Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 73: Ai nói Thất phẩm không thể giết (2)



“Đạo thuật!”

La Hồng ngưng mắt rồi nhớ tới lúc Ngụy Vô Nhàn tự giới thiệu, lúc trước hắn rất quan tâm tên của hắn ta.

Lúc này mới nhớ lại trong lời tự giới thiệu của Ngụy Vò Nhàn có đề cập đến Long Hổ Sơn.

“Đại Chu, Long Hổ sơn?”

La Hồng nói.

“Ngươi là người vương triều Đại Chu?”

La Hồng lạnh lùng lên tiếng.

Ngụy Vô Nhàn lạnh lùng nở nụ cười, hai tay vung lên, từng tờ từng tờ bùa huyền hoàng không ngừng chiếm cứ quanh thân, mỗi một tấm bùa đều sắc bén như dao găm, càn quét như gió lốc muốn chém đầu La Hồng.

La Hồng bỗng nhiên vung kiếm chém trả lại từng đoàn hỏa diễm.

Lực đạo khổng lồ làm cho sắc mặt La Hồng khẽ biến, thân thế bị bức bách không ngừng rút lui.

Dường như Ngụy Võ Nhàn đang nắm thế chủ đạo, phất tay áo mà quét qua.

Cửa sảnh chính Triệu phủ đột nhiên đóng lại cắt đứt đường lui của La Hồng.

Lưng La Hồng hung hăng nện ở trên cửa, chín quả cầu lửa mang theo sức nóng như thiêu đốt hung hăng đập tới, dường như muốn đốt La Hồng thành tro bụi!

La Hồng bất chấp, nhếch nhác lăn lộn trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng dậy, nâng thi thể của mấy tên thị vệ lên va để chặn mấy quả cầu lửa.

Trong nháy mắt những thi thể kia va chạm với quả cầu lửa, chúng nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.

Tay La Hồng cầm kiếm, sắc mặt âm trầm như nước đọng.

Kiếm khí trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển trong cơ thể.

Một đạo, hai đạo, ba đạo…

Chồng kiếm!

Trong nháy mắt năm lớp xếp chồng lên nhau, quanh thân đều có kiếm khí sắc bén.

Ngụy Vô Nhàn nheo mắt lại: “Thiên phú ghê gớm thật! Có thế gia điệp đến mấy đạo kiếm khí. Cho dù là kiếm khách thiên tài của thủ mộ kiếm Liễu gia cũng không dám làm như thế.

La Hồng vừa chồng kiếm vừa không ngừng nắm thi thể trên mặt đất ngăn cản những quả cầu lửa liên tục đập tới.

về phần những lá bùa huyền hoàng giống như vô sô’ con dao găm thì La Hồng chỉ có thể nhảy vọt để tránh né.

Trên thân thế cũng bị cắt chém ra rất nhiều vết thương, có vết máu vẩy ra nhuộm đỏ cả bộ quần áo trắng.

“Nếu để ngươi chồng kiếm thành công sợ là chiến lực sẽ tăng lên tới Bát phẩm đỉnh phong mất. Một kiếm kia, chỉ dựa vào thân phận Đạo tu của ta sợ là cũng phải ăn thiệt thòi.”

“Phải nhanh chóng giết ngươi.”

Đôi mắt Ngụy Vô Nhàn dần dần trở nên vô cảm, sát ý không ngừng nối lên.

Một lá bùa trượt ra khỏi tay áo dày rộng của hắn ta, không giống với lá bùa huyền hoàng, đây là một lá bùa màu đỏ, trên đó dùng mực vàng vẽ ký hiệu huyền bí.

Hắn ta đột nhiên ném lá bùa màu đỏ ra ngoài.

La Hồng chỉ cảm thấy áp lực trong toàn bộ sảnh chính tăng vọt.

Lại thấy lá bùa kia tăng vọt trên không trung hóa thành phù giáp sĩ màu đỏ, giáp sĩ mặc áo giáp xích hồng nắm trường kích chém bổ xuống đầu La Hồng.

Nếu như một kích này đập trúng thì La Hồng sợ là sẽ bị chém thành hai nửa.

“Đã nói là một đối một, thế mà ngươi lại mặt dày tới mức dùng luôn cả đồ chơi.”

La Hồng mắng.

Sắc mặt Ngụy Vô Nhàn co quắp, không nói lời nào, Thất phẩm đánh Cửu phẩm còn cần dùng phù giáp sĩ màu đỏ, quả thực là hơi vò lại.

Nhưng mà…

Lúc này La Hồng lại nở nụ cười.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Nhàn.

“Ngươi biết gì không?”

“Bản công tử thích nhất là đối phó với loại tu sĩ có thân xác yếu ớt như ngươi.”

La Hồng nói.

Ngụy Vô Nhàn khống chê’ phù giáp sĩ màu đỏ nghe thấy lời này thì không khỏi sững sờ.

Có ý gì?

La Hồng chồng đầy chín đường kiếm khí, cảm nhận thấy trong kinh mạch hơi nhói lên sau đó là sát ý dâng trào.

Một kiếm bổ ra kiếm khí thô to dường như chiếu sáng mỗi một nơi hẻo lánh trong sảnh chính.

Trường kích của phù giáp chém ra, kiếm khí của La Hồng xuyên qua không khí va chạm với trường kích phát ra tiếng gầm thảm thiết.

“Đứng dậy!”

Trong tiếng nổ có một giọng nói trầm ấm vang lên như đang hát.

Ngụy Vò Nhàn chỉ cảm thấy toàn thân có hơi lạnh phun trào.

Lại nhìn thấy cả người La Hồng nhuốm máu sáng lên như cầu vồng được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, óng ánh cơ hồ muốn sáng mù mắt của hắn ta.

Nhưng mà trong sảnh chính.

Những thị vệ đã chết kia và cả thi thể Triệu gia chủ giống như mực màu đen nhúc nhích.

Sau đó…

Những bóng dáng thi thể này vậy mà từ dưới đất bò dậy, nhúc nhích rồi hóa thành thực chất.

Ngụy Vò Nhàn thấy thế thì chỉ cảm thấy hơi lạnh từ bàn chân phun trào lên.

Đáy…Tà thuật?!

La Hồng…Tà tu?!

“Kiệt kiệt kiệt…”

Bỗng nhiên.

Sau lưng Ngụy Vô Nhàn phát lạnh.

Không biết từ khi nào bên trong cái bóng của hắn ta có thân ảnh khôi ngô đứng lặng im rồi bỗng nhiên ôm lấy hắn ta, sức mạnh của Võ tu bát phẩm làm cho Ngụy Vò Nhàn căn bản không có cách nào tránh ra được!

“Ngươi…”

Ngụy Vô Nhàn vô cùng kinh hãi.

Cả người La Hồng nhuốm máu bĩu môi.

“Đã nói một đối một mà ngươi lại không muốn.”

Hắn triệu hồi ra cả phòng Tà Ảnh bay nhào lên cuốn lấy phù giáp sĩ màu đỏ kia.

Mà tà ảnh Hồ Chỉ Thủy lại khặc khặc cười lạnh.

La Hồng chống mũi kiếm lên mặt đất, hai tay chống bên trên kiếm nhìn Ngụy Vô Nhàn chầm chậm ngẩng cái cằm trơn bóng lên.

“Ai nói là Thất phẩm không giết được.”

Đôi mắt đỏ như máu của tà ảnh Hồ Chỉ Thủy lập tức sáng lên như ánh nến, vươn tay chế trụ miệng Ngụy Vò Nhàn, quải trượng xoay tròn nhanh chóng trực tiếp đâm ra, mang theo âm thanh bùng nổ chấn động không khí.

Xuyên vào trong miệng Ngụy Võ Nhàn, xé rách miệng rồi xuyên qua sau hàm xuyên thấu toàn bộ đầu!

Cơ thế Ngụy Vô Nhàn bị Tà Ảnh Địch Sơn gắt gao chê’ trụ như cá liên tục co giật.

Tà tu!

Tên này chính là tà tu!

Bên trong đòi mắt hắn ta mang theo bi phẫn cùng không cam lòng nhìn chằm chằm La Hồng như ánh tà dương rồi dần dần mất đi sức sống.

Chết không nhắm mắt.