Thần Cấp Ở Rể

Chương 418: Không dám nhìn thẳng



"Tăng thêm số người? Vẫn là tăng thêm cho bộ đội của con?" Âu Dương Lôi bất ngờ, nhưng vẫn ra vẻ bình thản nâng chén trà, song bàn tay cầm chén trà lại run nhè nhẹ.

Ông ta quả thật khó thể tin nổi, sao Diệp Vô Phong lại có hỏa lực mạnh mẽ như vậy?

Đồng thời, Âu Dương Lôi cũng vô cùng vui mừng: May thay trước đây ông ta không trực tiếp chiến đấu với Diệp Vô Phong, bằng không, hiện giờ ông ta đã phơi thây đầu đường từ lâu rồi.

Tình trạng vết thương của Tần Chí Dũng chuyển biến tốt lên, Bạch Tinh Đồng bèn vội vã triển khai thẩm vấn Tần Chí Dũng trong phòng bệnh.

"Họ tên?"

"Tấn Chí Dũng?"

"Giới tính?"

"Nam."

"Tuổi?"

...

Sau khi trải qua một loạt câu hỏi hình thức hóa, người hai tay hai chân bị còng sắt cột trên giường bệnh là Tần Chí Dũng, tuy rằng anh ta luôn nhìn xuống dưới, song vẫn thể hiện rõ anh ta không phục Bạch Tinh Đồng.

Đôi chân của anh ta, bởi vì bị tai nạn xe, xương cốt đều bị dập nát.

Sau khi trải qua trị liệu như hiện tại, cũng chỉ là bọc thạch cao cho anh ta, muốn hồi phục nhất định phải tốn thời gian dài hơn.

Tần Chí Dũng vô cùng hối hận, lúc đó tình hình vết thương của anh ta chưa ổn thỏa đã vội vàng lộ diện, cuối cùng nhận được kết cục như thế này, cũng là tự làm tự chịu.

"Tần Chí Dũng, thành thật khai báo, Hồ Tam trước đây, có phải anh giết chết không?" Bạch Tinh Đồng hít sâu một hơi, trấn áp cơn giận trong lòng, bắt đầu hỏi.

Tần Chí Dũng ngẩng đầu lên, điềm nhiên nhìn vài cảnh sát trước mặt, cười nhạt nhẽo: "Nếu như các người không có chứng cứ, tại sao tôi lại phải thừa nhận?"

"Anh!" Bạch Tinh Đồng dậm chân đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, "Anh đừng có xỏ lá!"

Tần Chí Dũng trừng Bạch Tinh Đồng: "Tôi không chơi xỏ lá! Tôi thật sự không biết các người đang nói cái gì! He he."

Bạch Tinh Đỗng bỗng nhiên nhớ ra, đối phó với người như Tần Chí Dũng, vẫn là cách làm của Diệp Vô Phong trực tiếp hơn, tàn nhẫn hơn, cũng có hiệu quả hơn: Cái chân gãy của Tần Chí Dũng, nếu như bẻ thêm vài lần nữa...

Nhưng mà, thân là cảnh sát, Bạch Tinh Đồng cũng không thể dùng cách này trong khi thẩm vấn! Cô ta lập tức cảm thấy, quy định không được hỏi cung bằng cách tra tấn, hóa ra lại không hợp thời như thế này.

"Tần Chí Dũng! Thành thật lên!" Một cảnh sát trẻ lớn tiếng nói: "Anh nghĩ mà xem, khi anh chống lại lệnh bắt đã bị thương, nếu như không phải cảnh sát chúng tôi yêu cầu bệnh viện đặc biệt điều trị, vết thương hai chân của anh sẽ trở thành vết thương chí mạng! Không phải anh nên cảm ơn cảnh sát chúng tôi sao?"

Tần Chí Dũng mở nụ cười khinh miệt, nhìn cảnh sát trẻ đó: "Thằng oắt, não mày bị khuyết tật à? Mày nghĩ xem, nếu như không phải cảnh sát chúng mày bắt tao, tao có phải bán mạng lái xe như thế không! Tao cũng sẽ không bị thương nặng như thế này! Được thôi, chúng mày trị thương cho tao là đã thấy tao mang ơn chúng mày rồi? Tao phỉ nhổ! Có bản lĩnh thì đừng chữa cho tao! Hai mươi năm sau ông đây vẫn là một người đàn ông dũng cảm!"

Ầm! Bạch Tinh Đồng đập tay xuống bàn trong cơn phẫn nộ: "Tần Chí Dũng! Giờ tôi cũng không ngại nói với anh, cảnh sát chúng tôi đã tìm được bằng chứng xác thực, xác thực cái chết của Hồ Tam và Lâm Hoài Công, đều là do anh gây ra! Bởi vì, anh còn nhớ Tiểu Lương anh bắt vào xe chứ? Người đó cũng chết vì Ngũ độc tồi tâm chưởng của anh, sau khi pháp y giám định, chứng thực nguyên nhân cái chết của Tiểu Lương, giống y hệt Hồ Tam và Lâm Hoài Công!"

Bạch Tinh Đồng áp sát Tần Chí Dũng: "Anh còn gì để nói nữa không?"

Tần Chí Dũng cười lạnh lùng: "Cảnh sát Bạch, cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả."

"Anh!" Bạch Tinh Đồng hận không thể lập tức đá một cước rồi lại đá gãy đôi chân quấn băng của Tần Chí Dũng!

Tần Chí Dũng lười nhác nói: "Tôi nói rồi, là tử hình, nói hay không thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, tại sao tôi lại phải nói ra nhỉ? Lãng phí nước bọt có gì hay không?"

Thế là, cho dù Bạch Tinh Đồng sử dụng mọi phương pháp thẩm vấn, thậm chí còn lấy ra vụ án giữa Tần Chí Dũng và Âu Dương Lôi ngày trước, nhưng từ đầu đến cuối Tần Chí Dũng đều không hé răng nửa lời, Bạch Tinh Đồng vẫn thật sự hết cách với anh ta.

Bên ngoài cục công an thành phố, có một thanh niên trông vô cùng thông minh lanh lợi loanh quanh ngoài cửa rất lâu, cuối cùng người đó tỏ vẻ cẩn thận, bắt chuyện với gác cổng: "Cho tôi hỏi, cảnh sát Bạch, Bạch Tinh Đồng có ở đây không? Tôi có việc phải tìm cô ấy."

Gác cổng tiện mồm nói: "Cậu có quen cảnh sát Bạch? Đăng ký ở chỗ tôi trước, sau đó gọi điện cho cô ấy, để cô ấy đi ra đón cậu vào!" Không nghi ngờ gì, cách làm của gác cổng này vô cùng có trách nhiệm.

Nhưng mà, thanh niên cười mỉa: "Ối, tôi vẫn là chờ cô ấy ra thôi." Sau đó thanh niên này nhanh chóng rời đi.

Gác cổng có chút bực mình: "Nếu như đã đến tìm cảnh sát Bạch, tại sao lại không đi vào? Người này khả nghi."

Thế là, gác cổng nhìn thấy thanh niên này chạy đến đường đối diện, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cửa chính của cục công an.

Bạch Tinh Đồng thẩm vấn Tần Chí Dũng vô hiệu, khi cô ta đi xe quay trở về cục công an, gác cổng bèn nói chuyện này với cô ta: "Cảnh sát Bạch, có một thanh niên kỳ lạ, nói là đến tìm cô... cậu ta, cậu ta vẫn đang ở đường đối diện kìa."

"Ồ?" Bạch Tinh Đồng nhìn thấy được thanh niên trông về phía này nhờ gương chiếu hậu của xe ô tô, cô ta bèn lái xe vào trong cục công an, không lâu sau, cô ta lại thay một bộ quần áo ngày thường, đi về hướng đường đối diện.

Dựa vào kinh nghiệm của Bạch Tinh Đồng, tất nhiên phải xem xem cái nhân vật đáng nghi mà gác cổng nói kia là ai.

Thanh niên khả nghi kia, khi nhìn thấy Bạch Tinh Đồng mặc thường phục đi đến, không kìm được phải ngây người: "Trời ơi! Cảnh sát Bạch lại xinh đẹp đến mức độ này! Khuôn mặt tinh xảo kia, làn da trắng mềm, cơ thể quyến rũ không ngờ, khí chất oai hùng hiên ngang, thực sự rất khiến người ta rung động!”

Những người bên đường, chỉ cần là đàn ông đều bất giác dừng lại ánh mắt trên người Bạch Tinh Đồng.

"Đùng!" Một thanh niên nhìn Bạch Tinh Đồng không chớp mắt, đâm đầu vào cột điện bên đường, khiến mọi người xung quanh được một trận cười nắc nẻ.

"Lão già, quay mắt về đây, nhìn tôi nhiều lên cái, đừng lúc nào cũng nhìn người đẹp trẻ trung, ông không với tới đâu." Một bà lão giơ tay lắc lắc trước mắt chồng mình, vô cùng ghen tức nói.

"A..." Ông già tiếc nuối lắc lắc đầu: "Bà vợ cao tuổi ơi, bà nhìn người ta mà xem, đó chính là kiệt tác của thượng đế. Nhìn lại bà xem, tôi đang nghi ngờ, khi thượng đế tạo ra bà, liệu ngài có đang ngủ gật hay không? Sao lại trông khó nhìn như này chứ? Tôi khó hiểu quá đấy."

"Ông già đáng chết! Không muốn sống nữa à?" Bà lão xông lên, cào cấu liên tục ông già kia...

Xem ra, vẻ đẹp của Bạch Tinh Đồng, già trẻ đều thích.

Thanh niên đáng nghi kia cảm thấy Bạch Tinh Đồng quá mức thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa, nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đi về phía mình, thanh niên lại quay người rời đi.

Bạch Tinh Đồng cũng rất có kinh nghiệm, lặng lẽ đi sau thanh niên, hai người một trước một sau, đi vào một quán cà phê.

Thanh niên khả nghi trực tiếp ngồi trong góc quán cà phê, còn đặc biệt quay lưng về phía đại sảnh, rõ ràng là không muốn bị người khác nhìn thấy.

Khi Bạch Tinh Đồng xuất hiện sau lưng thanh niên, cơ thể của thanh niên chấn động một hồi, nhịp tim gia tăng: "Cô ấy đến rồi."

Sau khi Bạch Tinh Đồng xịt nước hoa, cô ta ngồi đối diện thanh niên: "Tôi là Bạch Tinh Đồng, cậu tìm tôi có việc sao?"

Thanh niên ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt mỹ của Bạch Tinh Đồng, lại hoảng loạn nhìn xuống, người đẹp như này, không dám nhìn thắng!