Thần Cấp Ở Rể

Chương 67: Có dụng ý khác



Buổi chiều, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi cùng nhau đi dạo ở bờ hồ Nhạn Tây, còn có Tiết Phi đi theo nữa. Mã Vũ và Hàn Kỳ ở lại khách sạn lớn Hoàng Triều để giúp Diệp Vô Phong chuẩn bị xây lại ba căn phòng mà bị Mạc Đông Lôi dùng máy xúc dỡ sập mất.

Bạch Nhạn Phi đi dạo bên hồ Nhạn Tây, vốn là có dụng ý. Cô gái này nhìn qua trông như hoa như ngọc khí chất cao quý.

Bạch Nhạn Phi cũng không hiểu rõ về thân phận thật sự của Diệp Vô Phong, cô ấy vốn dĩ tưởng rằng bố của mình đã dùng sức mạnh của gia tộc để tiêu diệt tập đoàn Hàn thị.

Cô ấy sớm đã rất thích cảng Bích La Loan của thành phố Tam Giang. Chính phủ công khai đấu thầu công trình này, mặc dù nhà họ Mạc dự định chắc chắn sẽ trúng thầu.

Nhưng mà, Bạch Nhạn Phi mong muốn có thể gây dựng lại nhà họ Hàn đã bị tiêu diệt, chuyện nhà họ Bạch tham gia vào cảng Bích La Loan đã thành công rồi.

Bạch Nhạn Phi đã dốc hết sức mình để giúp đỡ Lâm Thư Âm, nhưng trong đó cũng có một phần sự ích kỷ của cô ấy.

Nhà họ Mạc ở thành phố Tam Giang hơn mười năm nay mạnh như rồng hổ, tên cáo già Mạc Tam Gia quả thật vô cùng khó đối phó.

Bạch Nhạn Phi vốn dĩ định mượn cớ chuyện này của Diệp Vô Phong và Mạc Lôi Đồng để chọc giận Mạc Tam Gia, sau đó sẽ dùng mối quan hệ với cả cảnh sát và xã hội đen để trực tiếp xử lý nhà họ Mạc. Nhưng mà, Mạc Tam Gia vô cùng quỷ quái, ông ta thà rằng mất mặt chứ nhất định không trực tiếp gây mâu thuẫn với nhà họ Bạch.

Bạch Nhạn Phi đến hồ Nhạn Tây đi dạo, mục đích chính vẫn là để quan sát kĩ cảng Bích La Loan, nếu nhà họ Bạch có thể tiếp nhận việc của cảng Bích La Loan thì nó sẽ cần quy hoạch lại thêm một lần nữa.

Cho dù nói như thế nào đi nữa, cảng Bích La Loan là một miếng bánh lớn, nếu Bạch Nhạn Phi đến đây, nhất định phải được chia phần.

Sắc trời đã dần dần tối đen, Lâm Thư Âm nói: "Nhạn Phi, không còn sớm nữa rồi. Chúng ta đã đi vòng quanh cảng Bích La Loan những hai vòng rồi đấy. Còn có gì để ngắm nữa đâu? Về nhà thôi. Tối nay, tớ mời cậu một bữa hoành tráng."

Bạch Nhạn Phi cười: "Tớ không muốn ăn một bữa hoành tráng đâu. Tớ chỉ muốn ăn thử bữa cơm nhỏ bé mà ông xã của cậu tự tay chuẩn bị cho cậu thôi. Nghe nói tài nghệ nấu nướng của Diệp Vô Phong vô cùng giỏi nha."

Lâm Thư Âm nói: "Được rồi. Hôm nay tớ sẽ để anh ấy nấu cơm. Chị em chúng ta không say không về."

Bạch Nhạn Phi lại nói: "Thư Âm, mặc dù cậu không có luyện võ, nhưng mà đô cũng không hề thấp nha. Nếu thật sự phải thi uống rượu, tớ thật sự đâu thể làm đối thủ của cậu chứ."

Hai người họ trên đường đi về nói nói cười cười, vừa mới đến gần cửa một khu rừng nhỏ, đột nhiên, một âm thanh cười lạnh lẽo từ trong rừng cây truyền đến.

Trong lòng Bạch Nhạn Phi hơi rùng mình, cô ấy nghe thấy tiếng cười này vô cùng lạnh lẽo, nhưng mà vừa nghe thấy liền có thể nhận ra đây chính là một người vô cùng lợi hại, Bạch Nhạn Phi không kiềm chế được một lần nữa nhìn lại nơi âm thanh vừa phát ra.

Một người mặc áo khoác gió màu đen, để một mái tóc dài, vẻ ngoài là một người đàn ông lạnh lùng đang từ phía đối diện đi tới, ánh mắt của người đàn ông này lạnh như băng, hơn nữa, mái tóc dài còn che khuất cả nửa khuôn mặt nên càng toát vẻ quỷ quái.

Bạch Nhạn Phi không kiềm chế được quát hỏi: "Ông là ai?"

Tư Đồ Thú Thiên vốn dĩ cứ tưởng rằng người phụ nữ đi cùng Lâm Thư Âm cùng lắm chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp bình thường, không ngờ rằng sau đó lúc đến gần mới cảm giác được sức mạnh to lớn toát ra từ trên người của Bạch Nhạn Phi: "Cô gái này đúng là không đơn giản nha, thế mà lại là một võ sư vô cùng lợi hại."

Nhưng bên người Lâm Thư Âm lại còn có một người lợi hại như thế này bảo vệ hay sao? Điều này Tư Đồ Thú Thiên thật sự là không thể ngờ đến được.

Nhưng mà, Tư Đồ Thú Thiên cũng không quá để ý đến điều đó, có thêm Bạch Nhạn Phi cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta, huống chi, Địa Sát Ngũ Tinh vẫn còn đang âm thầm đứng trong bóng tối giúp đỡ ông ta. Để ông ta tự mình bắt cô gái này, chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì. Bản thân là một võ sư tuyệt đỉnh, Tư Đồ Thú Thiên tự nhận Bạch Nhạn Phi không phải là đối thủ của mình, cho rằng cô ấy cũng không có khả năng cản trở ông ta.

Ông ta cũng không nói gì cả, cứ hướng phía trước bước đến, mục tiêu chính là Lâm Thư Âm.

Bạch Nhạn Phi đã nhìn ra, đối phương đến đây là có mục đích, hơn nữa đó chắc chắn không phải là mục đích tốt đẹp gì cả. Cô ấy từng bước một bước lên phía trước người Lâm Thư Âm, thấp giọng nói: "Thư Âm, cậu lùi lại. Tớ sẽ đối phó với ông ta."

Bạch Nhạn Phi còn chưa kịp bắt đầu xuất chiêu thì đột nhiên nghe thấy từ đằng sau có tiếng người nói: "Chuyện nhỏ này đâu cần tốn nhiều sức như vậy, tôi đã sớm để ý ông già này, ông ta đi theo hai người nửa ngày nay rồi, nhất định là không có ý tốt đẹp gì."

Bạch Nhạn Phi quay người lại nhìn, Tiết Phi không biết là từ đâu bước đến.

Cách hành động của Tiết Phi rất tinh tế, anh ta vốn dĩ vẫn luôn ngồi trên xe BMW để chờ sau khi Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi về nhà sẽ lái xe về sau.

Đang lúc tập trung anh ta đột nhiên phát hiện ra có một người đàn ông lạ mặt cũng đang theo dõi Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi, người này nhìn có vẻ lén lút, hơn nữa khi vừa thấy ông ta là một kẻ lão luyện, Tiết Phi liền tập trung sự chú ý.

Nhìn thấy Tư Đồ Thú Thiên đang đi đến định ra tay động thủ, lúc này Tiết Phi mới âm thầm ra mặt: "Chuyện này giao cho tôi, cô bảo vệ tốt cho giám đốc Lâm giúp tôi."

Lông mi của Bạch Nhạn Phi hơi rung động, cô ấy biết trình độ võ thuật của Tiết Phi không hề tồi, nhưng mà Tiết Phi mới chỉ gần đạt đến mức cao thủ, căn bản không thể đánh lại đối phương được. Bởi vậy, Bạch Nhạn Phi không hề lùi lại mà nói với Tiết Phi: "Anh bảo vệ cho Lâm Thư Âm, chuyện đối phó với ông ta cứ để cho tôi." Vừa nói xong, cơ thể của Bạch Nhạn Phi chuyển động, nhảy thẳng lên chỗ Tư Đồ Thú Thiên đang hung hăng lao tới.

Bạch Nhạn Phi không biết tại sao Tư Đồ Thú Thiên lại chỉ để lộ một nửa khuôn mặt, đó là vì trong một lần làm nhiệm vụ ám sát vào sau năm trước, một vụ nổ lớn đã mãi mãi để lại cho ông ta một vết sẹo trên mặt, khi Tư Đồ Thú Thiên chính thực thi một nhiệm vụ ám sát đặc biệt trong nhà một cán bộ chính trị cấp cao của Afghanistan, đối tượng bị ám sát lúc đó có những mười người vệ sĩ đều có súng bên người đi theo để bảo vệ nhưng vẫn bị ông ta ám sát như thường.

Năm nay Tư Đồ Thú Thiên bốn mươi ba tuổi, đã từng có hai mươi năm kinh nghiệm làm lính đánh thuê, tính ra cũng phải thực hiện hơn mười nhiệm vụ ám sát. Gần như là chưa từng thất bại bao giờ. Loại người hung ác như vậy vẫn luôn là cơn ác mộng của những nhà giàu có.

Nắm đấm của Bạch Nhạn Phi nắm cũng vô cùng chắc, cô ấy cũng muốn thử xem bản lĩnh của Tư Đồ Thú Thiên đến mức như thế nào, cho nên, Bạch Nhạn Phi không có ý định sẽ nhẹ tay, tay phải của cô ấy hung hăng đấm vào một bên đùi của Tư Đồ Thú Thiên, ai ngờ khi bàn tay cô ấy chạm đến xương đùi của đối phương, cô ấy lập tức có thể cảm nhận được sức mạnh từ một bên chân này, chính là không thể đánh bại bởi một chưởng như vậy của mình.

Bạch Nhạn Phi là một người thông minh, nếu cô ấy còn khăng khăng tiếp tục dùng lực, có lẽ chính cổ tay của cô ấy sẽ bị gãy rời mất. Cô ấy vội vàng thu lại một nửa phần sức lực trên tay, nhân cơ hội đó, cô ấy di chuyển xoay cơ thể sang một bên, từ tư thế tấn công chuyển thành thế phòng thủ, xoay người một cái, cô ấy lùi lại hai mét đến chỗ an toàn. Tay phải của cô ấy bị chấn động chắc chắn là đã bị đau, xoay xoay cổ tay vài vòng, Bạch Nhạn Phi lại chuẩn bị tiếp tục tấn công thì thấy Tư Đồ Thú Thiên mặc kệ mình ở một bên, chỉ bổ nhào thẳng đến phía của Lâm Thư Âm.

Lâm Thư Âm không biết luyện võ, không nhìn ra được trong hai người bọn họ rốt cuộc là ai lợi hại hơn, nhưng mà có Tiết Phi có thể nhìn ra được tên sát thủ này vô cùng lợi hại đến mức nào. Tiết Phi nhìn thấy tên sát thủ lao đến phía của Lâm Thư Âm nên chạy nhanh đến dùng cơ thể mình che cho cô nhận lấy đòn đánh của ông ta.Tư Đồ Thú Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng một tay ấn mạnh vào bụng Tiết Phi. Tay cứng sẽ làm xương mềm! Tư Đồ Thú Thiên đã quyết định dùng tuyệt chiêu của mình để hạ Tiết Phi chỉ bằng một chiêu.

Tiết Phi tuy rằng là một cao thủ võ sư, vẫn còn thấp hơn Tư Đồ Thú Thiên một bậc, nhưng mà anh ta cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm làm vệ sĩ nên cũng không phải người mới non nớt gì. Tiết Phi đã biết được rằng bản thân đang gặp phải một đối thủ rất mạnh, anh ta nắm bàn tay trái cản lại bàn tay của Tư Đồ Thú Thiên trước đã. Bùm! Một tiếng va chạm rất lớn, đòn tấn công mạnh mẽ của đối thủ bị ngăn lại, Tiết Phi cũng bị quay cuồng, có cảm giác sắp hộc ra máu.