Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4461: Đăc thủ bảo thuật



Vì cái gì Lăng Hàn lại khăng khăng quan sát mẫu thụ.

Bởi vì, Lăng Hàn trước khi ăn Thông Linh Đạo quả đã phát hiện ra hoa văn của nó có phần giống với Thiên Hoa bảo thuật.

Hắn có phỏng đoán, có khả năng năm đó Đông Lâm Tổ Vương quan sát mẫu thụ này và có linh cảm, từ đó mới sáng chế ra Đế thuật.

Cho nên, Lăng Hàn muốn tham gia náo nhiệt, nhìn xem có thể thôi diễn toàn bộ Đế thuật hay không.

Hắn phải bắt đầu số không, đó là chuyện không có khả năng chuyện, ai có thể ở Sinh Đan cảnh sáng ra một môn Đế thuật chứ?

Nhưng hắn đã nắm giữ một nửa Thiên Hoa bảo thuật, hơn nữa liên thủ thi triển với Trì Mộng Hàm, cho nên hắn có lý giải không nhỏ về bảo thuật này. Bởi vậy hắn có cơ hội suy diễn bảo thuật thành công.

Hắn tĩnh tọa và lĩnh hội, hắn có thể lĩnh ngộ diệu pháp từ hoa văn trên cành cây với Thiên Hoa bảo thuật.

Bước đầu tiên, hắn không trực tiếp đền bù điểm thiếu hụt của bảo thuật, mà là từ bộ phận đối ứng, như vậy hắn có mục tiêu xung kích trọng điểm.

Hắn bỏ ra thời gian bảy ngày, Lăng Hàn đã nắm giữ hoa văn trên thân cây và hoa văn trên lá cây.

Sau đó, hắn cũng mặc kệ những hoa văn này, sau đó đặt trọng điểm lên hoa văn khác.

Hắn có tiến bộ rất rõ ràng.

Hắn hóa thành một pho tượng đá, thậm chí hắn không còn khí tức sinh mệnh, đây là lúc hắn đầu nhập vào quá trình ngộ đạo.

Một tháng sau, Trì Mộng Hàm tới, đầu tiên nàng bị giật mình, tại sao khí tức sinh mệnh của Lăng Hàn biến mất, nàng nhanh chóng phát hiện gia hỏa này không phải khí tức sinh mệnh biến mất, mà là yếu ớt đến cực hạn.

Nàng quan sát cẩn thận, Lăng Hàn thu tất cả thần ý vào sâu trong thức hải, hắn đang ngộ đạo tầng thứ sâu.

Đã xảy ra tình huống như thế nào?

Trì Mộng Hàm kinh ngạc không gì sánh được, nhìn một gốc mẫu thụ có thể ngộ đạo, đối phương là quái vật?

Chuyện này không phải giả vờ, nàng có thể cảm ứng được đạo tắc đang lưu chuyển quanh thân Lăng, mặc dù giai đoạn của bọn họ hiện tại không thể nắm giữ, nhưng thời điểm ngộ đạo sẽ làm thiên địa quy tắc cụ thể hóa.

Hơn nữa, nàng cũng đạt tới Sinh Đan viên mãn, lúc nào cũng có thể bước vào Chân Ngã cảnh, mà Chân Ngã cảnh sẽ bắt đầu tu thiên địa đạo tắc, cho nên với thiên phú kỳ tài ngút trời của nàng, nàng có tư cách tiếp xúc một tia.

Thiên tài, thật sự là quá thiên tài.

Trì Mộng Hàm bỏ qua suy nghĩ dẫn Lăng Hàn rời khỏi vườn thuốc, mà là quyết định cho Lăng Hàn tiếp tục ngộ đạo, dù sao một tên võ giả cả đời chỉ có vài lần ngộ đạo sâu như thế.

Nếu như nàng biết, Lăng Hàn hật ra đang cảm ngộ Thiên Toa bảo thuật, nàng tuyệt đối sẽ kéo Lăng Hàn ra ngoài.

Cho dù nàng thưởng thức Lăng Hàn như thế nào, nàng khó nhìn Đế thuật của gia tộc truyền ra ngoài.

Đáng tiếc, nàng cũng không biết.

Lăng Hàn mơ hồ cảm giác được có người tới, nhưng người đó không có ác ý với hắn, hắn cũng không tỉnh lại, dù sao tiến vào trạng thái ngộ đạo quá khó khăn, nếu sau khi rời khỏi, hắn khó mà tiến vào trạng thái như vậy.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã qua hai tháng.

Lăng Hàn cũng thoát ra khỏi trạng thái ngộ đạo, hắn đứng dậy.

Thiên Hoa bảo thuật, sơ thành!

Nhưng hắn không có diễn luyện tại đây, nơi này là vườn thuốc, diễn luyện tại đây sẽ phá hư thật lớn, không dễ xong việc như vậy, có khả năng hắn sẽ bán mình tại đây. Thứ hai, nếu như người Trì gia biết hắn học được Thiên Hoa bảo thuật, hắn sẽ thế nào?

- Đinh thiếu, ngài đã tỉnh!

Lúc này có một người mặc quần áo tôi tớ xuất hiện.

- Mời đi theo tiểu nhân, do tiểu nhân mang ngài rời đi.

Hắn vô cùng khách khí, không hề có kiêu ngạo của Đế tộc.

Bởi vì hắn đã biết, người trẻ tuổi này rất được đại lão trong gia tộc ưa thích, thậm chí có khả năng trở thành rể hiền của Đông Lâm Đế tộc, không phải hắn có thể đắc tội.

Lăng Hàn gật đầu, hắn đi theo người kia rời khỏi vườn thuốc.

Một bên khác, người tuổi trẻ kia cũng phát ra tin tức Lăng Hàn tỉnh lại, bởi vậy khi bọn họ bước ra khỏi truyền tống trận, lần nữa tiến vào Đông Lâm tinh, chỉ thấy bên ngoài truyền tống trận đã có người đang chờ bọn họ.

- Ngươi chính là Đinh Nhất sao?

Một giọng nói đáng yêu vang lên.

Lăng Hàn vừa nhìn, đó là một tiểu la lỵ mười hai mười ba tuổi, nàng rất xinh đẹp, có cảm giác như tiểu tiên nữ, nhưng nhìn ánh mắt nàng giảo hoạt không gì sánh kịp, có lẽ không phải là tiểu cô nương nhu thuận, mà là tiểu ma đầu.

- Ta là Đinh Nhất.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Tiểu cô nương, ngươi tên gì?

- A, thật không dễ nhìn.

Tiểu la lỵ giống như ông cụ non, nàng đi quanh Lăng Hàn một vòng, lại quan sát hắn từ trên xuống dưới..

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không bị một tiểu cô nương đả kích, hắn sờ sờ khuôn mặt, tràn đầy tự luyến:

- Ta cảm thấy mình rất tuấn tú, đẹp trai kinh thiên động địa.

Tiểu la lỵ cười ha hả:

- Ngươi có đẹp trai hay không thì chưa biết, nhưng da mặt của ngươi rất dày. Đúng lúc, tỷ của ta cũng rất xấu bụng, hai người các ngươi rất xứng đôi.

Tiểu cô nương nói mò gì thế?

- Tỷ ngươi là ai?

Lăng Hàn hỏi.

- A, ngươi theo đuổi tỷ ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tỷ ta là Trì Mộng Hàm sao?

Tiểu la lỵ nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Đúng là không nhìn ra, ngươi còn xinh đẹp hơn tỷ của ngươi nhiều.

Tiểu la lỵ vui vẻ, gật gật đầu:

- Ngươi rất có ánh mắt, ta cũng cho là như vậy.

Thấy Lăng Hàn trò chuyện với tiểu la lỵ càng lúc càng thích hợp, người tuổi trẻ bên cạnh vội vàng nói:

- Đinh thiếu, San công chúa, mấy vị đại nhân còn đang chờ đấy.

- Đến, tỷ phu, ta dẫn ngươi đi.

Tiểu la lỵ trực tiếp đổi giọng.

Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm, nha đầu này thật sự sửa cách gọi.

- Đi.

Hắn tự nhiên không để ý, ngược lại hắn hiện tại là Đinh Nhất, hoàn toàn không có chút quan hệ gì với Lăng Hàn.

Tiểu la lỵ mang theo Lăng Hàn đi tới một biệt viện, nơi này đều trồng cây tùng già ngoài mấy vạn năm tuổi, cây cối xanh tươi mơn mởn, địa khí nơi này hóa thành từng con địa long, thanh thế kinh người.

Lăng Hàn kinh ngạc, thứ này có quan hệ tới trận pháp, nơi đây bố trí một môn đại trận mới có thể tụ họp năng lượng thiên địa, thậm chí còn có một loại đồ vật hắn không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm ứng được.

Quy tắc thiên địa sao?

- Tỷ, tỷ, ta dẫn tỷ phu tới rồi đây!

Tiểu la lỵ kêu lên.

Ngya sau đó Trì Mộng Hàm bay tới nơi này, gương mặt xinh đẹp của nàng rất nghiêm túc, nàng dùng tay cốc đầu tiểu la lỵ.

- Oa!

Tiểu la lỵ vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết, xem ra bị cốc đầu không nhẹ.

- Trì Mộng Hàm, ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, người ta thay ngươi dẫn tỷ phu tới, ngươi lại cốc đầu ta, ném bà mối ra ngoài tường, qua sông đoạn cầu, thật quá phận!

Tiểu la lỵ thật sự mạnh miệng, tiếp tục nói.

Ngay cả Lăng Hàn cũng phải bội phục nàng, nàng thật sự không sợ chết.

Quả nhiên, Trì Mộng Hàm giận dữ tóm lấy tiểu la lỵ và cốc đầu lần nữa.

- Trì Mộng San, ngươi có muốn bị giam lại hay không?