Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 11 - Chương 174



Tinh vực mênh mông, giống như một bàn cờ khổng lồ.

Mỗi một ngôi sao trong tinh vực, lớn hay nhỏ, sáng hay tối, đều là một quân cờ trên bàn cờ.

Ở mé nơi tít tắp của tinh vực, bóng ảnh của tinh chủ tầng thứ mười một phía đông, vốn đã trong suốt và tắt lịm, đột nhiên sáng lên trong chớp mắt.

Cái bóng đó, trong tay trái mở ra một quyển sách, tay phải cầm một cây bút, ánh mắt nhìn về phía vòi vọi đến khoảng sâu vô định của vũ trụ, không thấy điểm kết.

Như thể cảm ứng được điều gì đó, ánh thần quang chỉ trong chốc lát dầ dần mạnh mẽ hẳn.

Biến động như vậy, kinh động cả khu tinh vực tầng trời mười một phía đông!

Tinh chủ trở về.

Tinh vực cõi trời mười một phía Bắc, Phụ Tinh Già La, nữ nhân trên vương tọa ngẩng đầu nhìn, thu hết dị tượng nơi tinh vực xa xôi vào trong mắt.

Mặt mày nàng như họa, khí chất tao nhã, là người mạnh nhất trong tinh vực cõi trời mười một phía Bắc.

Tinh chủ tầng trời mười một phía tây đã chết, trở về mười pháp giới.

Tinh chủ tầng trời mười một phía đông trở về, viết Đông Thi, tự Đường Thời.

Mà cõi trời mười một phía Bắc có Bắc Già La, viết Cửu Hồi, hoặc có thể gọi là Ân Khương.

Trong đại điện, đền đuốc sáng trưng, ánh sáng bóng tối đan xen trên mặt nàng, hội tự thành hai màu âm dương.

“Chung quy vẫn là hắn phá vỡ cục diện này, ta muốn xem xem, hắn nhanh hay ta nhanh hơn. Võ Lăng đạo nhân đâu? “

Dứt lời, một bóng người mang mũ sau lưng, xuốt hiện dưới vương tọa, cúi đầu khom lưng bái, chỉ nói: “Thuộc hạ đến rồi””

“Đông Thi về tinh vực, ngươi đi chặn giết hắn.”

“Vâng.”

Ngư dân treo nón sau lưng, biến mất trước điện, băng theo cầu sao của nôi sao phụ, đã đến cõi trời mười một phía đông.  

Ba mươi ba cõi trời, có ba ngôi sao phụ lớn, dược đặt tên theo danh hiệu của Tinh chủ.

Khi vũ trụ mới khai sinh thì vẫn chìm trong hỗn độn, ngươi mang thể dương trong suốt thanh tịnh thì thăng thiên, khí trược thì chìm xuống đất, vì thế tạo thành trời đất, vạn vận không còn trong hỗn độn, là vì cõi trời ba mươi ba trong tinh vực này.

Ban đầu chỉ có trời đất, sau đó sinh ra “con người”.

Thiên đạo sang trái, là Bắc Già La; Địa đạo dời phải là Tây Vương Mẫu. Nhân Đạo ở chính giữa, là Đông Thi.

Thiên địa và vũ trụ đồng sinh ra, mà con người sinh ra trong trời đất, cho nên trời đất mạnh hơn người. Bắc Già La và Tây Vương Mẫu mạnh hơn Đông Thi.

Cõi trời hai mươi hai phía Tây Bắc áp đảo cõi trời mười một phía đông, vạn năm không đổi.

Mãi cho tới khi đến thời cổ đại, hàng chục ngàn năm trước.

Mặc dù con người sinh ra trong trời đất nhưng tự phong cho mình là người đứng đầu vạn vật, hướng trời học tập, theo đất trau dồi, dần dần trưởng thành. Đông Thi chính là con người, đi theo “người” trong tinh vực mạnh mẽ mà cường đại hẳn lên.

Cho nên Đông Thi giết Tây Vương Mẫu, diệt tín ngưỡng của chư tu trong cõi trời mười một phía Tây. Nắm đó Đông Thi cắm kiếm trên vách núi, chấn động toàn bộ tinh vực!

Tây Vương Mẫu chính là “địa”, một trong tam tài của thiên, địa, nhân, lại bị Đông Thi trở mặt, chém một kiếm, biết mất không tăm tính, còn cướp đoạt Tiên cung của tín sứ Chim Xanh, lưu đày đến Tiểu Tam Thiên trong Xu Ẩn Tinh. Trời đất nhất thể đồng sinh, môi hở răng lạnh. Sự diệt vong của Tây Vương Mẫu đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Bắc Già La.

Vì thế, đấu pháp giữa con người và trời bắt đầu.

Võ Lăng đạo nhân quay đầu hìn thoáng qua hư ảnh Bắc Già La đã dần dần vuột xa khỏi tẩm mắt, tản ra sức mạnh ánh sáng mênh mông mà tang thương, lại nhìn về phía đông.

Hắn được độ hóa thăng tiên đã vạn năm, đến nay chưa từng hối hận vì sự phản bội lúc trước của mình.

Bây giờ Đông Thi đã trở về, vạn lần không thể dung nạp hắn.

Hắn biết ý nghĩa việc trở về của Đông Thi, mà nay nhìn thấy bóng ảnh tinh vực cõi trời mười một phía đông dần dần sáng lên, lòng hắn rét lạnh!

Mỗi một tinh vực, đều có phong tục và thói quen khác nhau, mỗi một  tinh vực cũng đều có tinh chủ mình tôn sùng.

Từ khi Đông Thi giết Tây Vương Mẫu, toàn bộ tinh vực cõi trời mười một phía Tây rơi vào trạng thái vô chủ. Sau khi trụ trời tách ra giữa cõi trời mười một phía Đông và cõi trời mười một phía Tây, thành sự  tồn tại đối lập. Nhân tài Võ Lăng đạo nhân từ cỡi trời mười một phía Tây đến cõi trời mười một phía Đông, sẽ không đi qua phía tây nữa, nhưng hắn không thể khống chế ánh mắt của mình, nhất định phải về cõi trời mười một phía Tây.

Ở cuối cõi trời mười một phía Tây, sớm đã không còn bóng ảnh nữa.

Trong truyền thuyết hàng vạn năm của ba mươi ba tầng trời, sự tồn tại mạnh nhất vẫn luôn là Bắc Già La, nhưng mà theo cái gọi là “người” càng ngày càng mạnh, Đông Thi cũng càng ngày mạnh lên.

Trong tinh vực bam mươi ba tầng trời chỉ có một “trời” một đất, lại có hàng tỷ tỷ “người”.

Nhớ năm đó, hắn còn chỉ là một “người” bình thường dưới ngòi bút sáng tạo cúa Đông Thi, nghe Đông Thi nói “Người sẽ tận diệt thiên địa” trong lòng cực kỳ rung động.

Tin tức trong ba mươi ba tầng trời đã truyền ra như sấm.

Tin tức tinh chủ Đông Thi trở về, quá mức rung động.

Đông Thi đã biến mất mấy ngàn năm, từ trước sáu mươi hoa giáp. Bóng ảnh của tinh chủ bỗng nhiên mờ mịt, ngoảnh mặt đã sau mươi hoa giáp, tín ngưỡng thiếu hụt, cả ngày lo lắng Đông Thi biến mất giống như Tây Vương Mẫu, cư dân trên ba mươi ba tầng trời lệ rơi đầy mặt vì sự trở lại của Đông Thi.

Vô số người cúi đầu chỉ vì khoảnh khắc này.

Từ trong cầu sao đi qua, lại băng qua từng ngôi sao, nhìn thấy vẻ mặt thành kính của vô số người bên cạnh mình, Võ Lăng đạo nhân chỉ lạnh lùng cười, cực kỳ giống chủ cũ Đông Thi của hắn.

“ Sao Võ Lăng lại tới cõi mười một phía Đông?”

Võ Lăng đạo nhân không dừng chân, bước một bước trải ngàn vạn trượng, thuận miệng trả lời người kia: “Tiện đường ghé mà thôi.”

Người phía sau có lẽ là biết Võ Lăng, biết hắn hiện giờ đã trở thành thuộc hạ dưới chân Tinh chủ cõi trời mười một phía Bắc, không hỏi nhiều nữa.

“Hừ, hắn tới nơi này làm gì?”

“Có lẽ là biết tinh chủ chúng ta trở về, cho nên phụng mệnh đến thăm dò chăng?”

“Sao không giết hắn?”

“Chúng ta giết hắn, Tinh chủ cõi trời mười một phía Bắc sẽ giết chúng ta.”

“Hiện giờ Tinh chủ đãtrở về, mặc dù không biết khi nào có thể trở về chính vị vương tọa, nhưng chúng ta cần gì phải sợ người vẽ từ giấy như hắn?”

“Cứ xem thử đi, để xem hắn có vượt qua cửa ải này không. “

“Lúc trước Tinh chủ đại nhân bày ra thế cục Xu Ẩn Tinh, sau sáu mươi hoa giáp mưới có tác dụng, thoắt cái búng tay đã tới bây giờ, trong lòng ta luôn bất an, không biết sẽ xẻ ra chuyện gì…”

“Tinh chủ chính là hiện thân của thất tình lục dục, sợ trời đất gì nữa?”

“Suỵt, đừng nói lời này…”

Đương nhiên là không thể nói.

Bây giờ Đường Thời còn đang trong Tiểu Tam Thiên, lúc trước hắn cầm kiếm trảm Tây Vương Mẫu, khiến Bắc Già La phản kích, muốn quyết đấu với hắn, xóa bỏ hắn khỏi tinh vực.

Nhưng giữa trời, đất và người.

Đông Thi đã có lực chống lại trời, Bắc Già La kiêng kỵ hắn, không thể công khai đánh nhau, vì thế mở một ván cờ.

Hai vị tinh chủ ước định, lấy sao ở Tiểu Tam Thiêm làm cờ, người thắng lấy đạo của mình trải đến tinh vực ba mươi ba tâng trời, làm tín ngưỡng tu Đạo của vô số tu sĩ trong ba mươi ba tầng trời. Kẻ thua tự phong bế toàn bọ thần thức thần hồn, tiêu tán trong ba mươi ba tầng trời, quay về mười pháp giới, trở thành hư vô.

Thắng bại chỉ trong gang tấc, nhưng trước khi ván này định thì đã xảy ra biến cố.

Võ Lăng đạo nhân phản bội Đông Thi, tiết lộ cơ mật bố cục của Đông Thi, vì thế Bắc Già La ra tay đối chiến Đông Thi..

Về phần kết quả trận chiến thì ——

Đường Thời ngửa đầu nhìn tinh vân đang chảy quanh mình, ánh sáng của các vì sao, hết thảy tất cả, cho dù có là gió cuốn trong vũ trụ, ánh lửa của thiên thạch, ánh sách nhấp nháy của các vì sao, hay là khí hồng hoang tuôn chảy trong tinh vực này, đếu mang đến cho Đường Thời cảm giác vô cùng thân thiết.

Chính là nơi này, những cảm giác quen thuộc này đập vào mặt.

Áo canh tung bay, Đường Thời trở tay, điểm một chút ánh sáng xanh bị rút khỏi Xu Tinh, sau đó thân hình Đường Thời biến thành sợi xanh mỏng, trong nháy mắt đã bay xa.

Hắn xuyên qua Tiểu tam thiên thế giới, rải quân cờ của mình khắp tinh vực, rồi thu thập chúng lại.

Ngày đó thất bại, ván cờ còn chưa bắt đầu, hiện giờ hắn trở về, ván cờ trong trời đất này đã nằm lòng.

Lúc nguy hiểm ụp xuống, hắn xóa toàn bộ trí nhớ của mình, ngẫu nhiên lấy một mảnh ký ức của một người trong trái đất giữa ba nghìn ngôi sao nhỏ, đưa vào trí nhớ của mình, rồi phóng ấn ký ức thuộc về Đông Thi, tiếp tục tu luyện “Nhân Đạo” của hắn.. Trùng Nhị Bảo Giám và Phong Nguyệt thần bút đều có mặt, ngàn vạn thi từ chỉ là sản phẩm từ cảm xúc sinh cảnh của con người, tham, sân, si, hỷ, nộ, ai, lạc, dục, không có đạo thất tình lục dục.  

Bố cục Đường Thời chính là thơ cự, cũng chính là cục diện Phong nguyệt vô biến, thất tình lục dục.

Đi thẳng về ngôi sao phu tầng trời mười một phía đông, Đường Thời tản thần thức dọc đường đi, rồi cảm ứng quân cờ sau đó thu lại.

Xu Ẳn Tinh chỉ là một trong vô số ngôi sao bình thương, nhưng do cơ duyên, vì thế hắn dán thân vào, trờ thành quân cờ quan trọng nhất trong đại chiến thiên địa.

Võ Lăng đạo nhân đến từ tinh vực tầng trời mười một phía Bắc, giữa các ngôi sao nhỏ có cầu sao nối liền, nhưng giữa các ngôi sao phụ thì không có cầu sao. Nên nếu muốn đi từ bắc xuống đông thì phải đi qua cầu sao giao nhau giữa hai tinh vực này.

Mới vừa rồi Võ Lăng đạo nhân đã đi qua dường giao nhau, nhanh chóng bước qua cầu sao. .

Sau khi tiến vào tầng trời mười một phía Đông, hắn có thề cảm giác được khí tức khiến hắn cảm thấy áp lực.

Bóng ảnh tinh chủ của Đông Thi theo thời gian nhanh trong trôi qua, dần dần trờ nên sáng rõ. Đường cong vốn đã ẩn trong rìa tinh vực một lần nữa trở nên sắc nét, tràn ngập cảm giác bén ngót mà Đông Thi trước kia đã từng tạo ra.

Đây chính là Đông Thi, đối với tất cả những người không tín ngưỡng hắn, đều tồn tại ý thù địch vô tận.

Bởi vì Đông Thi là “người”, là sau khi hỗn độn sơ khai, là hóa thânh của thất tình lục dục, bản thân hắn chính là “Thất tình lục dục”, cho nên phàm là người, bất kể là bản thân là người, hay là núi non cây cỏ, chim cá, muông thú tu luyện thành người, đều phải tính ngưỡng “Nhân Đạo”. Nếu có người trong Thiên Đạo, Địa Đạo trong tinh vực cõi trời mười một, chính là đối nghịch với Đông Thi.

Toàn bộ tinh vực ba mươi ba tầng trời đều do người cấu thành, vô số người cho dù tu hành Đạo nào, đều không thoát khỏi “Thất tình lục dục”, ngoại trừ Phật tu, phàm là tu sĩ, đều có thể cống hiến một phần lực vì  Đông Thi càng ngày càng cường đại

Đông Thi, chính là người trộm trời đổi đất.

Trong nháy mắt khi đến sao phụ, bóng ảnh toàn bộ rìa tinh vực bỗng chốc phóng hào quanh cực mạnh.

Trong sao phụ có bản đồ sao và tinh bàn, vương tọa đặt trên tinh bàn. Chỉ cần Đường Thời quay trở về vương tọa, như vậy tất cả lực lượng và tín ngưỡng thuộc về mình, thì có thể hòa toàn trở về. Tinh vực tầng trời mười một phía đông sẽ trở về trạng thái bình thường nhất.

Nhưng mà cũng vào giờ khắc này, cái bóng chiếc nón lưng kia, nhanh chóng xuyên qua cầu sao,, trong nháy mắt đến trước mắt Đường Thời: “Chịu chết đi!”

Võ Lăng đạo nhân giống như một tia sao băng, lao về phía Đường Thời, mà Đường Thời nhẹ nhàng đưa tay ấn một cái, Võ Lăng đạo nhân chỉ giống như con kiến hôi va vào lòng bàn tay hắn, bị hắn hất văng!

“Đúng là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình!”

Đường Thời cười lạnh, nhìn về phía Võ Lăng đạo nhân kia.

Đây chính là Võ Lăng đạo nhân trong cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên cũng là bản thân Ngũ Liêu Tiên sinh. Mà tất cả những chuyện này chỉ là một câu chuyện dưới nét bút của Đường Thời mà thôi.

Hắn có thể dùng bút vẽ ra Lục Từ, thì có thể dùng bút viết Võ Lăng đạo nhân.

Cho nên, chỉ là sự tồn tại giống như Yêu Ma sinh ra trong hư vô. Lúc trước Võ Lăng đạo nhân phản bội, mà giờ hắn trởi về, trước giết Võ Lăng đạo nhân, sau diệt Bắc Già La!

Võ Lăng đạo nhân đỏ hai mắt, giờ tay vung ra lưới mắt ánh sáng, đây là lưới đánh cá, lấy chúng sinh làm cá!

Hắn muốn dùng lưới này vây bắt Đường Thời!

Mà Đường Thời chỉ lắc đầu cười nhạo, không đặt Võ Lăng đạo nhân vào mắt. Giơ tay  phải lên, Phong Nguyệt Thần Bút vung ra, Võ Lăng đạo nhân đã biến sắc: “Không thể nào! Lúc trước ngươi đã bại dưới tay Tinh Chủ, Trùng Nhị Bảo Giám và Phong Nguyệt Thần Bút đã bị phá hủy! Giả! Giả -“

Kim quang chói mắt, chỉ nhẹ nhàng chấm lên ấn đường của Võ Lăng đạo nhân một chút, cả người hắn như bị mực đen hắt lên, biến thành khí mực, không còn hình người bốn chữ “Võ Lăng đạo nhân” xuất hiện, lại tiêu tán thành khói, bị hút vào trong Phong Nguyệt Thần Bút, biến mất không thấy.

“Không tự mình tới giết ta, chỉ phái Võ Lăng đạo nhân, chỉ sợ Cửu Hồi  vẫn chưa thật sự khôi phục…”

Nhớ tới gương tròn bị minh hủy trong Xu Ẩn Tinh kia, thần quang trong mắt Đường Thời lóe lên.

Trước khi tiến vào sao phụ, hắn quay đầu nhìn mình đứng ở cuối tinh vực, mỉm cười.

Vạn vạn ánh sáng xanh từ bốn phương tám hướng cầu sao hội tụ, là lực tín ngưỡng của vô số người trong tinh vực này, là Đông Thi bất tử bất diệt trong lòng bọn họ!

Đường Thời không tiếng động thét dài, hóa thành một ánh sao băng, rơi xuống tinh bàn khổng lồ ở giữa sao phụ!

Tinh bàn khổng lồ ở chỗ cao nhất của sao phụ, từ từ chuyển động, mà khi Đường Thời biến thành ánh sáng kia, vừa lúc chiếu vào vụ trí của sao phụ trong tinh bàn thuộc về tầng trời mười một phía Đông, thì ngôi sao trên bản đồ sao này cuối cùng đã sáng lên!

Cuối tinh vực, phác họa ra bóng ảnh của tinh chủ, ánh sáng nhấp nháy lóe ra, thoáng chốc bén ngót sáng ngời, rồi chợt tối sầm lại, không bị dập tắt mà chuyển sang trạng yên lặng hòa thuận.

Hư ảnh kia, lẳng lặng đứng lặng đứng ở cuối, nhìn hư ảnh tinh vực tầng trời mười một phía Bắc. 

“Ngày ta trở về, chính là lúc ngươi bỏ mình…”