Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 139



Cảm ơn bạn KTMB đã giúp dịch nghĩa kinh Hoa Nghiêm trong chương này.

Lục Từ chẳng hề muốn nhắc tới chuyện cũ giữa Thang Nhai và Hoàng Dục, hoặc hắn cảm thấy chuyện đó chẳng ăn nhậu gì đến hắn.

Hôm nay, Đường Thời vẫn thua hắn, nhưng hiện tại Lục Từ muốn thắng đã không còn dễ nữa,

Đường Thời đã nhận được tin tức đối chiến với Thị Phi, thời gian băng băng lướt qua, ngày hôm sau đã đến cuộc chiến xây các thứ mười ba. Tàng Các là nơi bắt đầu đối chiến. Cách mỗi trận có nửa tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, tuy Tàng Các chỉ nói phái mình Đường Thời đi, nhưng vẫn sắp đặt vài thứ để gài Thị Phi.

“Ngươi, thật sự không nói sao?”

Đường Thời đã từng hỏi cái gì, Lục Từ muốn nói cái gì, nhưng bây giờ hắn hỏi vì sao Thang Nhai bỗng nhiên giết Hoàng Dục, đối phương chỉ lắc đầu không nói, nụ cười tràn ra khắp mặt.

Hắn hỏi, “Ngươi thực sự muốn biết à?”

“Thật.” Một khi máu tò mò của Đường Thời nổi lên, nếu không gặp lực cản quá lớn thì bình thường sẽ cắn mãi không buông.

Nhưng Lục Từ cũng hiếm khi chối từ, hắn nâng tay khẽ vuốt qua khuôn mặt như họa của mình, khẽ cười nói: “Nếu ngươi xem là thật, ta cũng coi như thật.”

Sau đó, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Đường Thời thật sự muốn biết, mà Lục Từ thì không cho hắn câu trả lời nào.

Đây đơn giản chỉ là một ngõ cụt

Đối phương càng không nói, Đường Thời càng muốn biết, đây chính là bản chất xấu xa của hắn. Nhưng Đường Thời ngẫm lại, cảm thấy chuyện này đúng là chẳng lan quyên gì tới mình, Thang Nhai là người mang bí mật đầy mình, tỷ như Lục Từ đã từng tiết lộ, hắn có kỹ năng nhìn qua linh thuật của người khác là có thể sao chép vào trong đầu mình. Hơn nữa bản thân hắn là Giám Linh Sư cao cấp, từng thấy qua hơn ngàn vạn linh thuật, nếu có kinh nghiệm và kiến thức, rồi phối hợp với kỹ năng đặc biệt của Thang Nhai, thì việc hắn trở thành Các chủ Tàng Các, đã danh xứng với thực rồi.

Nhưng mà hắn ra tay giết Hoàng Dục lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Dù sao nhìn từ mấy hành động lúc trước, Thang Nhai xem như rất trung thành với Hoàng Dục, nếu không —— không loại trừ khả năng diễn xuất quá tốt.

Đường Thời rối như tơ vò, trăm mối ngổn ngang, chỉ có thể dẹp chuyện này sang một bên.

Hắn cũng không còn tâm trí nghĩ nhiều nữa, rạng sáng ngày i chính là lúc trận chiến bắt đầu, mà đối thủ của hắn —— Thị Phi.

Quen biết Thị Phi nhiều năm có lẻ, Đường Thời chưa bao giờ thật sự đánh nhau với Thị Phi. Mà ngay cả chính Đường Thời cũng cảm thấy, hắn và Thị Phi hình như sẽ không thực sự đối chiến.

Dù sao hai người bọn họ, tựa như đứng trên hai đầu của cán cân.

Thật khó để mô tả sự cân bằng như vậy bằng lời, nhưng bản thân nó cũng chẳng cần diễn thuyết.

Đường Thời từ tầng hầm đi ra ngoài, người nhìn thấy hắn đều khách khí chắp tay chào hỏi, Đường Thời cũng chắp tay đáp lễ.

Hiện tại hắn cũng được xem là người nổi tiếng trong Tàng Các, người nào làm việc cực kỳ đặc biệt sẽ bị chú ý, chứ đừng nói đến một tên kỳ lạ như Đường Thời.

Hắn tới mặt đất, ra khỏi Tàng Các có thể thấy thảo nguyên rộng lớn phía trước, mà tình huống hiện tại ở phía trên đã có chút thay đổi.

Thị Phi đi từng tầng từng tầng bước vào. Đường Thời xem như là đối thủ Tàng Các sắp xếp cho y, nhưng nếu việc chỉ có thế thì quá đơn giản rồi, hiềm nghi để thả cửa cũng lớn —— mặc dù bản thân bọn họ thả cửa, nhưng có thả thì cũng phải có kỹ thuật.

Cho nên, Tàng Các mới tạo ra cảnh tượng trước mắt như vậy.

Thang Nhai gọi nó là “Phong Vũ Tam Thiên Lộ”, Đường Thời chỉ nghĩ đến “Nhất phàm phong vũ lộ tam thiên” (Đường xa mưa gió một chèo), Thị Phi sắp từ xa bước tới, đi qua trận pháp lớn do họ bày ra thì sẽ đến trận đối chiến với Đường Thời.

Phân cốt nhục

Thị Phi tới một mình, qua một trận pháp lớn này chắc cũng chẳng thấm tháp gì.

Hắn đứng ở chỗ này nhìn cái gọi là bà nghìn đường này, rất giống như cây cầu nhỏ trong mưa bụi Giang Nam, giữa cầu tỏa khói sương liễu rủ, nước chảy róc rách, rẽ qua phía ngoài cùng, là hai ngọn núi cao cao, ở giữa dùng cầu xích sắt nối liền, trên cầu dây thừng trải ván gỗ, lúc này chỉ giữa hai ngọn núi họa ra đường vòng cung đẹp mắt.

Từ trên cầu kia, là những đường núi hiểm trở, dốc đứng lạ thường, nhưng từ bên ngoài nhìn thì chẳng thấy bất kỳ vấn đề nào với bố cục này.

Xây dựng một trận pháp lớn dọa người ở trên thảo nguyên này, đúng là muốn nắm sức mạnh tạo hóa của trời đất.

Thang Nhai tới bên cạnh Đường Thời, cũng chẳng khiến Đường Thời để ý, mãi đến khi hắn hỏi: “Đang nghĩ đến việc đổi thắng bại ngày mai à?”

Lúc này Đường Thời mới phản ứng lại, nhìn Thang Nhai đã đến phía sau hắn, lắc lắc đầu, vừa ngạc nhiên vừa cảm giác khi chất nội liễn khôn cùng của Thang Nhai hiện tại. Nhớ tới những lời Lục Từ từng nói trước kia… Quái vật trong mười hai các Đại Hoang này nhiều lắm.

Không biết, Thang Nhai có được tính là một trong số đó hay không.

Hắn trả lời: “Thắng bại không phải lo, ta chỉ nghĩ, sao hai ngọn này dựng lên được thôi?”

Đây chẳng phải là ảo cảnh, mà là núi thật. Thậm chí lúc bày trận xong Đường Thời còn dạo quanh một vòng.

Ứng Vũ cũng nói rất lạ, bởi vì hai ngọn núi kia là hai ngọn núi nổi tiếng mà Ứng Vũ biết rõ. Hơn nữa cô còn nói chuyện với hai ngọn núi đó, Ứng Vũ nói với Đường Thời, hai ngọn núi kia được mời tới đây.

Cô dùng một chữ “mời”, sau đó nói nó liên quan đến bí mật sâu hơn, nhưng nó không chịu hé nửa lời.

Thang Nhai nói: “Sức mạnh của mười hai ấn Thiên Các rất lớn, đây chỉ là phần nổi của tảng băng thôi.”

Mười hai ấn Thiên Các chính là thứ điểu khiển toàn bộ phiến khu của mười hai các Đại Hoang, có nó thì có thể khống chế toàn bộ khu vực Đại Hoang Các. Cho nên việc Thị Phi mượn mười hai ấn Thiên Các mới gian nan đến vậy. Nếu chỉ là đồ vật bình thường, thì thuận tay bán nhân tình đưa ra thôi, mọi người cũng không lo ngại.

Hiện tại Thang Nhai vừa nói, Đường Thời lờ mờ hiểu được một ít, chắc là…có thể kiểm soát mặt đất này?

Sau khi Thị Phi mượn đủ mười hai ấn Thiên Các, rồi mới có thể mở ra khu thứ mười ba, xây các thứ mười ba. Đường Thời im lặng thật lâu mới nói: “Ta hơi sốt ruột về chuyện ngày mai.”

Thang Nhai nghe vậy cười vài tiếng, xoay người rời đi.

Chuyện Tiểu Tự Tại Thiên muốn xây các ở Đại Hoang, đã truyền khắp Đại Hoang, sau đó bắt đầu truyền rộng ra, người đưa ra yêu cầu này chính là hòa thượng. Bởi vì tủ thí mở các mười ba đều ở bên ngoài Đại Hoang Các, cho nên bất kể là tu sĩ bên trong Đại Hoang Các hay là tu sĩ bên ngoài, đều có thể tới xem.

Lúc này cách ngày chiến đầu còn một tối, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh, đa phần những người này có tu vi không cao, trong lúc đó nhỏ giọng bàn tán với nhau về nhìn của mình đối với trận chiến này, Đường Thời và Thị Phi là bạn cũ, ít nhất khá nhiều người cảm thấy quan hệ giữa hai người này đúng là khó khăn. Tàng Các phái Đường Thời ra đối chiến căn bản là để mở cửa. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy trận pháp mưa gió ba nghìn kia, thì hoàn toàn câm nín.

Mặc kệ Tàng Các có nhường bước hay không, thì trận pháp này cũng thu hút vô số ánh mắt.

Trận chiến Tàng Các là khởi đầu cho một loạt tỷ thí, chính là nơi bắt đầu cho trận gặp mặt đầy sóng gió này.

Vô số người háo hức ngóng trông, chỉ chờ trăng sao đêm nay trôi qua, bình minh ló dạng từ trong dải mây đen vô tận. Đến lúc đó, đại chiến đã hiện ngay trước mắt.

Rất nhiều người đến xem náo nhiệt, thậm chí có người đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đi theo Thị Phi. Thị Phi đi đâu, bọn họ đi đó.

Dù sao đây cũng là một vòng tròn, Tàng Các mở màn, sau đó thuận theo chiều kim đồng hồ đi xuống, mười hai các Đại Hoang sẽ lần lượt đọ sức với hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên, chỉ cần thua một lần thôi, vậy cuộc chiến này sẽ chấm dứt ngay lập tức.

Rất nhiều người cực kỳ mâu thuẫn: Đã nhiều năm rồi Đại Hoang không sôi nổi như vậy, nhưng nếu Thị Phi thắng thì sẽ xuất hiện các thứ mười ba, chuyện gì sẽ nối đuôi sau đó thì không ai hay biết.

Đường Thời lại không phức tạp như vậy.

Hắn nghĩ đến Đông Hải tội uyên, Tiểu Tự Tại Thiên có nhiều người phải trả giá vì nó quá nhiều. Tiểu Tự Tại Thiên đương nhiên chú ý xả thân độ người, nhưng chuyện liên quan đến sự tồn vong của Tiểu Tại Thiên thì lại không cách nào bận tâm, Thị Phi từ bi thì chỉ có thể khiến y đưa ra lựa chọn càng thêm tàn nhẫn. Cái gọi là tàn nhẫn này chính là tàn nhẫn với mình y.

Tiểu Tự Tại Thiên xây các chẳng hề bất lợi gì tới mười hai các Đại Hoang, Đường Thời không hiểu nổi.

Hắn chỉ bước vào trong trận pháp lớn hơn ngàn trượng này, đấu trận đầu tiên. Tàng Các như cục nam châm công suất lớn, núi núi non non, vừa thấy đã khiến người ta kinh tâm động phách.

Phía dưới là nước sông xanh mênh mang, núi non trập trùng xanh muốt, dây xích sắt sáng lạnh.  

Từng bước, bước vào trong trận, Đường Thời cảm thấy trận sóng liên tục bủa vây hắn.

Sau đó, một luồng sáng xanh lục từ giữa trận pháp sáng lên, ngay chính tâm dòng sông dưới cầu xích sắt kia, như một luồng xanh ma quái, chớpp lóe rồi vụt mất.

Mọi người lập tức chú ý tới ánh sáng xanh đột nhiên chớp động kia, có người chỉ vào Đường Thời đã đứng ở con đường dốc cách đó không xa hô: “Đường Thời vào trận!”

Những người lúc trước còn buồn ngủ, lập tức choàng tỉnh.

Một gã tu sĩ mặc áo choàng màu xanh nước biển ngáp dài, như bất mãn bản thân bị đánh thức. Hắn nhìn xung quanh, nói: “Ầm ĩ cái gì, có gì hay ho đâu?”

Có người trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi không xem trận này, tới đây làm gì?”

Những tu sĩ xung quanh cũng cảm thấy người này kỳ lạ, dáng vẻ tu sĩ thiếu niên này nhún nhún vài, không lên tiếng. Hắn biết mình chọc vào ổ kiến rồi.

Những người tới đây xem không chỉ là những tu sĩ nhàn tản ngoài Đại Hoang, còn có người trong mười một Đại Hoang Các còn lại. Nhưng người này lẫn trong người thường, thoạt nhìn thì không phân biệt được.

Dù sao Tàng Các là điểm dừng chân đầu tiên, còn liên quan đến hai nhân vật rất quan trọng. Tuy rằng sớm biết Tàng Các nhất định sẽ thả cửa, nhưng những Đại Hoang Các phía sau muốn làm giống vậy thì cũng phải tham khảo là nên thả ở mức độ nào; không muốn thả cửa thì chắc có thù hận với Tiểu Tự Tại Thiên, đến xem thử thực lực của đối thủ là gì.

Trận chiến thứ nhất, rất có quan hệ, đối với Phù Các phía sau muốn tiếp chiến thì phải căn cứ vào bản lĩnh của Thị Phi mà xây dựng đối sách mới là thượng sách. Vì vậy, rất nhiều người đang chờ đợi.

Đường Thời đã vào trận, sau khi tiến vào giống như bước vào một thế giới tràn ngập sóng nước, bết ngoài đều mờ ảo mơ hồ.

Quay đầu lại nhìn, lầu các Tàng Các cổ kính sừng sững, chỉ có một cái bóng mơ hồ, thậm chí với sự dào động linh lực mà dập dờn.

Quay đầu lại phía trước, mọi thứ đều rõ ràng.

Tàng Các là điểm dừng chân đầu tiên, nhất định phải làm cho người ta có cảm giác mở đầu rất hoành tráng. Dù sao đây cũng là chuyện lớn, cũng là sĩ diện của Tàng Các.  

Ra tay lớn như vậy, chỉ sợ là phía sau cũng đào không ra.

Nhất định có người đang chửi bới Tàng Các,  nhưng Đường Thời không bận tâm chút nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đường dốc phía trước, thật giống thang trời. Cây cầu xích sắt treo giữa hai ngọn núi, làm cho người ta có ảo giác lung lay.

Kì thực, núi non này, hiểm trở đến lạ thường.

Cuối con đường kia, có một đình đá, lúc Đường Thời đi qua, phát hiện bên cạnh dòng suối còn có một mảnh đất bằng phẳng, hắn vào ngồi trong đình đá kia, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tất cả những gì hắn cần làm là chờ đợi trước khi Thị Phi đến.

Sắc trời dần sẩm tối, mọi người biết đêm nay sẽ trôi qua trong sự chờ đợi.

Nhưng mà có cảm giác khẩn trương khó hiểu, quẩn quanh trong lòng mọi người, không xua tan nổinổi, lúc ngủ nghe tiếng động cũng tỉnh dậy.

Mà Đường Thời, chỉ đang điều chỉnh trạng thái của mình.

Nói thật, hắn rất chờ mong trận chiến với Thị Phi, mặc dù —— chỉ là một trận chiến không thể không nhường bước.

Nhưng có thể đối chiến, cũng đã là một chuyện may mắn.

Đường Thời mặc bộ quần áo đơn giản, áo trắng chữ đen, thậm chí chữ phía trên còn đang chuyển động. Trên thắng lưng đeo một chuỗi thẻ bài, trâm cài tóc chính là cây bút lõi cây Tam Chu xanh đậm kia, càng tôn thêm vẻ mặt yên bình của hắn lúc này, cả người điểm tĩnh. Ngón tay nắm lại, đặt trên hai đầu gối…

Đường Thời Xuất Khiếu trung kỳ, Thị Phi là Quy Hư kỳ.

Trong lòng Đường Thời đang tính toán trận chiến này, nhưng cuối cùng hắn vẫn muốn…

Móng tay mười ngón trên bàn tay, nương theo sắc trời dần dần sáng,  mà chậm rãi bị màu đen trùm lấy.

Khi mặt trời đỏ rực chiếu rọi xuống nền đất, mười móng tay đều tối hù. Trong mắt hắn cũng nhiễm vài phần khí mực kiều diễm, khi hắn mở mắt ra nhìn về ánh dương son kia, rồi lại nhìn về phía thắt lưng treo bên hông mình.

Thị Phi đã đến rồi.

Ít người nhận ra y đến từ vùng Đại Hoang.

Y bước ra từ trong bãi cát vàng mênh mang tản ra, đã đến một đầu khác của trận “Phong vũ Tam Thiên Lộ.”

Vây chung quanh trận pháp này toàn người với người, chỉ có độc nhất cửa vào là chẳng có một mống.

Không cần nói thêm nữa, Thị Phi đến một mình, mà trên dưới mười tầng lầu của Tàng Các, dày đặc người đứng xem.

Thang Nhai đứng ở tầng cao nhất sau lưng, dõi cảnh từ xa.

Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai hắn, sau đó là hơi thở kề sát.

Thang Nhai không thay đổi biểu tình, đẩy hắn ra, lại lười biếng nói: “Rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”

“Đâu phải là ta có ý gì đâu? ” Lục Từ nhún vai, lại uống một ngụm rượu, ngồi xuống bên cạnh bàn kia, nói, “Hoàng Dục chết hẳn rồi sao?”

“Chết luôn rồi.” Thang Nhai gật đầu.

Lục Từ lại nói: “Cửu Hồi thật sự liên lạc với hắn à?”

“Ngươi nghi ngờ ta.” Thang Nhai nói rất chắc chắn.

Lục Từ lại tới bên cạnh hắn, tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Ờ, ta nghi ngờ ngươi đấy.”

Nói xong câu đó, hắn đi thẳng xuống, bước vào truyền tống trận, từ tầng thứ nhất đi ra ngoài, sau đó ra tới ngoài cùng, đứng trong đám người, xa xa nhìn Thị Phi đi vào con đường núi kia.

Ván này, đối với Thị Phi mà nói, thực sự khó khăn nhất.

Y khẳng định có thể vượt qua, chỉ là y sẽ là người chịu đựng nhiều nhất, chịu tra tấn khổ nhất. Mọi thứ đều từ tâm mà cũng từ tâm này diệt đi. Về phần người như Đường Thời,  hoàn toàn không hề hấn gì.

Đường nét của ngọn núi cao này rất xa lạ, nhưng sự tráng lệ này mang theo vẻ lạnh lùng cổ kính.

Đường núi qua lại, chín khúc quanh mười tám khúc cua, Thị Phi rẽ qua khúc cua đầu tiên, bị vô số Yêu thú tấn công.

Sói, hổ báo từ trong rừng lao ra, mà Thị Phi chỉ gảy Phật châu, trên Phật châu tỏa ra kim quang, sau đó yên bình bước qua vòng vây của những con dã thú này.

Cây cối chung quanh cũng bỗng nhiên sống lại, lúc Thị Phi đi qua thung lũng đầu tiên, chợt chuyển động, bố trí thành một loạt trận pháp.

Linh thức Đường Thời, xuyên qua ngọn núi trùng trùng điệp điệp này, thu hết thảy những cảnh tượng này vào trong mắt.

Hắn ra khỏi đình đá, thân hình nhẹ nhàng, nhảy lên đỉnh của đình đá này, đứng trên mánh hiên vểnh lên, chỉ giẫm lên đỉnh nhọn. Họa thường tung bay theo gió núi lạnh căm, đã có thể nhìn thấy tăng nhân mặc áo trắng trong thung lũng.

Đường Thời  khoanh tay đứng ở nơi này, giống như một bức họa.

Giờ phút này hắn cực kỳ giống tiên nhân.

Chỉ riêng ở điểm chạm chân này, những người trước đây chỉ nghe nói đến tên Đường Thời chứ không thích hắn, đều biến thành người hâm mộ bên đường.

Chỉ là nội tâm Đường Thời lúc này, cũng không giống như vẻ tiên phong đạo cốt như hắn thể hiện.

Chà, cái tên hòa thượng này thật đúng là chẳng giết gì hết trơn, chỉ ngăn cản những đợt tấn công vô tận xung quanh chứ chưa hề chủ động ra tay. Sợ giẫm chết một con kiến, đúng là…ở trong giới tu chân tàn khốc này, sao y sống được tới bây giờ vậy?

Hòa thượng, thật đúng là một loại sinh vật rất mâu thuẫn.

Đường Thời lắc đầu cười cười, nhìn thấy Thị Phi bên kia đã kết chữ “Vạn”, ngăn cản trận Vạn Thú trong thung lũng, nháy mắt y đã tới lối ra của thung lũng.

Những yêu thú dã thú phía sau, dường như vẫn chưa kịp phản ứng, sao mục tiêu của chúng đã đi xa đến vậy?

Đường Thời lại cảm giác, khả năng của Thị Phi thu nhỏ thành một tác càng ngày càng mạnh.

Sau khi y đến cửa thung lũng, nhìn vô số Yêu thú xông ra, còn muốn đuổi theo y. Y chỉ xoay người giơ tay lên, ấn vào giữa không trung, vô số kim liên lóe lên từ tay y, biến thành một ánh hào quang, sau đó cánh hoa sen trở nên lớn hơn, đan xen một chỗ, phong ấn cửa thung lũng lại.

Y đi qua núi non trùng điệp này, thật sự đã coi như là qua năm ải chém sáu tướng.

Tích Quan Vũ qua năm ải chém sáu tướng: Quan Vũ được mô tả là lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo nên Quan Vũ qua mỗi ải đều bị ngăn cản, bất đắc dĩ phải chém 6 tướng của Tào Tháo, bao gồm Khổng Tú, Mạnh Thản, Hàn Phúc, Biện Hỉ, Vương Thực và Tần Kỳ.

Cứ thong thả đi tới hết thảy đều nhẹ nhàng, trên mặt còn treo biểu tình có thể nói là nhạt thếch, lại mang theo cảm giác đặc biệt thoát tục. Ánh sen vàng trong đôi đồng tử đã sáng lên ba cánh, lúc y mở mở mắt ra, lại lập lòe chiếu rọi.

Thị Phi rũ mặt, giếng cổ không gợn sóng, ánh mắt vẫn như cũ, hành trình ngàn, chỉ bắt đầu từ dưới chân.

Đi hết cây cầu sắt không hiểm kia, dưới chân là là sóng sông trải dài. Khi y đặt bước đầu tiên, Đường Thời búng tay, ba nghìn gió mưa, rốt cuộc trút xuống.

Trận pháp này, gọi là “Phong Vũ Tam Thiên Trận”, hiển nhiên mang ý nghĩa đặc biệt.

Lúc đầu mưa không lớn,  dần dần lớn lên, gió thổi nghiêng mưa, lại tí tách thấm ướt đẫm cầu dây sắt Thị Phi đang đi.

Hạt mưa rơi xuống dòng sông bên dưới, tiếng mưa vang lên.

Thanh âm như vậy, vốn rất thanh tĩnh, tuy rằng lặng yên nhưng lại ẩn chứa vào phần ảm đạm rét lạnh. Lúc Thị Phi đi qua, liên tục có khí đen lướt tới, từ trên mặt sông mưa rơi xuống, dần dần bao phủ cây cầu xích sắt kia.

Vốn dĩ là cây cầu dây sắt ở nơi núi non xanh biếc tuyệt đẹp này, lúc này lại giống như địa ngục trần gian.

Thi Phi tuần tự bước đi, toàn thân giữ yên, ánh mắt Đường Thời cách màn mưa dày đặc kia, dường như có thể nhìn ra biểu hiện của Thị Phi, trên thực tế đúng là bình thản.

Khi y tới giữa toàn bộ cây cầu, bỗng nhiên dừng lại.

Tất cả mọi người đều biết, lúc này nhất định là điểm then chốt —— sự tồn tại của cầu xích sắt này, rõ ràng là khác hẳn những thứ khác, trận pháp ở đây chắc chắn lớn nhất.

Quanh người Thị Phi sáng lên, mưa gió không ngừng phả tới, nhưng trong cơn mưa luồng gió này, y nhìn thấy một ngôi làng.

Trong ngôi làng này có vô số người, Thị Phi trong chốc lát liền hóa thành một tăng nhân bình thường.

Y nhắm mắt lại, tùy ý Thị Phi trong ý thức của mình, đi vào ảo cảnh kia.

Ngôi làng trong núi đơn sơ, Thị Phi vừa tiến vào, đã có người cười với y.

Ngôi làng được xây dựng giữa một thung lũng, cảnh đẹp và con người chất phác, dân làng cày cấy, trai tráng thi thoảng lên núi săn bắn. Sự xuất hiện của Thị Phi, dường như là một điều rất mới mẻ, cũng rất tốt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, việc y được cả làng đón nhận cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu, trời bỗng nổi bão, mưa gió thổi làm ngã đại thụ ngoài làng, thổi bay nóc nhà người trong thôn, tất cả mọi người trốn trong phòng của mình.

Trong phòng, Thị Phi ngồi ngắm trận mưa tuôn như xối, lắng nghe tiếng rả rích bên tai, cõi lòng thanh tịnh vô ba.

Lòng y tựa như một miệng giếng, những nhọc nhằn của thế gian, chiếu theo năm uẩn, sáu căn và bảy khổ, đều hội tụ vào nơi đây. Từ khi Thi Phi đến, ai ai cũng tấm tắc bảo nhau, chiếc giếng khổ trong thôn lại trở nên ngọt ngào, song cái giếng trong lòng Thị Phi lại ôm trọn hết thảy những nỗi khổ trong cõi bụi này.

Năm uẩn:năm chướng ngại che mất chân tánh là sắc (vật lý), thọ (cảm giác), tưởng (tri giác), hành (hoạt động), thức (nhận thức).

Sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý

Bảy khổ: sinh, già, bệnh, chết, oán tăng hội, yêu biệt ly, cầu bất đắc

Thị Phi là một người đào giếng, nhưng không thể kiểm soát được vị ngọt nào và đắng cay của suối lạnh trong giếng.

Ngọn đèn dầu bị thổi tắt bởi hơi ẩm mang theo, một thế giới u ám đã hình thành.

Thứ duy nhất được thắp sáng là chuỗi hạt Phật trên tay Thị Phi, chậm rãi chuyển động theo ngón tay đang lần hạt của y, vang vọng trong phòng này.

Bất ngờ, hay đúng hơn việc không thể tránh khỏi, chính là những gì đã xảy ra vào đêm này.

Nước mưa dồn lại và quét sạch núi non xung quanh, bùn và nước tràn xuống theo sườn dốc, một trận lũ quét đột nhiên bùng phát.

Ngôi làng, được xây dựng giữa thung lũng, sẽ bị nhấn chìm chỉ trong giây lát.

Thị Phi cũng không biết tăng nhân kia có phải là mình hay không, chỉ không nhanh không chậm đứng lên, dùng đá lửa thắp đèn dầu, xung quanh là tiếng ầm ầm vọng lại, mà ngôi làng trước mắt đang nghiêng ngả, còn y vẫn đang thắp đèn.

Ngọn đèn này, nên được gọi là đèn gì?

Y không biết nữa.

Quẹt rất nhiều lần, cho đến khi đá lửa không còn cháy nổi nữa, ngọn đèn này cũng chỉ nhả ra vài sợi khói xanh từ bấc, lượn lờ đi, rồi bị hơi nước làm tiêu tan.

Thị Phi hình như cũng phải chịu thua, y đặt ngọn đèn lên bàn, chỉnh lại tăng bào, bước ra ngoài.

Lũ quét, đã gần trước mắt.

Cảnh tượng hủy trời diệt đất, vô số dân làng đã bị đánh thức ngay lúc đó, nhung đã chạy không kịp nữa rồi.

Dòng bùn xám khổng lồ giống như một con rồng, gầm thét giữa thung lũng, lật đổ cây cối trên núi, cũng cuốn đi sinh mạng của chim và muông thú. Sau đó, Thị Phi bỗng nhiên biến mất, hóa thành một ánh sáng vàng, xuyên vào dòng núi vô biên này.

Y chợt cảm thấy đây chính là cuộc sống của mình.

Nhưng rõ ràng y không tin.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều mơ hồ báo trước điều gì. đó.

Lũ quét, ào ạt đổ xuống, nhưng ngôi làng đã không xảy ra bất kỳ tai nạn.

Trên khuôn mặt kinh hoàng, những biểu tình sợ hãi kia, đều biến thành một loại may mắn sống sót sau kiếp nạn, có người đau đến phát run.

Hòa thượng mặc tăng y trắng kia, đứng trong bùn nước phía dưới, tăng y bị bùn đất nhuộm bẩn, lại nâng cả ngôi làng trôi trên mặt nước, giống như đảo nổi.

Làng, hòn đảo, hòa thượng mặc tăng y trắng.

Một đêm mưa gió bất tận.

Hòa thượng đã chết.

Thị Phi rất rõ ràng.

Đây là một ảo cảnh, hẳn là vừa mới bắt đầu.

Trong giếng cổ, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước, điểm ở chính giữa nước giếng, lăn tăn gợn sóng.

Khi lớp bùn bên dưới đông đặc lại và che giấu hoàn toàn hình bóng của tăng nhân kia, ngôi làng đã lục tục dời đi.

Hòa thượng được chôn cất lặng lẽ dưới lớp bùn của ngôi làng.

Chiếc đèn được y thắp sáng nhiều lần, bị cả dân làng bỏ quên trong góc, không bao giờ được thắp nữa. Năm dài tháng rộng trôi qua, dầu trong đĩa đèn cũng dần bay hơi biến mất, rốt cục chỉ còn lại một ngọn đèn khô cạn, không còn khả năng được thắp sáng.

Ở đó, trong thung lũng, để lại một ngôi làng trống trơ.

Không ai biết rằng từng có một hòa thượng áo trắng ở đây đã cứu một ngôi làng.

Ngôi làng mới được di dời, trên một vùng đồng bằng. Dân làng tiếp tục sống lặng lẽ và yên bình, làm việc lúc bình minh và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, trồng trọt và dệt vải. Người già, trẻ nhỏ, đàn ông và phụ nữ của ngôi làng, dường như vẫn ở trong tình trạng tốt như vậy dù sau hàng triệu năm.

Nhiều năm sau, một hòa thượng áo trắng khác đã đến đây.

Thị Phi ngước mắt lên, nhìn thấy người đã không còn là người của nhiều năm trước, gương mặt mới, mà thuần phác như nhau.

Y một lần nữa được tất cả mọi người tiếp đón nồng hậu và ở trong một túp lêu rơm không có người ở.

Trong nhà có một ngọn đèn, và y đi qua thắp sáng như thường lệ.

Ngọn đèn, trong bóng tối, cho mọi người ánh sáng, chỉ ra hướng, thoát khỏi bóng tối âm u và địa ngục khổ đau.

Các hòa thượng rất thích đèn, cũng thích thắp sáng ngọn đèn này, đi trong bóng tối, nhưng trong tim ẩn chứa ánh sáng vô hạn.

Đánh đá quẹt lửa, thắp đèn dường như đã bị ẩm.

Y nhìn bấc đèn, và nỗ lực thấp đèn lần nữa.

Sắc trời đã tối, có một người phụ nữ trong làng đến gõ cửa, nói là đưa cơm cho tăng nhân.

Vì thế Thị Phi buông đèn xuống, dầu đèn trong chén lắc lư một chút, chờ Thị Phi bưng một ít đồ ăn đơn giản trở về đặt trên bàn, dầu đèn đã không còn lắc lư nữa.

Dân làng giản dị, đã bố thí cho nhà sư một bữa chay.

Nhưng y chỉ vừa ăn vài miếng thì thất thần ngã xuống đất.

Một cánh cửa khép hờ, bỗng nhiên mở ra.

Có người cầm rìu, cầm dao, mấy người đàn ấy mang vẻ mặt dữ tợn, những người phụ nữ thì ôm chặt đứa con của họ, sợ hãi.

Đây là một loại sắc bén từ trong lòng, một loại cắn rứt lương tâm và sợ hãi.

Y nghe có người nói: Chính là hòa thượng này, y và hòa thượng kia giống hệt nhau, nhất định là tới trả thù.

Có người phụ họa: chính là y, ta đã gặp y năm đó, là y…

Phải, đó là y.

Đó là y

Đó là y.

Đó là y…

Vô số người nói, “Chính là y,”

Thị Phi phảng phất biến thành hai người, y nhìn một người trong đó ngã sõng soài, hồn nhiên không biết nguy hiểm đã cận kề, người còn lại lơ lửng giữa không trung dõi theo cảnh tượng sắp xảy ra—— thảm kịch.

Đao phủ giơ lên, ánh mắt của những người phụ nữ dõi theo ánh mắt của người đàn ông, trở nên oán độc và gớm ghiếc.

Thế nhân này hiếm người có trí nhớ tốt, người đối tốt với mình thì thường quên rất nhanh, đa phần toàn nhớ đến những người không tốt với mình. Bởi vì những điều xấu còn khắc sâu hơn những điều tốt đẹp.

Nhớ một người tốt, khó khăn hơn nhiều so với nhớ một người xấu.

Đối với dân làng mà nói, hòa thượng mặc tăng y trắng này đã không còn là tăng nhân áo trăng năm đó cứu giúp bọn họ, mà là quỷ, là yêu tà, là người chết bị bọn họ vứt bỏ ở ngôi làng cũ.

Tất cả chuyện quái dị đều bị quy vào yêu tà.

Con mắt của người trần, chỉ có thể dùng mắt thịt mà nhìn sự việc; tâm của người thường cũng chỉ có thể thúc đẩy lý lẽ phàm tục mà thôi.

Đường Thời từ xa nhìn, người bên ngoài chỉ biết Thị Phi đứng ở nơi đó, hắn là chủ trận “Phong vũ tam thiên” biết rõ Thị Phi thấy gì trong đó.

Đưa hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng nắm chặt, nơi Đường Thời đứng vẫn trời quang mây tạnh, phía đông mặt trời mọc, phía tây trời đổ mưa. Gió và mưa không đụng tới áo hắn. Đường Thời lẩm bẩm nói: “Được rồi, hiện tại ngươi sẽ chọn thế nào…”

Ngươi sẽ chọn ra sao?

Thị Phi dường như nghe thấy người khác nói chuyện với y: Vào lúc này, ngươi định chọn thế nào?

“Giết họ, ngươi có thể vượt qua.” Đối thủ của ngươi, Tiểu Tự Tại Thiên của ngươi, tấm lòng tế thế thương sinh của ngươi, mặc kệ là chuyện gì, toàn bộ sẽ được thành toàn…giết đi, thiện không thể ngăn ác. Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khổ đau, sao lại không giết?”

Chỉ có giết những người này, mới có thể phá được trận cục này.

Trận Phong vũ tam thiên.

Lúc này mới đến thời khắc quan trọng nhất.

Đường Thời mím môi, mang theo vài phần khẩn trương lạ lùng.

Rốt cuộc Thị Phi sẽ chọn thế nào đây?

Giết người, hoặc bị giết…

Mặc kệ chọn như thế nào, kỳ thật đều là muôn kiếp khó phục

Đao phủ giơ lên, đã rơi xuống.

Thị Phi nhắm mắt lại, ngón tay y khẽ run, nhưng chưa từng làm ra bất kỳ hành động nào.

Giết, không giết, dây dưa thành sóng biển, cuộn trào trong lòng y.

Không thể phủ nhận rằng y đang dao động.

Ngón tay thon dài, siết chặt phật châu, trên đó khắc tên y —— Thị Phi, Thị Phi, tên là Thị Phi, làm sao có thể ly thoát đúng sai?

Cũng giống như chúng sinh này, sinh ra từ biển khổ, đến khi nào mới có thể thoát khỏi biển khổ?

Có vài người nói với y: những người này, không bao giờ có tư cách thoát khỏi bể khổ đến thế giới cực lạc, trở nên tự tại.

“Tâm, Phật, chúng sinh, ba không khác biệt, bình đẳng như nhau.”

Y lẩm bẩm niệm một câu, đồng thời nhắm mắt, đao đã rơi vào trên người tăng nhân đang nằm trên mặt đất, tăng y nhiễm máu.

Thị Phi đứng trên cầu xích sắt, trong nháy mắt tăng y đều bị nhuốm đỏ, Đường Thời thật lâu không lên tiếng.

Sau khi biết Thị Phi lựa chọn như vậy, hắn còn cảm thấy thoải mái đến lạ.

Kỳ thật Đường Thời rất khó tưởng tượng, nếu Thị Phi thật sự bị mê hoặc, lựa chọn “giết”, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng như thế nào. Không giết, thì rơi vào ngõ cụt; giết, có thể sống sót trên đời, nhưng rơi thẳng vào nơi ngàn kiếp không phục, vĩnh viễn không thể siêu sanh.  

Màu máu đột nhiên tan giữa không trung, dày đặc đến vô số mưa bụi, chẳng mấy cống đã hòa theo giọt mưa rơi vào nước sông cuồn cuộn, cầu xích sắt lắc lư một chút, lại rất nhanh ngừng lại. Thân ảnh Thị Phi, giống như hóa thành sợi khói sương màu máu, biến mất.

Bên ngoài tất cả mọi người đều không hiểu, chỉ cảm thấy Thị Phi khẳng định gặp phải phiền phức.

Trong khoảnh khắc nhìn tăng y trắng tuyết nhuộm đỏ, Thị Phi biến mất không thấy bóng dáng, tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh, chỉ có Thang Nhai đứng ở tầng thứ mười nhếch môi nở nụ cười tựa hồ đã sớm có dự liệu.

Mà Lục Từ ở phía dưới, lại lắc đầu, cũng cười: “Không biết là phúc hay họa…”

Bên người Đường Thời lại xuất hiện một hòa thượng như vậy, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, đều không nằm trong tiên đoán của mọi người.

Ngón tay chỉ quyết, Đường Thời đứng ở góc mái hiên, nói: “Phong vũ tam thiên, mở.”

Khi ngón cái tay phải và ngón giữa chạm vào nhau, một ánh hào quang bỗng bật ra, lấy ngón tay Đường Thời chạm vào làm trung tâm, nhanh không gì sánh được, khí trong trẻo tản ra, chiếu sáng càn khôn, trời quang mây tạnh, gió mưa đã ngừng trút.

Màn mưa biến mất, gió ẩm cũng tan đi.

Nước sông vẫn mênh mông, những giọt mưa trên cầu xích sắt còn treo giữa núi lạnh như băng, phản xạ ánh sáng chung quanh.

Lúc ánh dương xuyên qua từng đám mây chiếu rọi xuống, bóng dáng của Thị Phi đã ngưng tụ ở phía cuối cầu xích sắt.

Chỉ là sắc mặt y tái nhợt đi nhiều, chậm rãi mở mắt, nhìn đường núi gập ghềnh trước mắt, như đã trải qua một kiếp.

Vào lúc này, vai trò của trận pháp Phong vũ tam thiên cũng đã kết thúc.

Chỉ có giang sơn tú lệ này, trở thành phông nền cho Thị Phi.

Không ai biết rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, nhưng có thể đoán từ trên sắc mặt y, Thị Phi chắc hẳn đã bị thương.

Y đi trừ trên còn đường dốc kia xuống, như bước xuống từ cầu thang vậy.

Lúc này, tất cả mọi người lúc trước còn cảm thấy nhàm chán, đều thở phào nhẹ nhõm, không dám buông lỏng, người đang ngồi cũng đứng bật dậy, Bao gồm cả tu sĩ thiếu niên mặc áo choàng xanh lúc trước không cho là đúng, cũng khẩn trương theo, gặt gao nhìn chằm chặp từng cử động của tăng nhân áo trắng kia.

Đường Thời đứng ở nơi đó, không động đầy nửa phần, cây bút lõi cây Tam Chu gài trên tóc phản chiếu dưới ánh mặt trời, như nước biển xanh biếc chuyển động.

Thị Phi đã đi xuống, đứng ở bãi đất trống trước đình đá, nước suối chảy qua chân y.

Y không nói gì, Đường Thời lại ôm hai tay, nở nụ cười: “Định lực tốt, không rơi vào Yêu ma đạo, đại sư Thị Phi đúng là giỏi.”

Đây là khen ngợi, nhưng  Đường Thời khen ngợi lúc nào cũng nghe như mỉa mai, chế nhạo.

Thị Phi không cười, đường viền môi thẳng tắp, cũng chưa từng nhìn Đường Thời, chỉ là rũ mi mắt, nói: “Phong vũ tam thiên lộ, chưa từng đổi lòng sen.”

Đường Thời lạt lẽo nhếch cười, không thể nhìn nổi bộ dáng muốn chết không ham sống của y, chỉ duỗi tay trái ra, bắt lấy một đóa sen vàng, ngón tay phải bắt quyết, cũng là pháp môn nhà Phật phổ biết và tinh túy nhất.

“Tại hạ từng tu hành ở Tiểu Tự Tại Thiên một thời gian, tự cho là có ít hiểu biết với các loại Phật pháp. Thị Phi sư huynh chính là đại đệ tử của Tam Trọng Thiên, hôm nay tại hạ xin Thị Phi sư huynh chỉ giáo đôi phần, cũng là để biết rõ thực lực của nhau hy vọng Thị Phi sư huynh —— rộng lượng chỉ dạy.”

Ngoài trận phong vũ tam thiên, xôn xao ồn ào.

Không ngờ tên này hướng đệ tử xuất sắc nhất của Tiểu Tự Tại Thiên xin chỉ giáo Phật pháp, chẳng lẽ Đường Thời này điên rồi à? Rõ ràng hắn chỉ là một Đạo tu!

Uống lộn thuốc cmnr!

—— Hôm nay, Đường Thời thật sự không uống lộn thuốc.

Cái gọi là xả lũ, chính là công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Thị Phi chỉ chắp tay hợp thập, không trả lời.

Điểm mạnh nhất của Đường Thời là bản lĩnh biến thái một tâm mà làm hai việc cùng lúc. Bởi vì lực tinh thần của hắn mạnh mẽ, cho nên giờ phút này hắn nắm công pháp hoàn toàn khác nhau, lại có thể vận chuyển tự nhiên.

Hoa sen, trong Phật giáo có một ý nghĩa đặc biệt.

Sen trắng, sen xanh, sen đỏ, sen vàng, mỗi thứ một khác.

Ngoài sự phân chia màu sắc, còn có số lượng cánh và lá, hơn mười cánh sen, được gọi là “nhân hoa”, hơn một ngàn cánh sen đã có thể được gọi là “thiên hoa”. Sen vàng trên tay Đường Thời chỉ có trăm cánh còn chưa đạt tới nghìn cánh. Nhưng dù sao Đường Thời cũng chỉ là người mới nhập môn, lại là Đạo tu, có thể biểu hiện ra thế cũng rất ấn tượng rồi.

Khi Thị Phi nhìn thấy một đóa sen vàng trăm cánh kia, trong mắt lộ ra vài phần tán thường. Y vừa bắt đầu chỉ ngón tay, hoa sen từ đầu ngón tay y nở rộ, từng cánh sen trải ra, mười cánh, trăm cánh, ngàn cánh!

Những cánh hoa xếp chồng lên nhau, mỗi cánh một dạng, chỉ cần nhìn vào đóa sen vàng trên đầu ngón tay y thì đã say rồi.

“Ta không phải là Phật tu.”

Đường Thời bỗng nhiên nói một câu như vậy, sau đó nhếch khóe môi cười, cổ tay và ngón tay xoay chuyển, hoa sen vàng trong vòng xoay mà đổi màu, vàng, lục, trắng, đỏ ba màu đan xen, cuối cùng biến thành một đóa sen bốn màu!

Nụ cười lạnh như băng trên môi hắn chưa từng rơi xuống, lúc đối chiến với người khác, cũng không có bạn bè. Thả cửa là thả cửa, nhưng cạnh tranh thì là vấn đề khác.

Bản thân lấy khuyết điểm của mình để công kích điểm mạnh của người kia, nếu Đường Thời không giở trò quỷ thì chỉ sợ thua quá khó coi.

Y là Phật tu, tuy rằng tôn trọng Phật pháp, nhưng cũng không giống như các Phật tu đứng đắn khác coi đó là thần minh thánh pháp.

Đường Thời hắn, chỉ tôn mình làm thần làm thánh! Còn lại, đều là nô bộc của ta!

Đôi mắt phát ra ánh sáng thần thánh, dường như vô số khí thanh của thiên địa đã tụ vào trong mắt hắn, một đóa hoa sen nổ tung từ trong bàn tay hắn.

Thị Phi khẽ lắc đầu, vẫn không nói lời nào, giơ tay lên chỉ một cái, đóa hoa nghìn cánh áp xuống, cánh sen bay tán loạn, một cánh nuốt chửng một cánh.

Trong lúc hoa bay tán loạn, bóng dáng của hai người đã bị vô số cánh sen bao trùm, đám người chỉ có thể thấy ánh sáng bùng lên, không thể phân biệt nổi người ở nơi nào.

Vừa chiến đấu đã xảy ra cảnh tượng này, đám đông bỗng cảm thấy trận này không hề vô nghĩa.

Thị Phi và Đường Thời, là bạn bè  như mọi người biết, nhưng hiện tại ra tay lại không hề lưu tình. Không, phải nói, người không hề lưu tình chính là Đường Thời, từng bước áp sát khí!

Giữa ánh sáng hỗn loạn này, đột nhiên có một luồng hơi lạnh khác, từ trong chém ra ngoài, Thị Phi khó khăn giơ tay lên, vừa lúc tiếp được một chiêu tùy ý của Đường Thời.

Giữa sự hỗn loạn của ánh sáng và bóng tối này, không thể nhìn thấy người kia đang ở đâu, thậm chí linh thức cũng bị linh khí chung quanh quấy nhiễu, không cách nào dò chuẩn xác vị trí của đối phương. Đường Thời nhân cơ hội này, dùng ngón tay chỉ về phía Thị Phi —— đáng tiếc, chiêu này chưa từng đắc thủ.

Không đợi chiêu thức tan đi, Đường Thời liền rút tay xoay người, trong nháy mắt đã tung người trở lại trên mái hiên đình đá kia.

Còn không đợi mọi người thấy rõ thân hình của hắn,  Đường Thời đã đan hai tay vào nhau, năm ngón tay nắm chặt, trong nháy mắt đẩy một chưởng ra. Sức lực hư ảo, mà chưởng chứa Tu Di lại dày nặng vô cùng..

Tiểu Tự Tại Thiên, Tu Di Sơn Chưởng.

Chưởng lực như núi, dày dạn nặng nề.

Hắn chỉ đứng ở chỗ cao, đè một chưởng này xuống, gió mạnh tát vào mặt, chỉ quyết nặng nề vô cùng, lòng bàn tay Đường Thời tựa như đè một ngọn núi, xung quanh núi rung chuyển, cũng giống như bị một chưởng của hắn ảnh hưởng, sau đó vang lên!

Núi, là núi Tu Di!

Chưởng, là Tu Di Sơn Chưởng!

Người, vô tình vô tâm, Đường Thời cũng vậy!

Chưởng vừa đánh ra, thì sẽ trừ bỏ bất cứ ai; núi vừa áp, thì sẽ tranh đấu với hết thảy!

Chưởng lực của Đường Thời mạnh mẽ và độc đoán hơn Phật gia, như thể người trong thiên hạ nhất định phải thần phục dưới chưởng này của hắn.

Trong đó, dường như cũng nên bao gồm Thị Phi.

Chưởng lực Đường Thời bao phủ, tăng bào của Thị Phi cũng vuột lên, phiêu xuất không ngừng.

Sắc mặt Thị Phi ngưng trọng hiếm thấy. Đường Thời có thiên phú tu Phật, tuy không bằng tu Đạo, nhưng vẫn nằm ngoài dự đoán của y.

Y vươn bàn tay trong tay áo, đồng loạt làm chỉ quyết, Vô tướng kiếp chỉ!

Bắt đầu!

“Vô ngã vô tướng, vô hư giả, vô chân thật.”

Chỉ hướng về phía lòng bàn tay đang áp xuống của Đường Thời, chưởng và chỉ quyết giao nhau, lực lượng cực lớn dâng trào. Theo ý Đường Thời, Thị Phi dường như đã biến mất khỏi cảm giác của hắn, trong chốc lát cảm thấy Tu Di Sơn Chưởng kia không thể áp xuống, dùng mắt thấy, Thị Phi vẫn đứng yên ở nơi đó.

Đường Thời cũng từng tu luyện Vô tướng kiếp chỉ, nhưng chưa từng thấy được tinh túy trong đó, mà Thị Phi bấm quyết chẳng nặng chẳng nhẹ, như tiện tay ném ra.

Nếu không phát lực, Đường Thời hắn thật sự đã biến thành người “xin chỉ giáo” với Thị Phi.

Đôi môi mím chặt, Đường Thời thu hết các biểu tình trên mặt, chỉ thấy lòng nặng như núi, rồi mạnh mẽ đè lòng bàn tay xuống.

Trong mắt hắn toát lên vài phần hung ác, Thị Phi nâng mắt thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đã có chút bất mãn.

Thị Phi không thích Đường Thời có ánh mắt như vậy.

Vô tướng kiếp chỉ có năm thức, sau khi bắt đầu thức chính là thức thứ nhất “Nhất chỉ đàm hoa”, sau đó chính là “nhất chỉ hoàng lương”, “nhất chỉ khuynh thành” và “nhất chỉ đăng thiên”, đàm hoa nhất hiện, tựa như muôn hoa, tựa như vô tình đáng thương? Mà người thì vốn si mê, bao giờ mới có thể gạt mây thấy trời, tỉnh dậy sau giấc mộng hoàng lương? Cho dù là khuynh thành khuynh quốc, cũng chỉ là mây bay gió thoảng. Bởi thế nên có nhìn thấu mê lầm, mới có thể không ràng buộc.

Vô tướng vô ngã vô thế giới.

Thị Phi tung chỉ quyết rất nhanh, Đường Thười cắn răng. Tu Di Sơn Chưởng đã kiệt lực, tay trái che lại, lần nữa lại ném ra một đống thuật pháp Phật môn, Tịch Diệt Chỉ, Trừng Tịch Chỉ… Rất nhiều chỉ pháp đều được sử dụng, nhưng Thị Phi  lấy một phá vạn, cũng không biết trúng phải tà gì, Đường Thời không cách nào phá nổi Vô tướng kiếp chỉ của Thị Phi, ngược lại dưới chỉ lực của y lại sinh ra vài phần muốn bước vào cửa Không.

Trong lòng hắn biết mình đã trúng chiêu, chỉ hận dậm chân một cái, không lùi mà tiến tới, đổi một chiêu Bát Nhã chưởng chống lại.

Mà Thị Phi thấy hắn sử dụng chưởng pháp này, lông mày càng nhíu lại, thu chỉ pháp, hai tay cong lại, nắm lấy Đường Thời đang đứng giữa không trung, lật trên dưới một cái, đưa tay điểm huyệt đạo quanh thân hắn, chỉ pháp thoăn thoắt như gió mát thoảng qua.  

Đường Thời không kịp phản ứng, giọng nói trầm tĩnh của Thị Phi tuôn ra.

“Cao đường lộng kính treo cao, tâm không tầm không, vạn tượng chiếu soi. Thường đoạn dứt cái tâm vô thường mà rọi sáng tròn lý vô thường.”

Câu này xuất phát từ “Kinh Hoa Nghiêm”, vạn tượng trên thế gian đều là hình tướng, cho nên đối với ưu nhược của bản thân, bỏ qua những phiền quấy, mới có được tâm bình lòng an trong linh hồn.

Đường Thời vươn tay ra đấu chưởng pháp với y, nhưng Thị Phi điểm ngón tay lên, một tia sáng vàng lóe lên, chỉ hóa đi một thân tích tụ thù địch của hắn, Đường Thời cười lạnh: “Tự cho là đúng!”

Sát khí trong lòng đột nhiên nổi lên, Đường Thời giơ tay lên muốn lấy cây bút lõi cây Tam Chu trên tóc xuống, mà Thị Phi nhanh tay nắm lấy cổ tay hắn, bình thản nói: “Tâm thanh tịnh, thân thanh tịnh, thế thế phồn hoa mà không đổi tâm. Ta tu Phật là tu tâm, chỉ duy tâm mà thôi. Học Phật tự trong tâm, thành Phật do tâm tịnh. Không học Phật thì không thành Phật, nhưng đường tu hành trăm sông đổ một biển, ngoại vật che đậy tâm trí, há mà thành Đại Đạo? Chẳng qua chỉ là một tòa nhà cao đột nhiên sụp đổ thôi.”

Đạo gia làm người, Phật gia tu tâm.

Khi Đường Thời bị một chưởng của Thị Phi đẩy ra, đứng trên bậc thang đình đá kia, cảm thấy cả người mất hết khí lực, cũng là do hắn sơ suất.

Sát tâm, vẫn chưa phai, trong mắt vẫn lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Đường Thời cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, dường như còn muốn ra tay, hắn nắm chặt tay, ngón tay cơ hồ muốn cấu lòng bàn tay chảy máu.

Mà Thị Phi nghênh đón ánh mặt lạnh lùng khắc nghiệt của hắn, vẫn lạnh nhạt, tầm bình khí tịnh, tựa như vừa rồi người không quen với bộ dáng lệ khí đầy người Đường Thời mà đưa tay ngăn cản không phải là y.

Ngón tay Đường Thời, rốt cuộc từ từ buông lỏng, hắn mơ hồ cảm thấy máu trào trong miệng, nhưng bị hắn ẩn xuống.

Bốn phía im ắng, không ai lên tiếng, hoặc có lẽ không cách nào nói nổi.

Đường Thời đứng trên bậc thang, sợi dây xở bia thơ trên hông hắn lắc lư nhẹ nhàng. Đường Thời chỉ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Hai tay Thị Phi hơi mở ra, rồi khép lại, trên tăng y trắng muốt, ống tay áo rộng rãi đong đưa, hơi nhăn nheo do trận đấu pháp ngắn ngủi vừa rồi, chỉ trong nháy mắt hồi phục lại bộ dáng nghiêm cẩn chỉnh tề.

Sắc mặt y vẫn hơi tái nhợt, đồng thời rũ mắt, tĩnh lặng như nước, hai tay chắp lại và nói: “A Di Đà Phật, nhường rồi.”