Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 176: Đế... Đế...?! (1)



*Đế-trong Hoàng Đế

Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn ở bốn phía bãi tha ma, khiến cho cả đám Tà tu đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Rất nhiều Tà tu cường đại bắt đầu ý thức được nguy cơ, lông tơ dựng ngược, nhưng cũng có vài kẻ nở nụ cười châm chọc.

Người này đến giờ vẫn còn chưa ý thức được rằng mình đang phái đối mặt với nguy hiểm.

“Tổng cộng 28 Tà tu, trong đó có tám Tà tu Lục phẩm, hai mươi Tà tu Ngũ phẩm… Đều đã tiếp nhận nhiệm vụ Địa Bảng, lần này xuất hiện, chỉ vì giết ngươi.”

“Trần Thiên Huyền không có ở đây, Lý Tu Viễn và phu tử cũng chưa từng xuất hiện, lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng.”

“Lợi ích động nhân tâm, giết ngươi, một công dõi việc, không chỉ có thế khuấy động được vũng nước đục Đại Hạ, mà còn có thế hoàn thành nhiệm vụ Địa Bảng, đạt được một trăm sợi Bản Nguyên Sát Quang…”

Có một tên Tà tu Ngũ phẩm cười lạnh, quanh thân gã, tà sát nồng đậm cuồn cuộn.

Chiến tích của La Hồng bọn chúng biết, dùng sức của một người đương đầu với tám thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, trong đó còn có thiên kiêu Hoàng bảng.

Hiện giờ La Hồng cũng đã xếp thứ 36 trên Hoàng bảng.

Là thiên kiêu duy nhất dùng tu vi Thất phẩm đế lấy được vị trí trên Hoàng bảng.

Nhưng, nhóm Tà tu này vẫn chẳng hề cảm thấy sợ hãi, dù sao thì, nhân số bọn chúng cũng rất nhiều.

Bị Ngũ phẩm vây đánh, hơn nữa còn là Tà tu Ngũ phấm, cho dù là tu sĩTứ phẩm, cũng có khả năng phải nuốt hận.

Nhóm Tà tu tự tin suy nghĩ.

Tà tu vốn là những kẻ sợ chết hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, nếu không nắm chắc, bọn chúng sẽ không tới vây sát La Hồng.

“Nếu không phải nơi đây quá gần huyện An Bình, với sức hút của nhiệm vụ Địa Bảng, rất có thể sẽ có cá Tà tu Tứ phẩm tới giết ngươi.”

Một nữ Tà tu vũ mị như rắn rết cười lạnh.

La Hồng đứng dậy, tay cầm kiếm Địa Giao, chống xuổng mặt đất.

Khi hắn xoay người, số giấy tiền vàng mã đang cháy ở phía sau bốc lên làn khói đen nhàn nhạt, càng khiến cho khí Chính Dương trên người La Hồng càng thêm lộng lầy bắt mắt.

Hắn quét mắt qua 28 tên Tà tu. Đây là một lực lượng đáng sợ, nếu không có Tắc Hạ Học Cung cùng Trần quản gia, những Tà tu này sợ là sẽ tàn sát huyện An Bình như ăn cơm uống nước. Dù trong huyện An Bình còn có Lạc Phong, nhưng đối mặt với những Tà tu này, Lạc Phong cũng không có mấy phần thắng.

Bạch ỵ tung bay, La Hồng cầm kiếm. Trận chiến này, hắn không định đánh từ từ, hắn đến đây không phải để rèn luyện bản thân.

Cho dù đã thiết kế bầy rập, nhưng, bản thân La Hồng biết rõ, chỉ cần hơi vô ý, chính hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thân là Tà tu nên hắn hiểu, Tà tu… rất tàn ác.

Hắn nâng tay nên, nửa tấm mặt nạ lơ lửng.

Hắn nhìn mặt nạ tà quân, hít sâu một hơi. Thực ra, hắn rất không muốn dùng Mặt nạ tà quân.

Bởi vì, mồi một lần đeo Mặt nạ tà quân, ý chí đều sẽ bị mặt nạ ảnh hưởng, dù rằng sự ảnh hưởng này khá nhỏ bé.

Nhưng, tóm lại vẫn làm người khó chịu.

“Tốc chiến tốc thắng, sau đó, trở về kế chuyện xưa cho Tiểu Tiểu.”. Ngôn Tình Hài

La Hồng đeo mặt nạ lên, nhẹ giọng nói một câu.

Ngay sau đó, mặt nạ liền bao trùm lên gương mặt hắn.

Đêm thanh vắng, mang theo vài phần lạnh lẽo, đặc biệt là ở thôn chết phía sau huyện An Bình này.

Dùng ‘thôn chết’ đế hình dung một chút không quá, thôn Kê Sơn đã sớm bị tàn sát, hiện giờ toàn bộ thôn không còn một bóng người, mỗi lần gió lạnh thối qua, phảng phất như có thế nghe được tiếng rống giận dữ của các thôn dân từ âm phủ vọng lên.

Hòa thượng Khổ Nguyệt một mình tới đây, áo cà sa màu trắng trên người bị gió đêm thổi quét.

Y chắp tay hành lễ, trên người ẩn ẩn có phật quang chiếu rọi, đối lập hoàn toàn với đêm tối.

Trong thôn cỏ dại mọc um tùm, Khố Nguyệt nhíu mày, nhìn bầu trời đêm ở nơi xa, mơ hồ có thể thấy được, một đạo lại một đạo tà sát đan xen ngang dọc, như mây đen cuồn cuộn tạo thành những cơn sóng lớn bao la hùng vũ.

“Tà tu như mây, đây là kiếp…”

“La Hồng ra khỏi huyện thành giữa đêm khuya, chính là ứng kiếp nạn này?”

“Cố ý, hay là vô tình?”

Khổ Nguyệt hòa thượng nỉ non.

Hồi lâu sau, y bắt đầu tụng niệm phật hiệu.

Chấp tay hành lễ, cúi đầu, như đang trầm tư.

Tiếng vó ngựa dồn dập mà kịch liệt, ném văng đất đá vụn trên đường.

Lạc Phong cúi người trên lưng ngựa, áo choàng đỏ đen tung bay trên lưng.

Phương Chính cùng Tử Vi cũng giục ngựa đi theo, ba người như ba đạo tia chớp màu đen, phi nhanh trên đường núi, từ huyện An Bình hướng tới thôn Kê Sơn.

Với tốc độ giục ngựa của bọn họ, nếu so ra thì nhanh hơn xe ngựa nhiều, hẳn là sẽ đuổi kịp, nếu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng tới chi viện kịp.

Không lâu sau khi vó ngựa bọn họ phi qua đường núi, từ huyện nha huyện An Bình một nhóm bộ khoái sải bước đi, đương nhiên, tốc độ so với giục ngựa phái nói chậm hơn rất nhiều.

Lưu huyện lệnh biết được tin tức La Hồng ra khỏi thành, nhanh chóng đưa quyết định, truyền bộ đầu mang theo thuộc hạ xuất phát cứu viện.

Cứu viện được hay không không quan trọng, việc này chủ yếu là đế này tỏ thái độ, suy cho cùng, vẫn còn 5000 hắc giáp quân ở bên ngoài huyện An Bình thao luyện đấy.

Sau khi phái đám bộ khoái xuất phát, Lưu huyện lệnh chỉ khoác áo gấm, đội mũ quan, nhanh chóng bước ra khỏi huyện nha.

Trong bóng đêm nặng nề, ông ta đã đến chân núi Đông Sơn.

Trên đính Đông Sơn, thấp thoáng có thể thấy được cung điện và những cây hoa đào trồng hai bên lối của con đường đá.

Lưu huyện lệnh thở ra một hơi, leo thẳng lên phía trên, đứng giữa rừng đào, chắp tay hướng về phía cung điện, bấm báo việc La Hồng ra khỏi thành.