Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3814: Quyết định (2)



- Chuyện trọng đại như thế, nhất định phải do phụ hoàng tới tự mình đưa ra quyết đoán. Hơn nữa, lấy sự hiểu biết của cô vương đối với phụ hoàng, khả năng quyết ý đánh một trận còn cao hơn.

Nghĩ đến vị thánh hoàng khí phách tuyệt thế kia, mọi người không tự chủ được gật đầu. Điều này quả thật là phù hợp với tính cách của Trần Phong Viêm.

Hồng thái sư khẩn trương. Mọi chuyện thay đổi không sao có thể đoán trước như vậy cũng quá kích thích. Thế nào muốn khiến cho một người Hoán Huyết Cảnh chết lại khó khăn như vậy?

- Nhưng nếu như không kéo dài được tới khi phụ hoàng xuất quan thì sao?

Trần Kinh Nghiệp hỏi. Tuy rằng địa vị của hắn không cao, nhưng cũng là hoàng tử. Trong lúc nói chuyện lại thiếu đi rất nhiều e ngại.

- Yêu tộc cho chúng ta kỳ hạn, còn có chín ngày.

Dương Bách nói.

Trần Phong Viêm có khả năng xuất quan trong vòng chín ngày sao?

Khả năng này gần như là bằng không.

Vấn đề là, Trần Phong Viêm vì đề phòng có người làm phiền hắn tu luyện, căn bản không có người nào biết hắn bế quan ở nơi nào. Chính là muốn hắn tỉnh lại cũng không có khả năng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên lựa chọn thế nào.

Lăng Hàn gật đầu. Mấy hoàng tử sát đầu quả thực không tầm thường. Không nói thực lực, chỉ riêng dũng khí này, người bình thường còn xa mới có thể so sánh được. Bởi vì cho dù là tồn tại giống như bốn đại soái, sau khi nghe nói về thực lực của yêu tộc cũng đều kinh sợ.

- Vậy tạm thời chờ đợi một chút. Đến một ngày trước kỳ hạn của yêu tộc, mới lại quyết định.

Dương Bách đánh nhịp.

Hồng thái sư lộ ra biểu tình buồn bực. Như vậy cũng không có thể đóng đinh cho Lăng Hàn?

Tiểu tử này có vận khí gì vậy.

Lăng Hàn nhìn về phía Hồng thái sư gật đầu. Thù này hắn nhớ kỹ, thủ đoạn trả thù tốt nhất, chính là vượt qua Hồng Thiên Bộ, đạp nát vòng ánh sáng của yêu nghiệt ép trời này. Điều này đối với Vu Hồng thái sư mà nói khẳng định còn khiến cho hắn khó chịu hơn là chết.

Hồng thái sư lại cười lạnh. Hắn tin tưởng đây chỉ là để cho Lăng Hàn có thêm tám ngày tự do. Thời điểm kết thúc ngày thứ tám, mọi người lại thương lượng một chút. Kết quả sau cùng khẳng định vẫn là giao ra Lăng Hàn.

Biến số duy nhất chính là thánh hoàng sẽ xuất quan ở trong tám ngày này. Nhưng khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Lăng Hàn ra khỏi đại điện, chỉ thấy Cổ Hạng Minh lại vẫn nằm trên mặt đất. Hắn cười, nghênh ngang đi qua.

Hai mắt Cổ Hạng Minh phu ra lửa. Lăng Hàn lại thoải mái rời khỏi đó như thế?

Hắn lại là đội trưởng cấm vệ quân, sao có thể bị người đánh một cách vô nghĩa được?

Mặt mũi của hoàng thất còn tồn tại sao?

Nhưng hiện tại không có người để ý tới điểm ấy. Nếu như phải giao Lăng Hàn ra, vậy còn cần tính toán tới loại chuyện nhỏ này sao?

Mà nếu như không giao người, vậy tránh không được một hồi huyết chiến. Huyền Bắc Quốc rất có khả năng mất nước. Vậy thì càng không cần để ý.

Lăng Hàn trở lại nơi ở, chỉ coi không có gì phát sinh, nên làm gì thì làm cái gì.

Cũng không lâu lắm, có người đến thăm.

Thất hoàng tử Trần Thái Thanh.

- Đa tạ điện hạ hôm nay trượng nghĩa nói giúp.

Lăng Hàn nói một câu cảm ơn trước.

Thất hoàng tử giang tay ra, nói:

- Thân là hoàng tử, làm sao có thể khiến thanh danh của một nước yếu đi được? Phụ hoàng suốt đời cường thế, tuyệt đối không thể khuất phục ở dưới uy thế của yêu tộc. Cho nên, cô vương cũng nói chỉ là nói thật mà thôi.

Lăng Hàn âm thầm bội phục. Nói thật cũng không phải là một chuyện đơn giản. Quá nhiều người ở dưới áp lực, ở trước mặt sự hấp dẫn, bất tri bất giác liền nói ra những lời trái với lương tâm.

Có vài lời nói thật rất dễ dàng, có vài lời nói thật cả đời cũng khó có thể nói ra.

- Vẫn phải cảm ơn điện hạ.

Hắn nói.

Thất hoàng tử gật đầu, nói:

- Nhưng hiện tại tình thế hết sức nghiêm trọng. Thực lực của yêu tộc quả thực rất mạnh mẽ. Một khi khai chiến, triều ta chắc chắn thất bại. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới ngươi. Địch mạnh ta yếu. Yêu tộc sớm muộn sẽ phát động cuộc chiến xâm lược.

Vẫn là vị hoàng tử này thấy rõ, giống như Hồng thái sư chỉ biết tới báo thù riêng. Nhưng không biết, cho dù giao ra Lăng Hàn, vậy cũng chỉ là mở màn cho yêu tộc xâm lấn mà thôi.

Ừ, không chỉ là thất hoàng tử, tam hoàng tử cũng vậy. Những hoàng tử thứ tự sát đầu đều như vậy, có can đảm, có khí độ. Hiện nay thoạt nhìn, người thừa kế đế vị cũng không sẽ làm yếu đi danh vọng của Huyền Bắc Quốc.

- Nếu như phụ hoàng không thể xuất quan trong vòng chín ngày, chiến tranh kia bạo phát, chúng ta phải có sự chuẩn bị.

Thất hoàng tử nói, nghiêm nghị nhìn Lăng Hàn.

- Chuẩn bị cái gì?

Lăng Hàn hỏi.

Thất hoàng tử trầm ngâm, nói:

- Nếu phụ hoàng không thể xuất quan đúng lúc, trận chiến này chúng ta chắc chắn thất bại. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể liều tất cả lực chiến. Nói như vậy, nhân tộc lại thật sự phải chết nhiều hơn. Cho nên, chúng ta cần phải bảo tồn sinh lực."

Lăng Hàn kinh ngạc. Lời này của ngươi là có ý gì?

- Vào thời điểm khai chiến, ngươi liền theo cô vương rời khỏi đây. Cô vương đã sớm có bố trí, có thể ở trong loạn thế quật khởi.

Thất hoàng tử lại nói.

Ngươi là có ý định đào binh?

Lăng Hàn mở to mắt, nhìn thất hoàng tử không nói lời nào.

Thất hoàng tử mỉm cười:

- Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết. Cô vương cũng không nguyện ý nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán. Nhưng nếu như không thể tránh khỏi, tuyệt đối không thể biết rõ chắc chắn phải chết vẫn vào đâm đầu vào.

Trong nháy mắt Lăng Hàn hiểu được.

Thất hoàng tử này có dã tâm, có năng lực, nhưng hắn không phải nhân hoàng, mà là kiêu hùng.

Một tướng công thành vạn xương khô. Hắn quan tâm chỉ là hoàng đồ bá nghiệp của mình. Về phần trên con đường đi tới này sẽ có bao nhiêu hi sinh, vậy hắn lại hoàn toàn không quan tâm.

Làm việc với người như vậy, hoặc là hợp tác, nhưng thật ra phải cẩn thận. Ai biết có thể đột nhiên bị bán đứng hay không.

Ở trong mắt thất hoàng tử, mọi người là theo giá trị sắp hàng. Ngươi không có giá trị sẽ bị hi sinh, hoặc là hi sinh vì giá trị lớn hơn nữa.

Lại trong nháy mắt như thế, Lăng Hàn quyết định cùng thất hoàng tử giữ một khoảng cách. Nếu không thật sự có khả năng một ngày kia sẽ bị gài bẫy.

- Ta tin tưởng... Tình hình sẽ không chuyển biến xấu đến mức như vậy.

Hắn nói.

- Lạc quan là chuyện tốt. Nhưng lạc quan tới mức mù quáng liền có thể sẽ hại chết chính mình.

Thất hoàng tử vỗ vào vai của Lăng Hàn.