hiện tại xem ra Là phương thức chuyến

phát nhanh.

Nhưng mà, tên Tà tu này biết vị trí của mình, là vì Thanh Đồng tà lệnh có tác dụng định vị sao?

Trong lúc nhất thời, La Hồng rất hứng thú nhìn tên Tà tu này, dù sao, đây cũng có thế xem như lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nhân viên công tác của Thiên Địa Tà Môn, không chừng có thể nhân cơ hội này đào ra ra được con quái vật khổng lồ Thiên Địa Tà Môn kia.

“Tại hạ là Tà tu, làm việc cho Hoàng bảng thuộc phân đà Giang Lăng, họ Hoàng tên Siêu, phụ trách nhiệm vụ Hoàng báng, chuyên môn đưa phần thưởng nhiệm vụ, tại hạ cái gì cũng không nhìn thấy

Hoàng Siêu nói.

Gã hạ người xuống rất thấp, La Hồng chính là dạng tồn tại có thể giết chết cả thiên kiêu Ngũ phẩm Hoàng Nhan Liệt Hoả, với tu vi Lục phẩm của gã, sợ là chẳng đủ cho người đứng trước mặt này chém.

“Phân đà phủ Giang Lăng Thiên Địa Tà

Môn còn có phân đà?”

Lõng mày La Hồng nhíu chặt thành một đường.

Hoàng Siêu nói: “Không chỉ có phủ Giang Lăng, mà ở tất cả các phủ lớn của Đại Hạ, Đại Chu, Đại Sở đều có phân đà của Thiên Địa Tà Môn.”

La Hồng cũng không vội giết Hoàng Siêu, hắn có câm giác, rất có thể đây chính là cơ hội đế mình có thế biết rõ hơn về Thiên Địa Tà Môn.

“Thực lực của các phân đà trong Thiên Địa Tà Môn như thế nào?”

Hoàng Siêu nghe vậy, ngẩng đầu liếc La Hồng một cái, La Hồng này, không phải đang có ý định tiêu diệt luôn cả phân đà phủ Giang Lăng của Thiên Địa Tà Môn đấy chứ?

Trong lúc nhất thời, Hoàng Siêu có chút do dự.

La Hồng cười cười, nâng lên hai ngón tay chầm chạm tạo thành một chiêu.

Tà Ảnh Địch Sơn đột nhiên phun khí ra từ cánh mũi, cơ bắp trên cánh tay run lên, nhẹ nhàng nhấc Hoàng Siêu lên.

Hồ Chỉ Thủy cười “khặc khặc” không ngừng, nâng quái trượng lên, từ trong không khí mọc ra vô số gai nhọn, xuyên qua cơ thể Hoàng Siêu.

“Trong phân đà Thiên Địa Tà Môn, có một vị phân đà chủ, đà chủ này có thực lực Nhị phẩm, việc phát phần thưởng nhiệm vụ Địa Bảng đều do hắn ta quán lý.”

“Ngoài đà chủ ra, những người còn lại thì như thê’ nào?” La Hồng tiếp tục hỏi.

“Dưới Đà chủ, còn có Tà tu Huyền báng và Tà tu Hoàng bảng .”

“Tà tu Huyền bảng có thực lực từ Ngũ phẩm đến Tam phẩm, nhân sô’ khoảng bảy tám người, Tà tu Hoàng bảng thì đều có thực lực từ Ngũ phẩm trở xuống, nhân số cụ thể thì ta không rõ

Hoàng Siêu không muốn chết, cho nên khai ra hết thông tin về Thiên Địa Tà Môn mà mình biết.

Nhưng mà, mấy tin tức này đối với một sô’ thê’ lực mà nói, đều không phải bí mật gì. Nhưng, muốn biết vị trí phân đà thì rất khó.

Vị trí phân đà của Thiên Địa Tà Môn, cho dù là các thê’ lực lớn cũng khó xác định rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân Thiên Địa Tà Môn có thể đứng vững trong ba đại vương triều.

Câu trả lời của Hoàng Siêu, làm La Hồng hơi hơi nhíu mày, thực lực của phân đà Thiên Địa Tà Môn cũng không tồi, nếu bàn đến thực lực

của tông môn, có khi còn vượt qua một vài tông môn nhị lưu.

Mà đây mới chỉ là một tiểu phân đà trong Thiên Địa Tà Môn thôi.

Nhìn tổng thể mà xem xét thì thực lực Thiên Địa Tà Môn này, so với một sô’ tông môn hàng đầu có khả năng còn cường hãn hon.

Khó trách Thiên Địa Tà Môn có thế tồn tại ở ba đại vương triều mà không bị diệt.

Tiếp đó, La Hồng lại hỏi thêm một vài vấn đề, Hoàng Siêu đều thành thật nói hết những gì gã biết.

Dù sao, Hoàng Siêu cũng có chút hiếu biết về La Hồng, đây là một kẻ tàn nhẩn, giết người không chớp mắt, đặc biệt là đối Tà tu, tàn nhẩn vô cùng. Nếu gã trả lời không tốt, chỉ sợ La Hồng sẽ dùng một kiếm chém chết gã.

La Hồng nhìn Hoàng Siêu, đang do dự có nên giết gã không.

Hoàng Siêu vò cùng sợ hãi: “Công tử, tại hạ nguyện ý thân phục công tử, chỉ cầu công tử tha tại hạ một mạng. Ta vừa trởthành Tà tu Hoàng báng không lâu, khả năng thăng chức rất lớn, trong tương lai trở thành Tà tu Huyền bảng cũng không phải không có khả năng Ta có thế trở thành nội ứng của công tử!”

Hoàng Siêu quỳ rạp trên đất, vội vàng nói.

La Hồng bị những lời người này nói làm cho sửng sốt, ánh mắt nhíu lại, lâm vào trầm tư.

Hoàng Siêu thấp thỏm nhìn La Hồng một thân khí Chính Dương như lửa, đến cả thở cũng không dám, rất sợ tiếng hít thở của chính mình, quấy nhiễu, chọc tức La Hồng, khiến La Hồng quyết định giết gã.

Hoàng Siêu nghĩ nghĩ, vì tăng thêm lợi thế cùng khả năng sống sót của mình, liền nói: “Công tử, Thiên Địa Tà Môn chính là tổ chức tình báo đẳng cấp nhất hiện nay, tại hạ lại còn là Tà tu Hoàng bảng, biết được rất nhiều tin tình báo, về sau nếu công tử muốn biết tin tình báo gì, cứ việc tìm tại hạ

Tình báo?

Đôi mắt La Hồng hơi sáng ngời.

Một Tà tu lục phấm thôi, giết hay không chẳng phải là vấn đề lớn, nếu thật sự có thế khống chế, tất nhiên là lợi nhiều hơn hại.

Nhìn Hoàng Siêu, khóe miệng La Hồng khẽ giương lên.

Hắn nâng tay lên, trong lòng bàn tay, một viên Sát Châu thành hình. Viên Sát Châu to bằng nấm đấm không ngừng xoay quanh, chi chốc lát sau, một viên sát châu to bằng móng tay út được tách rời ra.

“Há mồm.”

La Hồng nói.

Sắc mặt Hoàng Siêu khẽ biến, nhưng cảm thụ được những đôi mắt đỏ rực từ đám Tà Ảnh chung quanh, và cả Hồ Chỉ Thủy đang không ngừng cười “khặc khặc”, đành bất đắc dĩ mở miệng ra.

La Hồng khẽ búng tay, sát châu màu đen kia liền chui vào trong miệng gã.

“Nhớ ấn núp trong phân đà cho tốt, nhớ che giấu, không được để bại lộ, cũng đừng có ý định giở trò, nếu không… Bùm!

La Hồng cười nói.

Hoàng Siêu rùng mình, La Hồng một thân khí Chính Dương, giờ phút này trong mắt gã, giống như ma quỷ.

“Đúng rồi, Bản Nguyên Sát Quang trong phần thướng Địa Bảng kia là cái gì?”

La Hồng thu hồi sát châu kiếm, hỏi.

“Bản Nguyên Sát Quang, là một loại bảo vật tự nhiên do thiên địa hình thành, cực kỳ khó có được, chỉ có ở nơi sát khí cực đậm, hoặc là đan dược do Tà Vương đã vẩn lạc để lại mới có. Nó có thể cung cấp sát lực thuần khiết, trợ giúp Tà tu hành, nếu so sánh với Tiên Thiên Tử Khí của Đạo môn, Tu Di Huyền Quang của Phật gia, Chính Khí Thánh Nhân của Nho gia thì chỉ thấp hơn một bậc.”

Hoàng Siêu cung kính đứng ở bên người La Hồng, nói.

La Hồng nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng ngời, đúng là thứ tốt mà!

72 Địa Sát Hoàn của hắn, phải cần có rất nhiều âm sát mới có thế tích góp hoàn chỉnh, nếu có Bản Nguyên Sát Quang, tốc độ tu hành tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.

Có điều, đáng tiếc, phần thưởng Địa Bảng là do Đà chủ tự đích thân đưa tới. Là phần thưởng do một tên Nhị phẩm vận chuyển, nếu La Hồng muốn lập bẫy xử lý đối phương thì cũng không phải là việc dề.

Thực lực không đủ, thiết kế lung tung chỉ có tìm chết.

“Công tử, ngài định giết hết đám Tà tu có Thanh Đồng tà lệnh sao.” Hoàng Siêu hỏi.

La Hồng liếc mắt nhìn gã, không trả lời, nhưng bày tỏ biểu tình ý vị thâm trường.

Hoàng Siêu không khỏi rùng mình, đồ điên này!

Đám Tà tu kia có trêu chọc ngươi sao.

Có điều, trên mặt gã vẫn miễn cưỡng để lộ nụ cười nịnh nọt: “Công tử phái cẩn thận một chút mới được… Những Tà tu đó đều là người tàn nhẫn, đều là ma đầu giết người không chớp mắt.”

“Nếu không, phần lớn Tà tu kia đều đã gia nhập tông môn Tà tu được chứng nhận, chứ không chen lấn trong Thiên Địa Tà Môn.”

La Hồng gật gật đầu, “Điều này ta biết.”

Tiếp đó, hắn liếc tà ảnh Hồ Chỉ Thủy một cái, tâm thần vừa động, tà ảnh Hồ Chỉ Thủy mang theo tiếng cười “khặc khạc”, dung nhập vào trong bóng dáng Hoàng Siêu

Hoàng Siêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.