Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 10 - Chương 151



Hiện tại ấn Thiên Các của Đạo Các còn đang nằm trong tay Đường Thời, hắn vốn không định so đo với Đạo Các, quan trọng là Thị Phi vẫn còn ở đây.

Hắn không muốn làm khó dễ Đạo Các, nhưng đối phương lại vội vàng tìm chết.

Đường Thời nhìn Tiêu Tề Hầu ở phía xa, cảm giác đối phương cũng bị hành vi của Đạo Các làm sợ thần người, làm thủ thế cho hắn, Đường Thời cảm thấy bọn họ tâm linh tương thông.  

Người bên ngoài nhìn Đường Thời và Thị Phi, chỉ cho rằng bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng không biết—— Đường Thời, đã điên rồi.

Đỗ Sương Thiên biết trạng thái của Đường Thời, nhưng hắn sẽ không nói. Đám đần thối Đạo Các không liên quan gì đến hắn.

Người Đạo Các vừa nhìn thấy thi thể  của Trương Viễn Đạo nằm phía dưới, bọ họ hít khí lạnh, cả đám người nhất thời kích động, “Một người là Đạo tu, một người xuất gia, lại ra tay tàn ác như vậy, còn không mau chịu chết!”

Địp mé, ngươi nói chịu chết là phải chịu chết sao?

Đường Thời đã bị ý thức hệ của đám người này đánh bái, so với logic thần thánh của mấy người này, hắn thức sự quá hiền lành thuần hậu/

“Ông nội các ngươi ở đây, muốn chết thì nhào vô!”

Vừa dứt lời, tất cả tu sĩ phía dưới  đã nhịn không được đồng loạt lao về phía Đường Thời, rất ít tu sĩ tấn công Thị Phi.

Điều bọn họ không chú ý chính là Tiêu Tề Hầu phía sau đã nở nụ cười. Dù sao hiện tại Tiêu Tề Hầu coi như là người bên phe Đường Thời, ra tay thì không ai dám nói gì, về phần cách xử lý tiếp theo, xong trận này rồi tính sau.

Đã đến lúc mở cổng địa ngục.

Đường Thời cầm bút rời đi, lúc xoay người bỏ lại cho Thị Phi một câu: “Hy vọng lúc trở về vẫn nhìn thấy ngươi còn nguyên vẹn.”

“…” Thị Phi không nói nên lời.

Đối với Phật tu mà nói, cay đắng nhất chính là cảnh tượng này.

Thị Phi không muốn ra tay nhưng không thể không ra tay.

Giết chóc là điều khó tránh khỏi, mà không thể ngăn được sự giết chóc. Thậm chí, y vẫn bị cuốn vào đợt giết chóc này một lần nữa…

“Xoẹt” một tiếng, bút lõi cây Tam Chu đã lướt qua, một gã tu sĩ Đạo tu đứng đối diện đã bị Đường Thời mổ rách bụng.

Cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, nhưng Đường Thời hoàn toàn không có cảm giác, y vung bút lên đã đến phía sau một người khác, trước khi đối phương kịp ra tay, hắn đã hủy đi sức tấn công của đối phương —— Đường Thời làm việc rất nhanh gọn, giết người cũng rất lưu loát.

Lúc này không phải tỷ thí, đối mặt chính từng lớp vây công dầy đặc, kỹ xảo đặc sắc chắc chắn khiến người ta hoa mắt mê muội, nhưng khi đến lúc giết người thực sự, lại hơi dư thừa. Đường Thời chỉ cần giết người mà thôi.

Nhiều tu sĩ Đạo Các vì cái chết của Trương Viễn Đạo cộng thêm mệnh lệnh của Hư Đạo Huyền, đã ra tay hạ sát với Đường Thời.

Một thanh trường đao chém tới Đường Thời, Đường Thời nghiêng người né, trường đao kia sượt qua ngực hắn. Hắn trở tay vung bút, đâm vào tim người đó, xuyên qua.

Rút bút, lại thuận thế vọt tới đoạt lấy công kích của một người sau lưng, trước mặt là gió táp mãnh liệt, Đường Thời tát vào mặt người nọ, đánh bay hắn, lúc đó bàn tay của đối phương vẫn còn đang lủng lẳng trên người Đường Thời…

Đường Thời lập tức học được kỹ năng mới —— hóa thân thành kẻ cuồng đấm mặt.

Giết người không sướng chút nào, không đủ ngầu.

Chỉ có cách tát vào mặt tên này đến tên khác, mới có thể làm đám ngu này nổi sùng.

Thời gian vụt qua, chỉ nghe tiếng vả mặt vang bôm bốp trong sân, vô số tu sĩ bay tán loạn, máu tươi tuôn dài, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

Lúc nên giết người cũng giết người, máu tươi đã nhuộm toàn thân Đường Thời, đa phần tu vi của tu sĩ tới đây không thấp, Đường Thời lúc đầu có thể dựa vào thực lực điên cuồng mà chiếm ưu thế, sau khi bánh xe chiến quay hết cót rồi thì hắn cảm thấy hơi mệt.  

rên đồng bằng phía trước ngọn núi, nhìn thấy rất nhiều tu sĩ Đạo Các, vây thành một vòng tròn ở giữa, bên trong là Thị Phi và Đường Thời.

Từng lớp người xông lên không ngừng nghỉ, bị Đường Thời cắt tiết hết.

Đường Thời là một người mang sát tính rất nặng, hắn từng nói với Thị Phi, giết ngàn vạn người sẽ không tổn hại một phần công đức.

Hắn không nhớ rõ vì sao mình lại nói những lời này, nhưng hắn luôn luôn nhớ kỹ câu này.  

Giết mệt rồi, liền lùi lại, dựa lưng vào Thị Phi, “Giết sáu bảy mươi người rồi.”

Thị Phi không nói gì, không đợi y trả lời, đã có người nhào tới tấn công Đường Thời.

Đường Thời không rảnh tám chuyện nữa, hắn vừa lóe người đã tiến lên nghênh đón, bút lõi cây Tam Chu không thích hợp tấn công trên diện rộng, hắn dứt khoát vung lên, hóa bút lõi cây Tam Chu thành “Đại tuyết mãn cung đao”, lúc này thuận tay xêos lên, là một khí đao thật dài, lạnh như sương, phạm vi tấn công lớn, hiệu quả thương tổn cũng ngoạn mục  hơn rất nhiều.

Giết người sẽ gây nghiện, nhất là khi bị mọi người bao vây, mà ai ai cũng muốn lấy tính mạng Đường Thời.

Hắn chỉ có thể giết người, tiễn những người muốn lấy mạng hắn đi gặp Diêm Vương..

“Đường Thời, xem kiếm!”

Một gã tu sĩ bị hành vi mở sát giới này của Đường Thời chọc tức, hắn vừa dẫn kiếm quyết, đã phân thành chín thanh kiếm vây quanh Đường Thời, giống như một kiếm trận, linh quang lóe ra, vừa uy phong vừa  ngạo nghễ.

Đường Thời cười lạnh: “Nhìn con mẹ ngươi!”

Hắn thuấn di, Đường Thời cưỡng ép phá trói buộc của kiếm trận, lực tinh thần hùng hậu khiến hắn hoàn toàn bỏ lơ đau đớn trên thân thể, vừa xuống đến trước mặt tu sĩ kia, đưa tay cầm thanh kiếm của đối phương, bẻ gãy ngón tay gã.

“Ta vẫn còn đẹp lắm, không cần nạm thêm kim cương đâu, thân là củ cải mà cứ tưởng mình là nhân sâm! Tên chó Hư Đạo Huyền kia chưa từng dạy ngươi à?”

Tên điên Đường Thời cao ngạo, còn không dám giả vờ, tên này muốn chết không? Tưởng mình đùa hay lắm à?

Hắn quyết định, để cho đối phương thành người đẹp luôn!

Một tấm bia thơ nổ tung, Đường Thời điểm trong sương mù đang tản ra ấy, thuật giá y (áo cưới) đã ngưng tụ trên ngón tay hắn, một tia linh quang lóe ra đầu ngón tay, đã bắt lấy trường kiếm của đối phương.

Kim tuyến năm năm pha tủi hận, Vì ai áo cưới chấp duyên lành! (Bần nữ – Tần Thao Ngọc)

Hôm nay tu sĩ này bày Cửu U kiếm trận, lại bị Đường Thời nắm giữ. Tay hắn đau buốt, đã thấy Đường Thời dẫn kiếm quyết, vốn định tấn công về phía Đường Thời nhưng những linh kiếm kia lập tức hướng toàn bộ chuôi kiếm vào trong, mũi kiếm hướng ra ngoài, lấy Đường Thời làm trung tâm, trở thành một vòng lớn, sau đó Đường Thời nở nụ cười lương thiện với hắn, cả kiếm trận này bỗng dẫn động!

Xoay tròn, điên cuồng xoay tròn, khiến chín thanh kiếm xoay thành một vòng trong, mà bất cứ ai ở ngoài vòng này, sẽ bị Đường Thời chém sạch!

Trong khoảnh khắc, ánh kiếm sáng như tuyết kia đã bị nhuộm đỏ bởi những luồng máu bay hỗn loạn.

Tu sĩ bị Đường Thời không chế kia nhìn muốn nứt mắt, hận không thể uống máu xẻ xương Đường Thời!

Đường Thời lại giơ tay lên, dùng sức vỗ lên đầu tu sĩ này: “Có trách thì trách ngươi đứng nhầm chỗ, vào sai Các! Kiếp sau đầu thai cho tốt vào!”

Thế nhưng tu sĩ sẽ không có kiếp sau.

Máu tươi phun ra từ cái đầu dưới tay Đường Thời, trong nháy mắt đã tuôn trào, Đường Thời ném thi thể tu sĩ này qua, lúc này vì kiếm trận, mà quanh người hắn đã không còn một mống, bởi vì người gần hắn nhất, đã được hắn tiễn xuống suối vàng rồi.

Những tu sĩ trong Đạo Các, đều là những người do Hư Đạo Huyền tuyển lựa, trong lòng luôn ngưỡng vọng Đạo Các nhiều năm, bọn họ không thể tha thứ cho sự tồn tại tréo ngoe của Đường Thời, nói năng và cử chỉ của Đường Thời là sự sỉ nhục với Đạo Các, thật sự xúc phạm đến điểm cốt tử của bọn họ.

Cho nên Đường Thời giết, chẳng những không làm cho bọn họ sợ hãi, điều này lại khiến họ càng tấn công Đường Thời một cách cuồng nộ, hai bên chém giết đỏ mắt. Nhưng Đường Thời chẳng màng, quan tâm ngươi là người ở chỗ đéo nào, ai muốn giết ta, ta xiên chết người đó!

Dám ra tay với hắn, thì chuẩn bị đi gặp Hắc Bạch Vô Thường đi!

Tướng chết khó coi cũng không nằm trong phạm vi khống chế của Đường Thời.

Hiện tại Đường Thời chuyển sang chế độ giết người kiểu khác, hắn lấy tấm bia thơ “Đài Thành” ra, xem như “quà tặng” cho Đạo Các.

Lúc trước bọn họ dùng Cửu Nhật Cửu Dạ Thái Thượng Tình Trận, vây khóa Đường Thời, ép hắn phải phong ấn Vô Tình Đạo. Lúc này lý trí Đường Thời đã bị giết chóc che phủ, nên hẳn nhiên phải đáp lễ lại bọn họ rồi.  

Cầm hàng của ông đây thì trả lại cho ông đây, ăn đồ của ông đây thì nôn ra cho ông đây xem nào!

Địu mịe cả lò Đạo Các nhà ngươi, trước khóa các ngươi vào trận pháp đã, rồi ông nội chúng bây sẽ từ từ giết.

Ngón tay Đường Thời bắn bia thơ, điểm ra ngoài, sau đó như quăng lưới, giăng lấy một đống tu sĩ Đạo Các, vô vàn người bị Đường Thời nhốt vào trong trận pháp.

Đường Thời còn tặng một nụ hôn gió với máy tu sĩ còn đang vây công hắn, hoặc lưới quăng chưa tới, “Tạm biệt mấy đứa, lát tới chơi mấy đứa sau nha!”

Hắn vừa cười vừa nói, trong mắt vụt lên ánh máu tỏa ý lạnh, cái kiểu trêu tức người, ngôn ngữ nhơ nhớp phối con mắt hắn, mang sắc thái vặn vẹo và biến dạng khó thốt thành lời, chỉ khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Các tu sĩ bên ngoài đang đánh lui một phần, mà Đường Thời chuẩn bị đồ đao xong rồi, nhưng đao của họ không sắc như đao của Đường Thời.

Nhưng mục tiêu Đường Thời không còn, thì vẫn còn Thị Phi.

Vì thế, đám kia quay lại tấn công Thị Phi.

Mà Tiêu Tề Hầu sau lưng bọn họ, đã ra tay từ lâu.

Đường Thời ở giữa giết chóc quá hắng, hào quang quá mạnh, ra tay cực độc, lực chú ý của mọi người đều chằm chằm vào Đường Thời, cho nên rất ít người phát hiện sau lưng họ, có thêm một tên cuồng giết.

Sức tấn công của Kiếm tu luôn vượt sức tưởng tượng, Tiêu Tề Hầu vừa triển hạn đến vô cùng mãnh liệt.

Kiếm khí lướt ngang qua chiến trường, tạo thành lực sát thương cực kỳ khủng bố, máu tươi phủ đẫm mọi nơi!

Sau khi Đường Thời tiến vào trong trận pháp, đóng cửa đập chó, thì Tiểu Tề Hầu nổi bật hẳn lên.

Xa xa dưới chân núi, còn có tu sĩ bị vây khốn lúc trước.

Những người này phần lớn đều là tu sĩ nhàng nhàng, hoặc là tới Đại Hoang Các xem trò vui, nào ngờ giữa đường lòi ra một Đạo Các vây thành thiêu thân?

Tình huống bên kia quá mức kinh khiếp, khiến người ta không thể dời mắt.

Một khi đã bắt đầu giết chúc, thì sau khi kết thúc, nhất định sẽ thành bãi tập kết thi thể.

Thôi Nhất Hàng dửng dưng nhìn tất cả những thứ này, trên môi nở nụ cười khó hiểu.

Hắn không ra tay, cũng không ai chú ý tới một người có cảm giác tồn tại thấp như hắn.

Hiện tại Thôi Nhất Hàng chỉ nhìn Thị Phi, rồi nhìn Tiêu Tề Hầu——

Tiêu Tề Hầu tấn công rất dữ dội, nhưng sau trận này, có thể sẽ hơi mệt.

Thị Phi thì xuống tay quá nhẹ, nhiều lắm khiến người ta mất sức chiến đấu, đấu pháp như vậy, thật sự là không thích hợp lăn lội ở ngoài. Nhưng vì y là người xuất gia, làm được tới bước này đã rất đáng khen rồi. Dù sao không phải Phật tu nào cũng giống như pháp sư Minh Luân xuất Phật nhập ma, có thể giết chóc tùy ý. Mỗi người có con đường khác nhau.

Trong lòng Thôi Nhất Hàng bình tĩnh phân tích, vẫn cảm thấy Đường Thời hợp ý hắn.

Tên súc vật này này quá điên cuồng, quá hoang dã, quá bản năng!

Trận pháp “Thập lý yên lung” (mười dặm dương liễu) đã nhốt đám người vào trong.

Đường Thời tiến vào trong trận pháp, hoàn toàn làm theo ý mình, cả thế giới này đều biến thành sân nhà mình, đương nhiên là sảng khoái đến bất ngờ. Cực đã!

Nhà ta thì ta làm chủ!

Đường Thời chém đao xuống, máu văng tung ba thước.

Đường Thời ném từng thẻ bia thơ ra, tấn công tầng tầng lớp, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là số lượng và chủng loại linh thuật, cách tấn công muôn hình vạn trạng, không lặp lại, khi ngươi vừa mới quen với loại tiết tấu tấn công này của hắn, thì một khắc sau Đường Thời đã thay đổi hình thức mới rồi.

Dưới lực lượng không bình đẳng nghiền ép, một mình như mãnh hổ sa vào bầy dêm, giơ tay nhấc chân là chém giết.

Khi máu tươi chảy càng nhiều, bia thờ cũng sử dựng thường xuyên. Bia thơ trên đảo của hắn, tấm bia thơ trên đỉnh kia, tiếp tục kéo cao hơn, Đường Thời mờ hồ cảm nhận ngụ ý sâu xa của nó, nhưng hiện tại hắn không rảnh.

Sau khi mở ra cảnh giới mới của bia thơ, hắn chưa từng thoải mái sử dụng những thủ đoạn này, bây giờ hắn lấy bia thơ làm pháp bảo, như dùng phiến đá đè bẹp đối thủ thịt nát xương tan, ngay cả bã cũng không còn.

Đợi đến khi trận pháp của “Thập lý Yên Lung” bị Đường Thời hóa thành lệnh bài trên đầu ngón tay hắn, trong trận đã không còn ai đứng nữa.

Những người đó có chết hẳn không thì Đường Thời không biết, mà hiện giờ hắn lười tính. Tình hình bên ngoài còn lạc quan hơn so với những gì hắn tưởng, thủ đoạn của Tiêu Tề Hầu rất thông minh, người chết dưới kiếm hắn nhiều vô số.

Kiếm Các luôn xem thường Đạo Các, hiện tại nói Tiêu Tề Hầu mượn chuyện công báo thù riêng thì cũng chẳng sao cả.

Đường Thời nhìn Thị Phi, lúc này Thị Phi đã thu hồi một trăm lẻ tám Phật Châu lại, niệm một tiếng Phật hiệu.

Chỉ là… Không có người mình muốn tìm…

Rất ít người dám ra tay với Đường Thời, con người luôn có tâm lý nhát gan, nhất là khi biết mình tuyệt đối không dành nổi phần thắng, nhiều người mà còn không xử nổi Đường Thời, thì ai mà chịu xông lên chịu chết chứ?

Đường Thời đứng ở nơi đó, ở trong đám người kiếm người mình muốn tìm.

Đỗ Sương Thiên ——

Một kiếm từ trên trời giáng xuống, ánh kiếm như từ chín tầng trời bay xuống, khí đen lạnh thấu xương, sát khí bức người, vừa nhìn đã biết là tà Đạo, mà người ẩn giấu tà khí ngút trời kia, chính là Đỗ Sương Thiên mà Đường Thời đang tìm.

Lúc Đỗ Sương Thiên nhìn thấy Đường Thời vào trong trận pháp, thì bắt đầu tính toán, chỉ chờ Đường Thời ra ngoài thì sẽ tặng cho hắn một kích trí mạng. Nếu được, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Đường Thời không thể tránh, chỉ có thể nhanh chóng biến cây bút lõi cây Tam Chu trở về, lấy mũi kiếm đối mũi kiếm. Nhưng vì thân ở dưới, thừa nhận cường độ tấn công của Đỗ Sương Thiên quá lớn, nên toàn bộ mặt đất đều nứt ra thậm chí lún xuống, lấy Đường Thời làm trung tâm, một cái hố lớn thoáng chốc xuất hiện.

Lúc này Đỗ Sương Thiên, hiển nhiên đã lộ ra bộ mặt thật của mình, xuống tay dứt khoát với Đường Thời, thậm chí chiêu này rõ ràng không phải xuất thân từ danh môn chính phái.

Đỗ Sương Thiên đã chuẩn bị lao đến, đánh Đường Thời trở tay không kịp, mà Đường Thời chỉ có thể chống đỡ chứ không thể phản kích, thương tích trên người càng nặng, thậm chí thất khiếu đã chảy máu. Dưới sự áp bức này, hận ý ẩn sâu trong máu thịt Đường Thời càng thêm nồng đậm.

Biển sâu, đảo, vô số bia thơ không chữ…

Trên đỉnh là một tấm bia thơ đặc biệt, dưới sự áp lực nặng nề, từ từ kéo lên.

Trong hai mắt Đường Thời bỗng nổ ra một luồng kim quang, khí thế tăng vọt, tấm bia thơ kia thu nhỏ, trồi lên từ đỉnh đầu Đường Thời, bia thơ chớp lóe linh quang, xuất hiện bằng phương thức quỷ dị như vậy, khiến mọi người xung quanh kinh hãi.

Tất cả mọi người đều cho rằng bia thơ của Đường Thời là pháp bảo, hôm nay chứng kiếm một pháp bảo trồi lên khỏi đỉnh đầu Đường Thời, đậu mịe y như xem phim kinh dị ấy —— xin hãy nhận hộp sọ của chúng ta!

Bia thơ –

Đường Thời cũng không biết biến hóa như vậy có ý nghĩa gì, nhưng trong lúc khí thế tăng cao, hắn buông bút lõi cây Tam Chu, cong tay thành trảo hướng về phía trường kiếm của Đỗ Sương Thiên, kéo lấy luồng khí đen lạnh thấu xương, vung lên. Đỗ Sương Thiên không biết Đường Thời xảy ra thay đổi gì, trong lòng đã gióng lên hồi chuông báo động, chuẩn bị  rút khỏi tai họa.

Hắn đứng giữa không trung, hướng về phía dưới nói: “Chúng ta không đối phó nổi người này đâu, mọi người về các trước đi, mau lên!”

Dứt lời, ánh sáng tàn nhẫn hiện ra trong mắt Đỗ Sương Thiên, hắn dẫn mọi người từ từ rút lui.

Ít ai biết trong tay Đường Thời, còn có một ấn Thiên Các.

Có ấn Thiên Các, thì có thể khống chế toàn bộ khu vực Đại Hoang Các.

Những mỗi ấn Thiên Các đều có pháp quyết độc đáo riêng thì mới khống chế được, nghe nói ấn Thiên Các xuất hiện cùng với Đại Hoang Các, cho nên có lực khống chế trời sinh. Tu sĩ bình thường có thể mượn lực ấn Thiên Các, tiến hành khống chế toàn bộ khu vực. Mười hai khu vực Đại Hoang, người  khống chế đều mặc định là các chủ của Đại Hoang Các, là nhân vật đứng đầu trong mỗi Các.

Nhưng tình cờ thay, ấn Thiên Các của Đạo Các bị pháp sư Minh Luân lấy mất. Pháp sư Minh Luân biết Thị Phi muốn xây Các, nên để Đường Thời tạm thời bảo quản ấn Thiên Các này, sau đó lại chuyển cho Thị Phi.

Cơ hội, xuất hiện vào thời khắc này.

Đường Thời chỉ cảm giác ấn Thiên Các của Đạo Các trong nhẫn trữ vật của mình bắt đầu rục rịnh. Vô số tu sĩ Đạo Các đã bắt đầu chuẩn bị rút lui, những người này giấy trước còn chuẩn bị đuổi cùng giết tận bọn họ, bây giờ đã bắt đầu chuồn.

Hắn cười lạnh, lúc bia thơ bay khỏi đầu, hắn đã tỏ ngộ.

Tấm bia thơ này còn khắc một phương pháp thay thế để sử dụng ấn Thiên Các.

Đường Thời tự nhiên biết trong cơ thể của chính mình xuất hiện chuyện như vậy tuyệt đối không phải tầm thường, nhưng hắn vốn đã không quan tâm, chuyện lần này cứ để sau, dù sao cũng có nhiều thời gian.

Một tay nắm bia thơ trong tay, Đường Thời lấy hộp đứng ấn Thiên Các ra, Thôi Nhất Hàng và Tiêu Tề Hầu xung quanh trọn mắt —— địu, tên này có ấn Thiên Các rồi, còn đánh cái đéo gì nữa trời! Mẹ nó, tên này là thứ lừa đảo hả?!

Đường Thời cũng cảm thấy mình là tên lừa đảo, không hiểu sao phải đánh một trận bi thảm như vậy, cả người chằng chịt vết thương, đậu mòe.

Hộp đã tự động mở ra, ấn Thiên Các từ trong hộp bay lên, phía trên khắc Thái Cực Bát Quái Đồ, phía dưới là ký hiệu của Đạo Các. Linh quang bay ra, đã cảm giác được sự tồn tại của tấm bia thơ thật dài kia của Đường Thời, ở giữa điểm Thái Cực Bát Quái Đồ nứt ra một khe hẹp, Đường Thời lấy bia thơ vừa vọt khỏi đầu đặt vào ——

Trong nháy mắt, như mở ra cơ quan nào đó, vô số cảnh tượng điên cuồng tràn vào tâm trí Đường Thời.

Trời đất nhỏ gọn, một vùng biển mênh mông trước măts, vươn xa trong tầng mây. Một tu sĩ mặc áo choàng từ xa đi tới, tiện tay điểm một ngón trên mặt đất, sau đó đại lục xuất hiện, trên mặt biển cũng xuất hiện hòn đảo giống như ánh sao, sau đó người này ấn ngón tay, trên đại lúc bắt đầu xuất hiện đường viền củ núi non, đồi cao trập trùng, dòng sông chảy xiết, tất cả đều hoàn thành trong từng cái giơ tay nhấc chân của hắn.

Người này nhanh chóng đi xa, sau đó thời gian trôi băng băng qua tuế nguyệt, nơi này mọc lên cây cối hoa cỏ, chim bay cá lội, thậm chí còn có cả người.

Một ngày nọ, tu sĩ kia lại tới, giơ tay lên lấy một thanh kiếm, bổ một vệt kiếm khí, chém biển rộng cửa tinh cầu này thành hai nửa đông tây, lại lấy một mảnh tinh cầu thái mỏng kia biến thành Bán Nguyệt Lân của Xu Ân Tinh thành đường giới tuyến giữa Đông Hài và Tây Hải!

Dung nham sôi sùng sục trong lòng đất, bị ngón tay khẽ ấn, đã tách ra thành hàng chục phần.

Mười hai ấn Thiên Các rơi vào khu vực mười hai các Đại Hoang, nện vào trong mặt đất, phát ra âm thanh ầm ầm!

Một trụ đài Tứ Phương cao cao cắm vào biên giới phía nam Bắc sơn của Tiểu Hoang, trở thành đài Tứ Phương thiên cổ trường lưu!

Còn lại thì như ánh tia lửa rải rác khắp nơi, có người ở trong Xu Ẩn Tinh, có người thì đến vũ trụ rộng lớn hơn.

Những hình ảnh này, chỉ giống ngọn đèn đường, lướt qua cực nhanh trong đầu Đường Thời.  

Tựa như Đường Thời trong giây phút ngắn ngủi kia, đã chứng kiến toàn bộ lịch sử Xu Ẩn Tinh ——

Mà giờ phút này, bia thơ đã hòa toàn cắm vào khe rãnh của ấn Thiên Các.

Một tiếng “rắc rắc” nhẹ nhàng vang lên.

Gió lặng lẽ ngừng lại, mặt đất dưới chân bắt đầu run rẩy, sau đó càng thêm mãnh liệt, trong nháy mắt gió nổi càng mạnh!

Mở được ấn Thiên Các, thì có thể tạm thời mượn uy lực của ấn Thiên Các.

Ấn Thiên Các là một sự tồn tại thần thánh, lúc này có liên kết với bia thơ, cùng kết nối tinh thần với Đường Thời. Ấn Thiên Các bay tới đỉnh đầu Đường Thời, lập tức tản ra từng luồng ánh sáng, bao quanh Đường Thời trong đó.

Ngay lúc đó, khí thế của Đường Thời đã tăng vọt tới cực điểm!

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì bỗng cảm giác được một trận gió lớn xẹt qua trước mắt, Đường Thời biến mất!

Nơi này không cách Đạo Các quá xa, người phía trước chạy nạn đã bay ra ngoài rất xa, nhưng lúc này chỉ nghe thấy gió hú, còn chưa kịp quay đầu xem chuyện gì đang diễn ra, thì cảm giác một bóng khổng lồ đã phủ trên đỉnh đầu bọn họ.

Đường Thời chỉ tốn một hơi thở đã đuổi kịp đám người chạy trốn này, đường nhiên cũng thấy Đỗ Sương Thiên ở phía trước.

Hắn giơ tay lên, cầm ấn Thiên Các không ngừng biến lớn, chụp xuống, đánh rơi hàng loạt tu sĩ đang ở chân trời này, y như sủi cảo thi nhau rớt xuống vậy, sau đó ấn tý khổng lồ  đã ầm ầm hạ xuống.

Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy, lầu Thái Cực Bát Quái của Đạo Các ở phía xa cũng lay động theo, tu sĩ trong Các còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác mặt đất rung chuyển, có người đã cảm giác được động tĩnh thật lớn cách đó không xa —— quay đầu nhìn, vô số tu sĩ bị Đường Thời dùng ấn tý từ trên trời nện xuống bẹp dí vào trong đất, không rõ sống chết,

Phương pháp tấn công hung ác và tàn bạo như vậy chưa từng xảy ra trong nhiều năm

Đỗ Sương Thiên tránh khỏi một kiếm, hắn nhanh chóng đứng ở lầu Thái Cực Bát Quái.

Hư Đạo Huyền sớm nhận ra được sự mất mát to lớn lần này phải gánh chịu, trong từ đường bày vô số mệnh bài của tu sĩ trong cách, vô số mệnh bài lần lượt nổ tung, lúc thời điểm khoa trương nhất là một lần nổ vỡ mấy người. Hư Đạo Huyền sắp tức phát điên, lúc này còn thấy Đường Thời dùng ấn Thiên Các của Đạo Các tàn sát tu sĩ Đạo Các, làm sao hắn nuốt nổi cục tức này?

Không đợi Đỗ Sương Thiên đến trước mặt khiêu khích, Hư Đạo Huyền lập tứ bay ra khỏi lầu các, đứng phía trên cao mắng: “Đường Thời ngươi khinh người quá đáng! Mau bỏ ấn Thiên Các của Đạo Các ta xuống, ta tha cho ngươi một mạng!”

Phụt!

Lão già này sủa đéo gì thế?

Đường Thời một hơi giải quyết vô số người giữa không trung, đập người đến phát nghiện, không thèm tiếp lời, hắn khống chế ấn kia, dùng thủ đoạn thô bạo nhất, không hề có kỹ thuật nhất, hung hăng giã xuống!

Hư Đạo Huyền tức giận rung người, chưa từng thấy ai dám dùng ấn Thiên Các như vậy!

Đường Thời này, Đường Thời này, Đường Thời này!

—— Đáng bị băm thành trăm ngàn mảnh!

Hư Đạo Huyền không thèm nhịn nữa, dùng kiếm triệu hoán vô số kiếm khí, Thái Cực Đồ sau lưng hắn trồi lên, vào lúc này nhìn hắn có vài phần tiên phong đạo cốt,

Chỉ đáng thương cho hắn, chưởng quản ấn Thiên Các nhiều năm rồi còn chưa từng có ý nghĩ sẽ xem ấn Thiên Các như vũ khí. Thời gian qua, luôn xem nó như tổ tông mà thờ phụng, ai ngờ lại bị tên trộm pháp sư Minh Luân tiện tay quảng cho Đường Thời chứ?

Hắn chưa từng sử dụng ấn Thiên Các làm vũ khí, đương nhiên sẽ không biết hiện giờ trong lòng Đường Thời sảng khoái đến cỡ nào!

Ông đây kệ ngươi ra chiêu như thế nào, dù sao thì cũng ăn một chiêu của Đường Thời ta đây!

Chụp đi! Giết một người siêu độ một người! Giết hai người là đủ vốn rồi. Nện chết một đám thì sẽ thành tiện nhất đệ nhất thiên hạ!

Xông lên, giết hắn một cái thì núi lở đất nứt, giết thì trời mờ đất tối, giết hắn thì gió giật mưa tuôn!

“Đùng!”

Hư Đạo Huyền cảm thấy bóng đen khủng bố kia trong nháy mắt chụp lên đầu mình, Đường Thời như ma thần đứng giữa không tủng, hai mắt tỏa ánh máu, dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Hư Đạo Huyền.

Uy lực của ấn Thiên Các mạnh cỡ nào? Thứ này có lai lịch không tầm thường, sao có thể bị Hư Đạo Huyền ngăn cản?

Hư Đạo Huyền vốn uy phong lẫm liệt, chỉ mới một hiệp đã bị đánh trọng thương!

Đường Thời cười to ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt! ”

Dứt lời, lại giơ tay lên ——

Ấn thứ nhất rơi xuống, uy lực ấn Thiên Các lan rộng đập vào lầu Thái Cực Bát Quái, kích phát trận pháp phòng hộ khổng lồ phía trên, Thái Cực xoay tròn điên cuồng, loại bỏ tấn công của ấn Thiên Các; ấn thứ hai hạ xuống, Đường Thời không tin tà, tát một cái không chết ngươi thì ông đây tát thêm cái nữa, kiểu gì ngươi cũng bị vả chết! Cho nên ấn thứ hai, Đường Thời vẫn dùng toàn lực như trước! Một tiếng “bùm” giòn giã vang lên! Toàn bộ trận pháp phòng hộ đã vỡ vụn! Ấn Thiên Các bay trở lại trong tay Đường Thời, mà Đường hoàn toàn không để ý Hư Đạo Huyền phía dưới đã phát rồ, phóng lên——

Ấn thứ ba, nện xuống!

Toàn bộ lầu Thái Cực Bát Quái mất tất cả phòng hộ, y như khoai tây chiên giòn, bị Đường Thời đập nát thành đá vụn!

Đạo Các sừng sững nghìn năm không đổ, cuối cũng cũng ngã xuống, dưới sự điên cuồng của Đường Thời bút danh Thời Độ, vinh hiển ngày xưa đã hoàn toàn đổ rạp, chôn vùi dưới đất!

Nếu Đường Thời đã làm được thì không thèm nấn ná thêm nữa, liên tụp chụp hơn mười mấy ấn, giã nát toàn bộ kiến trúc sứt mẻ của Đạo Các chìm lút trong đất, ở phía trên mảnh đất của Đạo Các đã đào thành một hố lớn, khiến người ta hoảng hồn!

Lúc này hắn đã hơi kiệt sức, hoàn toàn hành động theo sự bá đạo của ấn Thiên Các, nụ cười điên cuồng nở rộng bên môi, tựa hồ tương đối hài lòng với thành quả của mình.

Động tĩnh bên Đạo Các quá lớn, khiến mấy Đạo Hoang Các xung quanh khiếp sợ, mọi người ở trên địa bàn của mình cảm nhận được ấn Thiên Các của Đạo Các có dị động.

Phiến quạt Đạo Các chất động ảnh hưởng tới chung quanh, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Đại Hoang!

Hư Đạo Huyền còn chưa chết, chỉ bị thương nặng, dù sao hắn cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao có thể dễ dàng nhận thua được. Hận thù lâu ngày đã khiến hắn đỏ cả mắt, mà Đường Thời cũng không phải là người hiền lành cho cam, nhổ cỏ mà không diệt tận gốc, một mai gió xuân thổi qua lại hồi sinh, huống chi là đối thủ chết người như Hư Đạo Huyền?

Nếu không giết chết hắn, Đường Thời hắn ăn không ngon ngủ không yên!

Cho nên —— giết!

Một kiếm Hư Đạo Huyền đã cởi bỏ hết vẻ hoa lệ, chỉ ngưng lại đạo hạnh mấy ngàn năm khổ tu của hắn, một kiếm giáng từ chín tầng trời, núi hô sóng dội!

Nhưng thứ mà Đường Thời đáp trả lại hắn, cũng là núi hô sóng gầm!

Ấn Thiên Các vừa chuyển, toàn bộ phiến Đạo Các trên mặt đất đã dâng lên thành một ngọn núi, sau đó mặt đất nứt ra, một bức tường nhỏ đất chui lên, vừa lúc ngăn trở một kiếm của Hư Đạo Huyền.

Một kiếm này chỉ chém đôi vách tường ngàn trượng này, uy thế cực kỳ kinh người.

Ấn Thiên Các có thể khống chế hoàn toàn khu quạt, đương nhiên có thể núi non sông suối. Đòn tấn công của Đường Thời vẫn chưa kết thúc ——

Hư Đạo Huyền đang đắc ý, hắn vừa mới bổ vách tường này xong, thì một ngọn núi chót vót đã xuất hiện sau lưng hắn!

Một bóng đen cực lớn bao phủ toàn thân Hư Đạo Huyền, Thái Sơn áp đỉnh!

Núi non nặng nề, tốc độ lại nhanh đến lạ kỳ, trong nháy mắt ập xuống Hư Đạo Huyền, cảm giác này giống như lấy giày tát vào mặt người khác, cực kỳ biến thái

Cùng với thủ quyết của Đường Thời, Hư Đạo Huyền rơi xuống mặt đất kia tự động bay lên, sau một hơi thở đã hướng về phía sau điên cuồng đập xuống, cơ thể giống như nhân bánh quy vậy, bị mặt đất và núi cao đập nát!

Đối với gã tu sĩ đại năng, đây là kiểu xúc phạm gì?

Nguyên Anh của Hư đạo Huyền trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, ý muốn liều mạng với Đường Thời.

Đường Thời cảm thấy sinh mệnh của Hư Đạo Huyền thật ngoan cường, đánh hoài không chết!

Hắn chuẩn bị ra tay giải quyết hậu hoạn, bất kể là ai, thì chẳng thèm để ý tới kết quả nữa, trước tiên cứ giết Hư Đạo Huyền cái đã, sau này tính —— nhưng Đỗ Sương Thiên còn chưa chết.

Tất cả động tác của Đường Thời lập tức dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Một luồng khí tức lạnh băng băng bốc lên sau lưng hắn, sau đó một tay từ sau lưng Đường Thời, xuyên qua ngực, bóp nát trái tim hắn.

Tất cả mọi thứ đứng yên.

Cả thế giới của Đường Thời chợt trở nên an tĩnh.

Động tác của Đỗ Sương Thiên ưu nhã chậm rãi rút tay về, máu tươi dính đầy nhỏ xuống từ đầu ngón tay hắn, sau đó hắn cười thành tiếng.

“Chỉ mong ván cờ trong đất trời, người như quân cờ, mà ta không muốn làm cờ —— giết kẻ cầm cờ, trả lại mệnh Thiên Đạo cho ta! Ha ha ha… Nổ, nổ, nổ! ”

Trên ngực đã thành một lỗ máu, lúc này có một tia sáng chói mắt lộ ra từ trong thân thể Đường Thời, sau đó cắt đứt cơ thể hắn, tia sáng bắn ra tứ phía, rồi ầm ầm nổ vang ——

Máu thịt tung bay, thịt nát xương tan cũng chỉ thế thôi.

Các điểm sáng bay lên, rơi khắp không trung.

Án Thiên Các mất khống chế, rơi xuống từ giữa không trung, vô số bia thơ tản khắp chiến trường, hỗn loạn vô cùng!

Trước khi ý thức Đường Thời tiêu tán, chỉ nhớ tới một câu: Bút lạc kinh phong vũ, thi thành khắp quỷ thần! (Bút vung gió táp mưa sa bời bời, Tiếng tăm đồn dậy dậy khắp nơi)

Ký Lý thập nhị Bạch nhị thập vận