Thần Đạo Đan Tôn

Chương 618: Thu đào



- Làm sao bây giờ, có yêu thú Linh Anh tầng chín tọa trấn, căn bản không thể hái được linh đào!

Diệp Vinh tự nhiên rất buồn phiền, dưới cái nhìn của hắn, người khác đều là cản trở, trừ hắn ra căn bản không có cao thủ có thể ra sức.

Bằng không, tại sao chỉ có hắn mới được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện? Cái này tương đương với dán hai chữ "cao thủ" ở trên mặt hắn, mà người không có tư cách này, đương nhiên đều là cặn bã.

Cao thủ cần hỏi ý kiến người kém cỏi sao? Đùa giỡn!

Hắn suy nghĩ một chút, mới nói:

- Ta dẫn Hôi Văn Báo đi, các ngươi hái linh đào, có thể hái mấy quả thì mấy quả, đợi lát nữa, chúng ta hội hợp ở thôn nhỏ cách nơi đây bảy mươi dặm.

Lăng Hàn không đáng kể, cười nói:

- Vậy làm phiền Diệp huynh.

Diệp Vinh một bộ chuyện đương nhiên, trong lòng còn có chút khó chịu, những người này không ra chút lực gì liền có thể phân linh đào, nếu không phải nể mặt mũi của Tần Liên Nguyệt, hắn thật muốn đánh đuổi những người này.

Tất cả mọi người bay lên, ẩn giấu trong vách núi cheo leo, mà Diệp Vinh thì xông ra ngoài, nhặt một tảng đá, lấy nguyên lực bao vây, ý chí võ đạo phun trào, cả tảng đá tựa hồ đã biến thành Linh khí, toả ra ánh sáng lộng lẫy kinh người.

Hắn hét lớn một tiếng, đập tảng đá ra ngoài, vèo, như một vệt sáng đập tới Hôi Văn Báo.

Đùng… Thạch Đầu nện ở trên đầu của Hôi Văn Báo.

Cái này nếu như đổi thành võ giả, dù cho đồng dạng là Linh Anh Cảnh, nếu không vận chuyển nguyên lực, bị đập như thế phỏng chừng đầu cũng nổ tung. Nhưng Hôi Văn Báo là yêu thú, trời sinh da dày thịt béo, một đòn của võ giả cùng cấp nó không dám ngạnh kháng, nhưng Sinh Hoa Cảnh công kích nện ở trên người nó, lại đánh rắm không kêu.

Nó hơi quơ quơ đầu, giơ cao tứ chi, lấm lét nhìn trái phải, tựa hồ đang tìm kiếm là gia hỏa không có mắt nào dám tập kích mình.

Vèo, Diệp Vinh lại đập tới một phát.

Lúc này, Hôi Văn Báo không có ngạnh kháng, mà vung móng vuốt đập nát phi thạch, trong mắt lộ ra lửa giận, đột nhiên tứ chi phát lực đuổi tới Diệp Vinh, tốc độ nhanh kinh người.

Diệp Vinh vội vàng xoay người bỏ chạy, hắn lại tự tin cũng không dám chống đỡ một yêu thú Linh Anh đỉnh cao.

Hắn chạy vài bước, quay đầu nhìn lại, nhưng suýt chút nữa hồn phi phách tán, bởi vì tốc độ của Hôi Văn Báo quá nhanh, vượt xa Linh Anh Cảnh bình thường, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

- Đáng chết!

Hắn nguyền rủa một tiếng, vội vã lấy ra một tờ linh phù, trên mặt lộ ra vẻ thịt đau, nhưng không chút do dự vỗ lên người, nhất thời một tia sáng trắng bao vây hắn, tốc độ của hắn cấp tốc tăng vọt.

Đây chính là Thần Hành Phù, sư phụ của hắn ban cho hắn, tổng cộng chỉ có ba tấm, có thể dùng để bảo mệnh, nhưng vì mấy quả linh đào hắn liền dùng mất một tờ, thực sự là thiệt thòi lớn!

Coi như hái được mười quả linh đào, toàn bộ cho hắn, vậy hắn cũng thiệt lớn!

Có bảo vật nào bằng mạng của mình?

Nhưng chuyện đến nước này, hắn cũng chỉ có nhanh chân đào tẩu.

Đám người Lăng Hàn đều nở nụ cười, nếu không phải tên này tự nói tự họa, có Lăng Hàn và Hổ Nữu, làm sao cần khổ cực như thế? Lùi một vạn bước mà nói, coi như Lăng Hàn đánh không lại Hôi Văn Báo, do Hổ Nữu đi dẫn ra khẳng định càng thêm an toàn, hiệu suất rất cao.

- Đáng tiếc, Nữu còn muốn ăn chân báo nướng!

Hổ Nữu chảy ngụm nước miếng nói.

Phải, ân tình này của Diệp Vinh không những không làm thành, trái lại còn bị tiểu nha đầu ghi hận.

- Ngươi làm gì thế, muốn bất lịch sự với bổn cô nương sao?

Tần Liên Nguyệt vừa định lao ra, lại bị Lăng Hàn một phát bắt được, không cho nàng toại nguyện.

- Ngươi mới muốn làm gì?

Lăng Hàn liếc mắt nói.

- Đương nhiên là hái quả đào.

Tần Liên Nguyệt một bộ nhìn người si, chỉ cảm thấy thần tượng này thực lực rất mạnh, nhưng đầu tựa hồ có chút khó dùng, chuyện đơn giản như vậy còn không thấy được sao?

- Không cần hái!

Lăng Hàn lắc đầu, bắt đầu đào cả rễ.

Tần Liên Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, tên này thực hắc tâm, ăn đào của người ta không tính, lại còn muốn đào cả rễ đi! Nhưng nàng lập tức nói:

- Loại linh thụ này chỉ có thể sinh trưởng ở địa phương đặc biệt, coi như ngươi đào đi cũng không thể tồn tại ở chỗ khác.

- Ai nói?

Lăng Hàn cười hì hì, đào càng nhanh hơn, nếu không sợ làm bị thương cây linh thụ này, hắn một xẻng liền quyết định. Mà đào quá sâu, thần thức của hắn có hạn, không cách nào bao vây cả cây đào, vậy thì không cách nào thu vào trong Hắc Tháp.

- Chưa từng thấy người giống như ngươi!

Tần Liên Nguyệt trố mắt, tên này thật là giặc cướp.

- Đương nhiên không có, ta là độc nhất vô nhị!

Lăng Hàn cười ha ha nói.

- Lăng Hàn của Nữu độc nhất vô nhị!

Hổ Nữu cũng đắc chí.

Một lớn một nhỏ, hai gia hỏa rắm hôi!

Tần Liên Nguyệt thầm nhổ nước bọt nói, nhưng không thể không thừa nhận, hai người này đều là quái thai, biến thái, vượt xa tầng thứ thiên tài, Trung Châu cũng chỉ có mấy yêu nghiệt trong truyền thuyết mới có thể ngang hàng.

Như Thiên Kiếm Tông Yêu Hồi Nguyệt, Tuyệt Đao Tông Tiểu Đao Vương, Vân Phượng Tông Đông Linh Nhi, Thanh Lôi Tông Lang Nhai Thiên.

Lăng Hàn rất nhanh đào cả cây lên, vèo, lóe lên, thu vào trong Hắc Tháp.

- A!

Tần Liên Nguyệt sợ hết hồn.

- Không gian giới chỉ của ngươi bao lớn a, lại thu được một cây linh thụ lớn như vậy?

Phải biết linh thụ kia thân cây tới trăm trượng, bộ rễ phía dưới cũng dài như vậy, không gian linh khí có thể dung nạp thực sự rất ít ỏi.

Chư Toàn Nhi, Tàn Dạ đều cười nhạt, nếu như nữ nhân này tiến vào Hắc Tháp, nhìn thấy không gian rộng lớn, phỏng chừng sẽ sợ đến gọi mẹ.

- Đi, vào cốc nhìn.

Nếu nơi này là một Dược cốc, bên trong khẳng định còn có càng nhiều linh dược, Lăng Hàn muốn phong phú số lượng linh dược trong Hắc Tháp a.

- Cẩn thận, trước đó ta từng ở chỗ cao phóng tầm mắt nhìn qua, tuy bên trong không thiếu linh dược, nhưng yêu thú đẳng cấp cao rất nhiều!

Tần Liên Nguyệt nhắc nhở.

Lăng Hàn gật đầu, nhưng rất buồn bực nói:

- Yêu thú càng mạnh mẽ thì càng thích sống một mình, sao đều chạy vào thung lũng này nhỉ?

Thung lũng này lại không lớn, chỉ làm lãnh địa cho Hôi Văn Báo cũng chưa chắc đủ, huống chi bên trong còn có yêu thú khác.

Ầm ầm ầm, bọn họ vẫn chưa nhấc chân, chỉ nghe trong cốc truyền đến tiếng nổ vang to lớn, thật giống như vạn thú chạy chồm, mặt đất rung động kịch liệt.

Mọi người dồn dập nhìn lại trong cốc, chỉ thấy tro bụi tràn ngập, đang có một đám yêu thú vọt ra.

- Mẹ kiếp, chúng ta không phải vẫn chưa đi vào sao, sao cũng đã đuổi tới?

Đám yêu thú này chủng loại khác nhau, có mãnh hổ mọc hai cánh, có đại xà bốn chân, còn có con chim cả người không lông vũ, nhưng mỗi một con đều cực kỳ mạnh mẽ.

Hoá Thần Cảnh!

Mà ở phía trước đám yêu thú này, lại là một con bạch thỏ cao bằng nửa người, trong miệng còn ngậm một cây cải củ màu tím, đang chạy trốn rất nhanh.

- Thét!

- Ngang!

- Gào!

Lũ yêu thú đều rống to, ánh mắt nhìn về phía con bạch thỏ kia tràn ngập phẫn nộ.

- Đám yêu thú này đang truy con thỏ kia!

- Chúng ta bị vạ lây!

- Chạy mau!

---------------