Thần Cấp Ở Rể

Chương 64: Do tôi toàn quyền phụ trách



Nghe Diệp Vô Phong nói xong, trong lòng bà cụ có chút không thoải mái, lời nói lúc nãy của Lâm Kiến Ba nói rất có lý, hôm nay là ngày hai vị gia trưởng Mạc Tam Gia và bà cụ đàm phán với nhau. Một tên tiểu bối như anh, rất không có phép tắc rồi.

Chỉ là, trước mặt rất nhiều người, bà cụ không nổi giận với Diệp Vô Phong.

Lâm Kiến Ba thật sự không thể chịu đựng được, hét lên: “Diệp Vô Phong. Trong mắt cậu quả thực không coi trưởng bối ra gì hay sao. Đừng quên là, bà nội là người làm chủ của nhà họ Lâm. Khách sạn Hoàng Triều ban đầu cũng là của ông nội. Lúc ông còn sống đã chia cho Lâm Thư Âm. Mọi thứ của nhà họ Lâm, đều là do ông nội và bà nội cực khổ tranh giành mới có được. Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con rể ăn nhờ ở đậu mà thôi. Ở đây chưa đến lượt cậu nói chuyện đâu? Cậu cút ra ngoài cho tôi.”

Mạc Tam Gia ho nhẹ vài tiếng, nói: “Mọi người bình tĩnh một chút. Xin hỏi vị này là con rể của nhà họ Lâm trong truyền thuyết đấy ư?”

Dù sao Mạc Tam Gia cũng là người có thân phận, mặc dù biết rõ Diệp Vô Phong bị mang danh là phế vật, nhưng mà ông ta không thể nói thẳng ra.

Diệp Vô Phong trả lời: “Tam Gia, chính là tôi, Diệp Vô Phong.”

Mạc Tam Gia gật đầu nói: “Hậu sinh khả úy, Diệp Vô Phong, cậu nói cho tôi nghe xem, chuyện ngày hôm nay nên giải quyết như thế nào?”

Mạc Đông Lôi kêu gào ầm ĩ nói: “Chú ba, cháu không đồng ý. Dựa vào cái gì mà lại để Diệp Vô Phong làm chủ? Việc này chúng ta vốn dĩ có thể đưa ra một cái giá để bồi thường, chính là đã nể mặt nhà họ Lâm lắm rồi. Diệp Vô Phong cậu nghĩ rằng nhà họ Mạc chúng tôi thật sự sợ cậu sao? Cậu sai rồi.”

Mạc Nhị Gia cũng không nhượng bộ nói: “Lão Tam à, thằng nhóc Tiểu Lôi nói không sai. Nhà họ Mạc chúng ta ở thành phố Tam Giang này cũng đã mười mấy năm rồi. Còn cảnh tượng nào mà chúng ta chưa gặp qua chứ? Hôm nay, sở dĩ có thể đưa ra giá, bày ra một bàn tiệc rượu. Hoàn toàn là vì nể mặt cô Bạch. Giữa chừng từ đâu nhảy ra một tên hề, nói khoác mà không biết ngượng mồm muốn đàm phán thương lượng lại một lần nữa. Cậu nghĩ cậu là ai?”

Nhìn thấy hiện trường trở nên gay gắt, Bạch Nhạn Phi không thể không nói: “Mạc Nhị Gia, lời ông nói có chút quá khích rồi. Diệp Vô Phong là chồng hợp pháp của Lâm Thư Âm, anh ta tại sao lại không có quyền thảo luận với ông về vấn đề phải bồi thường như thế nào? Tam Gia, bà cụ, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, mục đích tôi tham gia hội nghị này, là để giúp đỡ Diệp Vô Phong và Mạc Đông Lôi giải quyết vấn đề.”

Lâm Thư âm cũng đứng ra nói: “Tôi là người đại diện hợp pháp của khách sạn Hoàng Triều. Diệp Vô Phong là chồng hợp pháp của tôi. Tôi là phận làm phụ nữ, hôm nay không tiện để bàn luận với Mạc Đông Lôi. Ngoài ra, tôi sợ là giám đốc Mạc sẽ lại tạt vào mặt tôi một tách trà. Cho nên, chồng của tôi Diệp Vô Phong toàn quyền đại diện. Mạc Tam Gia, Mạc Nhị Gia, các người còn có vấn đề gì không?”

Đối mặt với cặp vợ chồng kẻ xướng người họa này, sắc mặt của bố con nhà họ Mạc đều không kìm nén được cơn giận, ai đã khiến Mạc Tam Gia đưa ra lời hứa với Bạch Nhạn Phi, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?

Mạc Đông Lôi cắn răng nói: “Diệp Vô Phong, vậy cậu nói ra tôi nghe xem?”

Ánh mắt Diệp Vô Phong lạnh như băng, đột nhiên cầm chén trà trong tay, hướng thẳng vào mặt của Mạc Đông Lôi tạt tới.

Nước trong chén trà nóng hổi, dựa vào sức lực của Diệp Vô Phong, chén trà này được ngắm chuẩn xác, không có một chút sai sót nào, toàn bộ đều rơi trên mặt của Mạc Đông Lôi.

A! Mạc Đông Lôi phát ra một tiếng hét thất thanh, hai tay ôm chặt lấy gương mặt, tức giận kêu lên: “Diệp Vô Phong, cậu muốn tìm cái chết à?”

Người của nhà họ Mạc ngay lập tức đều không dám. Thoáng một cái có tới mười mấy người nhanh chóng vây lại, thậm chí có người móc ra một con dao găm. Ngay lập tức sẽ đâm tới Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong kinh thường, nhìn liếc qua những người này, lạnh lùng nói: “Hôm trước, anh tạt một ly trà vào mặt vợ của tôi. Hôm nay tôi trả lại cho anh.”

“Diệp Vô Phong, cậu thật sự là muốn tìm đến cái chết.”

Mạc Nhị Gia móc ra khỏi tay áo một con dao găm, nghiến răng phẫn nộ xông tới., “Lần trước cậu đánh con trai tôi bị thương, hôm nay lại ức hiếp con trai lớn của tôi ở trước mặt nhiều người như thế. Tôi liều mạng với cậu.”

Mạc Nhị Gia xông mạnh đến Diệp Vô Phong, còn không đợi Diệp Vô Phong ra tay, thì có một vệt sáng bay đến.

Bạch Nhạn Phi nhấc chân lên, đá vào cổ tay của Mạc Nhị Gia, ngay tức khắc con dao găm liền rơi xuống đất.

Bạch Nhạn Phi giơ chân lên liền dẫm lên gân mạch của Mạc Nhị Gia, Mạc Nhị Gia cũng là người có luyện võ, Bạch Nhạn Phi dùng một chiêu cũng có thể áp chế gân mạch của ông ta. Rõ ràng có thể nhìn thấy, võ thuật của Bạch Nhạn Phi cao hơn ông ta nhiều.

Vẻ mặt Bạch Nhạn Phi hung dữ nói: “Nhị Gia, Hôm nay tôi tới nhà của ông làm khách, không phải là đến để kéo bè kéo phái đánh nhau. Nếu ông muốn đánh, tôi đồng ý làm theo.”

Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ đến cùng với Bạch Nhạn Phi. Ngoài ra còn có bảy, tám tên bảo vệ thượng đẳng. Ngay lập tức, toàn bộ đều đứng lên.

Mười mấy người vây lại thành một vòng tròn, vây quanh Bạch Nhạn Phi.

Tám trăm người các người điều động đến còn không chống đỡ được. Huống chi là hôm nay chỉ có mười mấy người. Vẻ mặt Tiết Phi tràn đầy sự tự tin.

Mạc Tam Gia vỗ cái bàn: “Anh hai. Tính tình của anh có phần nóng nảy quá mức rồi. Mau lui xuống cho em.”

Mạc Tam Gia quát lớn, ai dám không nghe? Những người giúp đỡ nhà họ Mạc, toàn bộ đều lui ra.

Bạch Nhạn Phi nháy mắt ra hiệu, đám người Tiết Phi cũng quay về chỗ ngồi.

Giọng điệu Bạch Nhạn Phi nhẹ nhàng nói: “Mạc Đông Lôi, suy cho cùng anh vẫn là đàn ông, bởi vì mạnh mẽ chiếm đoạt lấy khách sạn của người ta không thành công, liền đem nước trà hất lên mặt người ta. Một người đàn ông có thể làm ra chuyện như vậy sao? Hôm nay, Diệp Vô Phong trả lại cho anh một ly trà nóng, xem như là đã khách sáo với cậu lắm rồi. Nếu như đổi lại là tôi, tôi sẽ phế anh ngay tại đây. Để anh mãi mãi không làm đàn ông được nữa.”. ngôn tình hài

Mạc Đông Lôi tức giận, lẩm bẩm nói, nhưng không dám phản bác lại.

Diệp Vô Phong tiếp tục nói: “Ở đây tôi có một phần giấy chứng nhận do bệnh viện cung cấp. Đây là báo cáo chẩn đoán tình trạng thương tích của năm nhân viên bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều chúng tôi. Xin mời mọi người hãy xem qua.” Diệp Vô Phong giống như đang làm trò ảo thuật, lấy ra năm tờ báo cáo chẩn đoán thương tích. Có trời mới biết anh ta đã đến bệnh viện vào lúc nào, hôm nay lại đem những thứ này mang đến Đông Phương Minh Duyệt.

“Tôi cho rằng, hai trăm vạn, rất không đủ thành ý. Phải là mỗi người hai trăm vạn.”

Hiện trường bỗng nhiên ồn ào lên, Các sếp lớn của mười gia tộc giàu có ở thành phố Tam Giang, tất cả đều cho là Diệp Vô Phong quả thực là ngày càng táo tợn. Mọi người đều suy đoán rằng, Mạc Đông Lôi nhất định sẽ không thỏa hiệp.

Không phải là Nhà họ Mạc không lấy ra được một ngàn vạn, mà là không thể để mất đi người này. Nếu như hôm nay bồi thường cho Diệp Vô Phong một ngàn vạn, đủ để chứng minh, thân phận bá chủ của Mạc Tam Gia trong giang hồ đã không còn sót lại một chút gì. Bá chủ mới của thành phố Tam Giang đã bắt đầu lộ diện. Chính là anh ta – Diệp Vô Phong,

Mạc Tam Gia cười tít mắt nhìn Diệp Vô Phong, lắng nghe từng điều kiện mà Diệp Vô Phong nói ra.

Đột nhiên từ trên người Diệp Vô Phong, ông ta thấy được hình bóng của mình lúc còn trẻ. Cũng cố chấp như thế, cũng ngang ngược như thế, mà cũng có nói đạo lý.

Nghe anh hai nói, anh ta có thể hạ gục hoàn toàn bậc thầy đấu vật sumo Nogawa Saburo đến từ Nhật Bản. Có khả năng hạ gục vị cao thủ Nogawa Saburo này, ít nhất cũng là cao thủ cấp võ sĩ đỉnh nhất. Cao thủ cấp võ sĩ, thậm chí còn vượt qua cả cảnh giới của võ sĩ.

Diệp Vô Phong sẽ trở thành cao thủ cấp tông sư sao? Nếu như phải, với thân thủ như vậy, làm sao có thể ở rể, nương nhờ nhà họ Lâm chứ?

Tất cả những người nhà họ Lâm, hôm nay có thể nói là mở rộng tầm mắt. Đứa con rể rác rưởi vô dụng nhất trong nhà bọn họ, lại làm ra chuyện động trời như vậy. Bà cụ bị anh làm cho vô cùng lo sợ.

Lúc này, đâm lao thì phải theo lao. Có muốn ngăn lại thì cũng đã không ngăn được rồi. Cũng may là lập trường của Bạch Nhạn Phi vô cùng rõ ràng, có cô ấy ở đây. Nhà họ Mạc cũng không dám công khai đối phó nhà họ Lâm.

Tả Tiểu Thanh lại ngồi không yên, kéo góc áo của Lâm Thư Âm: “Thư Âm, hôm nay chồng của con uống thuốc chưa? Nó muốn tạo phản hả? Nơi này là nhà hàng Đông Phương Minh Duyệt, là nhà của Mạc Tam Gia.”