Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 305: Pháp ngoại cuồng đồ (1)



Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của tên này nhìn về phía La Hồng đây sự lạnh lùng nghiêm túc.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Kiếm chỉ của La Hồng đè xuống, kiếm Thuần Quân lơ lửng bên người hắn toát ra kiếm khí lạnh lẽo âm trầm.

‘’Người đều phải chết, còn đế ý tới tiền tài làm chi nữa?”

“Lưỡi kiếm của La Hồng ta không giết loại người vô danh, hãy xưng tên tuổi.”

La Hồng nói.

Gẵ nam tử cao lớn đạp cột nước kia phút chốc cười to.

“Tại hạ, Chu gia Giang Lăng, Chu Hải! Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh!”

Vừa dứt lời, một bước đạp trên sóng, làn sóng bắn ra tung tóe.

La Hồng nhanh chóng viết tên của người này lên trên Sách Da Người, sau đó thỏa mãn cất vào.

Nhìn Chu Hải đang đạp sóng bay đến, nụ cười nơi khóe miệng dần dần biến mất.

“Không phải Kiếm tu mà cũng tớì giành kiếm sao?”

“Sàn sinh tử mà cũng lên góp vui, bị ngu à?”

La Hồng bĩu mồi nói.

Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, thật sự rất mạnh.

Nhưng mà…

Lúc ta ớ Lục phẩm đã có thể truy đuổi đánh nhau với Gia Luật Sách thuộc Tứ Phẩm đỉnh phong.

Bây giờ ta đã là Ngũ phẩm, có thể chùn bước hay sao?

La Hồng cứ ngỡ đâu sẽ có một Tam phấm đi lên.

Nhưng mà người xuất hiện trước tiên lại là một tên Tứ phẩm…

Chậc, xem thường ai vậy?[

Trong nháy mắt con ngươi cúa La Hồng nhìn chăm chú.

Tinh Thần Hoa trong Nê Hoàn cung ở mi tâm run lên, như tỏa ra vô số phấn hoa.

Sau một khắc, Bách Thủ Tà Phật!

Và…

La Hồng đứng yên, sau lưng dường như hiện lên một pho tượng Phật hái hoa.

Thân hình đang đạp trên cột nước của Chu Hải bỏng chốc mơ màng ngơ ngác, tinh thần thảng thốt.

Mà kiếm chỉ của La Hồng giơ lên một cái.

Từng viên Sát châu quanh người hiện lên, Sát châu hóa thành kiếm.

Hóa thành kiếm khí màu đen, mũi kiếm chĩa lên vòm trời, rít gào xông lên tầng mây.

Sau đó La Hồng đưa một tay ra sau, một tay từ từ đè kiếm chỉ xuống.

Bầu trời giống như bị xé rách.

Mặt hồ Lạc Thần, ánh chiều tà đỏ rực nhưmáu.

Một tòa kiếm sơn màu đen tựa như Côn Luân tiên sơn bổng dưng đè xuống.

Cỏn Luân Kiếm’

Tinh thần của Chu Hải vừa bừng tỉnh khỏi Bách Thủ Tà Phật, bổng chốc trừng to như muốn rách cả mí mắt.

Sau một tiếng gào thét bén nhọn, cương khí bàng bạc vọt lên, một quyền đánh về phía kiếm sơn!

“Phá cho ta!”

Tiếng rống giận dữ phát lên, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Hắn ta muốn lấy sức mạnh phá kiếm sơn.

Hắn ta là Tứ phẩm, thân thể cường tráng, hắn ta có thể!

Trong lúc gào thét một quyền bằng máu thịt đụng vào kiếm sơn.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Tiếng gào thét tắt lịm.

Thân thế cúa Chu Hải bị kiếm sơn đè nát, nháy mắt nổ tung thành vô số thịt vụn, bay tán loạn khắp nơi…

Kiếm sơn biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh máu tươi và xương cốt, như mưa rơi ào ào rớt tán loạn xuống mặt hồ.

La Hồng vẫn trên mặt hồ, kiếm Sát Châu trôi nổi trên vai.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, sóng nước lấp loáng, đường có ánh chiều tà mịt

mờ, tựa như ảo mộng.

Trên mặt hồ, âm thanh lạnh lùng vang vọng.

•’Lên tiếp.”

■’Người tiếp theo.”

“Người tiếp theo”

Thanh âm bình tĩnh quanh quần ớ ven hồ, hoàng hón như ngọn lửa thiêu đốt, thiêu đỏ bầu trời, cũng thiêu đỏ cả mặt hồ.

Chiếu xuống thân ảnh bạch y như tuyết, đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ như muốn cho đối thủ thêm một thần huyết y kia.

Ngũ phẩm, Lưu Nguyệt Hoa, chết dưới một kiếm.

Tứ phấm, Chu Hải cũng chết dưới một kiếm này.

Bá đạo, mạnh mẽ.

Tiêu sái khoái ý.

Như một người cũng đủ trấn giữ quan ải, khí thế vạn người không thể khai thông.

Chu Hải bị một kiếm nghiền nố tung, Côn Luân Kiếm này chính là kiếm thuật đã giết chết Cung Hạo ớ trong Thiên Cơ bí cảnh trước đó, cũng chính là kiếm thuật mạnh nhất

của Cung Hạo, hơn nữa còn là kiếm thuật sau khi hắn ta khố tu ở Côn Luân Cung mới có được.

Thời điếm Cung Hạo chết, hắn ta xếp thứ bảỵ trên Hoàng bảng, trên thực tế, nếu hắn ta sử dụng phong thái chân chính của một kiếm này thì việc Cung Hạo tiến vào năm vị trí đầu trên Hoàng bảng chẳng phải là vấn đề.

Đáng tiếc, bây gìờ, Cung Hạo đã chết.

Tuy rằng Cung Hạo đã chết, nhung kiếm thuật của hắn ta lại ờ trong tay La Hồng thế hiện ra phong thái của nó một lần nữa.

Chỉ một kiếm đã giết chết Tứ phẩm.

Tuyệt kỹ chấn quần phương.

Toàn bộ hồ Lạc Thần an tĩnh đến độ nghe thấy được cả tiếng tiếng châm rơi, rất nhiều cường giả đang ngo ngoe rục rịch trong thuyền hoa, cũng bình tĩnh lại.

Chu Hải có mạnh không?

Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh, hơn nữa còn xuất thân từ thế gia Lăng gia, tuy không được tính là cường đại nhưng cũng không thể coi là yếu.

Nếu Chu Hải trẻ đi vài tuổi, thậm chí còn

có cơ hội tiến vào Hoàng Bảng.

Thực lực Tứ phẩm hàng thật giá thật Nhưng vẩn bị La Hồng dùng một kiếm chém chết, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn, thậm chí còn không kịp phản ứng.

Chu Hải chết, không ai có thề nói gì

Vốn tường rằng Tứ phấm ra tay có thể cùng La Hồng tranh phong một phen, nhưng không nghĩ tới, La Hồng lấy tốc độ như chớp đánh tới, đánh cường gìả Chu gia chết cũng không kịp gọi cứu viện.

Rốt cuộc hồ nước khôi phục sự tĩnh lặng, thi thể bị áp lực ngiền thành thịt nát, tất cả đều rải vào trong hồ nước.

Từng ánh mắt nhìn thẳng vào La Hồng đang ngồi xếp bằng ờ trên hồ, hơi thờ dân trớ nên dồn dập, có ngưng trọng, có kinh hãi, cũng có sát khí.

Bạch y trên hồ vần phong lun.

La Hồng lấy hồ làm lói đài, bày ra đấu trường sinh tử, chấn kinh toàn bộ phủ Giang Lăng, kinh động đến tất cả môn khách giang hồ đến quan sát.

Trén thuyền hoa trung tâm, Ngụy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt.

Nhìn bạch y ngồi xếp bằng kia, tươi cười trên khuôn mặt lão ta dần dần biến mất.

“Khó trách người này có thể được Văn Thiên Hành khen ngợi như vậy, quả nhiên Bất phàm, có thể được Trấn Bắc

vương coi trọng như thế, đích xác xứng với cái danh là chân long của La gia.

Nguy Thiên Tuế chậm rãi nói, lẵo vừa dứt lời, sát khí quanh quấn trong ngữ khí lại càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.

Hai tên tiểu thái giám theo phía sau lão, thân hình run nhè nhe.