Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ

Chương 1: Làm nữ quan, là phải dựa vào bản thân mà sống



Một ngày nọ, ta vừa tiến cung, đã bị tiểu thái giám chạy tới, gọi vào Trường Sinh Điện.

Vừa vào đại điện, đã nhìn thấy Hạ Thần Dịch nằm trên giường mỹ nhân.

Ta dập đầu hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hạ Thần Dịch nằm trên giường, mặc chiếc áo long bào vàng rực, một tay chống lấy cơ thể, một tay che miệng ho khan, long bào bị chấn động đến mức hơi hé ra, khiến người ta miên man bất định.

Trong lúc yếu ớt, Hạ Thần Dịch nhẹ nhàng há miệng, “Ái khanh, trẫm có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

Giữa quân và thần có việc cần thương lượng, ngoại trừ Kim Loan điện thì còn có thư phòng, hôm nay lại bảo ta đến tẩm cung như thế này mà thương lượng, thật sự khiến lòng ta không khỏi suy nghĩ mênh mông, “Hoàng Thượng xin cứ nói.”

Hạ Thần Dịch chỉ vào chồng tấu chương xa xa, “Ái khanh cứ đến đọc tấu chương hôm nay trước đã…” Người bình thường nghe được lời này nhất định sẽ có phản ứng sợ hãi, cho nên hắn lập tức bổ sung thêm một câu: “Trẫm miễn tội cho ngươi.”

Trong lòng ta càng thêm mênh mông, cũng không ngượng ngùng nữa, đứng dậy cầm lấy một quyển mà nhìn, chân mày ta trong nháy mắt vặn thành hình chữ bát, càng xem thì càng xoắn chặt.

“Buồn cười, đây còn không phải là bức hôn sao?” Trên tất cả các tấu chương này đều viết, hy vọng Hạ Thần Dịch suy nghĩ cho hoàng thất, khai chi tán diệp, nạp thêm hậu cung v..v.. khiến cho ta tức giận đến nỗi phải vỗ án đứng dậy.

Người trên long sàng bị giật mình kinh hãi lại ho thêm ba phần, ta vội ức chế ngọn lửa giận, đi đến bên cạnh Hạ Thần Dịch, vẻ mặt khoan thai nhìn hắn, “Hoàng Thượng xin cứ yên tâm, bất kể là người muốn thần giấu mặt cho bọn họ một sự dạy dỗ, hay là muốn thần thay Hoàng Thượng kết liễu bọn họ, thần đều chết không chối từ.”

“Không…” Hạ Thần Dịch càng ho mãnh liệt hơn.

Trong lòng ta ngẩn ra, hay là ý hắn muốn ta khai chi tán diệp cho hắn? Nghĩ đi nghĩ lại, ta tức khắc mặt đỏ tai hồng, có chút xấu hổ.

Nhưng mà ta còn chưa xấu hổ được nửa nén hương, thì Hạ Thần Dịch đã phá vỡ khát khao cháy bỏng của ta, “Trẫm muốn giao chuyện tuyển tú cho ngươi làm.”

Ta sửng sốt, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Hạ Thần Dịch nói: “Các đại thần chung quy cũng là vì muốn tốt cho trẫm, hi vọng có thể mượn hỷ sự lần này, khiến cho thân thể trẫm khang phục hơn.”

Ta cúi đầu đáp: “Thần đã hiểu.”

Ta đúng là đã hiểu, kể từ thời điểm khi ta thích Hạ Thần Dịch thì ta đã hiểu, giờ khắc này sớm hay muộn thì cũng sẽ đến, hắn là quân, ta là dân thường… cho dù có trở thành thần tử, có tiếp cận được hắn đến mức nào, cuối cùng là vẫn cách một con rạch lớn không thể vượt qua được.

Khi tin tức này được truyền ra trên triều đình vào ngày hôm sau, thì có rất nhiều triều thần phản đối, bọn họ nói rằng một hoàng mao tiểu nha đầu chỉ mới vừa tham gia vào việc triều chính như ta thì không thể phụ trách chuyện quan trọng như tuyển tú được, nhưng lần này thái độ của Hạ Thần Dịch hết sức rõ ràng dứt khoát, một là không tuyển tú, hai là do ta chủ trì, nội tâm ta lại một lần nữa mênh mông cuộn sóng.

Vì không phụ sự tín nhiệm của Hạ Thần Dịch đối với mình, ta từ chối hết tất cả các ý kiến hội mua chuộc, đóng cửa suốt năm ngày năm đêm, mới nghĩ ra được một danh sách.

Ngày thứ sáu, ta xách theo một đôi mắt thâm quầng đi đến Trường Sinh Điện.

Trong điện mọi thứ vẫn như thường lệ, Hạ Thần Dịch vẫn nằm trên giường mỹ nhân, thấy ta tới, liền lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Ái khanh tới rồi à, người đâu, mau lấy ghế...”

Ta trình tờ danh sách trong tay lên, “Đây là mười tú nữ mà thần đã chọn lựa, xin Hoàng Thượng xem qua.”

Hạ Thần Dịch duỗi tay tiếp nhận danh sách, ngón tay thon dài khẽ chạm lên mu bàn tay ta, lập tức có một dòng điện chạy từ trái tim lên đại não, lại từ đại não chạy về vòm ngực, có gì đó xốp giòn đang gãy đổ.

“… Thật ra thì người do ái khanh chọn, trẫm rất yên tâm.”

Ta phục hồi tinh thần lại, không nghe rõ những gì Hạ Thần Dịch nói, “Sao ạ?”

Ánh mắt Hạ Thần Dịch chuyển từ bảng danh sách sang khuôn mặt ta, lại giơ lên nụ cười nhẹ nhàng, “Trẫm tin ngươi.”

Chính là nụ cười này, đã hoàn toàn đánh sập mọi lý trí của ta, giam cầm khiến cho ta không thể thoát ra được.

Vì thế khi hoa đào tháng ba nở rực rỡ, hoàng cung thuận lợi tổ chức lễ sắc phong.

Sau khi trổ hết tất cả tài năng, thì người được chọn là một thiếu nữ tên là Bạch Liên Hoa.

Các cung nhân phụ trách tấu nhạc tận chức tận trách, tiếng đàn như nước tản ra, dần dần thấm tâm can các đại thần ở đây.

Dựa theo thứ tự địa vị, ta vốn phải ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng lần này việc tuyển tú hoàn thành viên mãn, ta cũng coi như không có công lao cũng có khổ lao, cho nên ghế của ta được khiêng tới hàng thứ nhất.

Đêm đó, ta say đến bất tỉnh nhân sự.

- -------------

Editor:

Lưu ý nhỏ: nam chính chưa ra sân.