Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 33: Đứng lên. (1)



Nhất thời, tâm trạng la Hồng vạn phần kích động, khó mà kiềm chế.

Không có Triệu Đông Hán đầu óc cao siêu, cũng không bất thình lình có sứ giả Đại Lý Tự thanh liêm Lạc Phong…

La Hồng cảm thấy lần này, bản thân mười phần chắc chín.

Không ngừng nỗ lực, ngày mai chính là ngày mục [Khen Thưởng] được làm mới, hắn phải cố gắng thay đối quỹ tích, bẻ chính thành tà, đổi giải thưởng đặc biệt! Trở thành nhằn vật phản diện siêu cấp và bước lên đỉnh cao của cuộc sống!

Bị giam trong phòng chứa củi, những gợn sóng trong lòng La Hồng có chút cuồn cuộn.

Hắn thừa nhận, hắn có chút lung lay.

Bên ngoài phòng chứa củi, các mã phỉ của Hắc Vân trại đã bẳt đầu chè chén say sưa, chủ đề của cuộc hoan lạc lần này là vì đón gió tẩy trần cho La Hồng người mà bọn chúng nhốt trong phòng chứa củi.

Dĩ nhiên, đón gió tấy trần là giả, chỉ là mượn cớ uống rượu say sưa thôi.

Trong phòng chứa củi La Hồng nghe thấy bên ngoài, bữa tiệc lỉnh đình, ép rượu, vung quyền âm thanh khẳp nơi ồn ã không dứt.

Tâm tư kích động, cũng từ từ bình tĩnh lại.

Thời gian dần trôi đi, sắp đến nửa đêm.

Ánh trăng đố xuống, ánh trăng lạnh lẽo xuôi theo khe hở của nóc nhà chứa củi mà hắt xuống.

la Hồng ngồi bó gối, tu “Vong Linh Tà Ảnh”, thu người sát với đan điền.

Tiếng ồn ào trong Hắc Vân trại chẳng biết tại sao lại dần dần nhỏ đi, yên lặng đến đáng sợ.

Bỗng dưng.

Một cảm giác lành lạnh, bao phủ lấy toàn thân La Hồng, khiến hắn phải dừng việc tu hành lại!

Mùi máu tanh nồng quyện vào trong không khó ngập tràn mùi rượu, bay vào phòng chứa củi!

La Hồng bổng nhiên mở mắt ra!

Loảng xoảng!

Khóa cửa của phòng chứa củi, trên mặt đất vang lên tiếng rơi rụng.

Tiếng cười vang lẻn sắc bén tựa như quỷ nữ u linh, âm thanh vây quanh, từ xa đến gần.

Tiếng cót két của cửa căn phòng chứa củi cũ kỹ lâu năm.

Từ từ mờ ra…

Cửa phòng chứa củi mờ ra.

Một cơn gió lạnh lẽo thối hắt vào, trong sự lạnh lẽo mang vài phần nức nở, có nụ cười sắc lạnh của nữ nhản, giống như ma nữ kêu khóc.

Mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong không khí, đôi mắt La Hồng nhắm lại, lông tóc cả người dựng ngược cả lẽn.

Có chuyện rồi!

Hắn nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm, bạch sam trên người tung bay, thận trọng bước ra khỏi phòng chứa củi.

Chân đạp lên mặt đất, nhưng lại có cảm giác dinh dính.

Một màu máu đò thầm, chảy ngoằn ngoèo như một dòng suối nhò.

Trước phòng chứa củi, hai tên mã phỉ canh cửa… Chết rồi, cổ bị đứt lìa, máu vẫn đang chảy ào ạt, trong mắt mất đi ánh sáng vẫn còn lưu lại vài phần hoảng hốt.

Chuyện gì đã xảy ra?!

Cơn gió lạnh lại một lần nữa lướt qua, thối bay vài sợi tóc của La Hồng, bạch sam trên người cũng không tự chủ mà tung lên.

m thanh giống như điệu cười man rợn của ma nữ, tựa như đang đánh một vòng cùng ngọn gló.

Có… có ma?!

La Hồng chợt rút cây trường kiếm trong tay ra, nắm chặt thanh kiếm lạnh như băng, mới khiến cho hắn yên tâm mấy phần.

“Yêu ma phương nào?!”

La Hồng hít sảu một cái, nhớ lại Lạc Phong của Đại Lý Tự từng nói với hắn, vụ án sơn thôn bị tàn sát ở gần huyện An Bình.

Tà ma làm loạn, lẽ nào… hẳn gặp phải tà ma?!

La Hồng hít sâu một hơl, trong lòng có một sự cảm chẳng lành.

Theo như lời của Lạc Phong, tà ma chẳng qua là người làm chuyện ác, là do một vài người tu luyện tà ma mà có, đều là do con người, không cần phải

sợ.

Trên đường ra ngoài, thi thể nằm la liệt.

Thi thế của những tên mã phỉ, ngốn ngang, những tên mã phỉ này đều là uống rượu say, bị chém bay đầu rồi.

“Thủ lĩnh Hắc Vân trại đâu? Gã này là tu sĩ Bát phấm Thiết Cốt cảnh, không thể dề chết như thế chứ?!”

La Hồng hít một hơi, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Trên mặt đất toàn là máu tươi, mùi máu tanh nồng, khiến cho người ta buồn nôn.

Rất mau, La Hồng đã nhìn thấy

rồi…

Phía xa xa, trên chiếc ghế lớn có trải tấm da hố, Địch Sơn thân hình vạm vỡ đang ngồi trên đó, hoành đao lập mã (* một tay cầm đao, cưỡi ngựa rong ruốỉ), mũi đại khảm đao ở dưới đất, cúi đầu, thân thể phập phồng, tựa hồ vẳn còn có hô hấp.

vẳn còn sống!

Nhưng, rất nhanh.

Đầu của Địch Sơn từ từ ngẩng lên, hai tròng mắt chảy máu, gầm nhẹ một tiếng.

Trên lồng ngực của gã ta, da thịt đột nhiên toác ra, một bàn tay nhuốm đầy máu tươi nắm chặt lấy lấy trái tim của gã xuyên thẳng ra trước.

Mà sau lưng Địch Sơn, vang lên âm thanh quỷ nữ kêu khóc.

Những sợi tóc đen nhánh như mạng phất phơ, hiện ra từ phía sau cố của Địch Sơn, quấn lên cố gã…

Cót két cót két…

Phốc!

Đầu của Địch Sơn bị sợi tóc siết đứt lìa, giống như một quả bóng da, rơi trên mặt đất.

Sau khi đầu rơi xuống, sau lưng Địch Sơn, gương mặt lẳng lơ của mỹ nhân hiện lên.

Toàn thân người đàn bà này tỏa ra một mùi ám khí, khóe miệng như toét tới tận răng hàm, khõng ngừng cười nhìn La Hồng.

Nụ cười này, khiến cho La Hồng tê dại cả da đầu.

“Làm… làm phiền rồi.”

La Hồng nói, nói xong liền quay người định đi về phòng chứa củi, cảm thấy phòng chứa củi vẫn là an toàn hơn.

“Hahaha. Công tử… Đêm đã khuya, có lẽ thiếp phải hầu cõng tử đi ngủ rồi?”

Mụ đàn bà vừa móc tim Địch Sơn ra, khẽ liếm liếm máu tươi trên đôi môi căng mọng, ánh mắt yêu mị nhìn La Hồng, âm thanh đầy quyết rũ câu hồn.

Ngủ cái rắm!

Mặt La Hồng có hơi đen lại.

Sứ giả Lạc Phong của Đại Lý Tự không phải đã nói bọn mã phí không có quan hệ gì với tà ma sao?

Con ma nữ này sao lại xuất hiện trong bang mã phỉ?

La Hồng vội vàng xoay người bỏ chạy, hắn đánh hơi được mùi vị của cái chết, không chạy… sẽ chết.

“Hahaha.”

“Công tử, đừng chạy, thiếp cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo.”

Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng cười kinh dị của mụ đàn bà kia, giống như tiếng vọng của quỷ.

Không biết từ bao giờ, mụ đàn bà lẳng lơ kia đã xuất hiện ở trước mặt của La Hồng, ỵ phục lả lơi, đôi chân dài miên man trắng như tuyết không hề che giấu.

Nếu mụ đàn bà này lau máu tươi trên khóe miệng đi, La Hồng thật sự sẽ cho đây là một niềm vui thú.

Nhưng bây giờ…