Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ

Chương 4: Vương gia cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!



Ta thắng lợi quay về, dưới tàng cây liễu năm xưa, Hạ Phượng Phiên vẫn trưng ra một nụ cười rất đáng đánh đòn, gọi ta lại.

Nghiêm khắc mà nói, Hạ Phượng Phiên cũng coi như là oan gia lúc nhỏ của ta.

Mối quan hệ xưa nay của ta và hắn là một truyền kỳ.

Năm đó ta vẫn còn là một đứa bé mặc bộ quần áo ngắn màu đỏ, hoành hành ngang ngược trong núi sâu rừng dã, Hạ Phượng Phiên đi săn thú thì đồng thời săn phải ta, vì thế ta đã đi một vòng đến Quỷ Môn Quan rồi lại quay về, cứ như vậy được Hạ Phượng Phiên bao nuôi, một lần bao nuôi thì đã đến tận hai năm trước, hắn phong Vương phải rời khỏi kinh thành về đất phong của mình.

Ta thích Hạ Thần Dịch, cũng là tại Hạ Phượng Phiên cả.

Khi đó, Hạ Phượng Phiên đuổi theo ta mà đánh, ta lại chạy đến chỗ Hạ Thần Dịch, mỗi lần Hạ Phượng Phiên hành hạ ta khổ sở, ta đều bò đến dưới cửa sổ phòng Hạ Thần Dịch, lẳng lặng nhìn trộm hắn, hắn luôn cho người ta một loại cảm giác yên ổn tường hòa, nếu không nằm trên giường, thì là ngồi ở trước án thư, trong phòng hắn, lúc nào cũng có mùi thuốc nhàn nhạt.

Mãi cho đến khi tiên hoàng băng hà, Hạ Thần Dịch lên ngôi trở thành hoàng đế, Hạ Phượng Phiên về đất phong, ta mới phát hiện ta thích Hạ Thần Dịch, đã quen với việc mỗi ngày yên lặng nhìn hắn, quen nhìn thấy nụ cười ôn hòa, quen thuộc với tất cả thói quen của hắn.

“Ngươi đã từng rời khỏi kinh thành sao?” Hạ Phượng Phiên cầm một cọng cỏ đuôi chó trong tay, dường như rất hoài niệm mỗi một cành cây ngọn cỏ ở chỗ này.

Ta ngồi ở bên cạnh hắn, cầm một sợi tóc của hắn ở trong tay, lắc đầu.

“Vậy làm sao mà người biết được sông Đại Vận cách kinh thành ngàn dặm?”

“Thuận miệng lừa gạt thôi, ai biết được hắn ta lại dễ qua mặt như vậy.”

Hạ Phượng Phiên chợt cảm thán, “Nhìn dáng vẻ, cuộc sống của ngươi trôi qua rất tốt đẹp.”

Ta không hiểu được từ chỗ nào mà có thể nhìn ra cuộc sống của ta tốt đẹp chứ, nhưng rõ ràng là không có sự chèn ép của Hạ Phượng Phiên, quả thật là ta có cảm giác của nông nô trở mình, hơn nữa bây giờ hắn gặp lại ta còn phải gọi ta một tiếng “Tần đại nhân”, nhưng ta cũng không khỏi khiêm nhường nói: “Cũng tạm được, tạm được.”

Hạ Phượng Phiên giương khóe miệng, “Eo nhiều mỡ như vậy, chắc chắn không phải là tích tụ một ngày.”

Miệng ta cứng đờ, cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã đá cửa nhà quả phụ, mới có thể quen biết với Hạ Phượng Phiên.

Lúc này, ở trên sông đang có một con thuyền từ từ đi tới, có người ca múa rất náo nhiệt, bởi vì trong mấy tháng này ta đều ở trên triều đình giúp đỡ Hạ Thần Dịch, cũng đã lâu không đi dã ngoại vui chơi thỏa thích, ánh mắt và tâm tư đều có chút mong muốn.

Hạ Phượng Phiên cũng nhìn theo ta, các cô nương trên thuyền trông thấy Hạ Phượng Phiên, đáy mắt vốn dĩ chỉ là bẽn lẽn ngắm khách liền lập tức sáng rực lên, người nào người nấy đều dựa lên lan can chồm ra bên ngoài đến sắp té ngã, khăn tay không ngừng vẫy gọi, miệng cũng không ngừng chiêu hồn.

Ta biết tâm tư Hạ Phượng Phiên, là một nam nhân, còn là một người từ xa mới về kinh thành, chắc chắn là có hứng thú đối với đám oanh oanh yến yến ở đây, vì thế ta lấy ơn báo oán, quyết định lên thuyền đón gió tẩy trần cho Hạ Phượng Phiên.

- -------

Cuối cùng nam chính cũng ra sân khấu rồi!