Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 11 - Chương 165



Nếu hai mươi năm trước, có người nói cho Đường Thời, hôm nay hắn sẽ cùng đại sư huynh đồng môn tàn sát lẫn nhau, Đường Thời nhất định sẽ phun cho người đó một mặt đầy máu chó.

Nhưng bây giờ, hắn cầm bút lõi cây Tam Chu, nhìn Đỗ Sương Thiên đứng bên cạnh bình phong kia, vốn bao nhiêu sóng to gió lớn nổi lên đều đã yên ả. Sau khi hắn câu kia, cũng chỉ nhìn Đỗ Sương Thiên mà thôi.

Đỗ Sương Thiên cười lạt, cũng cảm thấy kinh ngạc với tu vi tăng vọt của Đường Thời. Tốc độ tăng nhanh thái quá thì ngay cả Ma tu cũng còn thua xa, không phải nói là kỳ tài trời ban, chỉ có thể nói là biến thái. “Tốc độ tu luyện của Đường sư đệ, quả nhiên làm Đỗ mỗ không thể theo kịp.”

Một cuộc trò chuyện đạo đức giả, ngay cả nụ cười cũng quá giả.

Bản thân bọn họ cũng cảm thấy mình dối trá, có tiếp tục ngụy trang thì cũng chẳng sao.

Bên ngoài toàn bộ Thạch cung đã rối loạn, mà các Ma tu bên ngoài vẫn còn hồn nhiên ngơ ngác.

Lúc này xâm nhập, là mượn danh nghĩa bình thường tiến vào, lại vừa vặn gặp ngay lúc tu vi của Đỗ Sương Thiên xảy ra chút vấn đề, phải nói là tụ hợp cả ba yếu tố Thiên thời –  Địa Lợi – Nhân hòa.

Trong nháy mắt, trong phòng nghị sự cũng đã giết máu chảy loe loẻt.

Gã Chu mập từ Tỳ Hưu Lâu giết người không nương tay, cầm thanh chủy thủ tinh xảo, tung hoành đầy uy lực. Thủ phép sắc bén, một bên là người của Tẩy Mặc Các, không thèm che dấu thân phận nữa. Đối với Bạch Ngọc, đấy chính là cuộc tàn sát công khai.

Nợ máu của Tẩy Mặc Các mười năm trước, đã đến lúc phải đòi lại sạch.

Nếu không cản đường thì Bạch Ngọc sẽ không để ý, nhưng ai muốn ngáng đường hắn, chắc chắn sẽ bị một kiếm chém thành hai nửa.

Ứng Vũ cực kỳ thành thạo, khí lực của nàng, hoàn toàn không phù hợp với quan điểm của mọi người về một tiểu cô nương.

Giơ tay lên tát một phát là có thể phẩy bay một người, quá dễ. Nhìn đám Ma tu xung quanh nhìn thì không sao nhưung đúng là nghe tiếng gió bay vèo vèo khiến mất hết mặt mũi. Thủ đoạn giết người sắc bén nhất có lẽ là Diệp Tuấn. Tuy rằng Bạch Ngọc cũng giết người, nhưng không giống Diệp Thuấn, hắn vốn đã quen với việc tàn sát, giết người như thái rau cắt dưa, làm cực kỳ quen tay, vẫn là Diệp Thuấn nhỉnh hơn. Mà Bạch Ngọc thì càng tàn nhẫn.

Đối với Bạch Ngọc, thù của sư môn là một chuyện, thù của Tống Kỳ Hân lại là một việc khác.

Bên ngoài đã hoàn toàn biến thành một mảnh bãi tàn sát, đao quang kiếm ảnh chớp lóe đan nhau, tiếng kêu rống la hét, chân gãy tay rời, bay tới bay lui y như lò luyện ngục.

Nhưng từ con đường nho nhỏ kia đến nơi xa tít tắp bên trong thì cục kỳ an tĩnh, kể cả Đường Thời và Diệp Thuấn hiện tại còn đứng bên trong, cũng lặng im đến liêu tịch.

Đường Thời không lên tiếng một lúc lâu. Dọc đường đi hắn tự hỏi rất nhiều, cảm thấy mình có nhiều điều muốn nói với Đỗ Sương Thiên, nhưng khi đến nơi này, thấy Đỗ Sương Thiên, lại cảm thấy chẳng có gì để nói. Vốn đã chuẩn bị đôi câu, nhưng bây giờ thấy không còn quan trọng nữa.  

Cho nên, Đỗ Sương Thiên thay Đường Thời, nói một câu: “Ra tay đi.”

Ra tay đi

Tình nghĩa đồng môn bao năm, cuối cùng chỉ gói gọn trong ba chữ “Ra tay đi.”

Đường Thời cảm thấy rất trào cợt, nhưng nghĩ Đỗ Sương Thiên đã làm ra đến mức này thì cần gì phải nương tay đây?

Cho nên Đường Thời không nghĩ nhiều nữa, cầm bút vung lên trong hư không, điểm ra một bức tranh, cính là bức tranh ngày đó lúc hắn mới về núi Chiêu Diêu tên “Về nhà cỏ”.

Một nét bút lông vẫy lên mở cuộn tranh ra, Đường Thời nhìn về Đỗ Sương Thiên, hắn không tránh không né, giống như biết hôm nay mình không thoát nổi. Vốn Đỗ Sương Thiên là Độ Kiếp đỉnh phong, theo lý thuyết thì mạnh hơn Đường Thời, nhưng không hiểu sao tu vi của hắn lại bị hao tổn. Dùng sức người để chống lại thiên kiếp, thì tự nhiên mỗi ngày sẽ sa sút dần.

Bây giờ cả người hắn lộ ra vẻ suy sụp, đứng nơi đó nhìn Đường Thời từ từ mở cuộn tranh.

Đường Thời nói: “Bất kể ngươi đến từ đâu, sư môn trưởng bối đổi đối xử chân thành với ngươi. Cho du ngươi có mang ác ý, vong ơn bội nghĩa cũng là chuyện của ngươi. Nơi Tu Chân này chuyện giết chóc quá nhiều, ngày trước ngươi diệt Tẩy Mặc Các, nay ta đến tìm ngươi báo thù. ”

Hắn ngừng lại một chút, lúc rũ mắt, trong đầu hiện lên thời điểm nhìn thấy Tống Kỳ Hân lần cuối. Lúc trước Ứng Vũ còn nói nàng là đào hoa nát, không ngờ hôm nay lại chẳng thấy bóng người.

“Ván này là do ta bố trí, ta và ngươi cùng đọ sức.”

Một là nghĩ hai là chẳng có gì để nghĩ.

Đường Thời giơ tay, lật bức tranh kia lên, trải ra, trong phút chốc, cảnh tượng trước mắt Đỗ Sương Thiên đã thay đổi.

Nơi này không còn là cảnh tượng trong Thạch cung, mà là ở trên núi Chiêu Diêu.

Những thứ này đều nơi chốn quen thuộc, ao Tẩy Mặc, điện Đường Mặc, tù đường, vách Nghiên sau núi, cỏ thơm Chúc Dư, sắc màu của quả Thất Châu…tất cả đều giống hết trong trí nhớ, Đỗ Sương Thiên không ngờ Đường Thời bày ra thế trận này, mơ hồ hiểu được ý đồ của hắn.

Hắn không nhìn thấy Đường Thời, nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn.

“Bày ra thế cục này với ta mà nói, thật vô nghĩa.”

Bởi vì từ năm đó khi hắn dấn thân vào Ma đạo, quyết định cắt đứt tình nghĩa, sao có thể để Tẩy Mặc Các ở trong lòng?

Đỗ Sương Thiên cho rằng Đường Thời sẽ tung chiêu hiểm, không ngờ cũng chỉ đến thế.

Hắn cười nhạo, giơ tay vận chưởng lực, chủ tu là Thiên Ma cực công, đi theo con đường tàn nhẫn độc đoán, cho nên Đỗ Sương Thiên chưa hề biết lưu tình, chưởng lực khủng bố, khiến cho ảo cảnh do Đường Thời chế tạo khé rung lên.

Mà nếu Đường Thời quyết định ra chiêu này, chắc chắn sẽ không đầu voi đuôi chuột.

Thơ.

Bia thơ.

Hồn đậu sinh nam quốc

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương tư.

(Nước nam sinh đậu đổ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình

Tương tư – Vương Duy)

Chiêu Diêu Sơn không có đậu đỏ, chỉ có một chuỗi thất châu quả.

Khi người con gái mặc xiên y hồng mai ngạo tuyết, tay cầm chùm quả Thất Châu xoay người cười với hắn, tay Đỗ Sương Thiên bỗng dừng lại. Hắn biết dụng ý của Đường Thời.

Đường Thời cho rằng hắn thiếu nợ Tẩy Mặc Các, cũng thiếu nợ người con gái trước mắt này, cho nên sắp xêp cục diện như vậy, bắt đầu từ chỗ nào, thì chấp dứt tại chỗ đó.

“Đại sư huynh?”

Tống Kỳ Hân quay đầu nhìn hắn, vẫn là dung nhan lúc trước.

Đỗ Sương Thiên ấn chặt tay, cười, đi lên phía trước, gọi: “Tống sư muội ——”

Lúc giơ tay lên nhận chùm quả Thất Châu, sát tâm Đỗ Sương Thiên nổi lên, trong tay đã tích đầy lực, ván này tương đối đơn giản với Đỗ Sương Thiên, chỉ cần phá xong là có thể thoát ra. Nhưgn dừng như phát hiện ra chủ ý của hắn, Tống Kỳ Hân ngẩng đầu lên: “Sư huynh muốn giết ta sao?”

Sư huynh muốn giết ta sao?

Bao nhiêu năm rồi?

Hắn lẻn vào Tẩy Mặc các bao nhiêu năm?

Đỗ Sương Thiên không nhớ nữa.

Hắn khổ tu trăm ngàn năm, ở trong hoàn cảnh như Thiên Ma Thiên Giác, trong tay dính vô số máu tươi, rốt cục trở thành Thiên Tôn. Nhưng thiên kiếp của Ma tu khó khăn ra sao?

Con đường của Ma tu luôn tiến cảnh rất nhanh nhưung cảnh giới không ổn định lắm, bởi vì tốc độ quá nhanh nên căn cơ bất ổn. Tỷ lệ độ kiếp thất bại trong bốn giáo Tiên Phật Yêu Ma thì Ma tu là cao nhất. Mấy Thiên Tôn nhiệm kỳ trước Đỗ Sương Thiên không ai không phải độ kiếp. Lúc bị lôi kiếp đánh trúng, thần hồn bị hủy hoại. ĐỖ Sương Thiên không muốn chết, hắn muốn tìm một con đường an toàn hơn.

Trong quá trình chu du khắp nơi, vô tình lọt vào hàng động phía sau núi Thương, phát hiện bộ xương kia, lại thấy nét chữ khắc trên vách tường, trong lúc hoàng hốt đã cảm thấy mình chạm đến bí mất động trời, cho nên mới lẻn vào Tẩy Mặc Các.

Khi đó, nội môn đang chiêu mộ đệ tử, lúc đó, Đỗ Sương Thiên còn không nhận ra Tống Kỳ Hân.

Đỗ Sương Thiên không muốn nhớ lại mấy thứ này, nhưng chúng nó cứ ùn ùn kéo vào trong đầu hắn.  

Hắn thậm chí còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, cứ như vậy cảnh tượng lúc mới nhập môn hiện ra trước mắt hắn.

Đường Thời chỉ đứng bên ngoài bức tranh này, nhìn người đứng trong tranh, mặt không thay đổi.

Là Đỗ Sương Thiên cam tâm tình nguyện đi vào, hắn không hề ép buộn. Nói cách khác, Đỗ Sương Thiên thật sự có tâm ma.

Tống Kỳ Hân yêu Đỗ Sương Thiên nhiều năm, nhưng Đỗ Sương Thiên vẫn chưa từng đáp lại. Mà cứ từ lần này tới lần khác, trong lời nói và hành động như có như không của hắn, lại có thể cảm giác được sự đối chọi gay gắt giữa hắn và Bạch Ngọc. Đối với Đường Thời, bức họa ảo cảnh này là một lần thăm dò.

Chỉ là hiệu quả, tốt ngoài ý muốn.

Không, hắn thà rằng không cần hiệu quả như vậy.

Nếu Đỗ Sương Thiên không ra tay giết Tống Kỳ Hân trong ảo cảnh, thì hắn vĩnh viễn không thể thoát ra. Nhưng nếu hắn thật sự giết nàng, vậy Đường Thời thật sự không thể tha thứ.

Tính qua tính lại, đều vào thế chết.

“Ngươi cũng tham gia thi đệ tử nội môn à?”

Đây là lần đầu tiên hắn gặp Tống Kỳ Hân, lúc đó chỉ là một cô bé, nhưng Đỗ Sương Thiên tuổi đã lớn, đối với hắn mà nói đây chỉ là tiểu cô nương bình thường mà thôi.

Trời sinh đoạn tình tuyệt nghĩa, muốn thành ma đăng thiên, cho nên hắn không để ý Tống Kỳ Hân.

Mãi đến khi cùng nhau tiến vào nội môn, họa thường thành công, lại nhìn Tống Kỳ Hân họa thường xong..

Từng ngày từng ngày trôi qua, hắn vẫn không nhìn thấu bí mật của Tẩy Mặc Các

Cho đến khi hắn vô tình tiến vào từ đường của Tẩy Mặc Các ——

Từ trên từ đường bày đầy bài vị, hắn lướt qua tên từng người một, từ dưới lên trên, cho đến khi nhìn thấy bài vị ẩn trong bóng tối.

Bây giờ Đỗ Sương Thiên ngẫm lại, cái bài vị kia đã chứng thực tất cả những gì hắn thấy trong vách động có phải thật hay không. Tất cả mọi thử, trong nháy mắt sự thật phơi bày ra trước mặt, đã hoàn toàn thay đổi.

Trong hồi ức của Đỗ Sương Thiên, từ phía trước suối Mặc bước qua, lại đến từ đường bên kia.

Hắn tiến vào từ đường, đứng trước ngọn nến lờ mờ kia.

Đường Thời ở bên ngoài bỗng ngây người, cảm thấy có chỗ không đúng.

Từ đường!

Nơi này, nhất định là đúng nơi trong trí nhứo của Đường Thời, là nơi rất quan trọng, bởi vì hắn ở đây, đã nhìn thấy một cảnh tượng khác khác thường.

Lúc nhìn thấy ảo cảnh trong tranh, Đỗ Sương Thiên ngẩng đầu nhìn nơi đặt bài vị cao nhất, Đường Thời hít sâu một hơi.

Trong bức tranh, Đỗ Sương Thiên giơ tay cầm bài vị kia xuống, nhưng Đường Thời bên ngoài bức tranh, lại không nhìn thấy chữ viết trên bài vị trong tranh kia!

Đỗ Sương Thiên cứa vậy nhẹ nhàng lật bài vị lại, sau đó đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.

Hắn cảm thấy có lẽ mình là nỏ mạnh hết đà, giống như Cửu Hồi nói, tự tìm đường chết.

Trời thì sao, mệnh thì thế nào, tinh chủ ba mươi ba tầng trời thì đã sao. Sự tồn tại của hắn quá cao quá mạnh, hắn cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ này thôi.

Nhưng hắn hận nhất, cũng là mệnh quân cờ trong ván này!

Tinh chủ thì sao? Không phải thiên đạo, không phải số mệnh, không phải là ngươi có đủ tư cách để thao túng nhân duyên kỳ ngộ của thế nhân, có gì phải dùng ba nghìn ngôi sao làm quân cờ? Cho nên hắn không cam lòng, cho nên hắn muốn giết!

Giết!

Sát niệm, đã sớm đâm chồi vào lúc đó.

Hắn lên kế hoạch từng bước một.

Không vội rời khỏi Tẩy Mặc các, hắn muốn chờ, chờ kế hoạch của Tẩy Mặc Các, chờ những đại nhân vật này triển khai âm mưu, sau đó lấy thân phận tiểu nhân vật đi phá hư hết thảy.

Đỗ Sương Thiên chưa bao giờ cảm thấy mình là người khiêm tốn, trời cho ta “tự ngã”, nên “ta” ngự trị trời.

Ngón tay hắn vừa động, bóp nát bài vị trước mặt mình, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài từ đường, cũng nhìn Đường Thời đứng bên ngoài bức tranh: “Ngươi cha rằng một trận pháp nho nhỏ này có thể trói buộc ta sao? Hoặc là ngươi cũng muốn biết, bài vị trên từ đường này viết cái gì chăng?”

Đỗ Sương Thiên tươi cười, có vẻ cực kỳ tự mãn, mang thần thái khó tả.

Đường Thời quan sát từ bên ngàoi, cũng bị hắn nói trúng tâm tư.

Nhưng Đường Thời không che giấu chủ nói: “Vốn Tẩy Mặc Các không thù không oán với ngươi, mặc dù ngươi là Ma tu, nhưng cần gì phả ra tay tàn nhẫn như vậy? Nếu không vì mục đích sâu hơn, thì Tẩy Mặc Các không đáng để Thiên Tôn cao cao tại thượng như ngươi ra tay. Ta nhớ, lúc ta mới vào Tẩy Mặc Các, ai ai cũng nói tu vi ngươi bị thụt lùi, nếu ngay từ đầu ngươi giả trang thành người thường trà trộn vào, mà tu vi quá cao thì chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, cho nên ta xác định —— khi đó, tu vi của ngươi đúng là đã bị suy giảm.”

Biểu tình của Đỗ Sương Thiên nhanh chóng thay đổi.

Hắn không vội vàng bước ra khỏi bức tranh, bởi vì bên trong còn nhiều chuyện thú vị lắm. Hắn và Đường Thời có tu vi ngang nhau, không ai làm gì được ai, hắn lại muốn nhìn thử xem tiểu sư đệ của ngày xưa, dùng thủ đoạn nào để đối phó đại sư huynh là hắn đây.

Đỗ Sương Thiên cười dữ tợn, lệ khí tỏa quanh người.

Hắn mặc trường bào đen dệt vàng, không hề giống Đỗ Sương Thiên khi xưa.

“Ngươi rất thông minh, vậy thì đoán tiếp đi?”

Đường Thời nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, “Ta nhìn thấy dấu vết Vô Tình đạo trên người ngươi, không phải ngươi tu Vô Tình Đạo, mà Ma tu ngươi vốn vô tình. Nhưng tu vi của ngươi bỗng lùi lại đến mức đó, hẳn đã xảy ra chuyện rồi.”

Lúc hắn nói đến đây, Tống Kỳ Hân đi qua  từ đường kia, vừa vặn nhìn thấy Đỗ Sương Thiên bên trong, liền tiến vào: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”

Đỗ Sương Thiên không để ý. chỉ giơ tay nhìn bàn tay mình, nói: “Sau đó thì sao? Ngươi biết sau đó thế nào không?”

Đường Thời không biết chuyện đằng sau, cho nên hắn im lặng.

Khi đó, chính là lúc Đường Thời vừa mới lên núi.

Đỗ Sương Thiên nở nụ cười, nhìn Tống Kỳ Hân đã đến trước mặt mình, chỉ nhẹ nhàng cười, nhìn nàng đến gần, lại nói với Đường Thời: “Ở trong mắt mấy vị cao ngời ngời kia, Đỗ Sương Thiên ta chỉ là một con sâu đáng thương đến nực cười, nhưng trong mắt con sâu là ta đây, mấy vị cao vời vợi đó cũng chỉ là mấy con kiến đáng thương. Giống ngươi, không bao giờ biết những gì đang xảy ra xung quanh mình.”

Lúc nói xong, thanh kiếm hiện ra trong tay hắn, đâm thẳng về phía Tống Kỳ Hân gàn mình, ánh kiếm xuyên ngực, nhưng không chảy máu, chỉ là ánh mắt bi thống của Tống Kỳ Hân lại lộ vẻ không dám tin. Đỗ Sương Thiên nở nụ cười: “Có trách, thì trách ta không nên động lòng với ngươi. Cho nên, ngươi phải chết.”

Cho nên, ngươi phải chết.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Khi bóng dáng Tống Kỳ Hân biến mất khỏi từ đường, toàn bộ bức tranh cũng vỡ tan, như bị một kiếm của Đỗ Sương Thiên xé rách, sau đó giấy Chúc Dư rơi xuống đất, trên kiếm của Đỗ Sương Thiên nhỏ vài giọt máu tươi, từ trên mũi kiếm rỏ trên bức tranh kia, tợ như từng đóa mai hồng.

“Bây giờ, ngươi quyết tâm ra tay chưa?”

Đường Thời cụp mắt, lúc Đỗ Sương Thiên vừa dứt lời, lập tức vung bút lên, điểm một nét ngay ấn đường, vừa rồi vẫn còn sự lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này trong mắt dã ánh lên sát khí lạnh như băng: “Ngươi đáng chết.”

Sắc mặt Đỗ Sương Thiên tái nhợt, trong bàn tay tuôn vài giọt máu.

Thân ảnh cực nhanh vống giống như bóng ma, lập tức tránh được đòn tấn công của Đường Thời, lui về phía sau, treo ngược trên vách động kia. Đường Thời chưa từng đắc thủ, động tác lại nhanh hơn, cổ tay, ấn đường, bả vai… Tiếng bốp bốp không dứt bên tai, mỗi lần hắn rút một tấm bia thơ ra, thì trực tiếp ném lên người Đỗ Sương Thiên.

Giống như xuất vô số ám khí, bắn vào trong vách đá quanh người Đỗ Sương Thiên, bao thành một cái cạm bẫy.

Hắn dậm chân một cái, Thái Cực Đan Thanh Ấn nhanh chóng lóe lên, nháy mắt đã xoay tròn dưới chân Đường Thời, ngón tay hắn bắt ra linh quang, vô số bia thơ nhanh chóng biến lớn, tấm bia thơ cao lớn vây quanh Đỗ Sương Thiên, chữ viết trên đó đều do Đường Thời khắc từng câu từng chữ. Lúc nay, Thái Cực Đan Thanh Ấn phun ra vô số khí mực dưới chân Đường Thời, ngay cả bia thơ kia cũng là khí mực nhàn nhạt.

Mười móng tay lập tức biến thành màu đen, hắn muốn ra tay, chỉ là động tác của Đỗ Sương Thiên nhanh hơn!

Ầm ầm, hơn mười tấm bia thơ hướng về phía Đỗ Sương Thiên nhưng bóng dáng không nhúc nhích đã nhanh chóng biến mất! Bia thơ nên vào nhau, nổ vỡ tan tành, vô số ý cảnh bỗng ghép lại với nhau. Đường Thời không còn lòng dạ xem chúng bởi vì hắn cảm giác, nguy hiêm đang truyền tới từ đỉnh đầu hắn!

Đỗ Sương Thiên và Đường Thời là đồng môn nhiều năm, há có thể không biết thủ đoạn tấn công của Đường Thời, hắn đã chứng kiến sự lợi hại của bia thơ kia vô số lần, chắc chắn sẽ không để mình rơi vào khốn cảnh, vì vậy hắn trực tiếp tránh đi, không cần dây dưa với Đường Thời. Mặc dù hôm nay chắc chắn là ngày chết của Đỗ Sương Thiên nhưng hắn cũng phải giết Đường Thời trước!

Không giết, so có thể nguôi ngoai cơn giận này?

Vẻ tàn nhẫn trong mắt, sự nóng rẫy trên tay.

Hai tay ngón tay kết thành ấn quyết phức tạp, bởi vì tốc độ quá nhanh sinh ra vô số tàn ảnh.

“Lật Thiên Ấn!”

Cảm giác này cực kỳ quen thuộc, không phải là chiêu thức mà Đỗ Sương Thiên dùng để giết Đường Thời lức trước thì là gì?

Trong hắc chưởng cất giấu kim quang mơ hồ, càng làm cho người ta có cảm giác yêu dị. Chung quanh bàn tay có ma văn kim sắc nhàn nhạt, nhưng bên trong ẩn chứa lực sấm sét, dám đặt tên là “Lật Thiên Ấn”, thì chắc chắn là thứ không tầm thường.

Đường Thời đã từng nếm trải sự khổ sở dưới chiêu này, vừa thấy Đỗ Sương Thiên lại sử dụng đòn sát thủ, liền nở nụ cười: “Dùng một chiêu hai lần, tưởng ta sẽ bị hố lần nữa à?”

Xương ngón giữa nhẹ nhàng xoay một cái, bia thơ bay khắp nơi, khiến người ta khó lòng đề phòng, lúc bàn tay Đường Thời và Đỗ Sương Thiên đối diện, bị hai chưởng lực áp lên vỡ vụn.

Một màn kỳ dị chợt xuất hiện!

Theo bàn tay Đường Thời, một bóng xanh nhanh chóng trồi ra từ mặt đấy, nhìn kỹ lại là mấy người đang vây xung quanh đại thụ. Bia thơ sớm đã bị nghiền nát, các mảnh vỡ bày tung tóe biến thành bóng cây dưới tay Đường Thời!

Tì phù hám đại thụ, Khả tiếu bất tự lượng (Thân kiến mà rung cây lớn, Thật nực cười không ớn sức mình)

Điều Trương Tịch.

Câu thơ này trong bài “Điều Trương Tịch” của Hàn Dũ, vừa vặn nằm trên xương ngón tay của Đường Thời, cho nên hắn tùy ý rút ra mà dùng, ngăn trở toàn bộ lực tấn công của đối phương.

“Ầm” một chưởng, in trên thân cây kia, như trâu bùn nhào xuống biển —— Đỗ Sương Thiên trong nháy mắt cảm thấy không đúng, đang muốn rút chưởng, nhưng lúc này, Đường Thời đã dựng thẳng một chưởng, cắt qua thân cây to lớn kia, ánh vàng cắt qua đại thụ này chớp mắt đã nghiêng đến trước mặt Đỗ Sương Thiên. Đỗ Sương Thiên không lùi mà tiến, hung hăng vỗ về phía Đường Thời!

Song chưởng đụng nhau, bay ngược ra sau.

Đường Thời không kịp trở tay, chỉ né tranh lui nhanh về phái sau. Đại thu kia mới đó đã bị Đỗ Sương Thiên bổ một chưởng tan thành tro bụi.

Người có thể trở thành Thiên Tôn, chắc chắc nắm tuyệt chiêu trong tay.

Đỗ Sương Thiên biết lúc này Đường Thời có thể ngang hàng với mình, hắn chỉ đứng tại chỗ, dột nhiên vung tay lên, trước mặt xuất hiện một vòng nước xanh sẫm.

Tu sĩ có tập đạo thuật, thể ngộ ý nghĩa của trời, dất, núi sông, trời, trăng, dung nhập thấu triệt, dùng đạo thuật thể ngộ Đạo trời đất, cho nên vô cùng mật thiết với Thiên Đạo.

Phàm là người có năng lực đăng tiên, tất nhiên là lĩnh ngộ khá thâm sâu với những quy tắc trong đất trời.

Mặc dù Đỗ Sương Thiên không chuyển tiếp kiếp kỳ, nhưng thể ngộ sâu. Người khác thể ngộ núi sông trong thiên địa, còn hắn thì tỏ ngộ là biển rộng.

Biển, rộng lớn vô biên, trăm sông đổ về một nơi.

Đây là đạo thuật Cửu Hồi đưa hắn, sự huyền ảo trong đó có lẽ Đường Thời hiểu được đôi phần.

Khi nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của biển nước xanh thẫm kia, Đường Thời cảm thấy da đầu tê rần.

Hắn nhớ tới hình ảnh mình thường xuyên cảm nhận được ——

Nước biển, nước biển mênh mông vô tận.

Hắn hóa thành một con kiến, lênh đênh trên vùng biển vô biên, dùng thuyển nhỏ. Rồi xuyên qua vô số bài thơ thành vô số con thuyền, kết lại thành một đội thuyền, bơi về phía trước.

Hai tay Đỗ Sương Thiên nhẹ nhàng ấn xuống, như thể quay tròn đĩa, xoay tròn mảnh nước xanh biếc kia. Biển nước lập tức mở rộng, như hút đủ chất dinh dưỡng, toàn bộ bụng núi này đã bị nước biển lấp đầy.

Nước biển dính nhớp, tựa như khơi dậy thứ sâu thẳm trong nội tâm Đường Thời, hắn cựa mình thoát ra khỏi nước biển, treo ngược trên vách động. Đáy biển như có một thứ giống phong ấn, đè tới Đường Thời.

Hơi thở nặng nề, nhớp nháp…

Giống như những gì hắn cảm giác được dưới giếng cổ Ánh Nguyệt!

Không có gió thổi sóng nổi, nước biển vốn bình tĩnh bỗng nhiên thét gào, ngàn vạn sóng lớn bay lên, từ trên mặt biển vọt lên trời.

Trong lòng núi  vang lên tiếng sóng triều mãnh liệt.

Thanh âm này từ lớn đến nhỏ, từ trong lòng núi băng qua hành lang, truyền ra bên ngoài, như bên cạnh Thiên Ma Thiên Giác chính là biển, mà giờ phút này, là nước biển tràn vào!

Bên ngoài vô số người bởi vì âm thanh kỳ lạ này mà dừng tay, Bạch Ngọc nahnh chóng bỏ qua đối thủ của mình, hóa thành một luồng ánh sáng, tiến vào trong hành lang kia.

Giờ phút này, Đường Thời dường như gặp phải khủng hoảng rất lớn.

Hắn không thể động đậy, dưới đáy biển tụa hồ có thứ gì đó khống chế hắn, hạn chế mỗi phần linh lực trên người hắn!

Từ phía Đỗ Sương Thiên, hắn đang điều khiển vô số sợi tơ giữa những ngón tay. Những sợi tơ kia từ dưới đáy biển tủa ra, như sớm có mục tiêu, quấn lấy Đường Thời!

Đường Thời hoạt thể cử động, càng không thể lấy bia thơ của mình.

Phía sau bình phong bỗng nhiên tỏa ra một ánh xanh u ám, phía sau hình như còn một hang động khác, nhưng giữa tiếng sóng ồn ào lại yên tĩnh vô cùng này, nhẹ nhàng bám vào sợ tơ vô hình kia, rồi từ từ bò theo sợi tơ về phía Đường Thời.

Trong khoảnh khắc ánh xanh này xuất hiện, sóng biển dịu đi trong chốc lát rồi lại lập tức điên cuồng trở lại.

Toàn bộ nước biển dâng lên, hóa thành hình kiếm, hướng tới ấn đường của Đường Thời!

Đường Thời coi như bất chấp tất cả, bị tia sáng này trói ở giữa, giống như một con nhện đã chết, hắn không cam lòng!

Dù sao cũng không phải thân thể của mình, đều là do Thị Phi tạo ra cho hắn,  khắp thiên hạ không có xương quai xanh đẫm máu như vậy —— ngay lúc đó, tất cả máu thịt trên tay phải của Đường Thời đều tan thành mây khói, để lộ ra một cánh tay quái dị.

Cánh tay kia, là do bia thơ tạo thành, xương cánh tay gầy guộc, trông vô cùng đáng sợ.

Đường Thời dường như đã biết, hoàn toàn không thèm để ý.

Hắn tự mình hủy hoại máu thịt trên cánh tay, vô cùng đua đớn, nưhung hiện tại máu thịt biến mất, tương đương với việc cánh tay Đường Thời thu nhỏ lại, lúc này mấy tia sáng đang trói lấy hắn còn chưa kịp ép chặt vào. Thời gian chênh lệch này đủ để Đường Thời rút tay về, nhanh chóng đè lên đỉnh đầu mình.

Nếu cảnh tượng chiến đấu này mà để cho người ngoài thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy Đường Thời giống Ma tu hơn!

Lần này, là hộp sọ.

Nước biển lập tức vươn tới trước mặt hắn, như có ai đó mơ ra thuật đại năng trong thiên địa, vốc biển đập Đường Thời, mà Đường Thời vỗ lên bia thơ liền nghe tiếng vang giòn!

“Ầm!”

Dao vọng Tề Châu cửu điểm yên, Nhất hoằng hải thủy bôi trung tả. (Chín châu nhìn như chín chấm khói, Biển cả rót vào cái chén con)

Mộng thiên

Một chiếc chén ngọc bỗng xuất hiện trong tay Đường Thời, lại nặng nề như núi non, sắc ngọc trong suốt, phía trên là chín con rồng, nước biển đến gần Đường Thời, hắn vừa chuyển cổ tay, nước biển và chén ngọc gặp nhau, giống như cá voi hút nước ——

Nước biển mênh mông kia, gặp chén ngọc trong tay Đường Thời, lập tức im bặt, ào về chén kia!

Lòng núi trống rỗng, như mấy loại dị tượng vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Chén ngọc trong tay Đường Thời, còn chứa đựng cả biển!

Bình phong lưu ly trong chận chiến vừa rồi luôn không nhúc nhích, nhưng Đường Thời biết sau bức bình phong kia có quỷ, chỉ giơ tay hất lên, đổ nước biển trong chén ra. Hắn hắt chén này như đổ toàn bộ nước biển xanh biếc vạn trượng vào bình phong lưu ly kia.

Bình phong lưu ly kia ngã xuống, lộ ra luồng ánh sáng màu xanh biếc, một mặc gương tròn trên vách tường phòng đá phía sau bình phong. Đường Thời vừa nhìn thấy toàn bộ cái gương này, ánh xanh kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt thì đã bị nước biển nhấn chìm.

Trong tay còn có một cái chén ngọc, mặc dù Đường Thời kinh hãi cảnh tượng phía sau bình phong kia, nhưng chưa từng quên chuyện đối chiến với Đỗ Sương Thiên.

Tay phải giơ lên cao, cầm chén ngọc này, nặng nề hướng về phía Đỗ Sương Thiên sắc mặt trắng bệch sau khi thi triển đạo thuật!

Giống như một chiếc chuông lớn bị Đường Thời cầm trong tay, ụp về phía Đỗ Sương Thiên, nhưng lúc chiếc chén ngọc rơi xuống đột nhiên phóng đại bao Đỗ Sương Thiên ở giữa. Đồng thời Đỗ Sương Thiên liền kết ấn, ấn trận màu đen thật lớn giăng đầy đất, cũng phủ cả người Đỗ Sương Thiên bên trong, ánh đỏ chợt lóe, tiếng ngọc vỡ thanh thúy leng keng ngân lên, nghiền nát trên amtwj đất, mà bóng dáng Đỗ Sương Thiên đã biến mất trong chén, lúc xuất hiện cách đó không xa, thì thất khiếu chảy máu.

Hắn giơ tay muốn lau đi máu tươi bên môi mình, không ngờ trên cổ xuất hiện tia sáng lạnh lẽo.

Tất cả động tác của Đỗ Sương Thiên đều dừng lại, nhìn lên,  nghe thấy giọng của người này: “Đánh một trận với ta.”

Bạch Ngọc.

Không biết hắn ở đây từ lúc nào.

Trong ánh mắt hàm chứa hận thù vô biên, nhưng trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, kiếm của Bạch Ngọc cũng không hề rùn rầy, xẹt qua trước cổ Đỗ Sương Thiên.

Đỗ Sương Thiên cười: “Ngươi đủ tư cách à?”

Mặc dù giờ phút này hắn đã thua Đường Thời, nhưng Bạch Ngọc trong mắt hắn cũng chỉ như tên hề đang nhảy nhót.

Nhưng Bạch Ngọc chưa từng để ý tới sự khiêu khích của hắn, chỉ hơi buông tay mình, “Ta không có, nàng có.”

Một chùm quả Thất Châu đầy màu sắc lẳng lặng nằm trong bàn tay hắn.

Đường Thời rơi xuống đất, nhìn hai người kia, trầm mặc một lúc lâu, muốn nói vài cầu, nhưng vẫn nhịn xuống.

Hắn không quản được chuyện này

Xoay người đi về phía phòng đá phía sau bình phong vừa rồi, Đường Thời biết đó là nơi cực kỳ trọng yếu!

Gương tròn kia xuất hiện ở trước mắt Đường Thời, giống y như đúc cái gương trong Thanh Điểu Tiên Cung!