Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 8 - Chương 112



Bởi vì linh thuật bán ra do trận pháp khống chế, nên linh thuật bán ra mấy lần, đều có thể phản ánh trực quan trên hạch tâm khống chế trận pháp.

Đại lục có ngàn vạn tu sĩ, chỉ một tháng sau khi phổ biến linh, đã có hơn trăm vạn ghi chép mua hàng.

Linh thuật của Thời Độ, giá cao nhất trong đẳng cấp linh thuật, nhưng lại là thứ được người ta săn đón nhất.

Sức mạnh của thần tượng là vô cùng vô tận, và Đường Thời người này, đã trở nết nổi bật sau hội Tứ Phương Đài.

Khi những cái tên linh thuật kỳ quái này xuất hiện trong danh sách linh thuật của trận pháp, có người tò mò đi xem giới thiệu mà đã mất kiểm soát luôn. Toàn là những cái tên hoặc phong nhã hoặc khí phách, chỉ cần liếc mắt đã có thể hấp dẫn người khác. Nhưng sau khi xem qua, người có ý sẽ phát hiện…những thứ này có vẻ giống linh thuật mà Đường Thời sử dụng.

Vì thế một truyền mười truyền trăm, một đợt sóng trào lại nổi lên cuồn cuộn

Sau khi Đường Thời làm xong việc đã trở về Tàng Các, hoàn toàn bị sốc trước tình huống này.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mức độ nổi tiếng của mình lại cao như vậy, hiện tại tình huống này trực tiếp khiến Đường Thời không dám ra ngoài.

Ngươi hỏi tại sao à?

Chỉ bởi vì Tàng Các và toàn bộ người của mười hai các của Đại Hoang thương lượng xong, đã mở trận pháp giống như vậy trong toàn bộ mười hai các để có thể mua linh thuật. Trong mười hai các cũng không chỉ mỗi Tàng Các có tầng ngầm, thậm chí ở bên ngoài mười hai các còn có không ít tu sĩ. Những người này đều khát vọng linh thuật cao cấp hơn, nhưng mình lại không có linh thạch mua, chỉ có thể nhìn những tu sĩ có linh thạch trong túi mua được linh thuật tốt hơn, sau đó lại có thể dựa vào linh thuật như vậy để đạt được nhiều linh thạch hơn…

Đối với những tu sĩ có khả năng mua linh thuật mà nói, đây là một vòng tròn đạo đức rất khách quan; đối với người không thể mua linh thuật mà nói, đây là vòng luẩn quẩn không thể thoát.

Nhưng, Đường Thời đối với phổ cập cải tạo linh thuật này đã cải hóa thành tình huống phân cực ngay lập tức

Sự phổ biến của linh thuật mang lại hiệu quả gì?

Lợi thế của tu sĩ đẳng cấp cao chiếm giữ linh thuật đẳng cấp cao bị mất đi, tu sĩ đại gia thì tiến thêm một bước cắt giảm so với tu sĩ cùng đẳng cấp, khi chiến đấu thì phải xem thực lực thật sự của bản thân tu sĩ, ngoại trừ phương diện đẳng cấp linh thuật khác biết, thì sự công bằng cũng tăng theo.

Phương án của Đường Thời, tuy rằng mang đến sinh cơ cho toàn bộ ngành công nghiệp Linh Thuật sư, thậm chí nhất còn khiến nhiều Linh thuật sư thành danh, mặc dù chính Đường Thời cũng nằm trong đó, giá trị tăng gấp bội, được vô số tu sĩ bình thường theo đuổi.

Nhưng có người cảm thấy Đường Thời lợi hại,  thì cũng có người cảm thấy Đường Thời người này quá xấu xa.

Vốn những người chiếm ưu thế, mất đi ưu thế như vậy, trong lòng sẽ sinh ra oán hận với Đường Thời.

Là người khởi xướng kế hoạch ban đầu này, bút danh Thời Độ của Đường Thời, bị đề cập ở trong toàn bộ trận pháp, cộng thêm chính hắn chế tác linh thuật tuyên truyền rộng rãi, rất nhiều người đã biết tên hắn. Chính cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ, Đường Thời sớm đã bị vô số người ghi hận.

Trong Tàng Các cũng có không ít người đi mua linh thuật, ngày thường có thể mua một linh thạch được một linh thuật, lúc này có thể mua được ba mươi hoặc năm mươi cái, mọi người thừa dịp trong khoảng thời gian này bổ sung thêm kiến thức và chút sở trường linh thuật của các nhà, tự nhiên cũng nhớ kỹ Đường Thời.

Suy đoán Thời Độ chính là Đường Thời, hiển nhiên có đạo lý. Nhưng mà Đường Thời không nói thì cũng chẳng ai dám nói như vậy.

Nhưng trong bóng tối, có vô số người chờ bóp chết hắn.

Hiện tại toàn bộ tầng ngầm, một nửa là fan của Đường Thời, một nửa là anti fan.

Một nửa ước gì nhìn thấy Đường Thời thì muốn tung hắn tới trời, nửa còn lại muốn tát hắn phát bắn vào trong bùn, ném vào đầm lầy.

Đường Thời sinh hoạt ở nơi giao nhau giữa nóng và lạnh, giờ đã quen rồi.

Tỳ Hưu Lâu sẽ thường xuyên ghi chém linh thach vào sổ sách cho Đường Thời, thông qua hạt nhân trận pháp ghi chép thẻ ngọc, truyền tin cho Đường Thời. Dù sao Tỳ Hưu Lâu cũng là nơi làm ăn lớn, không cần lo lắng Tỳ Hưu Lâu sẽ nuốt linh thạch của hắn. Danh dự trăm ngàn năm của Tỳ Hưu Lâu, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì. Thu nhập từ việc bán linh thuật này, Linh Thuật sư nơi này được chia bốn phần, công hội  Linh Thuật sư nhận được hai phần, Tỳ Hưu Lâu nhận được hai phần, còn lại hai phần thì sẽ đem đi làm chi phí đầu tư  cực lớn, phần còn lại thì làm tiền công cho các khâu, tổng chi phí đều được thanh toán từ đây.

Buôn bán ở giới tu chân cũng là một kỹ nặng, còn cần một bộ óc hoàn mỹ.

Tỳ Hưu Lâu bên này, Hoàng Dục và Thang Nhai đều cảm thấy Đường Thời này nếu như không đi kinh doanh thì đúng là phí của giời.

Mà bản thân Đường Thời luôn bình chân như vại. t

Rốt cuộc, sự hào nhoáng như vậy quá không cần thiết, kỳ thực Đường Thời không nghĩ linh thạch còn công dụng nào khác ngoài việc dùng để tu luyện.

Cho dù có nhiều hơn nữa, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một con số mà thôi.

Một khi tâm tính đại gia được dưỡng thành như vậy, thì Đường Thời sẽ xem nhẹ mọi thứ.

Nhiều thứ tốt hơn nữa thì cũng do hắn tu luyện đạt được, việc quan trọng nhất vẫn là tu luyện.

Sau khi trở về Đại Hoang, cả ngày Đường Thời lại chìm đắm trong tu luyện.

Hiện tại hắn khiêu chiến người thứ ba mươi lăm, thành công cướp lấy vị trí của đối phương, trở thành người có tốc độ thăng cấp nhanh nhất từ trước đến nay của Tỳ Hưu Lâu —— ít nhất là ở tầng ngầm.

Chẳng qua cho đến bây giờ, Đường Thời vẫn là Nguyên Anh trung kỳ, hắn đã từng bế quan mười năm từ Kim Đan trung kỳ đến hậu kỳ, nhưng bây giờ làm gì còn thời gian mười năm để hắn bế quan nữa?

Đường Thời chỉ có thể không ngừng tu luyện, trong lòng có linh tính cần phải gấp rút tu luyện hơn nữa.

Cũng không phải là hắn nóng vội, chỉ là cái khát vọng muốn trở nên mạnh mẽ, càng mãnh liệt mà thôi.

Đường Thời là Nguyên Anh trung kỳ, đã khiêu chiến Nguyên Anh hậu kỳ ba mươi lăm thành công,  nhưng hắn bỗng sinh ra một loại hứng thú khó tả với tu sĩ thứ ba mươi kia.

Nghe nói người này đã ngồi ở vị trí ba mươi mấy chục năm, chưa bao giờ có người dễ dàng thay thế hắn.

Tầng ngầm Tàng Các thứ ba mươi, tên là Lục Từ.

Cái tên này cực đẹp, cực có ý cảnh, lần đầu tiên Đường Thời nhìn thấy tên ở thẻ ngọc còn tưởng là một nữ tu, nhưng lần đó nghe buôn dưa lê ở quảng trường, bỗng nghe Tần Khê nói đó là Lục Từ.

Không thể phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy, Đường Thời bị choáng luôn.

Vốn trong đầu đã phác họa đủ loại duyên dáng tao nhã các thể lại, khi Đường Thời nhìn thấy người đàn ông lười biếng tựa vào bậc thang uống rượu kia, hắn sụp đổ.

Lục Từ là một kẻ nghiện rượu.

Tần Khê nói vậy với Đường Thời.

Hắn còn nói, tên Lục Từ thì đẹp đấy, nhưng con người hắn cũng không âm không dương, nửa chính nửa tà.

Đường Thời bỗng cắt ngang: sao ta thấy ý Tần Khê sư huynh là bất nam bất nữ nhỉ?

Khi đó Tần Khê im lặng, Thành Thư ít nói ôm kiếm Túy Ngân Kiếm cũng không nhịn được, bỗng bật cười.

Lục Từ nghe thấy, nhưng ngồi cách bọn họ không xa, trên người khoác trường bào màu tím sậm rộng thùng thình đã lấm tấm tro tàn, hắn cũng chẳng màng, chỉ cầm bầu rượu tựa như nồi thạch sanh, khuỵu chân, ngáp một cái: “Ngươi chính là Thời Độ?”

Đường Thời không trả lời, chỉ nhìn hắn một cái, nào ngờ chuyện làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm lập tức xảy ra sau một khắc

Chỉ thấy Lục Từ kia lắc mình biến đổi,  hóa thành thục nữ dịu dàng thướt tha đứng dậy đi tới —— nhớ lại cảnh tượng khi đó, Đường Thời vẫn còn cảm thấy, nếu không phải bát tự của hắn quá mức khí phách, lộ cái giới tính thật của hắn, Đường Thời sẽ thật sự nghĩ rằng người này là một người lưỡng tính.

Lục Từ đến trước mặt Đường Thời liền nâng cằm hắn. “Tiểu soái ca, ra ngoài chơi không?”

Ra ngoài chơi không?

Âm vang vô tận…

Cảm giác lạnh lẽo lại tỏa khắp người Đường Thời, hắn rùng mình một cái, cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Sau lần gặp mặt đó, Lục Từ rất kỳ quái dùng giọng điệu ngạo mạn lạ lùng hỏi hắn —— có muốn thử khiêu chiến ta không?

Lúc ấy Đường Thời không cảm thấy có gì khác thường, nhưng sau khi đi xuống, người bên ngoài nhìn Đường Thời giống như nhìn quái vật.

Sau đó hắn mới hay biết, thì ra Lục Từ ở tầng ngầm rất nhiều năm, tu vi vẫn bảo trì ở Nguyên Anh đỉnh phong, chưa từng hướng lên trên một bước, Vĩnh viễn ở Nguyên Anh đỉnh phong, cũng vĩnh viễn ở vị thứ ba mươi.

Trên người Lục Từ, chuyện kỳ quái nào dường như cũng có thể xảy ra.

Nhưng đại đa số mọi người cảm thấy tính cách Lục Từ rất kỳ dị, không thích phản ứng người khác, bỗng nhìn thấy Đường Thời còn đi lên trêu chọc hắn, quả thực không tưởng tượng nổi

Lục Từ, vĩnh viễn dưới tầng ngầm, giữ vị trí ba mươi, được người ta gọi là “Tiểu Tam Lục”.

Chính hắn tựa hồ cũng không ngại xưng hô như vậy, tên Tiểu Tam Lục nghe gần gũi hơn, dần dà ai ai cũng gọi hắn như vậy.

Hắn luôn ở vị trí thứ ba mươi, và những người bên dưới thách thức hắn luôn luôn thất bại.

Chưa từng có ai có thể cướp đi vị trí thứ  ba mươi này từ hắn.

Có một câu chuyện tương đối kinh điển, hiện tại trong Tàng các tầng thứ bảy có một gã tu sĩ, đã là Độ Kiếp kỳ rồi.

Nhiều năm trước, cũng từ tầng ngầm đi lên. Hắn đã thất bại nhiều lần khi khiêu chiến Tiểu Tam Lục vị trí thứ ba mươi này. Đánh nhau ba mươi hai lần, thì có ba mươi mốt lần dừng ở vị trí thứ ba mươi. Qua thời gian dài đến năm năm, gã tu sĩ này hiện tại đã là  Quy Hư trung kỳ khiêu chiến Lục Từ không dưới năm mươi lần, nhưng lần lượt bại trận, tuyệt không có ngoại lệ, lúc ấy còn trở thành chuyên cười dưới tầng ngầm.

Rốt cục, lần thứ năm mươi mốt, truyền ra vị tu sĩ này chuẩn bị tiến hành lần khiêu chiến tiếp theo, hắn đổi người, trực tiếp lướt qua thứ người thứ ba mươi khiêu chiến thứ hai mươi chín.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn điên rồi, nhưng có người sớm nhìn ra kiểu mèo vờn chuột trong đấy, lại cảm thấy hắn rất thông minh.

Không ai ngờ được, sau khi hắn lướt qua người thứ ba mươi, nửa khắc đã quyết đấu xong.

Hắn thắng, giành vị trí thứ hai mươi chín, cũng không đi khiêu chiến Lục Từ thứ ba mươi nữa.

Sau trận chiến thứ hai mươi chín, hắn khiêu chiến người đứng đầu tầng ngầm, sau đó dễ dàng thắng lợi, trở thành tầng chủ tầng ngầm, sau đó cứ thế mà tiến lên. trở thành người ở tầng thứ bảy.

Chuyện này xảy ra đã bao lâu, Đường Thời không hỏi được thời gian cụ thể.

Có người nói là chuyện mấy chục năm trước, có người lại nói tính ra thì ít nhẫn đã hơn ba trăm năm, thậm chí còn nói, tu hành chính là lấy ngàn năm làm cột mốc, tối thiểu cũng là chuyện ngàn năm trước.

Mọi người bàn tán xôn xao, Đường Thời cũng không muốn đi tìm hiểu.

Khi đó Tần Khê đang ở bên cạnh hán Đường Thời thuận miệng hỏi một câu: “Trong tầng thứ bảy có ai vậy?”

Tần Khê chỉ cười, “Thang Nhai đấy.”

Thang Nhai a a a a… ôi đệt mịe!

Lúc ấy Đường Thời suýt phun máu, lúc này mới biết Lục Từ trong truyền thuyết này tuyệt đối là một nhân vật cấp bậc yêu nghiệt.

Từ đầu đến chân đều tỏa mùi kỳ dị, lúc ấy Thang Nhai đánh không lại hắn cũng đã là tầng chủ tầng thứ bảy —— đậu phụng, nói đi cũng phải nói lại, Tần Khê bọn họ tám với hắn cố ý không nói tên của cái vị ‘hiện tại là tu sĩ tầng thứ bảy’ đúng không? Người bình thường thì đệt cụ nó ai mà nghĩ tới là Thang Nhai trời? Cái tên chó má Tần Khê này đang chơi hắn!

Sau đó Đường Thời thật sự đi khiêu chiến Lục Từ, không thể nghi ngờ, hắn cũng bại trận y như Thang Nhai năm đó.

Đường Thời dù sao cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, hắn quay lại khiêu chiến người thứ ba mươi lăm trước, sau đó mới biết hiện tại thực lực của mình đang ở tầng thứ nào.

Hiện tại điều mà  Đường Thời muốn làm, chính là từng bước từng bước tăng lên.

Lúc đầu hắn tiến cảnh nhanh, Đường Thời gặp phải thử thách rất lớn, nhưng sau khi đạt đến cấp ba mươi lăm, tu vi của những người xung quanh còn cao hơn cả Đường Thời. Bây giờ Đường Thời kỳ thật mới xem như chân chính mở ra con đường thăng cấp ở trong Tàng Các —— nhưng mà cái ngọn núi lớn nhất kia đã sớm nằm đó từ lâu rồi..

Sau khi khiêu chiến ba mươi lăm trong một tháng, Đường Thời thành công hạ kẻ thứ ba mươi bốn, lại dùng tốc độ một tháng mà nhanh chóng xử người phía trên, ngồi vào vị trí thứ ba mươi mốt.

Hôm nay là ngày hắn bế quan xong, tu vi đã và đối chiến đã cải thiện ở một mức nhất định. Đường Thời vốn nghĩ sau khi xuất quan, hắn sẽ mang ít linh thuật cấp bậc bình thường tên Trùng Nhị Bảo Giam tung ra chơi, nhưng không ngờ ngay lúc hắn vừa xuất quan, bỗng ngộ ra.

Thiên địa càn khôn, chưa chắc không thể đảo ngược.

Chữ Vạn của nhà Phật in ở dưới, Thái Cực Đồ ở trên. Nguyên Anh Đường Thời chỉ nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, trời đất này đột nhiên đảo lộn.

Đường Thời nghĩ lúc trước nhìn thấy chữ Vạn ở mái vòm vô số nơi, còn có chữ Vạn ngược kia.

Sau khi xuất quan, hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Lúc này, Đường Thời bỗng nghĩ tới linh trì.

Mỗi tu sĩ tiến vào tầng một, có thể ở vào linh trì một lần, rốt cuộc có thể có cơ hội đột phá hay không còn phải dựa vào chính họ.

Trước đây Đường Thời cũng không sốt ruột tiến vào Linh Trì, chính là đang đợi mình đến Nguyên Anh hậu kỳ thử xem có thể có trợ lực hay không.

Mỗi một lần Đường Thời bế quan ra ngoài, nhất định sẽ khiêu chiến một người, tựa hồ đã trở thành thông lệ trong tầng ngầm.

Ai khiêu chiến ai, sẽ luôn có người mở cược, còn đánh cược với Đường Thời thì lâu rồi cũng chẳng mấy náo nhiệt nữa. Dù sao thắng lợi của Đường Thời quá ổn định, vững vàng tiến bước, xu hướng tăng lên như thế ai ai cũng nhìn ra, cho nên chẳng thèm bàn cãi.

Thế nhưng lúc này hắn xuất quan, lại bỗng làm cho mọi người có chút chờ mong.

Đường Thời đột phá!

Hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa xếp hạng ba mươi mốt, như vậy, Đường Thời sẽ khiêu chiến ai?

Trong phòng đá, Tần Khê nhìn Đường Thời, nhìn hắn thoải mái xốc áo choàng xanh thêu lên bưng rượu uống, chần chờ hỏi: “Tiếp theo ngươi định khiêu chiến ai?”

Tần Khê hiện tại cũng đã tới năm mươi ba, về phần Thành Thư, bởi vì lực công kích của Kiếm tu cao hơn một chút nên đã đến bốn mươi bốn, tổ hợp ba người ở nơi này xem như đã cao rồi.

Chẳng qua đến bây giờ, bọn họ còn chưa có nhiệm vụ.

Dù sao năm tháng tu chân quá dài, trong Đại Hoang này tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, bọn họ rất hiếm khi ra ngoài, cũng rất ít việc mà tu sĩ ở tầng ngầm có thể giúp đỡ, cho nên cơ hội tự mình nhận nhiệm vụ cũng rất ít, thậm chí phân ra cho từng người còn ít hơn.

Nhưng mà danh tiếng nhóm của bọn họ đã truyền ra ngoài.

Tần Khê xuống tay thường quyết đoán tàn nhẫn, mà Thành Thư là tọa thủ Bắc sơn đến từ hội Tứ Phương Đài Hoành Đạo Kiếm Tông, lực công kích của Kiếm tu rất mạnh, chứ đừng nói nơi này còn có tên Đường Thời khốn nạn hơn.

Tuy rằng biểu hiện của hắn rất khiêm tốn, nhưng có đủ loại tin đồn hắn càng trờ nên thiếu đòn hơn.

Nếu mà người đã hóa thành bò điên, thì một hai người không ngăn nổi.

Tiếp theo Đường Thời sẽ khiêu chiến ai?

Điều này đã trở thành một chủ đề nóng trong toàn bộ tầng hầm, nhiều người đang mong đợi.

Đường Thời đại khái cũng đoán được bọn họ đang chờ mong cái gì, có lẽ ngay cả chính hắn cũng mong chờ——

Hắn nói: “Tiểu Tam Lục.”

“……”

Mẹ kiếp, thật sự là Tiểu Tam Lục!

Trận tiếp theo Đường Thời khiêu chiến Tiểu Tam Lục, vở kịch hàng năm rốt cục cũng long trọng mở ra! Là định mệnh gặp nhau, ma chướng thứ ba mươi! Tầng ngầm của  Tàng Các sẽ cho ngươi một vở kịch mãn nhãn— đại chiến giữa Thời Độ đại sư và Tiểu Tam Lục!

Đệt mịe, cuộc sống này thật tuyệt con mẹ nó vời!

Khi Đường Thời thả tin tức này ra, trong thời gian ngắn đã lan khắp tầng ngầm!.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Sau vô số năm trôi qua, Thang Nhai ở tầng thứ bảy của Tàng Các rốt cục nghênh đón người kế nhiệm mình, có người muốn tiếp tục khiêu chiến Tiểu Tam Lục!

Tiểu Tam Lục, đúng là người đàn ông chung tình và cô đơn mà.

Tên này nhiều năm canh cái vị trí thứ ba mươi không chịu buông, đây rốt cuộc là tình yêu đậm sâu cỡ nào đây?

Có bao nhiêu người không thể hiểu được?

Cho dù những tu sĩ trên vị trí ba mươi, nhắc tới Lục Từ là mang vẻ mặt oán hận nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ thật bọn họ không nhất định khiêu chiến Tiểu Tam Lục, nhưng dù sao cũng từng nghe nói đủ loại tin đồn về hắn, sau đó đối với Tiểu Tam Lục tương kính như tân.

Bao nhiêu người khi leo lên đều là trực tiếp vòng qua Tiểu Tam Lục đó!

Nếu con mẹ nó giống như Thang Nhai hao phí bao nhiêu công phu trên người Tiểu Tam Lục này suốt mấy chục năm, không thấy buồn cười lắm sao?

Thang Nhai là người trâu bò như vậy, lúc trước cũng thiếu chút nữa bị hủy trong tay Tiểu Tam Lục, chứ đừng nói chi là người khác.

Đường Thời đụng phải Tiểu Tam Lục, là cảnh tượng hào khí dũng mãnh cỡ nào?

Có thể tưởng tượng được, Tiểu Tam Lục đụng chết vô số người, tất nhiên còn muốn dính ít máu của Đường Thời—— cơ hồ không ai cho rằng Đường Thời sẽ thắng.

Trên thực tế, Đường Thời đã sẵn sàng bị xử đẹp rồi.

Hắn rất bi tráng đi khiêu chiến Tiểu Tam Lục, hắn đã bại một lần, tự nhiên biết tu vi của Lục Từ cao hơn mình rất nhiều.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu, Đường Thời có dự cảm rất kỳ quái, Lục Từ cao hơn mình không phải là linh lực, mà hẳn là cảnh giới. Không chỉ là tu vi, mà còn là tư tưởng và tinh thần lực.

Lúc trước Thang Nhai có thể cố gắng nhiều lần như vậy, bản thân Đường Thời cảm thấy Thang Nhai vẫn có vài phần bản lĩnh, nhưng tại sao lại đeo cái cây này lâu như vậy?

Tên Lục Từ này không đơn giản.

Lần thứ hai nhìn thấy hắn, là ở trong hành lang, Đường Thời còn không chuẩn bị lập tức liền đi Linh Trì, hắn muốn tự mình thử xem, dựa vào bản lĩnh của mình có thể giết chết Tiểu Tam Lục hay không.

“Ngươi muốn khiêu chiến ta à?” Lục Từ nắm cằm mình hỏi hắn.

Đường Thời và hắn thật có thể nói là đường hẹp mà cũng tương phùng, chỉ là biểu hiện hiếu chiến của Tiểu Tam Lục khiến người ta cảm thấy khác lạ, “Ta không biết từ khi nào ngươi lại trở thành người hiếu chiến đấy”.

Lục Từ vung mái tóc dài đen nhánh của mình, nói: “Ngươi cho rằng ta là loại người gì đây?”

Đường Thời nghe giọng nam bất nam bất nữ kia, lại nổi da gà, vẫn nhịn không nổi, liền ra tay với Lục Từ ngay trong hành lang này.

Tu vi Đường Thời là đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, mà Lục Từ đã làm tu sĩ Nguyên Anh kỳ không biết bao nhiêu năm. Khoảng cách giữa hai người thực sự rất rõ ràng.

Tiến vào Tàng Các cũng đã gần một năm, Đường Thời bế quan từng chút một, thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Đường Thời vẫn mặc áo xanh chưa từng đổi thay, bởi vì hắn sợ lộ thân phận, cho nên cũng đổi cả Họa Thường, chưa từng nghĩ sẽ tương phùng với Lục Từ ở hành lang này.

Đường Thời cho rằng Lục Từ là loại người gì đây?

Một người rất kỳ lạ.

Mà Đường Thời luôn luôn cảm thấy, người rất kỳ quái bình thường đều là người nắm bí mật.

Không ai biết, ván cược bên ngoài đã nóng như lửa đốt, kỳ thật Đường Thời và Lục Từ đã gặp nhau từ trước.

“Ta nghĩ, ta thắng, ngươi có lẽ sẽ nói cho biết một chuyện?” Khi Đường Thời xuất kiếm, đã nói như vậy.

Thân hình Lục Từ lui lại, vươn ngón tay kẹp mũi kiếm của Đường Thời, dễ như bỡn.

Đường Thời xông lên, Lục Từ lui, nháy mắt đã đến cuối hành lang, chỉ nghe tiếng “rầm”, thân thể Lục Từ va vào vách tường sau lưng hắn, Đường Thời bỗng phát lực mãnh liệt, tăng tốc độ vọt tới, đánh trúng Lục Từ!

Trong lúc khói bụi mù mịt, thân thể Lục Từ đã đập vào trong vách đá!

Hắn vốn tưởng Đường Thời chỉ đấu pháp theo quy tắc trước đương, nào ngờ cái tên này bỗng gây khó dễ?

Gần đây hắn cảm thấy khá hứng thú với tên Đường Thời này, người này hình như tới từ bốn vùng núi Tiểu Hoang, còn có liên hệ với hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo, còn mơ hồ liên quan đến vài thứ, hắn càng cảm thấy hứng khởi hơn. Sau khi mua và nghiên cứu những linh thuật do Đường Thời tung ra, Lục Từ cũng quan tâm hắn chút.

Mọi người luôn đồn to thổi nhỏ đủ các kiểu về hắn, nhưng Lục Từ chưa bao giờ phản ứng, gọi hắn là Tiểu Tam Lục, tựa hồ cũng rất thân thiết, hắn vui vẻ tiếp nhận. Nhưng duy chỉ có lúc Đường Thời nói chuyện với người khác, hắn chen ngang —— nếu không phải đã cảm thấy hứng thú với Đường Thời, sao có thể làm ra hành động như vậy?

Lúc này bị kẹt ở trong vách đá, Lục Từ vặn cổ mình, nụ cười yếu ớt kéo bên môi, nhìn Đường Thời cầm kiếm nhíu mày, chỉ nói: “Trong mười hai các Đại Hoang có rất nhiều quái vật, ta được xem như là quái vật rất nổi danh trong Tàng Các. Đã sớm ở Tàng Các hơn năm ngàn năm, ngươi đoán xem, ta gặp Thang Nhai từ khi nào?”

Năm ngàn năm…

Chẳng lẽ trong thời gian năm ngàn năm, người này vẫn ở hạng thứ ba mươi sao?

Đồng tử Đường Thời hơi co lại, nhưng sau một khắc thân ảnh Lục Từ hóa thành một tia chớp, nhọn như mũi đao, đâm về phía ấn đường của Đường Thời: “Ngươi thua, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có thể trả lời thì trả lời; nếu ta thua, ngươi hỏi ta một câu, ta có thể trả lời thì sẽ nói cho ngươi. Ngươi có thể khiêu chiến ta bao nhiêu lần cũng được, ta cho ngươi vô số cơ hội, giao dịch này ngươi thấy sao?”

Đường Thời thuấn di, trực tiếp liều mạng lao vào bị không gian cuối đi, thoát khỏi phạm vi tấn công của Lục Từ, như một con dơi, treo ngược trên mái vòm hành lang, hai tay giang ra, ngón tay cong lên, thần bút lõi cây Tam Chu đã nằm trong tay, ánh xanh lóe lên, làm nổi bật con ngươi thâm thúy của hắn càng thêm thần bí.

Hắn chỉ kéo khóe môi, nói: “Nói vậy năm đó ngươi cũng nói vậy với Thang Nhai à?”

Ngón tay của Lục Từ đè lên môi mình, làm ra tư thế la ó: “Biết thì không nên nói, ta chính là một con quái vật. ”

“Không, không đúng ——”

Đường Thời bỗng lắc đầu, ánh mắt hắn sắc lạnh, “Lúc trước ngươi đáp ứng Thang Nhai, nhất định không phải cái này. Nhưng mỗi trận đấu, ngươi nói hắn ta một bí mật.”

“Ồ? Vì vậy, ta rất thiệt thòi đúng không nè? Lục Từ bỗng cười rộ lên, vung hai tay áo lên, tay áo nâng lên, nhưng đôi mắt bỗng nhiên trở nên sáng ngời.

Đường Thời cũng cười: “Bởi vì quái vật này trống rỗng tịch mịch cô đơn chứ nhỉ?”

Trong hành lang, nguy hiểm đang giương dao tuốt kiếm, lúc này mới vừa mới bắt đầu.

Không ai ra vào từ đây, như thể nơi này đã trở thành một thế giới khác—— đánh cuộc, vẫn đang tiếp tục.

“Ta đặt Tiểu Tam Lục, ngươi thì sao?”

“Hà, nghe nói chưa có ai có thể thắng được Tiểu Tam Lục, ta cảm thấy vô nghiax, mỗi lần cược đến Tiểu Tam Lục ta đều đặt đối thủ của hắn ——”

“Ha ha. Tiểu Tam Lục thua một bồi thường một vạn, ta cũng đặt Đường Thời.”

“—— Mấy tên ngốc này, biết rõ người thắng là Lục Từ, cần gì phải đặt ngược lại chi?”

“Nhàm chán.”

“Ờ, chán lắm”

Lục Từ cũng chán lâu lắm rồi, hiếm có người thú vị như Đường Thời. Có muốn được chăm sóc yêu thương nữa không nè?