Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của Em

Chương 14-3: Chúng ta sống chung đi (3)



Edit by Phan
Hàn Đống thật sự đóng cửa trước, sau đó mang theo Giang Mi Ảnh về nhà thu dọn hành lý.

Giang Mi Ảnh vừa buồn cười vừa bất lực, tuy rằng sống chung với bạn trai không có gì đáng lo, nhưng mà lý do Hàn Đống yêu cầu ở chung là vì sợ thật sự sự có người theo dõi cô, điều này làm cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Rốt cuộc là Hàn Đống nghĩ thông thật rồi hay là giả vờ nghĩ thông.

Cô lần nữa giải thích mình sẽ tự bảo vệ tốt chính mình, nhưng Hàn Đống vẫn không tin.

Phớt lờ ánh mắt oán giận, và vẻ mặt lã chã chực khóc của Trịnh Lâm Thiên, hai người dọn hành lý ra khỏi nhà Hàn Đống. Cuối cùng hai người về tới chung cư của Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh cũng từ bỏ việc giải thích.

“Tiện làm đồ ăn sáng cùng ăn trưa cho em, cả ngày đều được ăn cơm anh nấu, không vui sao?” Hàn Đống nghi hoặc hỏi.

“Vui thì có vui.” Giang Mi Ảnh rầu rĩ nói, “Nhưng mà nhà em nhỏ như vậy… Cũng không có chỗ khác cho anh ngủ.”

Hàn Đống hoàn toàn không ngại ngùng nói: “Thì ngủ cùng một giường.”

“…” Giang Mi Ảnh nhìn anh.

Mắt Hàn Đống mang ý cười nhìn lại cô.

Giang Mi Ảnh chỉ đang vờ dè dặt, còn Hàn Đống vốn không thèm quan tâm chuyện này. Dường như cô đã nhận ra, anh chàng này đang trêu đùa cô, rõ ràng chủ nhật tuần trước đã hiểu ý “đỗi chỗ chơi”, nên bây giờ mới mượn chuyện, tới “đổi chỗ chơi”.

“Anh ngủ dưới đất.” Giang Mi Ảnh cố ý lạnh lùng.

Nụ cười trên mặt Hàn Đống cứng đờ: “Làm gì có chỗ cho anh ngủ dưới đất?”

Giang Mi Ảnh dùng chân vòng một khoảng bên cạnh sô pha: “Đây, em còn có chăn, có thể dùng đệm. Hiện tại trời nóng như này, anh cũng không lo bị cảm.”

“Nhưng mà gần đây là mùa mưa, rất ẩm ướt, anh sợ bị viêm khớp.”

Giang Mi Ảnh cười: “Từ bỏ đi, anh vẫn bị viêm khớp.”

Cuối cùng hai người giằng co tranh luận một phen, Giang Mi Ảnh thắng. Hàn Đống miễn cưỡng ngủ dưới đất, anh không phải người sẽ giận dỗi, nếu miệng lưỡi thua trận, đành nhận mệnh ngủ dưới đất vậy.

Kết quả Giang Mi Ảnh vừa áy náy lại đau lòng, nửa đêm ngủ không yên, đánh thức Hàn Đống.

Hàn Đống mơ mơ màng màng nhìn bóng người ngồi xổm bên đầu trong đêm, buồn ngủ hỏi: “Sao vậy?”

“Lên giường ngủ đi…” Giang Mi Ảnh lúng túng nói, sau đó liền chân trần bò về giường, nhưng chỉ nằm ở một nửa, cô quay lưng về phía Hàn Đống, giả vờ mình đã ngủ rồi.

Trong màn đêm yên lặng, Giang Mi Ảnh vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, mãi cũng không thấy phản hồi lại, cô mơ màng sắp ngủ mất.

Trong bóng đêm truyền đến một loạt tiếng động sột soạt, Giang Mi Ảnh cảm giác bên cạnh gối của mình được đặt một cái gối khác.

Sau đó đệm sau lưng cô sụp xuống, một nguồn nhiệt dán lại gần.

Giang Mi Ảnh nhắm hai mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên. Hàn Đống ôm lấy eo cô từ phía sau, môi khẽ dán lên làn da sau gáy của Giang Mi Ảnh.

Anh nhẹ nhàng thở ra hơi nóng, nói: “Vốn dĩ, ngày kia anh phải về thủ đô một chuyến.”

Giang Mi Ảnh nghẹn giọng, khẽ hỏi: “Tại sao?”

“Đi tìm bố anh bàn chút chuyện. Nhưng mà hiện tại anh không yên tâm về em, anh sẽ nói bố anh tới đây.” Hơi thở Hàn Đống phả sau gáy Giang Mi Ảnh, tê tê, ngứa ngứa.

Giang Mi Ảnh xoay người, đối mặt với Hàn Đống, suy đoán: “Có phải vì chuyện của em không?”

Hàn Đống cười khẽ một tiếng: “Không phải, là chuyện của anh. Khi nào ông ấy tới, anh sẽ đưa em đi gặp ông. Em chưa gặp ông bao giờ nhỉ?”

Giang Mi Ảnh đúng là chưa gặp mặt bố Hàn. Trò chuyện phiếm qua điện thoại đã hai năm, sống trong cùng một thành phố, thế nhưng chưa từng gặp mặt lần nào.

Giang Mi Ảnh vừa mong chờ vừa căng thẳng, cười nói: “Anh với bố anh trông có giống nhau không?”

Hàn Đống tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận: “Giống.”

Cô cười nói: “Nếu như em gặp bố anh sớm hơn, hai người bọn em còn nói chuyện ăn ý như vậy, thì đã không có chuyện với anh.”

Trong đêm, Hàn Đống đen mặt, siết chặt vòng eo Giang Mi Ảnh, giả vờ tức giận: “Ý em là gì?”

“Ha ha ha, anh sẽ phải gọi em là mẹ nhỏ!” Giang Mi Ảnh trêu chọc.

Hàn Đống tức bật cười, dùng cơ thể đàn áp cô, hôn lấy cánh môi đang cười của cô không ngừng, sau đó buông ra, nói: “Bố anh không đẹp trai bằng anh, em hết hy vọng đi.”

Giang Mi Ảnh tiếp tục chọc giận anh: “Nhưng mà anh không tiền như ông… Ưm…”. Truyện Lịch Sử

Lúc này đây, Hàn Đống không cho cô cơ hội nói, Giang Mi Ảnh ôm lấy bờ vai anh, nhắm mắt lại.

Hơi thở Hàn Đống càng ngày càng thô càng hỗn loạn, động tác tay cũng tăng thêm lực, Giang Mi Ảnh bị đau “Aya” một tiếng, cô vội vàng đẩy anh ra: “Dừng dừng, ngủ thôi ngủ thôi.”

Hàn Đống rất hụt hẫng, ngây mặt: “Đừng mà.”

“Em còn phải đi làm!” Giang Mi Ảnh khó chịu.

Nếu không kêu dừng lại, không chừng sẽ chỉ ngủ được mấy tiếng, Hàn Đống có vẻ như tên đã lên cung, Giang Mi Ảnh chỉ đành kêu ngưng.

Lý do này vô cùng chính đáng. Người kỷ luật như Hàn Đống, cho dù không tình nguyện, cũng phải đen mặt buông Giang Mi Ảnh ra, sau đó yên lặng đứng dậy, đi vào buồng vệ sinh.

Giang Mi Ảnh ngẩng đầu hỏi anh: “Anh đi làm gì vậy?” 

“Ừ.” Hàn Đống lên tiếng, đi vào phòng vệ sinh.

“Ừ? Em hỏi anh đi làm gì?” Giang Mi Ảnh không hiểu, hỏi lại lần nữa.

“Ừ, anh đi làm…” Hàn Đống mặt không đổi sắc nói một câu đầy ẩn ý, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại, đèn cũng không bật, sợ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh nằm trên giường, toàn thân nóng rực vì lời nói của anh, mặt cô đỏ bừng.

Anh tưởng cô hỏi ý là “anh đi làm gì”? Quả nhiên người tập trung nghiên cứu ẩm thực đường phố, cứ cho là xuất thân từ tơ lụa nhung lam thế nào đi nữa, thì mưa dầm thấm lâu cũng biến thành…

“Lưu manh!” Giang Mi Ảnh hét lớn một tiếng về phía phòng vệ sinh.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hàn Đống truyền đến từ nhà vệ sinh. 

Giang Mi Ảnh bực bội chui vào chăn, dùng chăn che kín đầu, sợ nghe phải bất cứ tạp âm nào.

Rúc trong chăn, Giang Mi Ảnh vẫn không nhúc nhích, giả vờ mình đã ngủ.

Tròng bóng tối, cơn buồn ngủ đánh úp, cô không kìm được mà tiến vào giấc ngủ nông. Không biết qua bao lâu, đệm bên cạnh rung lên, một thân hình lạnh lẽo tới gần cô. Giang Mi Ảnh vô thức dịch người về phía sau, lưng dán vào lồng ngực người đằng sau, tiến vào giấc ngủ sâu.

Hôm sau, sau khi cùng nhau tập thể dục buổi sáng, nhân lúc Giang Mi Ảnh đi tắm rửa, Hàn Đống chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp buổi chưa cho cô, rồi đưa Giang Mi Ảnh đi làm.

Giang Mi Ảnh cảm thấy Hàn Đống này đặc biệt thần kỳ.

“Không nhìn ra được, anh là một người săn sóc như vậy đấy.” Cô cười nói.

Hàn Đống nói: “Những việc nào trong khả năng cho phép, nếu làm được liền làm.” Hàn Đống không bao giờ tranh công lao.

Anh không phải người lười sợ phiền phức. Nếu là việc mình có thể làm được, Hàn Đống sẽ cố gắng thực hiện. Anh muốn đối tốt với Giang Mi Ảnh, vì vậy anh làm mà không nói lời nào.

Điều này khiến cho Giang Mi Ảnh cũng không biết nên khen gợi anh hay không, hình như khen Hàn Đống cũng không cảm thấy gì.

Tới cửa công ty, Giang Mi Ảnh vừa xuống xe, liền gặp Phương Khả Khả đang nhanh chóng đi tới. 

Phương Khả Khả ngậm bịch sữa đậu nành, tay cầm điện thoại không biết đang xem cái gì, đi ngang qua cô mà không hề liếc mắt.

Dường như khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Phương Khả Khả quay đầu lại, đúng lúc chạm phải bốn mắt nhìn nhau với Giang Mi Ảnh.

“Hở, hôm nay em không đi tàu điện ngầm à…” Phương Khả Khả nghi hoặc đang định hỏi, tầm mắt bỗng nhiên nhìn về phía sau Giang Mi Ảnh, thấy Hàn Đống cầm hộp cơm trong tay, cùng với xe của anh phía sau.

Phương Khả Khả nhìn Giang Mi Ảnh, lại nhìn Hàn Đống, lại nhìn ô tô, cuối cùng, nở nụ cười ám muội.

Giang Mi Ảnh dở khóc dở cười, giới thiệu với Phương Khả Khả: “Khả Khả, đây là… bạn trai em, Hàn Đống.”

Phương Khả Khả hẩy nhẹ bả vai Giang Mi Ảnh, thấp giọng hỏi: “Có bạn trai từ bao giờ vậy, mà chị không biết.”

Sau đó cô nở nụ cười khéo léo, nói: “Chào anh Hàn, tôi là Phương Khả Khả, đồng nghiệp cùng phòng với Mi Ảnh.”

“Vâng, cảm ơn cô đã chắm sóc cho Mi Ảnh.” Hàn Đống gật đầu, nặn ra nụ cười hiếm hoi để ứng phó.

Hàn Đống đã nghe Giang Mi Ảnh nhắc về vị đồng nghiệp này, lời nói ngọt, ham ăn nhác làm, nhưng mà con người cực kỳ chân thành đáng yêu, lớn hơn Giang Mi Ảnh hai tuổi, rất săn sóc Giang Mi Ảnh. Đối với người đối tốt với Giang Mi Ảnh, Hàn Đống dành sự đãi ngộ lớn nhất của mình —— mỉm cười.

Phương Khả Khả đánh giá rất cao đối với về ngoài, dáng người của Hàn Đống, cô ấy cười với Giang Mi Ảnh, nói: “Ghê à nha, bạn trai tuấn tú như vậy, cất giấu đến chị cũng không cho xem mặt.”

“Khụ… Vừa mới bắt đầu hẹn hò…” Giang Mi Ảnh xấu hổ nói.

Sau một lúc lâu nhìn mặt Hàn Đống, Phương Khả Khả bỗng nhiên hỏi anh: “Anh… Có phải là ông chủ quán mỳ Hữu Gian không?”

Hàn Đống gật gật đầu.

“Ấy…” Phương Khả Khả kinh hô với Giang Mi Ảnh, “Ấy… Trước kia không phải em…”

“Đúng thế, chị không cần nói ra đâu!” Sợ Phương Khả Khả nói ra trò hề lúc cô yêu thầm Hàn Đống, Giang Mi Ảnh vội vàng ngắt lời Phương Khả Khả.

Phương Khả Khả liếc tặng cô một ánh mắt mờ ám.

Hàn Đống đứng bên cạnh cười không nói gì.

“Nhưng mà hai người vẫn rất có duyên nha.” Phương Khả Khả cảm thán.

Giang Mi Ảnh khẽ cười một tiếng, cùng Hàn Đống nhìn nhau cười.

Có lẽ quả thực là quá có duyên phận.

Xác suất để gặp được người hợp với mình, một nửa định mệnh của đời mình chỉ có một trên ba mươi triệu.

Mà chính xác suất một trên ba mươi triệu này, đã khiến bọn họ gặp được nhau.