Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 147



Mỗi khu phiến ở Đại Hoang đều được tùy biến, e rằng trước mắt sẽ không có quá nhiều thay đổi, cho nên một khi dị động phát sinh, thì các tu sĩ đại năng có thể cảm nhận được.

Các chủ của Kiếm Các từng giữ ấn Thiên Các nhiều năm, hiên giờ hắn có liên kết tinh thần với ấn Thiên Các. Chỉ cần ấn Thiên Các ở đây thì hắn sẽ cảm ứng được vị trí địa lý của toàn bộ khu Kiếm Các.

Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm nhận được sự chuyển động cực lớn của ngọn núi nơi có ấn Thiên Các.

Ấn Thiên Các đã giao cho Tiêu Tề Hầu và Ân Tuyết Tễ mang đi, lúc này bọn họ chắc đã gặp mặt Đường Thời.

Các chủ Kiếm Các bắt quyết, chú quyết sáng hơn phân nửa, hắn hoảng hốt, lại kèm theo vài tiếng thổn thức. Người có bản lĩnh như vậy rất hiếm rồi. Chỉ tiếc, nhân tài này không ở trong Kiếm Các bọn họ.

Nếu lúc trước Kiếm Các không còn một phách kia, e là không tranh nổi với Tàng Các.

Tàng Các có đòn sát thủ như vậy, ngày sau mười hai các Đại Hoang tranh đấu, nào còn dè chừng người khác nữa?

Nếu Kiếm Các bọn họ không thể đánh lại Thị Phi và Đường Thời, như vậy tám các Đạo tu, mấy ai có thể đánh nổi hai người này, trừ Nghịch Các đây?

Nhất thời, các chủ Kiếm Các cảm khái “Ý trời đã định, muốn để Tiểu Tự Tại Thiên xây các…”

Các tu sĩ địa năng trong Đại Hoang cũng cảm giác được động tĩnh lạ thường bên Kiếm Các.

Cách vách chính là Đạo Các, trong lầu Thái Cực Bát Quái, Các chủ Đạo Các cũng biến sắc, hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên cười lạnh, “Ấn Thiên Các của Đạo Các ta đã bị tên trọc Minh Luân kia cướp đi, mặc kệ Minh Luân có đưa ấn Thiên Các này cho Thị Phi không, chúng ta đều phải ngăn cản hắn. Kiếm Các bên kia sợ là chống đỡ không nổi, đúng là một đám phế vật —— “

Đỗ Sương Thiên nghe nhưng không nói gì.

Hư Đạo Huyền kia cực kỳ hận Tiểu Tự Tại Thiên và đám người Đường Thời, Đạo Các tự nhận mình có rất nhiều tu sĩ, mặc dù lần trước bị Minh Luân tàn sát hầu như không còn, mà lúc này cũng đã sớm bổ sung nhân số đủ đầy trong Đạo Các, có thể tưởng tượng rằng đám tu sĩ trong Đạo Các không lo lắng về vấn đề sống chết,

Hiện tại chuyện quan trọng hơn là thiết kế cạm bẫy thật tốt trước khi Đường Thời đến.

“Ngươi có tính toán gì không?”

Hư Đạo Huyền bỗng  quay đầu nhìn Đỗ Sương Thiên.

Hắn mang theo ý cười đánh giá người thanh niên đến từ Tẩy Mặc Các này, giống như rất coi trọng hắn.

Lúc trước Doãn Xuy Tuyết đi cùng hắn đến đây đã không còn, về phần Tiểu Phạm Tông kia đến, thì là một nhân vật có cũng được không có cũng không sao. Đỗ Sương Thiên chính là đại sư huynh của Đường Thời, Hư Đạo Huyền cảm thấy rất hứng thú với đối sư huynh đệ này giao chiến với nhau.

Không biết tới lúc đó, sẽ là một vở kịch đặc sắc đến nhường nào?

Biểu tình Đỗ Sương Thiên có hơi lãnh đạm, tựa hồ không muốn nói chuyện với Hư Đạo Huyền.

Nhưng vì Hư Đạo Huyền là Các chủ, Đỗ Sương Thiên cũng không muốn làm hắn mất mặt, liền nói: “Nếu đánh thắng Kiếm Các, thì Đường Thời và Thị Phi tất nhiên sẽ lựa chọn một đồng được, nếu người này không phải là Ân Tuyết Tễ, chỉ có thể là Tiêu Tề Hầu. Mặc dù Tiêu Tề Hầu là Kiếm tu, nhưng ma tính rất nặng, nếu hắn thật sự gia nhập, thì sẽ trở thành uy hiếp rất lớn đối với chúng ta.”

“Vì sao ngươi cho rằng, người gia nhập không phải là Ân Tuyết Tễ?” Hư Đạo Huyền cảm thấy khó hiểu, kết quả hắn vừa tính toán xong, là Đường Thời đã đánh bại Ân Tuyết Tễ.

Đỗ Sương Thiên trầm ổn, chỉ cười: “Các chủ tính toán thương thế của Ân Tuyết Tễ thì sẽ rõ thôi.”

Hư Đạo Huyền nghe vậy, quả thật bấm ngón tay tính toán, lúc này mới loáng thoáng có cảm giác.

Thật sự…

Ân Tuyết Tễ bị thương nặng, suýt mất mạng.

Hắn trầm ngâm một lát, lại nhìn bộ dáng dự tính của Đỗ Sương Thiên, liền hỏi: “Hình như ngươi đã có kế sách rồi?”

“Chỉ cần để cho Hoằng Giác và ta tham chiến, rồi sắp xếp trận pháp, thì không có gì đáng ngại.”

Hoằng Giác chính là người của Tiểu Phạm Tông ở Tây Sơn, người này và Thị Phi có qua lại với nhau.

“Lúc trước Tiểu Phạm Tông là điểm cuối cùng của Tiểu Tự Tại Thiên ở lại đại lục Linh Xu, tất nhiên Hoằng Giác có liên hệ với Thị Phi, hắn ẩn núp trường kỳ trong Đạo Các ta, ngươi vẫn không cho ta ra tay trừ bỏ hắn, chẳng lẽ chính là chờ hôm nay?”

Kỳ thật nghe kỹ lời này của Hư Đạo Huyền, rất kỳ quái. Đỗ Sương Thiên chỉ là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường, mà lúc này Hư Đạo Huyền dựa vào chuyện gì mà cứ phải hỏi hắn, còn cả câu “không được ra tay trừ bỏ hắn” lúc trước nữa, cái này rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của một gã tu sĩ bình thường.

Nhưng Đỗ Sương Thiên hình như cảm thấy thái độ này của đối phương là chuyện đương nhiên, “Chuyện này đã ngầm ước định trước, Các chủ cần gì phải lo lắng quá mức? Đỗ mỗ tự có tính toán của mình.”

Hư Đạo Huyền  cười một tiếng, “Hoằng Giác không có vấn đề, chỉ là trận pháp thì sắp xếp ra sao?”

Nói đến đây, ý cười của Đỗ Sương Thiên rộng mở.

“Đường Thời tu Vô Tình Đạo.”

Hắn chỉ nói câu này, Hư Đạo Huyền liền run tay, suýt chút nữa đã bứt râu mình. Chỉ có điểu hắn cứ không ngờ, mình hơi hoảng hốt một lúc, sau đó mới nói: “Kế này của các hạ rất tốt.

Đương nhiên là diệu kế.

Đỗ Sương Thiên chắp tay sau lưng, đứng dậy, từ trên cầu thang tầng mười từ tốn đi xuống.

Hắn ở tầng thứ nhất nhìn thấy Hoằng Giác, nở nụ cười chào hỏi một tiếng: “Pháp sư.”

“Xin chào.” Hoằng Giác chắp tay hợp thập hoàn lễ, hiện ra vài phần điềm tĩnh, đức hậu của tăng nhân.

Hai người không nói nhiều đã tạm biệt.

Chỉ là Đỗ Sương Thiên bước đi vài bước, quay đầu lại nhìn, bóng lưng Hoằng Giác đã đi xa, hắn vô cớ cười cười, giơ tay lên nhìn bàn tay mình, cục diện này sẽ thành.

Nếu Đạo Các có thể sắp xếp trót lọt thì Tiểu Tự Tại Thiên sẽ không còn năng lực vực dậy nữa.

Bàn tay chậm rãi nắm chặt, Đỗ Sương Thiên xoay người lại tiếp tục ra ngoài Đạo Các.

Lúc này sắc trời vừa hửng, núi non vụn như bụi, Đường Thời ở dưới khe núi tìm được Ân Tuyết Tễ trọng thương sắp chết.

Hắn dùng một tay kéo lên, ném Ân Tuyết Tễ trở lại vách núi, xin lỗi Tiêu Tề Hầu: “Vừa nổi điên nên xuống tay không biết nặng nhẹ, mong Tiêu đạo hữu thứ lỗi.”

Tiêu Tề Hầu nở nụ cười, chỉ bỏ lại một câu “Không chết là tốt rồi”, cầm kiếm trực tiếp đi về phía Thị Phi.

Thị Phi cũng biết, lúc này đã đến phiên mình.

Đường Thời tạm thời không đi xem, hắn chỉ tản ra linh thức, một tâm làm hai việc, vừa chú ý chiến cuộc bên kia, vừa trị thương cho Ân Tuyết Tễ.

Lúc này Ân Tuyết Tễ không hề có sức chống cự, hắn nhân cơ hội điều tra một chút tình huống trong thức hải của Ân Tuyết Tễ, “Quả nhiên…”

Chỉ có một nửa hồn.

Đường Thời vừa rút tay, đối phương đã tỉnh lại.

Ân Tuyết Tễ  ngồi dậy, cực kỳ yếu ớt, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt bình thản.

Hắn thấy Đường Thời đang ngồi xổm trên mặt đất, liền hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ta có một người bạn, tên là Doãn Xuy Tuyết, hắn có một thanh kiếm tên là Xuy Tuyết Kiếm.” Nói đến đây, Đường Thời trở tay, chỉ phía đoạn kiếm cắm ở phía trước, ý bảo đoạn kiếm kia, sau đó nói, “Ta cảm thấy, ngươi và hắn rất giống nhau.”

“Ta tên là Ân Tuyết Tễ, không phải kẻ nào khác.” Lúc trước hắn còn bị thương nặng, vậy mà cứ thế đứng lên, nắm Hồi Xuân Kiếm trong tay. Lúc ngón tay hắn đụng phải Hồi Xuân Kiếm, vết thương trên người đã bắt đầu nhanh chóng khép lại.

Đường Thời cảm thấy kiếm này quả rất kỳ lạ, nên nhìn nó thêm một chút.

Nhưng Ân Tuyết Tễ không phản ứng với Đường Thời, tự như hắn không hề muốn nói vấn đề này với Đường Thời, mà đứng ở bên vách đá, đi xem Thị Phi tỷ thí với Tiêu Tề Hầu.

Thế tấn công của Tiêu Tề Hầu rất sắc bén, Thị Phi thì theo lối mượt mà thông suốt, Phật gia hướng thiện, không ra tay quá nặng. Trong chiến đấu, Phật tu luôn là bên tương đối thiệt thòi.

Nhưng Đường Thời không cảm thấy Thị Phi sẽ chịu thiệt.

Tiêu Tề Hầu tu kiếm rất bá đạo, khác với sự điên cuồng độc đoán của Ân Tuyết Tễ, vừa xuất kiếm ra đã che trời rợp đất, ánh kiếm và kiếm khí bảng lảng giăng mắc, nhìn thoáng qua thôi cũng vô cùng rung động.

Nhưng Đường Thời không quan tâm, thứ hắn quan tâm nhất là sự sống chết của Thị Phi, còn người khác thì hắn không rảnh.

“Một người bạn của ta, sáu mươi hoa giáp trước bị phong ấn vào giếng Ánh Nguyệt, để trấn áp khí vực Tội Uyên. Đạo tu phản bội Phật tu, hắn chỉ đứng ở bên chính đạo, trải qua ba ngàn sáu trăm năm, cắt thần hồn thành từng mảnh nhỏ, tản vào trong trời đất này, rồi đầu thai làm người khác, chắc đã trải qua mười đời, mảnh vụn của linh hồn kết hợp cùng một chỗ, vì thế hắn lại được khởi sinh.”

Đường Thời cảm thấy mình giống như đang kể một câu chuyện rất đáng sợ, nhưng nói xong, hắn cảm thấy đây là một câu chuyện ngụ ngôn thì đúng hơn.

Ân Tuyết Tễ không nói gì.

Đường Thời lại nói: “Lúc ta quen hắn, hắn giết người, nhưng trong lòng thì mang chính đạo, ta cảm thấy cho dù hắn làm gì thì đều là chính đạo chân chính, tốt hơn nhiều so với mấy tên quân tử rởm đạo mạo giả vờ thanh cao kia. Lúc đó ta cho rằng hắn hoàn toàn là Doãn Xuy Tuyết, Nhưng ta chợt thấy ta sai rồi,  bởi vì ta đã thấy ngươi.”

Rốt cuộc Ân Tuyết Tễ cũng quay đầu lại.

Trong mắt không hề có tình cảm, một lần nữa nắm chặt Hồi Xuân Kiếm.

Đường Thời không hề sợ hãi, tuy rằng hiện tái hắn không ở trạng thái đỉnh phong nhất, nhưng ít nhất không bị thương nặng không dậy nổi như Ân Tuyết Tễ, hắn rất hiểu thương thế của người trước mắt mình, mặc dù là Hồi Xuân Kiếm không ngừng chữa trị thân thể, nhưng vì miệng vết thương quá lớn, thương thế quá nặng, cho nên dù một khắc trước đã chữa ổn thì một khắc sau cũng lại bị xé rách. Như vậy sau khi chữa trị không ngừng xé rách, Đường Thời nhìn còn thấy đau, nhưng Ân Tuyết Tễ chưa từng lộ ra biểu tình thứ hai ngoài vẻ lãnh đạm.

Đường Thời biết trong lòng hắn đã dao động, nên phỏng đoán thêm bước nữa “Doãn Xuy Tuyết mà ta biết, chính là Doãn Xuy Tuyết lúc trước dứt khoát đứng bên Phật tu, cùng sống chết với sự tồn vong của đại lục, mà ta nhìn thấy ngươi, chính là một mặt khác của oán khí và hận thù xen lẫn nhau sau ngàn năm luân hồi. Cùng một người, chia thành hai cá thể, ngươi  là một nửa linh hồn. Hắn cũng vậy.”

Ân Tuyết Tễ ôm kiếm đứng, vẫn không nói lời nào.

Hắn tựa như đang nhìn phía trước, lại giống như không nhìn gì cả.

Lâu thật lâu sau, hắn mới nói, “Ngươi nói rất đúng.”

Rất đúng.

Thiện – ác đối lập.

Lúc trước lựa chọn của Doãn Xuy Tuyết lựa chọn rất chính xác, lòng tế thế của Doãn Xuy Tuyết cũng không sai,, nhưng lúc ấy ở dưới giếng cổ, người bị phong ấn chính là hắn và những Phật tu kia?

Sao mà không oán cho được?

Không phải oán hận Phật tu, mà là oán hận những Đạo tu chạy trốn kia. Thế đạo bất công, lòng người bất nhân.

Cắt linh hồn thành từng mảnh chỉ vì cầu sinh.

Nội tâm hắn dày vò, một mặt khẳng định lựa chọn của mình, một mặt oán hận bội bạc một phương, rồi cứ thế mà cắt nó ra.

Vì thế, khẳng định một nửa hắn lựa chọn trở thành Doãn Xuy Tuyết mà  Đường Thời quen biết, mà sự thống hận bội bạc thể hiện ra sự điên cuồng bước về phía đường tà kia trở thành Ân Tuyết Tễ.

Hai người hoàn toàn khác nhau.

Phía trước Thị Phi, đã bị ánh kiếm vạn trượng chiếu thẳng, bị muôn vàn kiếm khí vây quanh. Kiếm của Tiêu Tề Hầu, tên là Cửu Uyên Kiếm, vừa xuất kiếm đã chiếu ánh xanh cuyên trời, lúc này giọng nói Thị Phi đã hoàn toàn bị bao phủ trong sắc lam này.

Hai người giao thủ không biết bao nhiêu hiệp, vô luận Tiêu Tề Hầu xuất chiêu ra sao, đều sẽ bị Thị Phi êm xuôi chặn về.

Cảm giác không thể gãi đúng chỗ ngứa này khiến Tiêu Tề Hầu cảm thấy kiếm pháp của mình hoàn toàn mất đi đất dụng võ, hắn chỉ có thể dùng tuyệt chiêu để ép buộc Thị Phi.

Muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng Phật tu luôn đánh không lạnh không nóng, khiến người ta phiền não.

Tiêu Tề Hầu chỉ kiếm về phía Thị Phi, thân hình Thị Phi đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ có thể thấy Tiêu Tề Hầu dùng kiếm chỉ vào một khối ánh sáng do kiếm khí tụ lại, còn Thị Phi đứng ở bên trong.

Lúc Tiêu Tề Hầu sắp đâm một kiếm tới, mọi người mọi người xung quanh đều cho rằng Thị Phi khó tránh khỏi một kiếp, chợt thấy từ trong vô số ánh kiếm, kiếm khí kia, một chút ánh sáng dần sáng lên.

Hào quang này vừa sáng lên, tuy rằng rất u ám, nhưng lập tức thu hút con mắt của mọi người.

Kiếm khí hung  bạo trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại.

Ngay sau đó, gnhuw giọt nước rơi vào mặt hồ yên ả, tản ra vô số vòng sóng —— ngọn đèn như hạt đậu này, dần dần nhuộm ánh kiếm và kiếm khí chung quanh thành màu vàng nhạt ấm áp.

Từ trong ra ngoài, chút ánh sáng dần dần lan ra, như hòa ánh kiếm và kiếm khí chung quanh vốn đầy sát khí biến thành vầng sáng, trong sự an yên mang theo một tia ấm áp.

Đường Thời ngẩng đầu thấy, bỗng nhiên nhớ tới ánh đèn này lúc trước

Thị Phi, luôn thắp sáng đèn,

Chỉ là, y đang soi đường cho ai đây?

Đức Phật, dùng ánh sáng của đèn, dẫn đường cho các tín chúng.

Thị Phi, thắp sáng đèn, là đang dẫn đường cho ai?

Tiêu Tề Hầu hoàn toàn sững sờ trước tình huống dị kỳ này, hắn lập tức vung kiếm lên, nhưng không ngờ ánh kiếm và kiếm khí đã dung nhập thành vầng sáng của ngọn đèn kia, tình hình bên trong cùng dần dần hiển lộ.

Một ngọn đèn dầu mờ nhạt nằm trong lòng bàn tay.

Đó là tay Thị Phi, chỉ cần nhìn bàn tay này thì trong lòng đã thấy yên bình, sau đó là chuỗi Phật trên cổ tay y, cùng tay áo trắng như tuyết kia, dần dần tỏa ra đến toàn thân Thị Phi, người khác đứng trong ánh sáng này, nâng ngọn đèn lên, tay kia đang một tay hợp thập.

Cảnh tượng này khiến Đường Thời nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thị Phi trong quán trọ.

Kỳ lạ, chỉ cần vừa nhìn thấy Thị Phi thắp đèn, luôn nhớ tới cảnh tượng lúc trước.

Đường Thời bất giác phun ra hai chữ: “Yêu tăng…”

Giờ phút này, kỳ thật đã định thắng bại.

Tiêu Tề Hầu hiển nhiên không có hứng thú, Cửu Uyên kiếm bắt đầu sắc cạnh phát ra tiếng rồng ngầm, tựa như con rồng ẩn trong vực thẳm, chuẩn bị vung đuôi.

Nhưng Thị Phi chỉ lắc đầu, một tay nâng ngọn đèn, tay kia lại bỗng nâng lên cao, nặng nề hạ xuống —— Tu Di Sơn Chưởng!

Núi Tu Di nặng nề kèm theo một chưởng Thị Phi, ầm ầm hạ xuống, trước khi Tiêu Tề Hầu xuất Cửu Uyên Kiếm, đã đánh rơi Tiêu Tề Hầu giữa không trung!

Tu Di Sơn nặng bao nhiêu, một chưởng  này của Thị Phi này lại nặng bao nhiêu?

Một chưởng nhìn thì rất bình thường, lại khiến Tiêu Tề Hầu phun ra một ngụm máu.

Thị Phi chỉ nói: “Tội gì chấp mê bất ngộ? Tiêu thi chủ ma tính quá nặng, nên tìm bản tâm.”

Đường Thời suýt cười trào, hòa thượng chết tiệt này, đi đến đâu cũng phải giáo hóa, đúng là!

Nhưng hắn thấy Tiêu Tề Hầu đã rơi xuống đáy vách đá, miễn cưỡng đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn Thị Phi đứng trên đỉnh cao cao.

Hoa văn trên thân đèn của Thị Phi nằm trong tay trái đã hóa thành ngọn đèn đài sen, chậm rãi ẩn vào, còn ấn Tu Di Sơn trong tay phải cũng dần dần biến mất. Y chắp hai tay lại với nhau, cúi đầu nói: “Tiêu thí chủ, nhường rồi.”

Không thể không nói ——

Mỗi khi nghe câu “nhường rồi” này, Đường Thời cảm thấy Thị Phi rất thiếu đánh.

Ân Tuyết Tễ đã quan sát trận chiến này xong, xoay người nhảy xuống vách núi, đi về phía bên kia, không ngờ lại không thèm quan tâm đến sống chết của Tiêu Tề Hầu.

Đường Thời đang định mở miệng hỏi, lại nghe hắn nói: “Giết Đạo tu khắp thiên hạ thì có gì đâu…”

Giết Đạo tu khắp thiên hạ, thì có sao đâu?

Đúng là ngông cuồng.

Đường Thời dần dần hồi thần, nhìn tăng y phiêu diêu trong gió, Thị Phi còn cao cao tại thượng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống mọi người, hắn đặt ngón trỏ khẽ chạm môi mình, cúi đầu rũ mắt cười: “Hòa thượng này, không đẹp bằng mình.”