Thần Cấp Ở Rể

Chương 690: Sinh tồn trong hoang dã



Hồng Á Phương rất tức giận nói: "Tôi thật sự không hiểu, từ khi nào mà đến lượt người của Cục Thanh tra Quốc gia điều tra công việc của Cục Hồng Thuẫn chứ?"

Du Kinh Hồng dửng dưng nhìn Hồng Á Phương, Hồng Á Phương cũng biết mình nói bậy, nhưng trong lòng vẫn rất ấm ức, rõ ràng là như thế mà, Cục Hồng Thuẫn của bọn họ vào sinh ra tử ở bên ngoài, nhiệm vụ gần như đã hoàn thành, thế mà hiện tại lại xuất hiện một Cục Thanh tra Quốc gia.

Đây rõ ràng là muốn gây phiền phức, cô ta đương nhiên sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng cô ta cũng biết bây giờ không phải là lúc mình có tiếng nói cuối cùng.

Du Kinh Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhiệm vụ sẽ tiếp tục làm, nhưng việc triển khai nhiệm vụ phải thay đổi.Tuyệt đối không được tấn công trực diện, phải cẩn thận gặm nhấm từng bước một."

Hồng Á Phương và những người khác chỉ có thể gật đầu, đều biết nếu không có Diệp Vô Phong, bọn họ sẽ không thể làm được nhiều chuyện như vậy.

Và mọi chuyện cũng sẽ không đơn giản, khi có Diệp Vô Phong, bọn họ không cần nghĩ ngợi gì, chỉ nghĩ làm sao để giúp Diệp Vô Phong.

Bây giờ Diệp Vô Phong đã rời đi, họ đã trở thành những người dẫn đầu, họ đã đứng trước đầu sóng ngọn gió.

Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Nếu cần, tôi có thể ra tay, nhưng chúng ta hãy tập trung vào chiến tranh thương mại. Nếu đã không có Diệp Vô Phong thì chúng ta sẽ không có nhiều lợi thế trong việc đối chiến."

Mọi người gật đầu, họ đều biết những gì Du Kinh Hồng nói có lý, ngay sau đó họ thu dọn đồ đạc và rời đi.

Việc của nhà họ Nguyên gần như đã xong xuôi, bọn họ cũng cần phải gấp rút tới tỉnh Tây Sơn, nhiệm vụ của bọn họ rất quan trọng, tuyệt đối không được lãng phí thời gian.

Ngược lại, Diệp Vô Phong rất thoải mái, không có nhiệm vụ của Cục Hồng Thuẫn, anh và Lâm Thư Âm ở cùng nhau cả ngày.

Lâm Thư Âm đương nhiên rất vui vì Diệp Vô Phong đã có thể dừng lại và đi cùng mình, có vẻ như từ khi Diệp Vô Phong bắt đầu nổi lên, anh đã không có nhiều thời gian để dừng lại.

Hoa Vũ sẽ báo cáo sự phát triển của Công ty Hoa Cường ở nơi này cho Diệp Vô Phong mỗi ngày.

Trong phòng làm việc, Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong đang chán chường xem phim truyền hình trên sô pha, cô nghiêm túc nói với Diệp Vô Phong: "Em biết tình trạng hiện tại của anh không tốt."

Diệp Vô Phong lập tức cười nói: "Vợ à, em sai rồi. Hiện tại anh đang ở trong tình trạng rất tốt, hơn nữa anh cũng đã nghĩ tới việc đưa em đi du lịch ở đâu rồi."

Lâm Thư Âm tò mò nhìn Diệp Vô Phong: "Anh thật sự có thể buông bỏ nhiệm vụ trong tay sao? Nhưng em biết khi anh đi giúp đội trưởng Du, trạng thái tinh thần của anh khác với bây giờ. Tuy hiện tại anh rất nhàn rỗi, cũng che giấu rất kỹ, nhưng em hiểu anh mà.”

Diệp Vô Phong xua tay: "Chuyện này đừng nói nữa, anh nghĩ lần này chúng ta đi leo núi đi. Anh đã đăng ký hoạt động sinh tồn hoang dã, chỉ có hai người chúng ta, đây là cuộc thi."

Lâm Thư Âm thấy Diệp Vô Phong không có ý muốn tiến vào Cục Hồng Thuẫn nên cũng không nói gì nữa, cô biết nếu Diệp Vô Phong không muốn thì dù cô có nói gì đi nữa, cũng sẽ không thuyết phục được Diệp Vô Phong.

Mặc dù Diệp Vô Phong có vẻ rất dễ hòa đồng, rất dễ tính, cái gì cũng thuận theo cô, nhưng một khi Diệp Vô Phong đã quyết định điều gì thì người khác cũng khó mà thay đổi được.

Vì vậy cô cũng không nói gì, ngược lại cười nói: "Tại sao anh có hứng thú như vậy? Sinh tồn hoang dã ư? Là dựng lều ở bên ngoài sao?"

Diệp Vô Phong cười gật đầu: "Ừ, anh xem trên mạng, hình như nếu hoàn thành cuộc sinh tồn hoang dã này thì có thể có phần thưởng.”

Đương nhiên, Lâm Thư Âm biết Diệp Vô Phong không phải đi tranh phần thưởng, mà là muốn thay đổi trạng thái hiện tại, trạng thái hiện tại quá nhàn nhã và nhàm chán.

Sau khi Diệp Vô Phong dặn dò mọi chuyện với Hoa Vũ, công việc của Lâm Thư Âm cũng được giao lại, hai người vội vàng đến chỗ hẹn cuộc thi.

Vì phải đến điểm hẹn trước một ngày nên họ đã đến sớm.

Đây là một nhà dân, ở ngay ngoại thành, lúc này có hơn 30 người hội họp ở nơi này, xem ra rất nhiều người thích loại trò chơi sinh tồn hoang dã này.

Tất nhiên, nếu bạn muốn tham gia cuộc thi, bạn cần phải ký một số hợp đồng, hợp đồng có một số mô tả trách nhiệm, có nghĩa là nếu bạn gặp bất kỳ nguy hiểm nào trong cuộc thi, cũng đều không liên quan gì đến người tổ chức sự kiện này. Ban tổ chức cũng sẽ có trợ cấp cho người chơi, và tất nhiên, họ cũng sẽ mua bảo hiểm cho những người tham gia.

Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đều đã điền xong hợp đồng nên đã chọn một ngôi nhà để làm nơi dừng chân cho buổi tối nay, vị trí mà Diệp Vô Phong chọn khá tốt, sau khi mở cửa sổ phòng có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài.

Có thể nhìn thấy những ngọn núi rừng rậm ở phía xa, còn có một số ngôi làng nhỏ.

“Phong cảnh ở đây đẹp quá.” Lâm Thư Âm Thiển đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, dựa vào trên vai Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong cười nói: "Đương nhiên, hiếm khi đi ra ngoài thư giãn một lần, nên chơi vui vẻ một chút."

Lâm Thư Âm nói với một nụ cười trên môi: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này anh cứ luôn bận việc riêng, và em cũng vậy, cho nên chưa bao giờ có thời gian như thế này."

Diệp Vô Phong ôm lấy Lâm Thư Âm: "Sau này anh sẽ cố gắng hết sức để có thể đồng hành cùng em."

Lâm Thư Âm lắc đầu: "Nói thế thì em quá ích kỷ, bản thân em cũng rất bận mà, cho nên dù anh có bớt thời gian đi chăng nữa thì cũng có thể chỉ để xem em giải quyết công việc của công ty thôi."

Diệp Vô Phong vui vẻ nhìn Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm lại tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong, đương nhiên cô biết ánh mắt của Diệp Vô Phong là có ý gì.

Lâm Thư Âm cũng biết mình đuối lý nên cũng không nói quá nhiều về chuyện này, nhìn điện thoại của mình, trong nhóm thí sinh lần này có người bắt đầu tổ chức ăn vặt đêm khuya.

“Họ nói muốn ăn khuya cùng nhau, anh có muốn đi không?” Lâm Thư Âm tò mò hỏi Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong cười nói: "Em muốn đi không?"

Lâm Thư Âm suy nghĩ một chút, nói: "Bất kể như thế nào, nửa tháng tới chúng ta cũng sẽ sống cùng nhau, nếu không đi thì không hay lắm."

Lời nói của Lâm Thư Âm khiến Diệp Vô Phong gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi qua xem có gì ăn đi, anh cũng đói rồi.”

Hai người đến điểm tụ họp, ngôi nhà này có cung cấp quầy thịt nướng nên bọn họ không cần đi đâu khác.

Khi hai người Diệp Vô Phong đi xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía họ, nói chính xác là mọi người đều chuyển sự chú ý sang Lâm Thư Âm.

Khí chất cao quý cũng như khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thư Âm khiến những người tụ tập ăn thịt nướng ở đây phải ngẩn ngơ.