Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 142



Lúc trước cảm thấy Tàng Các bố trí đại trận đã xem như là vô cùng bắt mắt, nhưng mà khí thế còn hơi kém so với Phù Các.

Sa mạc mênh mang vô tận, cảnh núi sông tươi đẹp, hiển nhiên đã mất đi sự uyển chuyển hấp dẫn của nó.

Sau khi Đường Thời đứng vào, hắn nhận ra rằng mình không thực sự đang đứng ở ria sa mạc, mà là ở chính giữa. Quá rõ ràng, đây là một rận pháp kết hợp với bí thuật không gian, mới đạt được hiệu quả như vậy.

Mấu chốt để phá giải trận pháp này chính là tìm ra trung tâm của trận, thậm chí có thể nói đó là là chủ đề —— giống như là trận Phong vũ tam thiên vậy, Đường Thời hiểu ngay, đó là lấy cảnh thiên nhiên “gió mưa” làm chủ đề. Toàn bộ trận pháp cũng vây quanh chủ để gió mưa này mà thành lập ra hiệu quả đặc biệt. Còn trận pháp này thì sao?

Bọn họ không biết tên trận pháp này, chỉ có thể thấy cát vàng trải dài.

Đường Thời cảm thấy vấn đề hơi nan giải —— đa phần trận pháp có thể dựa vào tên mà tìm ra manh mối, còn cái này hình như phải do tự họ khám phá ra.

Nhưng mà trận pháp này nếu sử dụng bí thuật không gian, thì bộn họ ở trong đó thấy đất trời rộng lớn, nhưng thật sự trong mắt người khác, cũng chỉ là khoảng cách từ nói bọn họ cừa đứng đến Yêu tháp của Phù Các mà thôi.

Cho nên chỉ cần phá trận pháp này, thì chuyện này dễ rồi.

Về phần trong trận pháp còn cất giấu hiểm nguy gì, phải xem bọn họ có phát hiện ra hay không.  

Vẫn không biết chính xác Phù Các sẽ phái ai ra giao chiến với họ…

Đường Thời đã có linh cảm mơ hồ, có thể là người quen.

Hắn nhìn về phía trước và nói, “Nếu đúng, chúng ta nên đi thẳng về phía trước mặt này.”

Thị Phi gật đầu, như có hơi ngần ngại vì không biết liệu có thể đi đúng hướng không.

Nếu đã thiết lập trận pháp lớn, thì chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.

Dựa vào hiểu biết về Yêu tu, Thị Phi cảm thấy mình có thể nhanh chóng nhìn ra manh mối thôi, nhưng tất cả còn cần phải từ từ chứng minh.

Y bắt đầu dấn bước về phía trước, Đường Thời đuổi theo, đánh giá chung quanh, chỉ nói: “Vẫn rất nóng.”

Dọc theo đường đi lúc tới đã cảm thấy nóng, vốn tưởng rằng mặt trời xuống núi sẽ tốt hơn một tẹo, nào ngờ nguyễn y vân, Đường Thời than vắn thở dài, “Chẳng lẽ Yêu tu Phù Các muốn thành chim nướng à? Cho dù bay trên trời hay chạy trên đất, thì cũng bị nướng khô mất.”

Hai người đi trong trận, nhưng những người bên ngoài đã cảm thấy bắt đầu mát mẻ.

Thức ra lúc này mới vào thu, dây trăng treo cao, bọn họ đều đứng hoặc ngồi, dõi theo phía trong không chớp mắt.

Trên đường tới có thể bị Đường Thời xỏ lá, chả biết hai người này giữa đường biến đâu mất tăm, hại bọn họ đến chỗ này sớm ngồi chờ dài cổ. Muốn xem náo nhiệt, giá trả cũng thật đắt.

Thiếu niên mặc áo choàng xanh kia vẫn đi theo mọi người tới xem.

“Tiểu huynh đệ, lúc ta ở Tàng Các bên kia đã gặp ngươi, nhưng không nhìn ra ngươi thuộc khu vực nào.”

Có người hỏi hắn một câu, thiếu niên mặc áo xanh không quay đầu lại, vẫn nhìn theo Đường Thời bên trong đang leo lên cồn cát cùng Thị Phi. Hắn thuận miệng nói: “Nghịch các.”

“Thì ra là tu sĩ khu Nghịch Các, Nghịch Các chỗ các ngươi rất mạnh phải không?”

Ở bên này xem cuộc chiến, phần lớn là tu sĩ rảnh rỗi không nhập các, người hỏi còn tưởng thiếu niên này là người bên ngoài Đại Hoang Các.

Thiếu niên này cũng không giải thích, chỉ ơ hờ, nhìn trận pháp phía trước.

Người vây xem không biết trận pháp này, Đường Thời ở bên trong còn biết ít hơn.

Bây giờ hắn đang nghĩ, hay là —— trước tìm người đập một trận, rồi bàn tới việc trận pháp sau. Có đôi khi lấy người làm tâm trận, có khi lấy vật làm tâm, hoặc là lấy thuật pháp nào đó làm trung tâm, nếu lấy người làm tâm trận thì ngon, kệ cha Phù Các phái ai đến, đánh phát là xong.

Tố chất tâm lý Đường Thời rất mạnh, không đồng nghĩa là hắn rất thích tình cảnh trước mắt này.

Đã đi tới đỉnh cồn cát trước mắt này, Đường Thời đứng lại, chống lưng nhìn, quay đầu về phía Thị Phi nói: “Đi mệt quá, đổi cách thôi.”

Thị Phi nhìn hắn, tựa hồ muốn xem cách của hắn.

Vì thế chỉ thấy Đường Thời lấy một tấm bia thơ treo trên thắt lưng mình, sau đó bắn vào giữa không trung, đây là một bài thơ của Bạch Cư Dịch, tên quá dài, hoặc nói là nó không có tên.

Ngón tay của hắn chỉ ra, tên được khắc trên bia thơ đã lóe sáng.

Điếu ảnh phân vi thiên lý nhạn,

Từ căn tán tác cửu thu bồng.

Cộng khan minh nguyệt ưng thùy lệ,

Nhất dạ hương tâm ngũ xứ đồng.

(Bóng nhạn dặm nghìn chi lối thẳm

Cỏ bồng tháng chín dứt tơ vương

Cùng trông trăng sáng, đều sa lệ

Chốn chốn canh dài nhớ cố hương)

Vọng nguyệt hữu cảm

Bài thơ này vốn là bài thơ kể về nỗi niềm khổ đau khi ly tán, nhưng đối với Đường Thời, phần hữu dụng bây giờ chỉ nằm ở nửa sau của bài thơ. Huynh đệ chia ly, bóng trăng treo lơ lửng, thành chim nhạn bay ngàn dặm; từ biệt quê hương mà viễn phương nơi xứ người, họ như ngọn cỏ bồng tróc gốc bay tan tác trong gió mùa thu, trôi tuột theo gió…

Bia thơ kia bỗng nhiên nóng sực, lóe ra ánh sáng rực rỡ trong bầu trời đêm. Nó quay nhanh, giống như bị kích thích, Đường Thời hơi nhắm mắt mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng.

Khi mắt hắn chạm vào vầng trăng lưỡi liềm kia, toàn bộ bia thơ vỡ tan, mảnh vãn bay khắp nơi, hóa thành nhạn bay ngàn dặm, lắc lư phiêu diêu, sau đó mảnh vụn hóa thành ngọn cỏ bồng lìa gốc kia, cũng đã đi xa.

Đường Thời lại nhắm mắt, Thị Phi đứng bên cạnh hắn, hắn không cần lo lắng đến xung quanh mà cứ chú tâm làm việc.

Bài thơ này được Đường Thời khai phá ra “công năng dò xét” cực kỳ độc đáo, bài thơ này chính là thi sĩ ẩn dụ bản thân, cảnh vật trong thơ chính là hiện thân của thi sĩ, cho nên lúc này đàn nhạn bay khắp trời, chính là Đường Thời.

Chúng đã đi rất xa, bay tản ra khắp hướng. Đường Thời và Thị Phi còn đứng ở nơi cao nhất, chỗ này hình như là nơi cao nhất của cả sa mạc này.

Những thứ kia đi xa, vô số tin tức truyền về đại não Đường Thời, cảm giác bản thân Đường Thời đã nâng mình thành siêu máy tính, không ngừng tính toán phân tích, những nơi đó có dị thường không có dị thường, cái này cần lực tinh thần rất hùng cường, Đường Thời ỷ vào mình tu luyện Tâm Kinh của Phật môn mới làm ra chuyện lớn gan đến vậy. Nếu là người bình thường, hoặc là người tu luyện tâm pháp bình thường, đừng nói là điều tra được cái gì dị thường, chỉ khi tin tức truyền về, tràn đầy đại não, cũng đã chịu không nổi biến thành một tên thiểu năng rồi.

Đương nhiên —— nếu Đường Thời hiện tại bị người nào đó đánh lén, thì chắc chắn sẽ biến thành tên ngu.

Nói tóm lại, đây là linh thuật đặc biệt nguy hiểm.

Nhưng mà, Thị Phi hẳn sẽ không để Đường Thời biến thành tên ngu.

Linh thức Đường Thời bị linh thuật này cắt thành từng mảnh, bia thơ vỡ vụn trong nháy mắt, linh thức  của hắn liền bám vào những mảnh vỡ đó, chạy đi xa.

Bốn phương tám hướng, đều là hắn, đều là hắn, đều là hắn.

Tất cả đều là ta, tất cả đều là ta, tất cả đều là ta…

Đường Thời cảm giác được, thủ quyết cũng đang thong thả biến ảo, nhưng đột nhiên, thủ thế của hắn dừng lại

Thị Phi vừa rồi còn thấy Đường Thời đứng ở chỗ này, lại nghe được Đường Thời hô một tiếng “Ra tay”, người đã biến mất tăm.

Thị Phi vốn tản linh thức ra, nhanh chóng cảm nhận Đường Thời đã tới đống cát ở phía sau.

Không có bất kỳ dao động không gian nào, phương pháp Đường Thời sử dụng cũng tuyệt đối không phải là thuấn di. Nhưng hắn là tất cả hình ảnh trong thơ, mà tất cả những hình ảnh trong thơ cũng là anh, cho nên chỉ cần Đường Thời vừa động ý niệm trong đầu, thì có thể hóa hình tượng thành bản thân mình.

Khi hắn đến chỗ hình tượng đại nhạn của mình, đã siết nắm tay phải, ngưng tụ lượng khí lớn cuồn cuộn lao về phía trước, và đánh vào một điểm trong khoảng không.

Sau đó, như chuông khổng lồ ngân vang, nắm đấm Đường Thời va vào mặt ngoài hư không, bất ngờ bùng ra một ánh kim quang nóng bỏng, sau đó đã thấy hư ảnh đôi cánh thật lớn xuất hiện, Đường Thời nhanh chóng lui lại, bay ngược ra ngoài rất xa, bước chân hắn loạng choạng lùi lại và dừng ngay.

Lận Thiên không ngờ dấu vết lại bị phát hiện nhanh như vậy.

Hắn vung hai cánh, hư ảnh biến mất, hắn mặc bộ đồ đen toàn thân, đứng trong bầu trời đêm này, chỉ nói: “Người quen cũ gặp lại, còn đối chiến, hay là chúng ta tốc chiến tốc thắng, không biết ý của các hạ thế nào?”

Đường Thời buông lỏng năm ngón tay đang siết chặt, đã chuẩn bị phát động, cười nói: “Thế thì tốt.”

Sớm xé cánh chim này của ngươi, ông đây thấy vui lắm đó!

Trong lúc đủ loại ý nghĩa hiểm hóc ác độc lướt qua đầu Đường Thời, hắn đã lao vào đánh nhau với Lận Thiên.

Yêu tu mạnh nhất chắc chắn là thân thể, thực lực thể chất của bọn họ so với những người tu luyện khác phải tính gấp mười lần. Có đôi khi kiếm linh mang phẩm cấp không quá cao linh không thể đả thương đến bọn họ, hiện giờ Lận Thiên và Đường Thường cùng một tu vi, trái lại tu vi Khổng Linh tương đối cao. Nhưng mà lực tấn công của Không Linh không bằng Lận Thiên, bọn họ vốn không tính để Lận Thiên đánh nhau với Đường Thời, mà tốc độ Đường Thời phát hiện ra bọn họ quá nhanh.

Thị Phi bên kia mới vừa muốn đi lên giúp đỡ, không ngờ sau lưng hư không bỗng nhiên tuôn ra sự dao động không gian, “xèo” một tiếng, vết nứt bị xé rách, Khổng Linh cầm quạt lông vũ xinh đẹp trong tay xuất hiện.

Nàng cười một tiếng, “Đại sư Thị Phi, đối thủ của ngươi là ta.”

Trong Phù Các không ít tu sĩ đẳng cấp cao cũng thật không ngờ, cuộc chiến lại diễn ra nhanh đến vậy, hoàn toàn không nằm trong dự đoán dự đoán của bọn họ. Nói vậy, Đường Thời bọn họ sẽ bị nhốt trong trận pháp rất lâu, vì trận pháp như vậy sẽ thấy mệt mỏi, sau đó Lận Thiên và Khổng Linh ra tay,  cơ hội thắng rất lớn.

Nhưng mà hiện tại đánh nhau, Đường Thời và Thị Phi dường như đang ở trạng thái tu vi tốt nhất, thắng bại khó phân.

Trong thời gian ngắn, không ít người cảm thấy Các chủ xếp sai người rồi.

Nhưng Lam Cơ sẽ không cảm giác như vậy, nàng biết mình làm rất chuẩn.

Dù sao độ khó của cửa ải nằm ở chỗ này, nếu Đường Thời bọn họ không qua được, đó là do họ không có khả năng. Về phần đề Lận Thiên và Khổng Linh đến đối chiến với hai người Đường Thời, chính là vì con đường tu luyện sau này của Khổng Linh và Lận Thiên.

Khổng Linh và Lận Thiên luôn được trong tộc trọng vọng, do Yêu tộc xem trọng lực huyết mạnh. Lúc ở Thiên Chuẩn Phù Đảo, họ luôn được người trong tộc vây quanh. Mà Thị Phi và Đường Thời thì hoàn toàn trái ngược, chỉ là phàm nhân khốn khổ bình thường, bắt đầu từ một sa di gánh nước, thẳng đến Tam Trọng Thiên, một người thì gặp phải môn phái tồi tệ nhất, trải qua gian lao, cuối cùng đến bước này, trở thành tiêu điểm trong mắt ngàn vạn người, làm gì có chuyện dễ dàng tới thế?

Nếu Lận Thiên và Khổng Linh có thể hiểu được một phần khổ tâm của nàng thì coi như cũng không uổng công nàng sắp xếp thế trận này.

Lam Cơ tì vào đài cao từ xa, thậm chí chẳng cần động niệm trong đầu, đã biết tình hình chiến đấu bên ngoài.

Đường Thời đánh nhau với Lận Thiên hình như rất dã man, đến bây giờ cũng chẳng thấy xuất hiện vũ khí nào.

Quyền, chưởng, cước…

Lần lượt luân phiên, cường độ thân thể Đường Thời chắc chắn kém xa Lận Thiên, nhưng linh khí hộ thể của hắn không hề tầm thường, vừa dùng Phật môn làm chân pháp hộ thân, vừa dùng Thái Cực làm lực viên dung để hóa chiêu của Lận Thiên.

Giờ phút này không ai động được tới ai, cứ thế đánh ngang nhau.

Đường Thời chỉ cảm thấy ngón tay đã hơi tê rần, lui ra một trượng, đứng giữa không khí, sau lưng là vầng trăng khuyết lạnh lẽo kia treo trong màn đêm.

Sa mạc và bóng đêm này vốn là khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ, nhưng vì lúc này đang xảy ra kịch chiến mà ảm đạm lu mờ trong mắt người xem.

Lận Thiên lạnh lùng cười, nói: “Không muốn chơi với ngươi.”

Vừa dứt lời, Đường Thời chỉ cảm thấy một trận gió mạnh đập  mặt, bóng dáng Lận Thiên vẫn đứng y nguyên, nhưng Đường Thời đã nghiêng đầu, tránh được nơi yếu hiểm, bị năm ngón tay của Lận Thiên cong thành đao găm trúng. Đầu vai chảy máu như thác đổ —— từ khi Đường Thời tu luyện tới nay, rất hiếm khi bị thương, nhất là ở lúc sau, vết thương bị toạc máu, quả thật…đáng nhớ…

Lận Thiên không nói lời nào rút tay, trên tay vẫn còn dính tia máu, bắn vào quần áo, trở thành đóa mai hồng điểm xuyết. Hàng chữ trên vạt áo hắn tung bay, như tơ như sợi trên quần áo Đường Thời, hòa hai màu trắng đen trộn lẫn vào nhau.

Ánh mắt Đường Thời rất lạnh, nâng tay phải của mình lên, che vai trái, không chỉ có máu, mà cũng không cách nào cầm máu được.

Móng vuốt của Đại Bằng Kim Sí Điểu cực sắc, đồng thời còn mang theo độc tố đặc biệt, có thể khiến máu không cách nào cầm nổi. Móng vuốt này, giống như không ít thần binh lợi khí, sau khi rách miệng thì không cách nào khép lại nổi.

Một màn đẫm máu mà tàn bạo này làm mọi người chấn động.

Phù Các có thực lực khủng khiếp vậy sao?!

Yêu tu nam mặc áo đen kia chính là Đại Bằng Kim Sí Điểu, trong lúc chuyện động nhanh như chớp, vừa rồi hắn tung chiêu, không thể nói là khéo léo mà hoàn toàn dựa vào tốc độ kinh người.

Vốn dĩ hắn tập kích về phía đầu Đường Thời, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Đường Thời tránh được chỗ hiểm, cho nên Lận Thiên chỉ làm tổn thương tới bả vai của Đường Thời mà thôi.

Bên kia Khổng Linh lấy quạt làm vũ khí, nhưng khó lắm mới kiếm chế nổi Thị Phi. Dù sao chênh lệch thực lực giữa nàng và Thị Phi vẫn tương đối lớn. Chỉ là Thị Phi không ra đòn sát với nàng, mà nàng càng không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào tới Thị Phi.

Lúc này bên Đường Thời phát sinh dị thường, đã lọt vào mắt Thị Phi, y hơi phân tâm, Khổng Linh nắm cơ hội này, lập tức phi thân lên, quạt một cái, hào quang năm màu bắn ra, nhân cơ hội vây khốn Thị Phi. Vậy thì bên Đường Thời không có người giúp thì cũng hết cách.

Trận chiến bốn người vẫn nằm trong trận pháp, những cồn cát lưu động, cát vàng điên cuồng cuồn cuộn, hẳn là trận pháp này bắt đầu động đậy.

Đường Thời là người không thể kích thích, mặc dù tính tình hắn nhìn một mặt thì thấy bình tĩnh đấy, nhưng bản chất là người rất dễ xúc động.

Nhiều lúc tiềm lực của con người do bị ép ra, mà Đường Thời tàn nhẫn cũng do rất nhiều nhân tố chất chồng lên nhau.

Cái gọi là đao kiếm như gió sương bức bách chính là cảm giác lúc này của Đường Thời. Nếu Lận Thiên không nhuộm cho hắn ít sắc, thì chắc giờ này hắn cũng tới xưởng nhuộm rồi.

Nếu miệng vết thương không cầm được, vậy thì khỏi cầm đi.

Ánh mắt Đường Thời bắt đầu trở nên dữ tợn, hắn từ từ buông lòng tay, máu cũng theo đó chảy xuống, mà hắn không thèm để ý nữa. Tu sĩ có chảy máu xong cũng không hết được, Đường Thời biết mình là tai họa, có thể lưu sử nghìn năm.

Yêu tu phi cầm, thứ nhanh nhất chính là tốc độ.

Lận Thiên nổi tiếng với tốc độ, mà tốc độ của Đại Bằng Kim Sí Điểu lại càng nhanh, hắn vĩnh viễn không từ bỏ ưu thế của mình, Mà Đường Thời có hai cách, một là tốc độ nhanh hơn Lận Thiên, hai là hạn chế tốc độ của Lận Thiên.

Thứ Đường Thời suy nghĩ chính là cách đầu tiên.

Lận Thiên lại tấn công về phía hắn, thân hình lóe lên cực lẹ, thậm chí có thể xuất ra năm sáu cái bóng trước mặt Đường Thời, những năm sáu cái bóng kia đều là tàn ảnh còn sót lại khi Lận Thiên tạm ngừng bay!

Trong nháy mắt, Lận Thiên đã tới trước mắt hắn lần nữa, lần này là hướng về phía dưới sườn của Đường Thời.

Một đao dính máu xuất hiện, ngay cả họa thường cũng bị rách một ít.

Đường Thời nhìn quần áo bị rách, chút sát tâm cuối cùng cũng hoàn toàn bị kích phát.

Đứng ở nơi đó, giống như một tấm bia sống, Đường Thời không động đậy.

Ngay sau đó, hắn đuổi theo động tác của Lận Thiên, cơ hồ triển lộ hoàn toàn các cách có thể gia tốc, cộng thêm đổ linh thuật vào thân thể, Lận Thiên tiến thì hắn lùi, giống như hai luồng sấm sét đan xen, lưu lại vô số bóng ảnh tàn dư nơi chân mây, tất cả đều là của Đường Thời và Lận Thiên.

“Pháp sư Thị Phi hình như rất lo lắng cho bạn của mình.”

Khổng Linh bật cười, xuống tay không khoan nhượng, lúc khổng tước xòe đuôi là đẹp nhất, cũng dễ khiến người ta hoa mắt mê mẩn. Một cảnh đẹp xuất hiện giữa không trung, khiến người ngoài đã hoàn toàn đắm chìm.

Trong số những người đến xem cuộc chiến này, Đạo tu vẫn chiếm đa số, mấy năm gần đây tuy dòng nước ngầm bắt đầu rục rịch quanh mười hai các Đại Hoang, nhưng chưa từng thật sự ra tay, cho nên cơ hội lĩnh ngộ bản lĩnh của Yêu tu không nhiều lắm, chứ đừng nói tới cảnh tượng như bây giờ.

Bọn họ chợt cảm thấy chuyến này không phí hoài, mặc dù tu vi những người đối chiến này không quá cao, nhưng thủ đoạn bọn họ dùng đã gần tới Hóa Cảnh. Linh thuật mỗi người ở đây sử dụng nếu có thể chế tác thành thẻ ngọc, bán ra ngoài chắc bán được ối tiền.

Khổng tước xòe đuôi, rất lớn, cảnh tượng rực rỡ chiếm nửa màn trời.

Tộc khổng tước luôn gắn với Phật duyên. Thị Phi sẽ không ra sát thủ với Khổng Linh, hiện giờ y cảm giác Đường Thời đã sa vào khốn cảnh, thậm chí Đường Thời đã bắt đầu phát điên, vừa muốn qua cứu người, nhưng mục đích Khổng Linh rất đơn giản, chính là giữ chân Thị Phi.

Đường Thời hiện tại chỉ có thể tự cầu phúc thôi.

Tu luyện Khổng Tước Đại Minh Vương Tâm Kinh, vốn coi là một chi trong Phật giáo, chỉ tiếc Không Linh là Yêu tu. Mà Yêu tu từ xưa đều mang theo tà khí, cho dù có thành Phật thì cũng là tà Phật. Tính tà của nó không đủ để gọi thành Phật.

Mà Thị Phi thì có cách để đối phó Khổng Linh, nhưng quá mức tàn nhẫn, bản thân y là người xuất xuất gia, lúc này cũng không muốn dùng.

Trong thời gian ngắn, chiến đấu đã rơi vào bế tắc, Đường Thời đã chạm đáy, không có khả năng vượt qua tốc độ của Lận Thiên. Vậy thì lúc này Đường Thời rất sảng khoái sử dụng cách hai.

Hắn cử động ngón tay, bia lệnh lúc trước đã vỡ vụn lập tức hợp lại trên đầu ngón tay hắn, hắn tiện tay treo nó bên hông, sau đó quét ngón tay, lấy ra một bia thơ khác.

Độ khó tương đối cao, hoặc ở đây không thích hợp thi triển bia thơ.

Đường Thời cũng không nắm chắc lắm, nhưng nếu đã bị bức tới mức này, thì cũng đành thôi.

Lúc trước Đường Thời một mực bám theo chuyển động của Lận Thiên, cuối cùng cũng bất động.

Đây là cơ hội tốt nhất của Lận Thiên, hắn biết Đường Thời dừng lại nhất định có âm mư, nhưng bản thân hắn mạnh về tốc độ, chỉ cần nhanh hơn chút, nhanh hơn nữa, chỉ cần Đường Thời còn chưa kịp trở tay, giết hắn, hoặc đánh hắn trọng thương, nếu vậy là xong.

Thậm chí Lận Thiên đã hóa ra hai cánh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Đường Thời. Ngay lúc hắn sắp ra tay, Đường Thời lập tức ném lệnh bài kia, lệnh bài đón gió mà biến dài ra, hóa thành một khối lệnh bài cực lớn, tựa như sắp đập vào mặt Lận Thiên!

Cảnh tượng như vậy thật khủng khiếp? Đây là pháp bảo gì?!

Lận Thiên cảnh giác ngay, nhưng đã muộn. Hắn chỉ vừa nhìn thấy chữ khắc trên bia đá kia đã mịt mờ luôn.

Hình ảnh diệu huyền lần nữa xuất hiện trong đại trận này.

Lấy thơ trên Trùng Nhị Bảo Giám luyện chế thành bia thơ, đương nhiên có chỗ tốt. Lúc chế tác bia thơ, cảm ngộ đến ý cảnh, như vậy cảm ngộ như vậy sẽ lưu lại trong bia thơ, hơn nữa sẽ không đổi thay. Cứ như vậy, bia thơ có thể được coi pháp bảo mà triển lộ. Khi trạng thái người thi thuật không tốt, thi triển thuật pháp lại hoàn toàn không bị trạng thái cá nhân ảnh hưởng, mà nếu có phát huy tốt hơn, có thể mượn bia thơ phát lộ ra. Nói gọn lại, bia thơ tương đương với lấy linh thuật chế thành pháp bảo, tính ổn định cao.

Cho nên hiện tại Đường Thời ném bia thơ này ra ngoài, có thể sinh ra hiệu quả kinh ngạc.  

Nhưng môi trường ở đây là sa mạc, nếu bia thơ này bay ra ngoài, thì hiệu quả có thể phải giảm đi đôi chút.

Nhưng mà lúc này, về cơ bản thì đã đủ dùng rồi.

Chỉ cần có thể hạn chế tốc độ của Lận Thiên, như vậy Đường Thời sẽ có cơ hội thở đốc.

Sa mạc, sa mạc, sao hắn có thể tìm một bài thơ phù hợp đây? Không phải không nhớ được, mà còn chưa mở ra được, mà mở ra thì đều là cục diện chết.

Trước mắt Lận Thiên bỗng xuất hiện một dòng sông, trên sông dày đặc khói sương, đình đài lầu các ẩn hiện trong màn mưa, ánh mưa mướt sương này lại khiến người ta mang cảm giác thê lương.

Giang vũ phi phi, giang thảo tề,

Lục triều như mộng, điểu không đề.

Vô tình tối thị Đài Thành liễu,

Y cựu yên lung thập lý đê.

(Phơi phới mưa bay trên cỏ sông

Sáu triều như mộng tiếng chim suông

Đài Thành liễu vẫn xanh hờ hững

Mười dặm đê xa khói vẫn lồng.)

Bài này, chính là bài thơ “Đài Thành” của Vi Trang. Cuối xuân tháng ba, cỏ dài nơi Giang Nam, thành cổ tả tơi ẩn trong mưa gió và cỏ xanh nơi đây. Thứ vô tình nhất là rặng liễu ở Đài Thành, vẫn như xưa cũ rủ xuống như làn khói phủ trên con đê dài mười dặm!

Chữ “Khóa”, mới là từ Đường Thời cần.

Bài thơ này, cũng không phù hợp với tình cảnh lúc này cho nên hiệu quả rất miễn cưỡng. Lúc này nhược điểm việc tu luyện Trùng Nhị Bảo Giám của Đường Thời đã xuất hiện, cũng may Đường Thời học tá lả, có thể dùng thuật pháp bên cạnh để lấp đầy khuyết điểm.

Hiện giờ, hàng ngàn rặng liễu đan xen vào nhau trong phút chốc biến thành lồng giam.

Làm sao để giới hạn tốc độ của chim? Để cho hắn bay chậm chút cũng là cách, nhưng còn một cách nữa, chính là để hắn khỏi bay được.

Lồng chim, là một cách tuyệt vời.

Lúc này Đường Thời đứng bên ngoài, vô số người đã thủ đoạn vi diệu này của hắn làm khiếp đảm.

Vậy mà còn có biện pháp như vậy?

Chỉ thấy tấm bia đá kia ném về phía Lận Thiên, cảnh tượng loáng cái thay đổi, sau đó rặng liễu hóa thành lồng sắt, Lận Thiên hết đường thoát.

Khổng Linh bên kia cũng không cách nào đụng tới nổi Thị Phi, thấy Lận Thiên sắp bại trận, Khổng Linh lui ra sau ba trượng, hô: “Mở trận!”

Nàng hô về phía Lận Thiên, Lận Thiên trong ảo cảnh vừa nghe, đã biến sự tình đến mức kia —— nhưng hắn không cam lòng! Mới sớm thế mà ra đòn sát thủ rồi sao, Đường Thời thật sự có thể bức hắn tới mức này sao?

Đại trận của Phù Các sắp xếp còn chưa phóng ra, nhưng bây giờ không thể không mở.

Lận Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, nhanh chóng hóa thành bản thề, thân hình to lớn mở cái lồng liễu khổng lồ kia, hai cánh bén ngót như đao chém đứt dây liễu cứng cỏi. Chỉ chốc lát, Lận Thiên đã thoát thân!

Mặc dù bị vây trong ảo cảnh bia thơ của Đường Thời, nhưng tốc độ của hắn cũng cực nhanh.

Nhưng càng đáng ngạc nhiên hơn là lúc này toàn thân hắn tóe ra ánh lửa rừng rực. Hoa văn lửa vàng bùng lên trên người hắn, uy nghiêm và sát khí của Đại Bằng Kim Sí Điều, bao trùm toàn bộ đại trận!

Khổng Linh biết lúc này không thể để Thị Phi nhúng tay vào, chỉ khẽ động phiến quạt kia, hóa thành một thanh bảo kiếm dài, đâm thẳng về phía Thị Phi.

Tình thế nguy cấp, Lận Thiên hóa thành bản thể, trên người toát ra ánh lửa rực đỏ, Thị Phi biết đại trận này là gì —— đại trận Kim Ô!

Kim Ô cũng là mặt trời.

Từng có mười mặt trời, sau đó Hậu Nghệ giương cung bắn rơi chín mặt trời, nên trên trời chỉ còn lại một mặt trời.

Mười mặt trời thiêu đốt, sinh linh đồ thán, có thể thấy năng lực của mặt trời này lớn tới nhường nào. Nếu trận pháp này đích thực là đại trận Kim Ô, vậy thì Lận Thiên dùng linh lực bản thân để thúc dục, sau khi triệu ra Kim Ô, toàn bộ sa mạc e là sẽ không còn đường sinh cơ.

Thị Phi nhìn kiếm Khổng Linh lao tới, y đưa tay ra bẻ gãy mũi kiếm.

Tốc độ của y cực nhanh, chỉ trong tích tắc, thậm chí Khổng Linh còn chưa kịp phản ứng, người luôn ra tay ôn hòa như Thị Phi bỗng ra tay dứt khoát mạnh mẽ, lại cảm giác Thị Phi lướt qua cạnh nàng, mang theo ánh sáng trắng từ xa bay tới.

Dưới bầu trời đêm, cả người Lận Thiên tỏa kim quang và ánh lửa, cực kỳ nổi bật, hắn đứng ở đó giống như thần lửa.

Hai cánh mở ra, bay thẳng lên chín vạn dặm mây xanh, ngửa đầu hét, là ngôn ngữ tôn quý vô thượng của Đại Bằng Kim Sí Điểu, triệu hoán Kim Ô!

Đại trận bỗng nhiên sống dậy, cồn cát bắt đầu trồi lên, bão cát thét gào, cát bay tràn khắp bốn phía, gió xoáy từng cuộn, hai cánh lại mở ra, đối diện với mảnh trăng treo kia, kim ô hình dáng chim lửa chậm rãi tung cánh bay lên sau lưng Lận Thiên.

Nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt.

Người quan sát bên ngoài trận pháp đồng loạt lui về phía sau ba trượng!

Hình ảnh kinh thiên động địa như địa ngục, khiến lòng người ớn lạnh!

Quy mô của trận chiến này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người.

Kim Ô bay cao, hào quang bắn ra bốn phía, ngọn lửa phóng ra tung tóe, chớp mắt đã chiếu sáng nửa bầu trời.

Trong toàn bộ trận pháp, nhật, nguyệt đồng thời xuất hiện! Cảnh tượng kỳ lạ và tráng lệ như vậy, e rằng cả đời này cũng khó quên.

Lận Thiên biết đây là cơ hội tốt, thừa dịp triệu hồi Kim Ô, khí thế tăng vọt, Lận Thiên lại vung cánh bay lên, linh lực quanh người dao động tản ra, trong nháy mắt đã phá vỡ ảo cảnh do bia thơ của Đường Thời tạo ra.

Vô số mảnh đá vụn vỡ, nhưng lần này không giống với lúc trước.

Bia thơ trước kia là do Đường Thời tự làm vỡ, nhưng bây giờ lại bị Lận Thiên mạnh mẽ phá nát, một người chủ động, một người bị động. Khi Đường Thời chủ động thì còn có thể tụ bia thơ thành một chỗ, lúc này bị Lận Thiên phá vỡ, hắn lập tức phun máu.

Bia thơ kia chính là thứ hắn tu luyện đã lâu, lại xuất phát từ Trùng Nhị Bảo Giám, thậm chí có thể nói là pháp khí bản mạng của Đường Thời. tấm bia thơ này bị hủy, tâm thần Đường Thời lập tực bị giáng một đòn nặng nề, mà nguy hiểm thực sự, vừa mới đến trước mắt.

Lận Thiên lại hóa thành người, đưa tay tung một quả cầu lửa lớn, ném thẳng về phía đỉnh đầu Đường Thời.

Giờ phút này Đường Thời, không có sức phản kháng!

“Ầm” một tiếng thật lớn, hỏa cầu trong khoảnh khắc sắp chạm tới đỉnh đầu Đường Thời, bị người đánh trở về, bay ngược đến trên người Lận Thiên.

Đường Thời nửa quỳ trên mặt đất, sau khi bia thơ bị phá hủy hắn cảm thấy như bị moi tim, đứng không nổi nữa.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Loáng thoáng, hắn cảm giác mảnh ghép mình biết, hòn đảo cô độc trong ý thức, với vô số tâm bia đá không tên trên đó, bắt đầu lắc lư, nhưng thể vừa hứng chịu một đòn nặng nề.

Đường Thời hoàn toàn không cách nào cảm giác được tình huống bên ngoài, hắn chỉ mơ mơ hồ hồ nhấc mắt lên, nhìn bóng dáng tuyết trắng chắn trước mặt mình, giao chiến với Lận Thiên.

Thị Phi xuống tay, rốt cục coi như có chút sức lực.

Y sẽ không giết Yêu tu đến từ Thiên Chuẩn Phù Đảo, nhưng cũng sẽ không để mặc bọn họ làm Đường Thời bị thương.

Hiện tại trận pháp này có Lận Thiên gia trì, quá mạnh, mặc dù Thị Phi đứng đối chiến cũng cố hết sức rồi.

Nhất là sau khi kim ô xuất hiện, nhiệt độ trong toàn bộ trận pháp trong nháy mắt tăng vọt, thậm chí linh lực của bọn họ cũng có dấu hiệu bị nướng khô.

Tốc chiến tốc thắng!

Hai tay ngón tay liên tiếp kết ấn, bẻ gãy chuỗi hạt, Phật châu tứ tán, Thị Phi đánh từng viên ra ngoài, vây quanh Lận Thiên, sau đó y vừa chuyển hai tay, Phật châu kết thành một trận pháp Phục Ma nhỏ, tạm thời ngăn cản Lận Thiên.

Nhưng Lận Thiên chỉ ngẩng đầu, một luồng sáng chảy từ phía trên Kim Ô, Lận Thiên nuốt vào, sau đó há mồm phun ra, ngọn lửa vàng lập tức phá tan phong ấn Thị Phi vừa bày ra, khi đụng vào ngực, Thị Phi lui ba bước, trong miệng đã nếm ra vị tanh ngọt.

Ngay khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chặp, đã phát hiện, trước khi kim quang đụng tới Thị Phi, y đã giơ tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài chắn trước người mình, lòng bàn tay y đã bị ngọn lửa Kim Ô thiêu đốt.

Đưa tay nắm chặt, nhiệt độ ngọn lửa của Kim Ô này cao bao nhiêu?

Nhưng Thị Phi lại chẳng đổi sắc, bóp nát ánh lửa này, chỉ là trong bàn tay đã lẫn lộn máu thịt.

Y dùng ngón tay bị thương, lần thứ hai kết ấn, chuẩn bị đối chiến với Lận Thiên, một bàn tay dính máu bỗng choàng lên vai y, dùng ít lực, tự như tì vào Thị Phi, muốn dựa vào y đứng dậy.

Thị Phi không nhúc nhích, chỉ cảm giác Đường Thời phía sau đã đứng lên. Tuy rằng lảo đảo, tuy rằng gian khổ vô cùng.

“Tâm của trập pháp này chắc là con Kim Ô kia đúng không?”

Đường Thời cắn răng, mới nói xong câu đó, Lận Thiên đã hoàn toàn tắm lửa, cả người và Kim Ô trên đỉnh đầu hô ứng, phi thường đáng sợ.

Thị Phi chỉ gật đầu, chuẩn bị ra tay phá trận, nhưng cái giá phải trả nhất định rất lớn.

“A…” Đường Thời bỗng cười khẽ, âm trầm lại lạnh như băng, “Ngươi đối phó Lận Thiên, Kim Ô để ta.”

Kim Ô đéo ấy, chỉ là huyễn ảnh được triệu hóa, không phải bản thể chân chính.

Hậu Nghệ có thể bắn mặt trời, hôm nay Đường Thời hắn muốn bắn Kim Ô một lần!

Hắn lui ra sau vài bước, đứng vững, ngón tay run rẩy tháo một tấm bia thơ, ném vào giữa không trung đang lơ lửng trước mắt, chậm rãi duỗi ngón tay, điểm vào bia thơ, hào quang bia thơ phóng lên ——

Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung,

Bán giang sắt sắt bán giang hồng.

Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,

Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.

(Nắng tàn một vệt trên sông

Dòng chia hai dải, bên hồng bên xanh

Mùng ba tháng chín quá xinh

Sương như chuỗi ngọc, trăng hình cánh cung.

Mộ Giang Ngâm-Bạch Cư Dị)

Có Kim Ô rồi, cũng có cả nước sông phản chiếu, dòng sông chia đôi bên hồng bên xanh, một cảnh tượng lộng lẫy, trải dài dưới chân Đường Thời.

Sa mạc biến mất trong tích tắc.

Lấy chỗ Đường Thời đứng làm trung tâm, trong bán kinh mười dặm, đã thành nước sông, sóng gợn lăn tăn.

Tàn dương như máu, ánh lửa Kim Ô chiếu trên mặt sông, trong lộng lẫy mang vài phần âm u.

Trong đại trận, bên trái là Kim Ô treo cao, sáng như ban ngày, ở giữa là Thị Phi và Lận Thiên kịch chiến, mà bên phải là ánh trăng khuyết treo nghiêng, trời đêm xanh thẫm, Đường Thời ở bên phải, dưới chân là nước sông nửa xanh nửa hồng, giống như thâu nhật nguyệt đạp dưới chân.

Nhật nguyệt treo cao, như ban ngày và ban đêm.

Đường Thời vươn tay trái ra, “Mồng ba tháng chín đêm thâu, Cung là trăng sáng, hạt châu: sương trời…”

Trăng khuyết vằng vặc, đột nhiên tuôn ra, rơi tọt từ phía chân trời, hóa thành từng tia kim quang, ngưng tụ thành hình trong tay Đường Thời. Tay Đường Thời nắm mảnh trăng khuyết này, hai đầu góc nhọn uốn cong, một sợi sáng từ hai đầu cung kéo lên. Đường Thời lấy mũi tên phẩm cấp không thấp của mình từ trong cảnh Thế Ngoại Đào Viên, đặt lên ngón tay phải mình, dựa vào dây cung kia.

Chỉ kéo ra, trăng lưỡi liềm kia lập tức bị kéo căng, hóa thành một cây cung vàng tỏa kim quang!

Chiếc cung kéo ra như trăng tròn ——

Trong thân thể Đường Thời bỗng nhiên tụ vô cùng vô tận lực lượng, gió cuồng thổi tung áo hắn, hắn soát chân đứng vững, hai tay kéo căng cánh cung kia —— động tác rất chậm, chậm đến mức mọi người xem cảnh phi tưởng này không dám thở dốc!

Tập trung khí lực, Kim Ô giữa không trung tựa hồ cảm giác nguy hiểm, đây là đọ sức với nhật nguyệt.

Ngón tay Đường Thời đã bị dây cung cắt thương, máu tươi trượt từ dây cung xuống, nhỏ vào sa mạc đang chảy cát này.

Một tiếng “bùm” vang lên, ngón tay phải Đường Thời đã buông lỏng, Kim Ô rít lên, mũi tên nhọn kia đã chạm trên người Kim Ô, giống như châm lửa, trong nháy mắt nổ tung!

Nhất thời, trong mắt tất cả mọi người đều là ánh lửa, trong trời đất, không thấy người, không thấy vật, hủy diệt mọi thứ, cũng quên mất chính mình.

Sa mạc vô tận, kéo trăng làm cung.

Nay ta bắn mặt trời, vọng về phía Tây Bắc!