Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 8 - Chương 109



Trong và ngoài Đại Hoang thực sự là một tổng thể được kết nối với nhau, nhưng nói chung, nội Đại Hoang là trung tâm, và địa vị của nó cũng vượt thế tục hơn một chút.

Tuy nhiên, trong những năm qua, tình hình đã có một số thay đổi rất vi tế,

Thang Nhai đã nhìn thấu những biến hóa như vậy, mà trong mười hai các hiển nhiên không chỉ có mình Thang Nhai là thông minh..

Hắn không nói những lời này với Đường Thời, chỉ để Đường Thời tự mình cảm nhận, dù sao Đường Thời cũng được coi là người thông minh.

Hắn bỗng nhớ tới lúc Đường Thời nói từng thích một hòa thượng, căn cứ đủ loại manh mối vị hòa thượng này chắc chắn là Thị Phi. Nhưng hắn thấy giữa hai người này chẳng có gì mập mờ cả.

Chuyện riêng tư này cũng khó để mở lời, lửa bà tám hừng hực thiêu đốt trong lòng Thang Nhai, cũng chỉ có chất chồng nhen nhóm mà thôi.

Đường Thời im lặng một hồi sau khi nghe lời này của Thang Nhai mới hỏi: “Y tới đây làm gì?”

Thang Nhai nhún nhún vai, xòe hai tay ra, ý bảo không rõ lắm.

“Lúc ở đài Tứ Phương, Thiên Toán trưởng lão thông báo tin tức cho Đông Nhàn đại sĩ, có lẽ giữa y và Đông Nhàn đại sĩ có vài chuyện không thể nói.”

Về phần không thể không nói gì thì ai biết được?

—— Đường Thời biết.

Nếu lời Thị Phi nói lần trước là thật, vậy hẳn Thị Phi tới là để…

Hắn không hỏi nhiều nữa, chỉ cùng Thang Nhai đi về phía trước.

Càng đi vào giữa, lại càng cảm thấy hoang vu.

Toàn bộ trung tâm đại lục Linh Xu là nơi nước mơ không thể vọt tới, vì vậy từ ngoại Đại Hoang đến nội Đại Hoang, cảnh quan thiên nhiên thay đổi từ màu xanh lá sang màu vàng.

Rừng rậm, núi rừng, cây bụi, đồng cỏ…

Từ sau lưng Tàng Các, đi thẳng về phía nam, đi tới trung tâm của Tổng các.

Nơi này đã không còn thảo nguyên, lúc thế núi cao lên, có thể thấy những đường vân trập trùng nối tiếp, đó là mạch lạc liên miên phập phồng, đó là Kỳ Liên ——

Đường Thời giương mắt nhìn đỉnh núi tuyết băng vạn năm không tan, hoàn toàn bị ánh sáng trùm lấy. Nhưng sau khi đi qua ngọn núi phủ tuyết dày đặc không dứt này thì có thể thấy phía trước là… Sa mạc…

“Đôi khi, sự khác biệt trong và ngoài Đại Hoang chắc là chênh lệch nhất định so với những gì người khác tưởng nhỉ? “

Thang Nhai nói vậy, trong giọng nói mang theo một loại cảm thán rất kỳ quái.

Thật ra trước khi nhìn thấy những cảnh tượng trước mắt này, Đường Thời chưa bao giờ nghĩ rằng ngoại Đại Hoang là cánh đồng màu mỡ ngàn dặm, còn nội Đại Hoang thật sự là nơi cát vàng trải đầy…

Hơn ngàn dặm sa mạc, gió thổi tung từng hạt cát phủ mây trời, cuốn theo những cồn cát động đây, những đụn cát hình lưỡi liềm không ngừng thay đổi hình dạng, trong sự khô nóng vô hạn này lại ấp ủ một dòng chảy nguy hiểm.

Tổng các Đại Hoang lại ở nơi hiểm trở vậy sao?

Đường Thời không nghĩ nhiều, mà Thang Nhai nói xong cũng làm cho hắn suy nghĩ không lý giải được.

Chỉ là Thang Nhai không cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, bọn họ lại bay về phía trước.

Xuyên qua sa mạc và bãi cát mênh mông này, trong thế giới kim sa này có thể thấy một tòa thành lơ lửng từ xa.

Tòa thành kia chính là Hoàng Sa, nhìn từ xa giống một di tích viễn cổ, Đường Thời đang định hỏi, lại thấy màu vàng kia chợt biến đổi, chuyển sang màu xanh lục!

Màu xanh lục trên sa mạc chói lọi thế sao?  

Thang Nhai chỉ nói: “Một canh giờ đổi màu một lần, giữa màu vàng và màu xanh lục, dựa vào cái này cũng có thể đoán thời gian. Chúng ta đi thôi, hãy còn xa lắm.”

Chỉ nhìn gần, thành trì màu xanh biếc kia, lững lờ ở giữa bầu trời trên sa mạc, nhìn từ xa chỉ là một chấm nhỏ, nhưng khi lại gần mới đây là một tòa thành vô cùng khổng lồ.

Nhưng Tổng các… Có ở ngay đây không?

“Tổng các ở dưới chân chúng ta.” Thang Nhai cười một tiếng, “Nơi này là kiến trúc mặt đất của Tổng các Đại Hoang, phía trên là sa mạc, phía dưới mới là Tổng các. Ngược với mười hai các Đại Hoang, nơi này cách mặt đất càng xa, trụ càng sâu, mới càng mạnh. Nhưng ngươi chỉ tới tham gia đại hội linh thuật sư thôi, nghị luận bàn luận, không cần đi xuống. ”

Thức tế là hầu như mọi người không có cơ hội đi xuống.

Khi gần đến cổng thanh, Đường Thười nhìn thấy rất nhiều người qua lại, ánh sáng trên bầu trời mờ mờ, nhưng phương hướng lại khác.

Trong thành  có vẻ rất kỳ quái, ước chừng nhiều tu sĩ đẳng cấp cao, nơi này cũng không náo nhiệt như phố thị phàm tục, mỗi cửa hàng vẫn mở nhưng bên trong dường như không có một bóng người.

Thang Nhai cũng không giới thiệu, Đường Thời tự mình quan sát.

Hắn nhìn thấy bên trong có người đi ra, cũng có người đi vào, không có tranh chấp, mọi việc đều yên ắng.

Không nghe thấy tiếng ra đi, tựa hồ nơi này là một thành phố chết.

Chỉ là ở đấy quá yên tĩnh mà thôi.

Lúc này Đường Thời có cảm giác không thể tin được, nơi này là nội Đại Hoang sao?

Hoang vu, tĩnh mịch, bị vây quanh trong sa mạc…

Sự hùng vĩ mà hắn tưởng tượng, hay sự quy tụ của các cao thủ, hoàn toàn là hai khái niệm.

Đại Hoang sao có thể như vậy?

“Đây, đến rồi.”

Bọn họ dừng phía trước một tòa nhà cao hơn trong thành, tọa lạc ở trung tâm toàn thành, trước lầu bên ngoài, dựng một tấm bia, phía trên khắc mấy chữ “Đại hội nghiên cứu Linh Thuật sư “.

Đã đến nơi.

Thang Nhai đi qua, chỉ cầm thẻ bài của mình trước tấm bia một cái, một hàng chữ lướt nhanh qua rồi biến mất. Một tấm rèm sáng từ ngoài cửa đột nhiên hé mở, Thang Nhai bước vào,

Đường Thời thu hết mọi loại động tác của Thang Nhai vào mắt, cũng vẽ y chang mẫu hồ lô này, nhưng ánh sáng của hắn lại là màu bạc.

ở ngoài cưa có người, nhìn thấy ánh sáng màu bạc này có chút lạ, nhưng lúc bọn họ đang muốn nhìn kỹ hơn, thì Đường Thời đã thu tấm thẻ lại, trực tiếp đi vào.

Đứng ở bên cạnh Thang Nhai, đập vào mắt chính là sàn gỗ tản ra mùi thơm ngát, rèm châu được kết bằng bảo thạch màu đen đan chồng lên nhau, xung quanh là tiếng đàn, còn có đủ loại trang trí cổ điển, vừa nhìn là biết giá thành không nhỏ.

Những người qua lại ở đây, mặc đủ loại trang phục, , tản ra các loại khí tức khác nhau, biểu tình trên mặt hoặc vui hoặc giận, hoặc bình tĩnh hoặc lo lắng…

Từ sau khi tiến vào Đại Hoang, Đường Thời chưa từng có cảm giác như vậy.

Trong lòng hắn cảm thấy rất lạ, hóa ra là âm thanh bị trận phám ngăn cách, phồn hoa lại ẩn chứa trong sự tĩnh lặng này. Sự phồn vinh và náo nhiệt ẩn dưới sự bình lặng chăng?

Hắn nói không nên lời, vẫn đi theo Thang Nhai.

Lên lầu dọc theo cầu thang gỗ, nhìn sang bên tay trái, bỗng không nhìn thấy đồ dùng bày biện dưới lầu trước đó, chỉ có một hồ nước lớn, trên hồ nước có một tiểu đình, trong sảnh có hai lão ông đang chơi cờ.

Phảng phất cảm giác được ánh mắt Đường Thời, một người trong hai lão ông kia ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thời một cái.

Đường Thời chỉ cảm thấy trí tưởng tượng của mình hoàn toàn không theo kịp những chuyện mình trải qua

Khi nhìn sang bên phải, Đường Thời nhìn thấy một giảng đường, một người nữ áo trắng ở trên đang nói chuyện, các tu sĩ phía dưới nghiêm túc nghe, tựa hồ còn đang nhíu mày tự hỏi. Trong những người này, có tu vi cao thấp đủ loại, trộn lẫn vào với nhau…

Không, đó không phải là vấn đề

Quan trọng nhất chính là, lúc trước tiến vào, hắn căn bản không thấy những thứ này.

Không thể nói đó là ảo ảnh, bởi vì kích thước của không gian sẽ không đánh lừa được hắn —— những hồ nước và giảng đường mà hắn nhìn thấy có nhiều không gian hơn tòa nhà nhỏ này.

Nếu không phải ảo cảnh thì chỉ có một cách giải thích.

Không gian linh thuật.

Kỳ thật không gian linh thuật không phải là linh thuật gì, mà làm cảm ngộ nhất định về quy luật trời đất, mới có thể dung nhập vào trong thiên địa, để thu phục và giải phóng không gian.

Khi Đường Thời từng bước lên cầu thang, cảnh tượng hắn nhìn thấy cũng đang thay đổi.

Những thác nước đổ xuống, những dòng sông nhỏ gợn sóng, những hang động trên vách đá…

Tất cả các loại dị thường đã xuất hiện.

Nó thực sự thách thức trí tưởng tượng của con người …

Đường Thời mỗi lần bước ra ngoài đều có thể nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau, nhưng hắn biết rõ mình là người qua đường—— chân vẫn bước trên bậc thang, bất quá cảnh tượng cũng giống như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.

Khi đứng trên lầu ba, Đường Thời bỗng nhiên hỏi Thang Nhai: “Đây là thuật giới tử Tu Di sao? ”

Một hạt cải bao hàm cả núi Tu Di, toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên, có chuyện gì sao?

Đây chính là không gian linh thuật trong nhà Phật, nhưng nó tinh tế hơn.

Những không gian này xuất hiện ở đây, nếu không phải ảo cảnh, cũng chỉ có thể là không gian linh thuật.

“Tại sao… Ngươi nhất định cho rằng là thuật pháp trong Phật môn, nhưng không cảm thấy nó trong Đạo môn?” Thang Nhai dừng lại, cười nhìn hắn.

Đường Thời cũng không biết nên nói sao, hắn giơ tay lên, vuốt sống mũi mình, chỉ nói: “Ta không rõ lắm.”

Thang Nhai lắc đầu cười, nhưng thở dài nói: “Ngươi nói đúng rồi.”

Bọn họ tiến vào một cánh cửa tròn, đảo mắt liền cảm thấy trước mắt thoáng cái mở rộng, hóa ra là đỉnh núi cao, giống như kết cấu của đài Độc Tôn, đỉnh núi bị người phạt đi, trở thành một bệ tròn.

Chung quanh một cái bệ nhỏ ở giữa, xung quanh có vô số ô vuông, Thang Nhai dẫn Đường Thời tìm vị trí thuộc về Tàng Các, sau đó ngồi xuống.

Ngày càng có nhiều người đến, chỉ ở trên đài tròn này.

Nhìn lại, Đường Thời chỉ thấy xung quanh là mây trắng lượn lờ, hoàn toàn không nhìn rõ cảnh trí xung quanh.

Mà góp thổi từ núi lượn qua đầu họ thì chân thật vô cùng…

Đường Thời đã bắt đầu quen thuộc quy tắc trao đổi linh thuật sư này, dưới lòng đất nội hoang này có một đôi mắt, lặng lẽ mở ra.

Cạnh mạch núi Kỳ Liên, bóng dáng Thị Phi từ từ xuất hiện,

Y chỉ liếc mắt nhìn, rồi bước từng bước một băng qua vùi núi tuyết này đến sa mạc.

Hình ảnh màu trắng trăng giữa bãi cát vàng này, thoát nhiễm ít vụn bụi, nhưng tốc độ của Thị Phi vẫn không chậm lại.

Không giống như đám Thang Nhai bọn họ chầm chậm đi qua đây, nhìn thì tưởng Thị Phi chậm rãi, nhưng thật sự chỉ cần nửa khắc đã tới bên ngoài thành Hoàng Sa này.

Thiên Toán trưởng lão đã ở ngoài thành chờ.

“Đại sĩ đã biết tiểu hữu Thị Phi hôm nay tới, đặc biệt dặn dò ta tới nơi này đón các hạ.”

Thị Phi cúi đầu, “Bần tăng hữu lễ, làm phiền Thiên Toán trưởng lão dẫn đường.”

Thiên Toán cười, dẫn Thị Phi vào thành, nhưng sau một khắc, hai người cũng không biết xuyên qua bình chướng gì, vừa nhìn đã đến dưới mặt đất.

Thị Phi không hề ngạc nhiên, lại khiến Thiên Toán trưởng lão ở bên cạnh y đang âm thầm chú ý nghi ngờ.

Hắn nói: “Lúc trước Đông Nhàn đại sĩ đã có hẹn với ngươi, nhưng bởi vì giao đấu ở ngoài tiên cung, phá quy tắc của đại sĩ, cho nên hiện tại đại sĩ đang bế quan, chỉ sợ không gặp mặt tiểu hữu được. Nhưng đại sĩ chưa bao giờ là người thất tín, nếu tiểu hữu có nghi ngờ thì có thể nói ở đây.”

Thị Phi không biết nơi này là tầng thứ mấy dưới lòng đất, nhưng Đông Nhàn đại sĩ là người có tu vi cao nhất toàn bộ Đại Hoang, dựa theo quy tắc, hẳn là ở tầng sâu nhất trong Tổng Các Đại Hoang.

Cho nên nếu không lầm, thì bây giờ Thị Phi cách tầng cuối cùng gần nhất.

Đây là gian phòng bình thường, nhưng ở giữa phòng có một lư hương rất lớn, mùi thơm thoang thoảng bay ra.

Điểm cuối là một vách đá trơn nhẵn như gương, Thiên Toán trưởng lão khom người hướng thạch bích kia bái, “Đại sĩ, người đã tới rồi.”

Trên tường đá thoáng qua một tia sáng xanh, sau đó một luồng ánh sáng trận pháp chợt lóe lên, rồi luồng sáng biến mật, trên tường đá mơ hồ xuất hiện một bóng người, đưa lưng về phía Thị Phi, thanh âm kia cũng mờ ảo mơ hồ, nhưng vẫn mang theo vài phần thanh thanh.

“Thiên Toán ngươi đi đi. Pháp sư Thị Phi, từ xa đến đây, mời ngồi.”

Thiên Toán trưởng lão biết mình phải rời đi, cũng rất dứt khoát.

Vì thế Thị Phi nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Cái bóng mơ hồ kia, hẳn là Đông Nhàn đại sĩ.

“Pháp sư Thị Phi đến đây, là vì giao ước hơn ba ngàn năm qua giữa Tiên Phật Yêu đúng không?”

“Đúng là việc này.”

“…… Năm đó ba đạo cùng nhau đuổi địch phá trận, nhưng vẫn thất bại…vốn là Phật môn cống hiến nhiều nhất, ta không nên từ chối, nhưng hiện giờ trong mười hai các Đại Hoang, tám các của Đạo tu, còn lại còn có Yêu tu và Ma tu, nếu ngươi nhất định phải xây các thế cục Đại Hoang tất loạn.”

Nói cái gì mà không từ chối, đây còn không phải là ý từ chối sao?

Thị Phi sớm đã nhìn thấu, cười nói: “Vậy không biết theo ý đại sĩ, làm sao có thể được lưỡng toàn?”

Đông Nhàn đại sĩ thật lâu không lên tiếng, sau đó bóng dáng trên tường di chuyển, “Nếu pháp sư Thị Phi muốn kiến các, phải tập hợp đủ ấn Thiên các của mười hai các hiện có, ghép lại với nhau, dùng thuật đại năng đặt dưới thành Hoàng sa, mở nan quạt thứ mười ba.”

Toàn bộ Đại Hoang chia thanh hình quạt, nhưng hiện tại muốn xuất hiện thêm một cái, thì cần phân chia địa bàn trong Đại Hoang lần nữa. Nội Hoang không gấp, quan trọng là Ngoai Hoang. Ai mà nỡ chừa chỗ đây?

Nan quạt thứ mười ba xuất hiện, mới có thể có các thứ mười ba.

Đông Nhàn đại sĩ đưa ý cho Thị Phi, thay vì nói là đề nghị, không bằng nói là phải hoàn thành điều kiện thì đúng hơn.

Thuật Liệt Địa, căn bản không phải là thứ mà tu sĩ bình thường có thể thi triển, chưa kể đến từng các chủ trong mười hai các Đại Hoang đều nắm trong tay một ấn ngọc quan trọng, được xưng là “Thập Nhị Thiên Các Ấn”. Nó vừa là biểu tượng của thân phận địa vị các chủ, đồng thời cũng khống chế khu vực mình đang ở…

Thập Nhị Thiên Các Ấn, còn phải tập hợp đủ, quả nhiên là một khảo nghiệm.

Kỳ thật lời sau, Thị Phi không muốn nghe.

Nói xong, sự thần bí của Đông Nhàn đại sĩ chưa từng giảm đi nửa phần. Nhưng mà rốt cuộc mục đích của hắn là gì, Thị Phi không quan tâm. Sớm muộn gì cũng lộ…

Chỉ là Thị Phi bỗng thấy hơi mệt mỏi.

Thứ nặng nề, đặt trên vai y che miệng mũi y, cơ hồ khiến y không thể thở được.

Thiên Toán trưởng lão còn đứng ở đó, không nghĩ tới Thị Phi đi ra nhanh như vậy.

Hắn dò xét hai câu, nhưng Thị Phi không nói nhiều

Hắn chỉ biết Thị Phi đụng phải một cái đinh, nhưng không biết là cái đinh gì.

Thiên Toán trưởng lão tiễn Thị Phi đi, liền nở nụ cười, đi vào tầng lầu của Đông Nhàn đại sĩ

“Đại sĩ?”

“Y đi rồi à?”

“Đi rồi.”

“…… Chung quy là Đạo Môn ta không giữ chữ tín.”

“Đại sĩ cần gì phải suy nghĩ quá nhiều? Hòa thượng kia cố chấp, để cho bọn họ giày vò đi. Thời hạn chỉ còn mười hai năm nữa, có thể gây sóng gió gì chứ? Tu sĩ đại năng bế quan cũng trên trăm năm, mười mấy năm nghe thì dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái phẩy tay thôi.”

“…… Thôi, nếu Thị Phi có dị động, xuống nói cho ta biết. Ta sẽ bế quan, không có việc gì thì không ra.”

“Vâng.”

Đông Nhàn đại sĩ rốt cuộc đang nghĩ gì, Đường Thời không rõ.

Bây giờ hắn đang gân cổ tranh luận với người khác.

“Cái gọi là linh thuật, đâu phải là đồ vật chỉ để trưng mà không hữu dụng? Chư vị tựa hồ đều cảm thấy linh thuật nhất định phải đẹp, mới là linh thuật tốt, nhưng theo Thời Độ thấy —— linh thuật có thể giết người, mới là linh thuật tốt nhất. ”

Đây là câu mà ai cũng biết nhưng chưa ai dám nói vậy hết.

Lá gan Đường Thời to hơn nhiều, hắn đúng dậy khỏi vị trí vừa ngồi xếp bằng..

Bây giờ đã tranh luận đến mức hào hứng, Đường Thời dùng cái miệng lưỡi không xương của mình thao thao bất tuyệt.

Hắn cũng không quen mấy lão học đòi văn vẻ này, cái gì mà cầm kỳ thi họa, cả ngày cứ dài dài ngắn ngắn, kiếm có thể giết người mới là kiếm tốt, linh thuật có thể giết người cũng là linh thuật ngon.

“Đẹp có ích lợi gì? Lúc chân chính đối chiến, chiêu thức hoa mỹ chỉ tổ lãng phí linh lực. Thà ta dồn toàn sức để làm công kích còn hơn là lãng phí khí lực để chỉnh sửa hiệu quả hoa lệ của linh thuật.”

Lập tức có người nghe xong câu này của Đường Thời, cảm thấy mình bị nói trúng tim đen.

Kỳ thật nói trúng tim thì cũng không sai. Mà lời Đường Thời nói mới là đạo lý chân chính.

Có người không phục nói: “Nói thì dễ, ai mà không hy vọng linh thuật của mình hoàn hảo đẹp đẽ, hoàn thiện ngoại hình linh thuật mà xem là lãng phí sao? ”

Đường Thời chỉ cảm thấy người này nói quá cấn, nở nụ cười lạnh. Nơi này trao đổi bình đẳng, lúc Đường Thời nói chuyện cũng không ai hỏi thân phận của hắn. Giờ gặp phải người ngáng chân, Đường Thời lập tức nổi giận, phản bác: “Phàm là nghiên cứu chế tạo linh thuật, mọi thủ đoạn hoa hòe hoa sói ngoài lực công kích ra đều lãng phí. Linh thuật là gì? Là một loại kỹ xảo công kích cố định đặc thù, quan trọng nhất chính là quỹ đạo vận hành linh khí trong cơ thể bất đồng, kết quả cuối cùng cũng khác nhau.”

“Ngươi nói hay ghê. Ngươi có biết có người tên Đường Thời, chiêu nào chiêu nấy vừa đẹp vừa hay, linh thuật của hắn vừa đẹp vừa có lực công kích mạnh mẽ, chính là ví dụ ngược lại những lời ngươi nói —— nếu linh thuật có thể lưỡng toàn, vậy sao phải phủ định?”

Người này đúng là rất hề hước.

Đường Thời không ngờ mình có thể nghe thấy tên mình trong miệng người khác ở trong miệng người khác—— vị huynh đệ đang tranh luận với mình này đang muốn lấy hắn làm luận cứ à?

Đường Thời thật sự xúc động muốn cười lăn.

Lấy hắn ra làm luận cứ, có người hiểu rõ hắn hơn bản thân hắn à? Không có…

Thang Nhai truyền âm cho Đường Thời nói: “Ngươi cứ giả vờ đi, ta thầu cho.”

Đây là mục đích của Tỳ Hưu Lâu —— Đường Thời là khối chiêu bài của bọn họ phóng ra, giờ Đường Thời đang tranh luận với bọn họ, nhưng còn chưa vào màn chính.

Đường Thời vừa nghe lời này, nhất thời mồ hôi đổ như thác. Nhưng nói vậy, cũng khiến Đường Thời cảm thấy cực kỳ an tâm.

Hắn đứng dậy, chỉ lùi lại ba bước ở chỗ của mình, bình tĩnh nói: “Đầu tiên, linh thuật Đường Thời, cũng không phải là bên ngoài với chất lượng đều hoàn hảo. Cái vỏ này, bất quá là vì ‘chất’ tốt hơn. Giữa hai thứ này thực sự có mối quan hệ hỗ trợ bổ sung cho nhau, nhưng chưa bao giờ phủ nhận mối quan hệ như vậy. Thứ hai, trường hợp của từng người thì không phù hợp để khái quát cho tất cả mọi người.”

Đường Thời dừng lại, đem hai tay trải ra, bộ dáng thập phần bất đắc dĩ.

Hắn đứng trên đài tròn, cười đến lương “Mọi người ai cũng biết, Đường Thời chỉ là một ví dụ, và một ví dụ thì không thể khái quát hết cho tất cả các sự kiện chung”

Một ví dụ…

Hắn đúng là dám nói

Sợ là phía dưới sẽ —— quả nhiên, Thang Nhai đoán trúng.

Đường Thời có Thang Nhai bảo kê nói chuyện, phát ngôn cũng chẳng hề nể nàng, cho nên kéo không ít thù hận..

Một lão giả đối diện Đường Thời đứng lên, phẩy râu nói: “Vị tiểu hữu đối diện kia, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, tu vi vi thấp, ta thấy ngươi không nên tự huyễn đi ha?”

Ăn nói bừa bãi?

Đường Thời cười lạnh, hắn đã biết danh tiếng linh thuật sư ngũ phẩm kỳ quái của mình rất kinh người, hôm nay lại đang nổ, thôi để cho mấy người này mở mang đầu óc một chút đi ha…

Tuổi còn trẻ, tu vi hơi thấp, hầy—— linh thuật sư ngũ phẩm mà thôi…

Đường Thời lấy linh bài của mình ra, chụm năm ngón tay lại với nhau, nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhìn lão già đột nhiên thay đổi sắc mặt đối diện mình, nói: “Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết nói xằng bậy thôi., thật có lỗi với đạo đức nghề nghiệp của tại hạ  quá. Hôm nay đại hội linh thuật sư, ai cũng có ý kiến riêng, chỉ chung có một ý,  thì cần nghiên cứu chi nữa?”

“…” Tất cả im thin thít

Ngũ phẩm bỗng nhiên xuất hiện —— tên này, gương mặt trẻ tuổi quá phận này, đến từ Tàng Các.

Không ít ánh mắt kiêng kỵ đều đổ dồn về phái Thang Nhai.

Hiện tại Thang Nhai rất đắc ý, các chủ nhà hắn thích chơi lớn, thích cảm giác tồn tại —— mây tên già này nhìn thấy Đường Thời trẻ tuổi tài cao này nhất định sẽ rất vui (cáu), rất an ủi (hận) nhỉ??

Lúc trước Các chủ đầu tư Đường Thời, giờ cũng thấy ít lãi rồi đấy.

Trước đây ở bốn vùng núi Tiểu Hoang từng đồn rằng có một linh thuật sư ngũ phẩm thiên tài tbis ẩn, còn tưởng là lão quái ẩn thế, mà giờ xem đi, ngoại trừ người trước mắt này thì còn ai nữa?

Mọi người uất ức nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.

Đệt mẹ, trước kia nghe nói có người như vậy, còn đang muốn lôi kéo hắn, nhưng giờ phát hiện người ta đang ngồi ở chỗ này.

Linh thuật sư là khái niệm gì?

Người này có thể chế tạo ra linh thuật mà tu sĩ Xuất Khiếu kỳ sĩ sử dụng!

Chế tác linh thuật và  học tập linh thuật căn bản là hai khái niệm khác nhau đó nha. Tên thần kinh Đường Thời này! Chắc chắn có người đã mở cửa sau cho hắn!

Kỳ thật Đường Thời cũng không nghĩ tới đẳng cấp lại cao như vậy —— hắn chỉ ném cái phiên bản ‘nhất tuế nhất khô vinh’ hoàn chỉnh ra thôi mà.

Có một số câu thơ Đường Thời còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ hết, nhưng khi tung ra ngoài thì có người lĩnh ngộ được. Nên mới Đường Thời mới có đẳng cấp như hiện tại….

“Không thể nào! Thẻ linh thuật sư của hắn là do ai phát? Không bao giờ được! Người này tu vi chỉ Nguyên Anh kỳ, sao có thể chế tạo ra linh thuật ngũ phẩm?!”

Thanh âm nghi ngờ, lập tức nổi lên.

Đường Thời nhíu mày, nhìn về phía lão già đối diện kia —— đừng tưởng rằng ngươi già, tu vi cao thì ta không dám tẩn ngươi nhé…

Ông đây có người chống lưng!