Thần Cấp Ở Rể

Chương 177: Cô gái bị mắc kẹt



Hai người không để ý nguy hiểm, ra sức dời những thứ rác rưởi cản trở đường trốn chạy của bọn trẻ.

Hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chính là dưới tình huống như thế này, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm hợp lực, phải mở ra một con đường nhỏ hẹp có thể cho một người bò qua trong đống đổ nát.

Nỗ lực không phụ lòng người, con đường cuối cùng mở ra rồi, một đám nam sinh bị nhốt tại chỗ này, Diệp Vô Phong hô: “Các bạn học, nhanh bò về phía chú.”

Những nam sinh kia có người bị thương, mọi người giúp đỡ nhau, theo Diệp Vô Phong mở đường, kịp thời rút lui khỏi nơi nguy hiểm.

Diệp Vô Phong hỏi lớp trưởng trong số nam sinh đó: “Nữ sinh lớp các cậu đâu?”

Lớp trưởng nói: “Bọn họ kẹt ở vách tường sâu hơn nữa, bên trong bị sụp xuống, bị ngăn chặn hoàn toàn rồi.”

Diệp Vô Phong hỏi: “Lớp các em có tổng cộng bao nhiêu nữ sinh?”

Lớp trưởng nói: “Tổng cộng có hai mươi bốn người. Vừa nãy cháu còn nghe bọn họ ở bên trong khóc, chú ơi, xin các chú cứu các bạn ấy.”

Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Bạn nhỏ, cháu thoát ra ngoài trước. Chú nhất định cứu bọn họ ra khỏi, không thiếu một người!”

Đưa lớp trưởng đi, Diệp Vô Phong tiếp tục mở ra con đường còn lại, lúc này, huyện trưởng Trương ở bên ngoài hô: “Giám đốc Diệp, giám đốc Lâm, động đất lại bắt đầu rồi, lễ đường sắp chịu không nổi rồi, quá nguy hiểm. Nếu như không được, cái người nhanh chóng ra khỏi đó đi.”

Lâm Thư Âm nói: “Huyện trưởng Trương, không được. Vẫn còn hai mươi bốn nữ sinh, chúng tôi nhất định phải cứu họ ra ngoài.”

Diệp Vô Phong lại mở được thêm chút đường, anh tìm hai cây thép thô, làm cột chống cho con đường này, sau đó lớn tiếng hô: “Các bạn học sinh bên trong, bò qua đây.”

Thế nhưng, bên trong chỉ truyền đến tiếng khóc nỉ non lộn xộn, không có ai bò ra.

Lâm Thư Âm nói: “Bọn họ có lẽ gặp khó khăn gì đó, em vào xem xem.”

Diệp Vô Phong nói: “Thư Âm, phía trước quá nguy hiểm, để anh đi.”

Lâm Thư Âm lại nói: “Vô Phong, những nữ sinh này đều chưa thành niên, gặp phải chuyện này, bị doạ sợ cả rồi. Anh là đàn ông, bọn họ lúc này đều đang hoảng loạn, gặp đàn ông sẽ khó lòng tin tưởng. Để em đi, anh ở đây giúp đỡ cho em.” Nói xong, cô đã dẫn đầu bò vào trong.

Diệp Vô Phong muốn ngăn cản, nắm lấy một góc áo của cô, thế nhưng, Lâm Thư Âm lại nói: “Vô Phong, không còn thời gian đâu. Anh buông tay đi.”

Diệp Vô Phong do dự một chút: “Thư Âm, mang theo ống thép này, đến nơi nào thấy nguy hiểm thì chống nó lên.”

Lâm Thư Âm đồng ý, một tay cầm điện thoại chiếu sáng, một tay khác cầm ống thép nằm rạp xuống đất tiến lên. Trong lòng cô rất sốt ruột, cô nghĩ đến việc cứu hết những học sinh này ra. Giờ phút này, cô hoàn toàn quên mất mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, nếu như, động đất mạnh hơn nữa, cái đống đổ nát chồng chất này không chịu nổi trọng lượng, sẽ đè cô thành một bãi thịt nát xinh đẹp.

Phía trước quả nhiên có một chỗ nguy hiểm, bụi xi măng không ngừng rơi xuống, những nữ sinh kia sợ giữa đường sụp xuống, không dám bò về phía trước. Lâm Thư Âm dùng ống thép mà Diệp Vô Phong đưa làm một cái cột chống ở đây, phòng ngừa phế đống đổ nát tục sụp xuống, mò về phía trước bò lên vài mét, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt của các học sinh rồi, Lâm Thư Âm vui vẻ vẫy tay: “Các bạn học sinh đừng khóc nữa, dì đến cứu các cháu rồi. Đến đây, cùng dì ra ngoài.”

“Có người đến cứu chúng ta.”

“Là dì Lâm, dì Lâm đã quyên tiền cho trường ta trước đó.”

“Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi.”

“Dì Lâm, chúng cháu ở đây.”

Nghe được tiếng gọi của Lâm Thư Âm, những nữ sinh kia cũng ngoan ngoãn bò ra, Lâm Thư Âm để bọn họ lần lượt bò ra bên cạnh mình, đi theo con đường mà cô và Diệp Vô Phong đã mở. Thân thể nữ sinh nhỏ, bò lên không tốn nhiều sức, rất nhanh đều đi tới nơi an toàn chỗ Diệp Vô Phong, sau đó Diệp Vô Phong đưa bọn họ ra ngoài.

Đưa xong những học sinh này ra ngoài, Diệp Vô Phong phát hiện Lâm Thư Âm không cùng ra, liền hỏi nữ sinh cuối cùng đi ra: “Dì Lâm của mấy đứa đâu?”

Nữ sinh đó nói: “Bạn Ma Văn Anh vẫn còn ở bên trong, chân của bạn ấy bị thương, chảy rất nhiều máu, bạn ấy rất sợ, trốn ở bên trong khóc. Dì Lâm đang đi cứu bạn ấy.”

Diệp Vô Phong nghe xong, trong lòng lo lắng. Anh đếm, tổng cộng có hai mươi ba nữ sinh, theo như lời lớp trưởng, lớp bọn họ có hai mươi bốn nữ sinh. Hiện tại, còn thiếu một người cuối cùng. Anh sắp xếp cho nữ sinh cuối cùng kia rời khỏi chỗ xong, nữ sinh đó nhỏ giọng nói: “Chú ơi, chúng cháu được cứu rồi sao?”

Diệp Vô Phong xoa đầu bạn nói: “Cô bé, cháu xem ánh sáng ở phía trước, chỉ cần leo ra, con đã được cứu rồi.”

“Cảm ơn chú!”

Ngay lúc này, hiệu trưởng Vương ở bên ngoài hô: “Diệp Vô Phong, giám đốc Lâm, mấy người mau ra đi, lễ đường sắp sập rồi.”

Theo lời ông nói, lại là một lần dư chấn, phía trên có cái gì rơi xuống không ngừng, tình huống cực kì nguy hiểm, thế nhưng, Lâm Thư Âm vẫn còn bên trong, Diệp Vô Phong làm sao có thể rời khỏi? Anh xông vào bên trong hô: “Thư Âm, nhanh lên. Những cây thép mà chúng ta dựng lên đều bị ép cong rồi, xin em nhanh lên đi. Còn không đi thì không kịp đâu.”

Diệp Vô Phong vừa hô xong, đống đổ nát ầm vang một tiếng, lại sụp xuống thêm một chút. Trong lòng anh chợt trùng xuống, có cảm giác trái tim đang chảy máu.

Từng xem vô số phim điện ảnh anh hùng, những anh hùng kia đều ngay lúc có bước ngoặt liên quan đến tính mạng, không sợ sống chết đưa ra quyết định đại nghĩa, xem tình huống hiện tại, Lâm Thư Âm không khác gì anh hùng, hoặc có thể nói cô chính là anh hùng.

Bởi vì tạp âm rất lớn, Lâm Thư Âm không nghe rõ tiếng Diệp Vô Phong hô, nhưng cô hiểu rõ, Diệp Vô Phong đang hối mình nhanh rời khỏi, tình hình bên trong nguy hiểm không ngừng, cô cũng hiểu mình đang liều mạng.

Thế nhưng, còn có nữ sinh đang bị thương, bởi vì sợ không rời khỏi kịp lúc, cô nhất định phải tìm thấy cô bé!

Lâm Thư Âm nhờ đèn flash của điện thoại, trong đống đổ nát lục lọi một hồi, rốt cục ở trong góc đang dựa vào tường khóc.

Cô bé bởi vì chân bị thương, chảy rất nhiều máu, hành động không tiện, cho nên không rời đi cùng nhóm.

Lâm Thư Âm hô: “Là Ma Văn Anh đúng không? Dì là dì Lâm.”

Ma Văn Anh đột nhiên nhìn thấy ánh sáng đèn flash, nghe thấy Lâm Thư Âm gọi mình, từ từ ngừng khóc. Lâm Thư Âm kiên nhẫn nói: “Ma Văn Anh, đừng khóc, dì tới cứu cháu. Cháu bò về hướng dì, dì đưa cháu ra ngoài.”

Nữ sinh dưới sự cổ vũ và kiên nhẫn của Lâm Thư Âm, Ma Văn Anh nhịn đau vết thương trên chân bò qua, Lâm Thư Âm cuối cùng nắm được bàn tay nhỏ của cô bé, cô dắt tay của Ma Văn Anh hô: “Ma Văn Anh, không phải sợ, cố lên, lại gần chút nữa.”

Ma Văn Anh cuối cùng từ đống đổ nát bò ra, Lâm Thư Âm nói: “Ma Văn Anh, dì tin cháu dũng cảm nhất, cháu đi theo dì, chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây. Cháu có thể làm được.”

Lâm Thư Âm dùng điện thoại soi đường, nữ sinh cắn răng, liều mạng bò theo về trước. Một phút sau, Diệp Vô Phong canh giữ ở chỗ ấy cuối cùng thấy được một điểm sáng đang di chuyển về hướng anh, thế nhưng, một tiếng kêu nghiền nát cũng vang lên, mắt thấy chỗ này sắp chống không nổi, lòng anh nóng như lửa đốt, gọi lớn: “Thư Âm, nhanh lên. Nơi này muốn sập rồi.”