Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 8 - Chương 107



Dựa theo kế hoạch, Đường Thời bán ra một đợt lih thuật, thậm chí trực tiếp kéo cấp bậc linh thuật sư của hắn lên nắm, điều này có thể xem như chưa từng có.

Kỳ hạn mà hắn hẹn với Thang Nhai là nửa năm, hiện giờ Đường Thời vẫn chưa từng tổ chức bất kỳ cuộc đấu giá linh thuật nào dưới tên thật của mình, nhưng những linh thuật hắn chế tạo đã đạt danh tiếng nhất định ở các nhà đấu giá trên khắp đại lục.

Quan trọng nhất chính là, rất nhiều người cảm thấy một chút diệu huyền khi nhìn thấy linh thuật.

Nói như thế nào, khi những linh thuật này được trình diễn, chúng đều mang lại cho người ta cảm giác rất quen thuộc.

Danh tiếng bản thân Đường Thời cũng không hề nhỏ, hội Tứ Phương Đài có thể nói đã tạo nên tiếng vang, những linh thuật mà hắn sử dụng cũng khá kinh người. Lúc này, một người đột nhiên chế tác ra những linh thuật không khác gì Đường Thời, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đường Thời múa tay làm linh thuật hiển nhiên khác với chính mình sử dụng, nhưng ngoài Đường Thời ra còn mấy người nhìn ra được?

Ngay lập tức có người nghi ngờ đó là Đường Thời, nhưng công hội  linh thuật sư bên này bảo thủ bí mật, từ chối tiết lộ dạm tính khiến mọi người hết cách.

Một linh thuật sư đẳng cấp cao nghi là Đường Thời, xuất phẩm linh thuật ai nấy đều kinh ngạc không thôi., còn úp úp mở mở, không chịu lộ thân phận, hơn nữa Tỳ Hưu Lâu và công hội linh thuật sư bên này đồng thổi phồng lên, dĩ nhiên đã tạo hiệu ứng giật gân vang dội ở đại lục.

Chưa nói đến danh chấn đại lục Linh Khu, ít nhất có vài kênh thông tin đều biết là hắn.

Huống chi Đường Thời trở về Tẩy Mặc Các, tuy rằng khiêm tốn, nhưng tin tức vẫn dần dần truyền ra.

Đương nhiên, khi Đường Thời rời Tẩy Mặc Các, chưởng môn bọn họ bắt đầu giả vờ, nói Đường Thời ra ngoài ljch luyện, không ở trong các.

Kỳ thật lúc này Đường Thời đang khởi hành đi Đại Hoang mà thôi.

Hắn sắp xếp mọi thứ lại, giờ danh tiếng lớn, giá trị cũng cao.

Tàng Các bên kia quan sát những hành động này của Đường Thời, cũng biết hiện tại Đường Thời là người bản lĩnh. Bọn họ vì mượn sức Đường Thời coi như cũng hao phí không ít tâm tư, còn phải chịu nguy hiểm nhất định. Đường Thời càng xuất sắc, bọn họ cũng càng vui mừng.

Dù sao đâu phải ai cũng có tầm nhìn xa như bọn họ, trược hội Tứ Phương Đài đã phát hiện Đường Đường Thời?

Hội Tứ Phương Đài xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn, cố nhiên khiến Đường Thời mất cơ hội, nhưng cũng làm cho Tàng Các hoàn toàn tăng thêm thiện cảm với Đường Thời.

Tiểu Điêu lâu chủ, cũng chính là các chủ Tàng Các, lôi kéo một cái bàn tính nhỏ của mình thật cao hứng.

Đường Thời chào tạm biệt Tô Hàng Đạo và ba vị trưởng lão, sau đó cũng đi chào tạm biệt sư huynh đệ, sau khi ly sầu chia tay, bỗng có cảm giác do dự nản chí.

Tàng Các liên hệ với hắn, bảo hắn đi thẳng về hướng bắc từ Tẩy Mặc Các, sau khi vào Đại Hoang một vòng, sẽ có truyền tống trận.

Đại Hoang chính là một vòng tròn nằm ở trung tâm đại lục, ở bốn phương hướng đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc, giáp với bốn góc Thiên Ma. Tẩy Mặc Các nằm ở cực tây Nam Sơn, nếu muốn tiến vào Đại Hoang, có lẽ sẽ đụng phải một góc trong bốn góc Thiên Ma.

Phương hướng chung vẫn là hướng bắc, nhưng để an toàn vẫn phải đi về phía đông bắc, từ phía nam Đại Hoang đi vào, như vậy sẽ tránh được nhiều rắc rối.

Lúc trước ở Tây Hải, người cứu Lâu Hình kia, chính là một trong bốn Tôn của Thiên Đị Huyền Hoàng ở bốn góc Thiên Ha, Đường Thời tốt nhận đừng chọc vào ổ kiến lửa thì hơn.  

Theo kế hoạch, hắn lên đường ngay lập tức.

Sau khi trở lại Tẩy Mặc Các, hắn tiến hành bế quan ngắn hạn, để những đột phá và cảm ngộ trong chiến đấu thành công chuyển hóa thành tu vi, hiện tại Đường Thời tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Có lẽ trong hội Tứ Phương Đài, những đối thủ của hắn cũng có đột phá trong khoảng thời gian này, nhưng tuyệt đối không ai có thể sánh bằng tốc độ của Đường Thời —— mặc dù Hạ Vọng là thiên tài, e là cũng phải thua Đường Thời một bậc.

Đi thẳng về phía đông bắc, càng tiệm cận vùng ven Đại Hoang, càng cảm giác hoang vắng, thậm chí trải qua khu vực sa mạc rất kỳ quái.

Trong Sơn Hải Kinh có ghi. Đại Hoang có khí hậu phong phú, sản vật cũng bao la, nhưng một và nơi lại hoang vu vắng vẻ.

Đường Thời không ngờ có thể nhìn thấy sa mạc ở đây, sau sa mạc lại là núi băng, quả thật cực kỳ kỳ diệu.

Ranh giới giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang, chính là một dãy núi tuyết, giống như vòng trong, vây xung quanh toàn bộ Đại Hoang.

Không hiểu vì sao, Đường Thời lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy khối băng trôi này.

Những tảng băng trôi này tuồng như cố ý ngăn cách Đại Hoang và Tiểu Hoang vậy.

Núi Quý Tuyết nằm ở chỗ này, khi Đường Thời đi đến, xem như hắn đã tiến vào địa phận Đại Hoang.

Thang Nhai đã sớm đứng dưới chân núi chờ hắn, xung quanh là tuyết trắng xóa, Thang Nhai mặc trang phục màu vàng sậm bổ xung cho thế giới bạc trắng này.

“Đã lâu không gặp, người càng ngày càng giỏi, giờ Hạ Vọng ở Nghịch Các cũng bế quân, nghe nói là muốn đột phá. Ngươi không phải là… Ngươi dĩ nhiên đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi, ha ha ha…”

Thang Nhai cười to

Đường Thời chắp tay: “Thang tiên sinh quá khen ”

Hôm đó, trận chiến ở hội Tứ Phương Đài còn chưa phân thắng bại rõ ràng, Đường Thời chỉ gây lộn với đài Tứ Phương kia, kỳ thật không hề đối chiến với Hạ Vọng. Mà Hạ Vọng tu luyện Càn Khôn Vô Cực, khiến Đường Thời ấn tượng sâu sắc. Không phải Hạ Vọng không xuất sắc, mà Đường Thời quá tàn nhẫn.

Thang Nhai cố ý đến đón Đường Thời: “Tàng Các nằm ở phía bắc Đại Hoang, nếu xuyên thẳng qua Đại Hoang thì quá nguy hiểm, khác với bốn vùng núi Tiểu Hoang, trong Đại Hoang có thể sử dụng truyền tống trận. Xung quanh núi Quý Tuyết n này là địa bàn Đan các, phía tây Đan các chính là Ngục các của Ma tu, nghĩ đến ngươi kết thù với những người này, nếu ngươi xảy ra chuyện, sợ các chủ mắng ta tát nước mất.. Cho nên ta đến đón ngươi đi, dùng truyền tống trận vào.”

Lúc trước chạy tới hội Tứ Phương Đài, bọn họ vòng theo đường từ Bắc Sơn, không thể đi đường tắt. lúc ấy nghe nói bốn vùng núi Tiểu Hoang vốn có truyền tống trận, nhưng không hiểu sao lại không sử dụng được.

Nhưng bây giờ nói Đại Hoang có thể dùng truyền tống trận, cái này hay à nha.

Đường Thời vốn muốn hỏi, nhưng Thang Nhai dường như nhìn ra được nghi ngờ của hắn, chủ động trả lời: “Truyền tống trận của bốn vùng núi Tiểu Hoang do Đông Nhàn đại sĩ đóng, trong này có nguyên nhân nhưng không liên quan tới ngươi. Đại Hoang hình trong, phân ra trong ngoài, ngoài có mười hai các Đại Hoang, trong là tổng các Đại Hoang, Tàng các ở phía bắc phía tây là Âm Các, phía đông là Phù Các. ”

“……”

Lúc nghe được chuyện này, Đường Thời bỗng muốn chết tâm.

Hắn nhìn về phía Thang Nhai, “Ma tu Âm Các, Yêu tu Phù các? ”

Xem ra Đường Thời nhớ rất rõ.

Thang Nhai cười to, “Yên tâm, không có việc gì mọi người sẽ không chạy ra ngoài. Cho dù muốn chọc đến người, cũng phải đến Tàng Các ta trước…”

Ngoài Đại Hoang có mười hai các, trong Đại Hoang có Tổng các, ở giữa là là mọt vòng trong khác. Ngoài Đại Hoang là một vòng trong, chia làm mười hai khu vực, nếu là hình chữ ‘thập’ phần bốn hướng, thì mỗi hướng đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc bốn phương hướng sẽ có ba các.

Người trong đại hoang dùng “quạt” để phân khu, quạt Đông Bắc cùng góc đông bắc tiếp giáp với bốn góc Thiên Ma.

Bốn góc Thiên Ma, ở đông bắc gọi là “Thiên giác”, đông nam gọi là “Địa giác”, tây bắc gọi là “Huyền giác”, tây nam là “Hoàng giác”. Bốn góc Thiên địa Huyền Hoàng có bốn Tôn Thiên Địa Huyền Hoàng mỗi người ai ai cũng là nhân vật khủng bố, có tu vi dọa người.

Đường Thời vừa nhớ tới đã thấy đau đầu, từ lúc Thang Nhai cười,  Đường Thời biết cuộc sống ngày sau của mình sẽ rất đặc sắc.

Đại để mà nói, người trong Đại Hoang sẽ không ra tay với bốn vùng núi Tiểu Hoang,, quá mất giá, nhưng nếu người như Đường Thời bước vào Đại Hoang, thì thù hận sẽ kéo đến cho đủ số.

Hắn với Yêu tu và Ma tu đều có nợ chưa tính xong, cho dù hắn dùng tên là Thời Độ thì hắn biết bản thân hắn kéo đến bao nhiêu kẻ thù.

Thang Nhai nói rằng tính từ phía Bắc, xếp thứ nhất chính là Tàng Các.

Trong tự thuật của hắn, Đường Thời vẽ Đại Hoang này thành một cái đồng hồ. Khu vực mười hai giờ và một giờ, chính là Tàng Các, sau đó theo chiều kim đồng hồ xuống, lần lượt là Phù Các, Kiếm Các, Đạo Các, Âm Các, Đan Các, Ngục Các, Nghịch Các, Lôi Các, Khí Các, Linh Các, Âm Các.

Tên rất nhiều, nhưng hầu hết dựa vào tên có thể suy đoán tình hình.

Ba các của quạt Đông Bắc chính là vừa đạp không mà đi về phía trước.

Trong Tàng Các có hai người Đường Thời quen, một người là Tần Khê ở Đông Sơn Thiên Hải Sơn, một người là Thành Thư của Bắc Sơn Hoành Kiếm Phái. Hai người này đều đã đến Tàng Các.

Tần Khê và Đường Thời quen biết nhau.

Hắn thấy cũng vui á.

Trong lúc nói chuyện đã đến nơi, là trên một tảng băng rộng lớn.

Hoàn cảnh này khiến Đường Thời nhớ tới cảnh Băng Thiên Tuyết Địa, nhưng ở nỡia hơn còn có thể thấy non xanh nước biếc, cho nên nới này chỉ là một vành đai núi băng mà thôi.

Thang Nhai chỉ đứng một chỗ, tiện tay ấn mấy viên linh thạch xuống, dùng thủ quyết, một tòa trận pháp hình tròn hiện ra dưới chân hắn.  Sau khi trận pháp xuất hiện, hắn bảo Đường Thời đứng lại.

Đường Thời nghe theo, sau đó Thang Nhai nói: “Hiện tại còn ở trên địa bàn nhà người khác, quan hệ giữa chúng ta và Đan các cũng được, cho nên có thể mượn truyền tống trận —— quan hệ giữa các Đạo tu trong tám các ở Đại Hoang cũng miễn cưỡng xem là được, trừ Nghịch các đặc biệt thích tự chơi với nhau ra, cơ bản ở chung cũng tàm tạm. Chuyện liên quan đến mặt quạt qđại hoang đạo tu trong Bát Các, quan hệ đều miễn cưỡng, ngoại trừ Nghịch các đặc biệt độc hành một chút, cơ bản coi như ở chung không tệ. Chuyện cụ thể về nan quạt Tàng Các, ta sẽ nói cho ngươi sau/”

Nan quạt, tên rất thơ.

Mười hai nan quạt…

Cùng với hào quang xuất hiện, cái cảm giác đường dài này lại xuất hiện.

Cảm giác giống như hắn từ trong Tứ Phương Đài xuyên qua Tây Hải, lúc đi ra vẫn ở trên núi băng, nhưng biểu tình Thang Nhang rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Vành đai băng trôi chính là một vòng tròn, bọn họ từ phía nam đến phía bắc mà thôi.

Sau khi ra khỏi Truyền Tống Trận, Thang Nhai nói: “Chính là nơi này, đi theo ta, vừa đi vừa nói.”

Bọn họ một lần nữa đi về phía nam, nhưng ngự không mà đi, nói là từ từ đi, tốc độ cũng rất nhanh.

“Nan quạt của Tàng Các xa ngàn dặm, Tàng Các nằm ở vị trí nan quạt gần nhất phía nam, dựa theo quy củ là tới gần Tổng các. Ngươi chắc đã nghe qua một ít quy định của mười hai các trong Đại Hoang rồi.”

Thang Nhai nói rất nhanh, giọng điệu cũng tương đối thoải mái, đối với hắn mà nói đây là chuyện thường thôi, nhưng đối với Đường Thời, đây là một thế giới hoàn toàn mới, cho nên hắn lắng nghe rất nghiêm túc.

Trong nan quạt Tàng Các có Tàng Các, mỗi một các là một tòa nhà lớn, trên mặt đất có mười tầng.

Tầng thứ mười là các chủ, tầng thứ chín nói chung đều là thành viên hội trưởng lão hội bên Tổng các, tầng tám là tầng cao nhất mà người bình thường có thể tiếp xúc, ví dụ như Thang Nhai và Đường Thời

Dưới đất còn có một tầng, cũng chỉ có một tầng, trở thành tầng ngầm, là nơi của tu sĩ vừa mới nhập các hoặc tu vi chưa đủ.

Sau khi tiến vào Tàng Các, Đường Thời sẽ ở chỗ này.

Tương tự như vậy, Thang Nhai nói Tần Khê và Thành Thư cũng ở dưới.

“Đại hoang còn tàn khốc hơn so với những gì ngươi tưởng. ” Tuy Đường Thời là người đã đối diện với sự tàn khốc quen rồi, nhưng Thang Nhai vẫn nhắc nhở hắn “Ta và Các chủ rất coi trọng ngươi nhưng sẽ không cho quá nhiều đãi ngộ đặc biệt. Ngươi tiến vào Tàng Các, ban đầu chỉ có thể ở tầng ngầm, từ phía dưới từng bước từng bước đi lên. Hơn nữa, trước khi ngươi có năng lực đối kháng với trong Tổng các Đại Hoang, không nên làm lộ thân phận của mình —— mặc dù tất cả mọi người đều biết ngươi là Đường Thời.”

Đây chính là “bộ quần áo mới của Hoàng đế” trong truyền thuyết, mọi người đều biết Đường Thời là ai, cũng sẽ không nói. Chỉ cần Đường Thời không tự mình nói, cho dù mọi người biết, cũng đều không kiếm được chứng cớ

Đơn giản thì đây là chiến lược vô sỉ do các chủ đề nghị.

Tổng các không hỏi, Tàng Các sẽ không nói, nếu tổng các hỏi, các chủ sẽ nói mình không biết.

Sách lược của bọn họ chính là —— Đường Thời là Đường Thời, Thời Độ là Thời Độ, hai người khác nhau

Người không biết không tội, không liên quan đến bọn họ.

Đường Thời rất thông hiểu đạo vô sỉ mặt dày, sau khi hiểu thấu tính toán của Các chủ và Thang Nhai, cũng chỉ có thể bái phục.

Cái gọi là tàn khốc, kỳ thật chỉ là thực lực tuyệt đối thì thắng, căn bản không bàn đến  nhân tình.

Tu sĩ tầng ngầm vô số, mỗi một lần chọn người từ bên ngoài vào thì phải hấp thu một phần, Đường Thời lần này cũng đúng lúc đang tuyển chọn như vậy.

Tu sĩ trong Đại Hoang, bình thường gọi hoạt động như vậy là “Tuyển Các”.

Ngoại trừ tầng ngầm không có định số, bắt đầu từ tầng trên mặt đất, mỗi một tầng đều có nhân số hạn chế.

Tầng thứ nhất năm trăm người, tầng thứ hai ba trăm người, tầng thứ ba hai trăm người; tầng thứ tư một trăm người, tầng thứ năm năm mươi người, tầng thứ sáu ba mươi người; tầng thứ bảy mười người, tầng thứ tám năm người, tầng thứ chín ba người; tầng thứ mười một người.

Những số lượng người hạn chế này, chỉ là giới hạn trên, không nếu không tập hợp được số lượng người cũng không lạm dụng bổ sung thêm.

Nếu không có những người tu vi cấp độ này, cũng sẽ điền người phía dưới vào.

Thang Nhai nói, “Thượng tầng Tàng Các ta tổng cộng có một ngàn một trăm chín mươi chín người. Ba tầng dưới có một ngàn, ba tầng giữa có một trăm chín, trên ba tầng mười tám, tầng thứ mười chỉ có một. Nhưng mà trên thực tế, chỉ có ba tầng dưới và ba tầng giữa là đủ, còn ba tầng trên chỉ tiêu là mười tám, nhưng thực ra chỉ có mười một người. ”

Đây là càng lên trên người càng ít, dù sao cũng là hình thái tu chân kim tự tháp, tầng trên tương đối trống, cũng không phải là chuyện Thang Nhai bọn họ có khả năng khống chế.

Gần đây đã bổ sung máu mới, chỉ là không biết khi nào mới có thể lấp đầy những khoảng trống này.

Đường Thời tính sơ lược một chút, đã bị sốc bởi sự phân bổ quyền lực trong Đại Hoang. Tuy nhiên ba tầng trên chỉ có mười một người, mà Đường Thời cũng không ngờ tới.

Càng làm cho hắn bất ngờ hơn là, Thang Nhai còn nói một câu.

“Tầng thứ bảy có sáu người, tầng thứ tám có bốn, tầng thứ chín kỳ thật chỉ có một người.”

Ba tầng trên phải có u vi ở Độ Kiếp kỳ trở lên, nói cách khác, Độ Kiếp hậu kỳ chỉ có một người.

“Ngoài mười hai các ở Đại Hoang, lấp đầy toàn bộ mười tầng hình như chỉ có Đạo các..”

Điểm này thật sự buồn cười, Thang Nhai không thể nhịn được, bên môi lộ ra vài phần châm chọc, lại nói, “Ngoại trừ Đạo các ra, cho dù là Ngục các, nghe nói dùng một trận vừa rồi cũng lấp đầy hết. Cứ vậy, thì đã có hai các. Nhưng trong Đạo các này nếu có nhiều cao thủ thế, ngươi đoán xem các nào có sức chiến đấu cao nhất?”

“Chẳng lẽ là Nghịch Các?” Đường Thời chỉ có thể nghĩ đến đáp án này.

Thang Nhai trầm ngâm một lát, nói: “Cũng có thể nói như vậy. Nghịch Các có lượng người tương đối ít trong số mười hai các ở Đại Hoang, thậm chí còn không bằng Âm các và Đan các, đã đi nghịch lại còn không theo lẽ thường, rất ít thu được máu mới. Nhưng lúc trước Hạ Vọng tiến vào Nghịch các, người trong Nghịch Các, một người có thể chống đỡ ba người. Đạo các cũng chỉ là nhiều người… đáp án, không phải Nghịch các.”

Vậy mà không phải vậy?

“Ngươi quên kiếm các.”

Ngón tay Thang Nhai  đẩy kính, lúc này đã qua khỏi vùng đất băng tuyết trước đó, dần dần có thể thấy một ít lam ngọc.

Núi non xanh rì rì, phía trước lại có vùng động bằng rộng lớn, sông lớn bắt nguồn từ tảng băng trôi mà tuôn đi, sau khi đến rừng rậm thì biến thành thảo nguyên xanh mướt.

Tàng Các ở trên thảo nguyên.

Gió thổi cỏ bay nhìn thấy cả trâu và dê —— nơi này không có trâu dê, chỉ có gió thổi qua toàn bộ đại lục Linh Khu, lướt qua gò má Đường Thời.

Kiếm tu là lực chiến đấu cao nhất trong tất cả tu sĩ, toàn bộ Kiếm các đều là Kiếm tu, mặc dù nhân số kém một chút, nhưng lực công kích tuyệt đối đứng hạng nhất toàn bộ mười hai các ở Đại Hoang.

Lúc Thang Nhai nói ra cái tên này, Đường Thời đã hiểu rõ.

Thang Nhai giới thiệu với hắn tình hình của Đại Hoang, nhất là chuyện trong Tàng Các.

Tu sĩ tầng hầm có đến vài trăm, bình thường đều hơn một nghìn, giờ có hơn tám trăm.

Hôm nay còn đang tiến hành tuyển các, chọn những người ở bên ngoài Đại Hoang các muốn gia nhập, có tư chất nhất định, tiến vào trong tầng ngầm.

Đường Thời có thể dựa vào tấm thẻ mà Thang Nhai đưa cho hắn trước đó nhận một tòa tháp nhỏ mười tầm khi hắn bước vào phạm vi Tàng Các.

Ngẩng đầu đám mây lững lờ trôi trên bầu trời cao vợi, mười tầng Tàng Các, lừng lững trong trời đất, mặc dù chỉ có mười tầng những mỗi tầng rất cao, ước chừng tám chín trượng, một tòa các cao trăm trượng, mái hiên bát giác cong vút, thậm chí ở góc mái hiên cũng khảm đá quý, tất cả đều thể hiện phong phạm nhà giàu…

Thang Nhai và Đường Thời hạ xuống lầu này, hắn không nói lời nào, để Đường Thời tự xem.

Lúc nhìn thấy chuông gió tám góc, khóe miệng Đường Thời co giật: “Đây chính là Chuông Chiêu Hồn trên trong Khí phổ nối tiếng à? ”

“Có mắt nhìn.” Thang Nhai vỗ tay khen Đường Thời, không ngờ có người có thể nhận ra, “Trước kia người vào các, rất ít người có thể nhìn ra nó lắm. ”

“……”

Đệt con mợ nó—— đây căn bản là dư linh thạch nhiều quá không tìm được chỗ đốt đúng không?

Các chủ có bệnh không?!

Chuông Chiêu Hồn chính là bảo bối lục phẩm, lại bị tùy ý treo ở tám góc, mặc dù không nhiễm bụi nhưng đã hoàn toàn mất đi vẻ sáng đẹp trong truyền thuyết, chỉ dùng một chữ ‘thảm’ để miêu tả nó.

Lầu xây hình bát giác, kích thước khổng lồ, đột ngột xuất hiện giữa vùng đất hoang rộng lớn này, cách nhau một khoảng tương đối xa, nên các tầng mây bay lượn giữa lầu các.  

Khi trời đã nhập nhoạng chiều, ánh tà dương dần trôi về Tây, toàn bộ gian nhà trên Tàng Các kéo trên mặt đất một cái bóng thật dài, dày như mực.

Khi bước vào, mới thấy những chấm đen trên mặt đất bu như kiến đều là người và người, đến gần thì càng thấy rõ.

Có người nhìn rất uể oải, có người lại vui mừng, một số thì vội vàng, có người nhàn nhã thoải mái…

Trong số những người lui tới, tựa hồ cũng có người biết Thang Nhai, người biết đều phải dừng lại chào hỏi Thang Nhai, hô một tiếng “Thang tiên sinh”.

Lúc này, Đường Thời đi theo Thang Nhai, tự nhiên sẽ được chú ý.

Thế giới hoàn toàn mới, cứ như vậy bày ra trước mặt Đường Thời.

Đồng bằng rộng lớn, Tàng các như cột trời đâm thẳng thấu tầng mây.

Phía dưới đang tiến hành tuyển chọn, đã đến lúc kết thúc, có người phụ trách đang ở đó phát giấy tờ tiểu lâu vào các.

Hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Huyền phụ trách việc tuyển các, bị Thang tiên sinh chọn trúng đến làm chuyện như vậy, có thể nói là một loại vinh hạnh. Bận rộn mấy ngày, tầng hầm lại có thêm chút tâm huyết, nhân số đã mở rộng đến tám trăm chín, hôm nay sắp xong, việc cũng nên kết, phát xong tờ giấy chứng nhận cuối cùng, Bạch Huyền muốn kết thúc công việc.

Bên cạnh hắn còn có người khác, là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, đi theo phụ trách tuyển các cùng nhau.

Mặt trời đã lặn, thời gian cũng sắp tới, sau đó người đến sẽ không có cơ hội tiến vào chương trình các tuyển.

Thời gian giới hạn Tàng Các chọn người  rất nghiêm ngặt, qua rồi là không chờ, nên mặt trời đã lặn một nửa, bọn họ cũng thư thả.

“Bạch Huyền, ta nghe nói ngươi đã khiêu chiến Hoàng Nguyên tầng thứ hai?

“Chỉ là định vậy thôi,  hiện tại tu vi của ta còn rất thấp. Nhưng người ở tầng thứ nhất đã đầy, tầng thứ hai cũng đầy nốt.”

Việc phân chia các tầng với những giới hạn số lượng nghiêm ngặt sẽ mang lại hai hiện tượng –

Thứ nhất, số lượng không đủ;

Thứ hai, nhân số quá nhiều, dẫn đến tu vi mỗi tầng có cấp độ vượt xa kế hoạch.

Hiện tại trong ba tầng phía dưới, tình huống này đặc biệt nghiêm trọng,

Trong ba tầng dưới, dựa theo tính toán, đều là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.

Nhưng bởi vì nhân số quá nhiều, ba tu sĩ Quy Hư kỳ trong tầng thứ ba lại không ít, số lượng có hạn, một phần tu sĩ đã đến Quy Hư kỳ, không cách nào thành công khiêu chiến tu sĩ tầng ba, thì không có biện pháp đạt đủ số lượng, cho nên chỉ có thể tiếp tục ở dưới tầng ba. Tương tự, nếu khiêu chiến thành công, như vậy vốn ơ tu sĩ tầng ba sẽ thay thế người kia thì có thể tiến vào ba tầng giữa, và tu sĩ bại trận kia vốn trong tầng ba thì chỉ có đổi chỗ cho người đó, đánh bại hắn rồi đến ba tầng tiếp theo.

Hiện tại trong ba tầng phía dưới, quá nhiều tu sĩ có tu vi quá cao.

Toàn bộ Tàng Các đều là hệ thống khiêu chiến, số lượng có hạn, người có năng lực thì ở lại.

Bạch Huyền hiện tại vẫn còn tu sĩ tầng một, gần đây tu vi đã đột phá đến Xuất Khiếu trung kỳ, hắn muốn lựa chọn một người  ở tầng thứ hai không tính là quá cao để khiêu chiến. Nếu Bạch Huyền thắng, cũng không cần tiếp tục ở tầng thứ nhất.

Chỉ là hiện tại người bên khác hỏi, hắn vẫn rất khiêm tốn, nói mình chỉ đang dự tính mà thôi.

Hai người đang ở đây  chuyện, bỗng thấy phía chân trời mây đỏ dày đặc, có hai luồng ánh sáng, trong đó có một bóng người quen thuộc.

Bạch Huyền nói ngay: “Thang tiên sinh đã trở lại.”

Chỉ là Thang Nhai còn mang theo một người lạ tu vi không cao trở về.

Bạch Huyền hơi nghi ngờ, chỉ thấy người nọ mặc quần áo màu đen trắng, chắp tay sau lưng đứng phía sau Thang Nhai, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc hắn đánh giá đối phương, ánh mắt đối phương cũng đảo qua.

Đôi mắt đen thâm thúy kia tựa hồ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn khẽ mỉm cười với hắn.

Bạch Huyền rùng mình, nhìn ra người này hình như là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đứng bên cạnh Thang Nhai, tất nhiên là không đơn giản.

Thang Nhai tiện tay chỉ một cái, nói với Bạch Huyền: “Ngươi làm thủ tục tiến vào tầng hầm cho hắn đi..”

Người nọ nghe xong, nhìn Thang Nhai một cái, Thang Nhai gật gật đầu với hắn ——

Bạch Huyền sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, không thấy bóng dáng,

“Nhưng thời gian đã trôi qua…”

Thang Nhai nhướng mày, nói: “Bảo ngươi làm thì làm đi. Nói mấy câu vô nghĩa nhiều thế làm gì?”

Bạch Huyền rụt cổ, cảm thấy mình vừa rồi thật sự đúng là ngu rồi, nhiều lời làm gì? Bây giờ bị khiển trách, đáng đời!

Đường Thời chỉ đứng một bên nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thang Nhai giải thích: “Mấy ngày nay tiến hành tuyển các, mà thời gian thì có hạn, mặt trời lặn là kết thúc. Nhưng với ngươi thì…”

Hắn nhìn ý bảo ngươi biết rồi đấy

Đường Thời cười, hắn vào bằng cửa sau, đương nhiên không giống.

Hiện giờ Thang Nhai xem như đã cho hắn một ngoại lệ.

Hắn tiến lên phía trước, đưa thẻ bài cho Bạch Huyền. Bạch Huyền liếc mắt nhìn, sau khi nhận tấm thẻ kia đảo qua nhìn chút liền biết.

Thời Độ, chỉ có tên, còn không có thêm thông tin nào khác.

Người này nhất định không đơn giản, cái gì cũng thần bí, Thang tiên sinh tìm hắn, phỏng chừng lại là một nhân vật âm hiểm khác.

Bạch Huyền không dám hỏi nhiều, vội vàng ghi thông tin lại trên giấy chứng nhận —— cái gọi là giấy chứng nhận, chính là tháp nhỏ mà Thang Nhai đã giới thiệu trước đó.

Tháp nhỏ này giống như một mô hình thu nhỏ của Tàng Các, nhưng bây giờ nhìn sơ qua tháp tối om om.

Bởi vì thông tin của Đường Thời rất ít, cho nên khắc lên tòa tháp này rất nhanh.

Ghi chép chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó Bạch Huyền trả lại cho Đường Thời.

Thang Nhai nhắc nhở hắn: “Nhỏ máu nhận chủ.”

Đường Thời sau khi lấy máu nhỏ lên,  nhìn thấy một vầng sáng xuất hiện, dưới đáy tháp nhỏ kia cũng xuất hiện một dấu ấn nho nhỏ.

“Sau khi ngươi tiến vào tầng thứ nhất, tầng đầu tiên của tháp nhỏ này sẽ được thắp sáng. Đây là chứng minh thân phận của ngươi, ngươi cất đi. Hôm nay trễ rồi, giờ ngươi vào còn kịp phân tổ đấy. Trong tầng hầm ba người một tổ, ngươi đi trước đi. Ngày khác nếu không hiểu gì thì liên lạc. ——trước khi ngươi đi vào, ta phải nói, chào mừng đến với Tàng Các.”

Đường Thời cười, “Đa tạ Thang tiên sinh nâng đỡ yêu mến.”

Thang Nhai cũng cười, ra hiệu cho Bạch Huyền, “Bạch Huyền, ngươi dẫn hắn vào.”

Dù sao đã đến lúc này, nếu không giải quyết được là lớn chuyện.

Đường Thời chắp tay bái một cái, sau đó đi theo Bạch Huyền.

Bạch Huyền khoát tay, làm tư thế mời, dẫn Đường Thời đến phía tầng áp mái phía dưới, qua cửa lớn rộng lớn người ra rao vào, nhưng chẳng ai liếc ngang ngó dọc

Nơi này có chín tòa truyền tống trận, đánh dấu để phân biệt

Tám tòa đi lên trên, một tòa đi xuống.

Đường Thời vừa nhìn đã biết, lầu các này tầng tầng khác nhau, mà hơn phân nửa đểu sử dụng truyền tống trận ra vào.

“Không biết Thời Độ huynh đệ xuất phát từ môn phái nào?”

Bạch Huyền hơi tò mò, bản thân hắn là dân bản địa ở Đại Hoang này, không rõ với người bên ngoài lắm.

Đường Thời nói: “Không môn vô phái.”. Toàn bịa đấy.

Đây chính là kiểu trả lời kiểu nước đối, căn bản không muốn lộ thân phận, cũng lười bịa, nên mới nói thế.  

Đường Thời không nghĩ gì, hắn chỉ tò mờ với chuyện sẽ xảy ra kế tiếp mà thôi.

Tiến vào truyền tống trận, Bạch Huyền tùy ý điểm một cái trên mặt đất,, truyền tống trận khởi động. Sau khi mở mắt ra, đã thấy hình dáng đồ vật cụ thể, ánh sáng kia rõ ràng đã mờ đi.

Nơi này đã đến lòng đất, thông qua những lối đi trang trí đầy đá quý  này, đi qua phòng đá trải thảm tinh xảo, thậm chí là một quảng trường lớn hình tròn tráng lệ dưới lòng đất.

Cô rất nhiều người đang đứng trên quảng trường, nhưng đứng rất ngay ngắn.

Trên đỉnh quảng trường hình tròn này, dùng linh thạch chiếu sáng, sáng trưng như ban ngày.

Quảng trường lõm xuống, xung quanh cao hơn, hầu hết mọi người đứng trên đó, ít người đứng bên dưới.

Đường Thời lướt dạo qua một vòng, người phía dưới tu vi tựa hồ tương đối thấp.

Bạch Huyền kia vừa nhìn, liền hô một tiếng “Xui”, Đường Thời nhìn về phía hắn, hắn nói: “Đến trễ, hình như đã sắp phân tổ xong.”

Đường Thời biết, nơi này ba người một tổ, lúc này, xem ra là đang kiếm tổ cho hắn.

Chỉ là chọn trúng người nào, chẳng ảnh hưởng gì đến Đường Thời.

Bạch Huyền như sợ mình làm chuyện xấu, cho nên vội vàng lôi kéo Đường Thời đi xuống.

Ở giữa quảng trường có một cái bệ cao, phía trên có một người, tu vi không tầm thường, trong tay cầm danh sách, niệm một cái, một ánh sáng nhẹ bay lên.

Những người đứng ở quảng trường cao chung quanh, sau khi tên xuất hiện, có người chỉ  nhìn, có người lại muốn đưa tay vươn tay phóng ra linh quang. Ngay sau đó, người đứng trên đài cao sẽ ghi chú vào sổ.

“Tiếp theo là Trương Huy, còn có tổ nào không đủ, muốn tiếp nhận người? Điểm chọn để ta biết. ”

Người đứng bục cao nói xong, sau đó xung quanh có một người giơ tay lên, coi như là chọn người tên “Trương Huy” này.

Người trên bục gật đầu, “Trương Huy vào tổ Lư Vĩnh Châu, Ngụy Thiên Quân, ba người đã đủ. Hôm nay nhập các một trăm hai mươi ba người, đã chọn xong, chấm ——”

Hai chữ “Chấm dứt”, bị người lập tức tới cắt ngang

Bạch Huyền lôi kéo Đường Thời vọt về phía trước, đẩy đám người ra, liền hô: “Khoan, nơi này còn một người!”

Người đứng trên bục cao phụ trách công việc sắp xếp, đã khép sổ, lúc nghe thấy thanh âm này cũng nhìn theo. Mọi người ở đây đều cho rằng đã xong rồi, bụi lắng xuống, cuộc sống mới bắt đầu, nhưng không ngờ, phút cuối lại lòi thêm một người.

Người nọ nhìn Bạch Huyền m. “Không phải mặt trời đã lặn rồi à? Sao lại có thêm một người nữa?

Bạch Huyền cười, sờ sờ mũi mình, “Thang tiên sinh mang tới đây, đây là người cuối cùng, đây là thông tin.”

Hắn đưa thẻ ngọc ghi chép thông tin Đường Thời lên, người phụ trách sắp xếp kia vừa nhìn liền nhíu mày, nhưng nghĩ đến Bạch Huyền nói là Thang Nhai mở cửa sau,  nên không dám truy cứu nhiều.

“Thời Độ?”

Đường Thời chắp tay, “Đúng vậy.”

Tự dưng lòi ra một người hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong đám người ở bậc thang cao xung quanh quảng trường, bỗng nhiên có một tiếng “sặc” tương đối kinh ngạc.

Người trên bục cao kia, lại mở quyển sổ, dùng linh thức ghi lại  nói: “Như vậy, người cuối cùng. Tên là Thời Độ, Nguyên Anh trung kỳ. ”

Tu vi này, không tính là quá cao, nhưng đặt ở tầng dưới đất, đã khá lắm rồi.

Dù sao trong tầng ngầm, vẫn lấy Nguyên Anh kỳ làm chủ thể.

Không phải không có tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bị kẹt ở chỗ này, cũng không khiêu chiến được người tầng thứ nhất, cho nên vẫn không ra được, mà ở đây rất nhiều Nguyên Anh.

Nguyên Anh trung kỳ, xem như là trung bình trong Nguyên Anh kỳ.

Cái tên Thời Độ cũng hơi kỳ, nhưng tu vi cũng được.

Nhưng bây giờ nhóm thiếu người đã không còn nhiều, cũng không phải mỗi nhóm đều phải có ba người, có người một mình, một người một nhóm.

Hiện tại Đường Thời đứng ở chỗ này, chờ người chọn mình.

Nếu không có người chọn, Đường Thời chỉ có thể tạm thời một mình tác chiến một khoảng thời gian, nếu hữu duyên kết bạn, có lẽ có thể tổ chức một tổ, nếu không thành —— Đường Thời luôn cảm thấy, hắn là người theo chủ nghĩa cá nhân.

Không có nhiều thông tin, chỉ có một cái tên và tu vi, mọi người đều hơi sững sờ.

Ở trong bầu không khí lặng im không tiếng động một cách kì lạ, dĩ nhiên không ai dám gọi tên Đường Thời.

Nơi này đã có người nhận ra Đường Thời —— Bạch Huyền không biết, không có nghĩa là người khác không biết.

Lúc Đường Thời tiến vào căn bản cũng không có che dấu khuôn mặt, chỉ đổi tên, ai từng biết chuyện hội Tứ Phương Đài thì sẽ biết hắn

Người này căn bản là một nhân vật nguy hiểm, sức chiến đấu là hạng nhất trong hạng nhất…

Nhưng nếu Thời Độ này chính là Đường Thời kia, mẹ nó, còn lăn lộn làm cái đéo gì!

Có một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh, không chừng ngày nào đó sẽ bị tên điên này hoặc là kẻ thù của tên điên này giết chết —— dám có người bất kính với đài Tứ Phương, giết không tha!

Nếu người này dùng tên Đường Thời, nhất định sẽ bị đuổi giết!

Không người tiếp nhận, rất bình thường, Đường Thời đã sớm đoán được kết cục này, còn bình tĩnh hơn so với mọi người.

Thấy việc sắp thế mà kết, người điểm danh kia cũng muốn nói, “Vậy Thời Độ, người một mình một tổ đi “, dù sao những chuyện này cũng không phải là chuyện bọn họ có thể khống chế.

Nhưng hắn chưa kịp thốt ra lời này, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng, từ bậc thang bên cạnh quảng trường chui ra.

Phía dưới quảng trường đều là người mới đến, phía trên cơ bản đều là người cũ.

Chọn người vào tổ, cũng đều là người phía trên chọn phía dưới.

Ở phút cuối kia, hai cái tên, xuất hiện ở bên cạnh tên Đường Thời —— hào quang kia chui vào, đại biểu việc Đường Thời được chọn.

Đường Thời nhìn cái tên kia một cái, ngây người, bỗng quay đầu lại, nhìn về phía ánh sáng.

Tần Khê và Thành Thư sóng vai đứng phía trên, ôm tay, dùng vẻ mặt cười như không cười nhìn hắn.

Lẽ ra nên biết sớm sẽ gặp người quen ở nơi này nhưng không ngờ, đang muốn một mình một cõi bị gọi là cảnh giới ‘thê thảm’ này thì còn lòi ra hai người quen.

Hoặc, quen một nửa.

Tần Khê đến từ Đông Sơn Thiên Hải Sơn, lúc trước còn là sư huynh Đường Thời, cùng Doãn Xuy Tuyết có quan hệ mập mờ—— nhìn thấy hắn, Đường Thời liền nhớ tới ván cược của Doãn Xuy Tuyết và mình, nếu có thể gặp được Doãn Xuy Tuyết, nhất định phải hỏi rõ ràng.

Đối với Thành Thư, còn thú vị hơn kìa. Tại hội Tứ Phương Đài, tọa thủ Bắc sơn Hoành Kiếm Phái Thành Thư bại dưới tay tọa thủ Đông Sơn Xuy Tuyết Lâu Doãn Xuy Tuyết, mà trận tiếp theo, Doãn Xuy Tuyết bại bởi Đường Thời. Nếu xâu chuỗi mà tính ra thì, Thành Thư vẫn bại dưới tay Đường Thời.

“Thú vị.”