Thần Cấp Ở Rể

Chương 134: Bức tường sắt



Murasaki Hatsuyuki ra lệnh một cái, hơn một trăm tên lính đánh thuê Hắc Điện lập tức tập hợp ở hòn đảo số mười tám, chỉ sau nửa tiếng đã tập hợp đầy đủ.

Murasaki Hatsuyuki nhìn hòn đảo được bao phủ bởi bóng đêm, diện tích của hòn đảo này không nhỏ, nếu không có một số lượng lớn người thì rất khó tìm kiếm, cô ta ra lệnh: “Đội trưởng Bản Điền, anh dẫn đầu năm mươi tên lính ttaans công từ phía Đông! Nhất định phải tiêu diệt được đối thủ, nếu có thể bắt sống dduocj wthif tốt!”

“Tuân lệnh!”

“Đội trưởng Ito, anh dẫn đầu năm mươi tên lính tấn công từ phía Tây, quyết không được để kẻ địch chạy thoát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Tuân lệnh!”

Murasaki Hatsuyuki phân chia hai đường tấn công hết một trăm người, bắt đầu bao vây và tấn công từ hai phía Đông và Tây với sự giúp đỡ của bốn trực thăng vũ trang.

Còn bản thân cô ta thì daanc theo mọt trăm lính đánh thuê Hắc Điện tạo thành một vòng vây ở bên ngoài, đề phòng Diệp Vô Phong đào tẩu khỏi biển một lần nữa.

Hai trăm lính đánh thuê Hắc Điện của Murasaki Hatsuyuki lần lượt đổ bộ, tất cả đều bật đèn trên súng và bắt đầu tìm kiếm. Máy bay vũ trang phụ sát trinh sát trên không, tiếng động từ cánh quạt của máy bay khiến những chú chim trong rừng sợ hãi bay toán loạn.

Diệp Vô Phong nghe thấy tiếng động ồn ào của máy bay thì lập tức đi ra cửa hang để quan sát, hai bên mặt đảo lấp lóe ánh đèn, vô số lính đánh thuê đang vây quanh chỗ anh.

Lâm Thư Âm cũng đi ra ngoài quan sát, nhìn thấy cảnh này, cô giật mình: “Vô Phong, bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta bị bao vây rồi sao?”

Vẻ mặt Diệp Vô Phong trầm trọng gật đầu, đói mặt với hơn trăm tên lính đánh thuê như lang như hổ, nếu như chỉ có một mình Diệp Vô Phong anh thì anh hoàn toàn không sợ hãi. Với bản lĩnh của anh, anh hoàn toàn có thể lợi dụng ưu thế của rừng núi để đánh một trận du kích vùng núi với bọn họ.

Thế nhưng mà bên cạnh anh có Lâm Thư Âm, anh nhất định phải bảo vệ Lâm Thư Âm an toàn, điều này đã làm tăng độ khó của trận chiến. Diệp Vô Phong kiếm tra vĩ khí, đưa cho Lâm Thư Âm mọt trong hai khẩu súng lục, để cô sử dụng lúc cần thiết,

Trong tay Diệp Vô Phong có một khẩu súng bắn tỉa với một khẩu súng ngắn cùng với một băng đạn anh tìm thấy trên người Nhẫn Hoàng Đoan Mộc Nhất: “Thư Âm, chúng ta đi.”

Hai người ra khỏi hang động, mượn rừng cây che phủ đi về phía Tây: “Thư Âm, chúng ta phải xông ra ngoài trước khi bọn chúng hình thành vòng vây.”

Lâm Thư Âm lo lắng nói: “Vừa nãy lúc ở trên núi em đã nhìn thấy trong rừng cây dưới núi có rất nhiều ánh sáng của đèn pin chiến thuật, bọn họ có ít nhất hai trăm người, Vô phong, cho dù phá được vòng vây ra ngoài nhưng chúng ta phải làm sao để chạy thoát?”

Diệp Vô Phong trả lời: “Trước tiên là đột phá khỏi vòng vây, sau đó là cướp một chiếc máy bay trực thăng.”

Lâm Thư Âm sợ ngây người: “Em không nghe nhầm đấy chứ, cướp máy bay? Làm sao chúng ta có thể làm được chứ?”

Diệp Vô Phong cười một tiếng: “Tìm cơ hội cướp, dù sao cướp máy bay cũng đơn giản hơn so với tiêu diệt hơn hai trăm tên lính đánh thuê kia. Không có máy bay, chúng ta không thể rời khỏi hòn đảo này được.”

Hai người đi về phía trước một đoạn, đột nhiên Diệp Vô Phong dừng lại, họng súng nhắm ngay về phía trước: “Phía trước có tiếng động,nấp đi!”

Mặc dù Lâm Thư Âm không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đâu strong rừng nào, nhưng cô xem rất nhiều phi về thể loiaj này, cô lập tức cúi người nấp sau lứng Diệp Vô Phong, phía trước xuất hiện ánh đèn yếu ớt, rất có thể là ánh sánh từ đèn pin quân dụng trên súng trường của đám lính đánh thuê Hắc Điện.

Diệp Vô Phong cầm súng bắn tỉa nấp sau một cái cây, có một nhóm lính đánh thuê Hắc Điện ở trong phạm vi bắn tỉa đang tìm kiếm ở đây, đám lính này có tổng sáu người, trên người vũ trang đầy đủ, đội ngũ ba hàng đầu ba hàng sau, hình thành một đội hình chiếm đấu hình tam giác, khoảng cách hỗ trợ giữa bọn họ khoảng chừng mười mét.

Khoảng cách của đám lính đánh thuê này với Diệp Vô Phong khoảng chừng hai trăm mét, họ đang vô cùng tập chung lục soát tới chỗ này. Diệp Vô Phong khẽ nói với Lâm Thư Âm: “Thư Âm, em nấp kỹ đi, chờ anh xử lý đám người kia xong rồi em hãy ra!”

Lâm Thư Âm làm dấu Ok.

Diệp Vô Phong cầm súng lao về phía trước, nhanh chóng đụng mắt với sáu tên lính đánh thuê Hắc Điện kia, đói phương cũng đã phát hiện ra Diệp Vô Phong!

“Có biến.” Một tên lính đánh thuê hét lớn lên, Diệp Vô Phong bóp cò, viên đạn bay ra ngắm thẳng vào đầu tên lính bắn tỉa kia, tên kia lập tức chết không kịp nói.

Lúc này năm tên lính đánh thuê kia mới phản ứng lại, còn chưa kịp nổ súng thì Diệp Vô Phong đã lao tới như một con dao sắc bén đâm vào trái tim yếu ớt của kẻ địch. Diệp Vô Phong đập một chưởng vào ngực một tên lính đánh thuê, cơ thể của tên lính đánh thuê này bị đánh bay, lập tức đi gặp ông bà. Tên lính đánh thuê thứ ba đổi họng súng, chưa kịp nổ súng thì đã bị Diệp Vô Phong đá cho một phát, cơ thể của tên lính đánh thuê này cũng bị đá ba, xác chết như sợi mì rơi xuống đấy.

Trong chớp mắt, hai tên lính đánh thuê kia đã bị đánh chết lúc này mấy tên lính đánh thuê khác mới hoảng hốt, bắt đầu bắn đạn về phía Diệp Vô Phong.

Thân thể như rồng của Diệp Vô Phong uốn lượn trong làn đạn, nhờ cây cối yểm trợ lao về phía trước. Khoảng cách mười mấy mét, anh nhảy hai cái đã tới gần. Cả người anh nhảy lên cao, con dao trong tay như tia chớp phóng ra ngoài, một tên lính đánh thuê đứng ở phía trước bị con dao đâm xuyên qua yết hầu, đi đời ngay lập tức. Hai tên lính phía sau xách súng lên bắn về phía Diệp Vô Phong nhưng không bắn trúng viên nào cả. Diệp Vô Phong xoay người trốn ở sau môt cái cây gần đó, đám lính đánh thuê thay đội hướng họng súng, lại một trận bắn phá.

Khẩu súng ngắn trên tay trái của Diệp Vô Phong đã đến lúc được phát hy tác dụng, sau khi tìm được thời điểm thích hợp, anh bắn hai phát, hai tên lính đánh thuê kia lập tức về cõi tiên, hơn nữa mục tiêu băn strungs đều là giữ lông mày, có thể thấy kỹ thuật bắn súng của binh vương mạnh nhất lợi hại kinh khủng như thế nào!

Không tới mọt phts đồng hồ, cả đám lính đánh thuê đã bị quét hết sạch, nói thì dễ nhưng để làm được như vậy, người bình thường phải cố gắng rất nhiều năm mới làm được.

Lâm Thư Âm nhìn thấy Diệp Vô Phong đã xử lý xong sáu tên lính đánh thuê thì sướng phát rồ, chay tới ôm hôn Diệp Vô Phong một cái: “Vô Phong, anh thật là lợi hại, siêu anh hùng của em!”

Diệp Vô Phong bình tĩnh nói: “Thư Âm, hiện tại đừng quá vui mừng, kẻ địch có rất đông, chúng ta không thể liều mạng được, vì để an toàn, chúng ta sẽ mặc quân trang của họ.” Diệp Vô Phong chỉ vào mấy xác chết dưới mặt đất.

Lâm Thư Âm khen: “Rồng cá hỗn hợp, biện pháp này rất tốt.”

Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm nhanh chóng thay quần áo, Diệp Vô Phong còn tìm thấy mấy quả lựu đạn từ trên người đám lính đánh thuê Hắc Điện, sau khi anh cất kỹ mấy quả ựu đạn xong thì mặc quần áo của đám lính đánh thuê vào, nói với Lâm Thư Âm: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Thư Âm đã thay xong quân trang của lính đánh thuê, sau đó theo Diệp Vô Phong tiếp tục đi, Diệp Vô Phong biết rằng hệ thống GSS của đám lính đánh thuê Hắc Điện này sẽ phát hiện ra đám lính đánh thuê này bị chết trong vòng ba phút, mấy tổ đội lính đánh thuê ở gần đây sẽ nhanh chóng di chuyển tới chỗ này.

Hai người đi về phía Tây, trên đường đi bọn họ gặp hai tổ đội lính đánh thuê, và tất nhiên là đều bị Diệp Vô Phong cho đi gặp ông bà.

Lâm Thư Âm nhìn ba cái xác ngã rơi trên đất, trong đó có một tên bị Diệp Vô Phong đánh nát đầu, máu tươi và não văng ra đầy đất, cô muốn nôn khan nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Sau khi xử lính xong hai tổ lính đánh thuê, Diệp Vô Phong đưa ra quyết định dứt khoát: “Thư Âm, chúng ta dổi hướng, đột phá vòng vây từ phía Đông.”

Lâm Thư Âm ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta vừa mới xuất phát từ chỗ đó, bây giờ lại quay về lại đó sao? Diệp Vô Phong, anh giết người nhiều nhiều quá nên não off rồi sao?”