Thần Cấp Ở Rể

Chương 266: Vị thần chiến đấu trời sinh



“Được, anh Diệp, vậy chỗ này tạm thời giao lại cho anh.” Tiêu Sắc ra hiệu cho Tiêu Ngưu Nhi có thể nghỉ ngơi rồi. Tiêu Ngưu Nhi còn không tình nguyện: “Chị, nếu như bọn chúng lại đến, vừa hay em sẽ đánh thêm trận nữa!”

“Ha ha.” Diệp Vô Phong cười: “Ngưu Nhi, sau này còn nhiều thời gian cho cậu phát huy. Cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Thật sao?” Tiêu Ngưu Nhi là một kỳ tài luyện võ, đối với việc chiến đấu như là một đam mê, khát vọng.

Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi đảm bảo.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Ngưu Nhi. Diệp Vô Phong nghĩ thầm trong lòng: Tên nhóc này có thể đánh liều một trận với Đường Trảm, nhưng mà tính tình thì hiền hòa hơn Đường Trảm rất nhiều.

Sau lần hành động thất bại này, Mộ Dung Nghĩa liền quay về báo cáo với anh cả. Ông ta cũng nói rõ, quả thật đối phương có cao thủ!

Cuối cùng thì Mộ Dung Nhân cũng không còn hứng thú để giày vò người tình của mình nữa. Ông ta nhanh chóng đi đến nơi ở của Mộ Dung Nghĩa để cùng nhau bàn bạc cách đối phó với chuyện của Hoa Cường. Bởi vì ông ta có dự cảm rằng, mấy ngày nay Hoa Cường đột nhiên đổi chủ là giống như đang nhằm vào nhà Mộ Dung mà đến!

Chẳng lẽ hạng mục cải tạo bến cảng lần này, Hoa Cường kia nhất định phải giành được sao?

“Diệp Vô Phong? Cái tên này nghe rất lạ! Đêm nay cậu ta có xuất hiện không? Thân thủ thế nào?” Mộ Dung Nhân vẫn còn tương đối ổn định, dù sao thì ông ta cũng không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đánh nhau kinh sợ trước đó.

Mộ Dung Nghĩa có vẻ hơi kích động: “Anh cả. Em không phân biệt được ai là Diệp Vô Phong. Sau đó em để cho mấy tên đàn em tham gia vào lần đánh nhau này, cần thận phân biệt, kết quả là: Lúc đó Diệp Vô Phong không hề tham gia chiến đấu.”

“Cái gì? Đánh hơn trăm người của chúng ta hồn bay phách lạc, vậy mà Diệp Vô Phong kia căn bản kà chưa cần ra tay?” Bây giờ Mộ Dung Nhân mới bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chuyện này: “Chú nói là đối phương có cao thủ tuyệt đỉnh sao? Người đó có thể đạt đến trình độ nào?”

Mộ Dung Nghĩa trầm ngâm nói: “Em thấy, không chênh lệch bao nhiêu so với thân thủ củ chúng ta.”

“Há!” Mộ Dung Nhân khó có thể tin: “Chú Hai, chú nói cái gì vậy? Chú nói là, đàn em của Diệp Vô Phong còn lợi hại hơn so với chút ta sao? Chúng ta là đồ đệ của Hải Thần đó! Là vô địch thiên hạ ở Hoa Hải này!”

Mộ Dung Nghĩa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đây chỉ là phán đoán của em, có lẽ cũng không chính xác lắm. Nhưng mà, chúng ta có thể chứng minh một chút.”

“Đúng! Chứng minh một chút, để Thiết Lôi đi!” Mộ Dung Nhân gọi ra cái tên Thiết Lôi này cũng là một cao thủ rất có thiên phú. Được bồi dưỡng dưới tay Bát Tí Hải Thần, bây giờ vẫn còn rất trẻ mà đã đạt đến cảnh giới tông sư. Cho dù năm anh em họ cũng khó thắng được anh ta.

Trước mắt, Thiệt Lôi chính là thuộc hạ hàng đầu cút nhà Mộ Dung, bởi vì Bát Tí Hải Thần đã không cần ra tay, còn năm anh em nhà Mộ Dung họ thì lại khinh thường không muốn ra tay.

Nửa tiếng sau, Thiết Lôi với dáng người cường tráng đã xuất hiện ở bên ngoài công ty Hoa Cường. Mỗi bước đi đều đất nặng nề, giống như là cơn địa chấn.

Hai anh em Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Nghĩa lái hai chiếc xe, từ từ đi theo sau lưng Thiết Lôi, giữ khoảng cách hơn trăm mét.

Thiết Lôi giống như một chiếc xe tăng, còn bọn họ giống như binh lính đi theo sau chiếc xe tăng ấy.

“Tên này rất mạnh!” Tiết Phi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra. Thiết Lôi này không chỉ có dáng người cường tráng mà bên trong cơ thể cường tráng này giống nhau ẩn chứa một nguồn công lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được!

Mỗi một động tác của anh ta đều giống như đang tỏa nguồn sức mạnh vô cùng vô tận ra bốn phía!

Còn Thiết Lôi kia thì giống như trung tâm của nguồn lực! Cơ thể của anh ta sẽ sản sinh ra một thứ gọi là nguồn lực liên tục không ngừng!

Rầm, rầm! Bước chân của Thiết Lôi từng bước tiến lại gần.

“Lùi ra phía sau.” Đương nhiên Diệp Vô Hồn cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn của Thiết Lôi. Anh giơ hai tay ra cản lại, để đám người Tiết Phi, Mã Vũ nhanh chóng lui về sau.

“Hả? Lại thêm người mới?” Mộ Dung Nghĩa chưa từng gặp Diệp Vô Phong. Thấy người trẻ tuổi này bước lên nghênh đón, ông ta hơi buồn bực: “Tên này đúng là tự mình tìm đường chết.”

Mộ Dung Nhân gật đầu: “Với cái cơ thể nhỏ bé kia, một đấm của Thiết Lôi có thể đập chết cậu ta luôn rồi.”

Đúng lúc này, sau lưng Diệp Vô Hồn vang lên một giọng nói rất vui sướng: “Oa ha ha ha! Có cao thủ đến rồi! Anh Diệp, để tôi lên đi!”

Cộp, Tiêu Ngưu Nhi bước nhanh về phía Thiết Lôi.

Diệp Vô Phong vốn định ngăn lại, nhưng ý chí chiến đấu của Tiêu Ngưu Nhi quá mạnh, vậy nên Diệp Vô Phong liền cho cậu ta cơ hội lần này: “Ngưu Nhi cẩn thận, đối phương rất mạnh.”

Tiêu Ngưu Nhi cười ha ha một tiếng: “Đối thủ như vậy, đánh mới đủ sướng tay!”

Dáng người của Tiêu Ngưu Nhi khi đứng giữa người bình thường thì đã được tính là rất cường tráng, nhưng khi đứng trước mặt Thiết Lôi, rõ ràng cậu ta thấp hơn hẳn một cái đầu, cũng nhỏ hơn một chút. Hai người họ đứng chung một chỗ, Tiêu Ngưu Nhi tự nhiên biến thành “em trai”.

“Này? Tên to con kia, bắt đầu đi!” Tiêu Ngưu Nhi đã ngủ hơn hai tiếng, lúc này đang hoạt động tứ chi một chút, hưng phấn tiếp cận Thiết Lôi như thể thấy được con mồi.

Thiết Lôi nhe răng cười một tiếng: “Cậu không phải đối thủ của tôi.”

Tiêu Ngưu Nhu ngạc nhiên nói: “Phải đánh thì mới biết được!”

“Ha!” Tiêu Ngưu Nhi bước lên, vung ra một đấm.

Hai chân Thiết Lôi hơi cong, mở tay ra nghênh tiếp.

“Rầm!” Một tiếng này giống như sấm rền, cho dùi là đám người đang đứng cách đó mấy trăm mét cũng nhận được sóng xung kích chấn động cực mạnh!

“A! Ôi! Đau quá!” Tiêu Ngưu Nhi lùi về sau hai bước, vung tay phải lên: “Tên to con kia, mày không thể đánh nhau kiềm chế một chút sao?”

Thiết Lôi bước lên một bước liền đứng ngay trước mặt Tiêu Ngưu Nhi, vung ra một chiêu đấm thẳng, đánh sang.

Tiêu Ngưu Nhi đột nhiên bước thành hình chữ chi, lắc người đến phía bên phải của Thiết Lôi, thuận thế tránh thoát một đấm này, đạp một phát vào mông Thiết Lôi: “Tên này, đánh vào mông mày.”

“Bụp!” Một chiêu của Tiêu Ngưu Nhi đạp trúng nhưng cơ thể Thiết Lôi vẫn lù lù bất động. Anh ta xoay người lại, im lặng nhìn Tiêu Ngưu Nhi, lại tung ra một chiêu nữa!

Tiêu Ngưu Nhi đứng ngay bên người Thiết Lôi mở ra tình trạng chiến đấu. Sau khi cẩn thận quan sát, Diệp Vô Phong phát hiện ra thân pháo của Tiêu Ngưu Nhi vẫn rất lưu loát. Các loại tránh né được dùng rất tự nhiên, tiến lùi như gió. Lấy thân hình cao lớn của Thiết Lôi ra để đùa giỡn xoay chuyển.

Đám người Tiếp Phi nhìn thấy cả người công phu này của Tiêu Ngưu Nhi thì bội phục vô cùng.

Ngay cả hai anh em Mộ Dung Nhân cũng hết sức kinh ngạc: “Một tên thuộc hạ cường tráng bình thường của Diệp Vô Phong đã có bản lĩnh thế này sao?”

Nhất là việc có thể đỡ được một chiêu của Thiết Lôi, nói rõ công lực của tên nhóc này so với Thiết Lôi cũng không kém là bao! Đây nhất định cũng là một tên mang theo sức mạnh trời sinh! Từ đâu mà Diệp Vô Hồn lại tìm được cao thủ biến thái thế này?

“Bộp!” Tiêu Ngưu Nhi nhảy ra khỏi vòng chiến, lúc này cậu ta đã chảy mồ hôi đầm đìa, thở dốc nặng nề: “Tên to con, mày ngon đấy! Ha ha!”

Lúc này Thiết Lôi cũng thở dốc ồ ồ như ống bễ, im lặng nhìn Tiêu Ngưu Nhi, thầm nghĩ trong lòng: Đừng thấy tên này láu cá như vậy, thật ra chúng ta đã đấu với nhau mười mấy chiêu trở lên. Bây giờ mình đã mệt mỏi tay run, sao tên này vẫn còn nhảy nhót tưng bừng chứ?

Diệp Vô Phong tiến lên một bước: “Ngưu Nhi, cậu nghỉ ngơi một chút đi, để tôi lên.”

Tieu Ngưu Nhi búng tay một cái: “Anh Diệp, bất định anh sẽ đánh thắng được nó!”

Lúc này trời đã dần sáng, Mộ Dung Nhân bỗng nhiên nói: “Thiết Lôi, chúng ta đi.”

Thiết Lôi cũng rất dứt khoát. Sau khi nghe xong liền xoay người rời đi luôn.

“Hả? Tiếp tục đánh đi chứ!” Diệp Vô Phong cố tình hò lên.

Vốn dĩ là Thiết Lôi chẳng thèm để ý, trực tiếp lên xe rời đi.

“Ngưu Nhi, tên này thế nào?” Tiêu Sắc không nhìn được mà hỏi thăm. Cô ta nhìn ra được, cả người Tiêu Ngưu Nhi đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên là đã mệt mỏi vô cùng.

Tiêu Ngưu Nhi giơ ngón tay cái lên: “Tên này chính là một vị thân chiến đấu trời sinh! Đánh đến quá sướng rồi! Nếu như còn tiếp tục đánh nữa, nói không chừng Tiêu Ngưu Nhi em đây thật sự sẽ thua.”

Nói đến đây, cậu ta không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Vô Phong. Cậu ta biết rõ, nếu như Diệp Vô Phong ra tay, vậy thì tên to con kia, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu tiên!