Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 8 - Chương 117



Trong mắt của hầu hết những tu sĩ Đại Hoang, mấy người trong Nghịch Các là thú dữ cấm sờ. Mấy tên này điên lên thì không màng sống chết, bởi vì bọn họ có ý chí “nghịch thiên mà tu” hơn những người khác.

Sự xuất hiện của Chương Huyết Trần ở chỗ này,khiến Thanh Viễn bên Đạo Các lập tức nheo mắt lại.

Hai người này đã mâu thuẫn quá lớn từ lúc đài Tứ Phương, dù sao người chủ trì đại cục chính là Thiên Toán trưởng lão đến từ tổng các Đại Hoang, nhưng ở Đạo Các ở trong bát các lâu nhất, Chương Huyết Trần chỉ là kẻ ngoại lai, dựa vào gì mà kiêu căng ngạo mạn như vậy?

Lần đầu tiên nhìn thấy Chương Huyết Trần, tầng chủ Thanh Viễn lần thứ bảy suýt đã động sát tâm với hắn, chỉ là hiện tại trước mặt nhiều người, không tiện ra tay với Chương Huyết Trần. Huống chi hắn chỉ nói khích vài câu thôi.

Đè nén cơn giận trong lòng, Thanh Viễn từ trong đại sảnh đi xuống, lướt qua Thang Nhai, tới trước trận pháp, nhìn sơ qua Thị Phi, chắp tay cười nói với Chương Huyết Trần: “Chương tầng chủ từ xa đến, e là đã thấm mệt rồi, nói năng cũng không phân nặng nhẹ.”

Đây là đang cà khịa Chương Huyết Trần, cảm thấy hắn nói chuyện quá đáng.

Chỉ là Chương Huyết Trần là người mềm cứng không ăn, địa vị của hắn ở Nghịch Các là gì, mặc dù Thanh Viễn cũng ở tầng thứ bảy, nhưng thực lực sao giống nhau được? Người bên ngoài đều nói nhân số Đạo Các nhiều nhất, cậy đông thế mạnh. Nhưng nhiều thì cũng chẳng ăn nhằm gì với Nghịch Các, bản chất tu luyện không giống nhau. Nhưng người Đạo Các chú ý thuận theo ý trời, Nghịch Các thì nghịch trời. Sự khác biệt và đối lập như vậy, từ lâu đã định sẵn cho sự khác biệt và đối lập giữa hai các.

Chương Huyết Trần xem thường Thanh Viễn, vung tay bổ một chưởng.

Thanh Viễn kiếm chuyện, hắn gây sự luôn, sợ bố con thằng nào?

Chương Huyết Trần luôn là người tùy tính, người này là chúa tể khơi mào tranh chấp đúng lúc. Tuy rằng chuyện này còn chưa rõ thực hư, nhưng các chủ của Nghịch Các đã đoán hòm hòm. Lúc Chương Huyết Trần đến nhìn thấy Thị Phi bị nhốt ở chính giữa, trên người còn có thương tích, đã cảm thấy người của Đạo Các đang làm loạn.

Không ngờ, Thanh Viễn trong nháy mắt đã trở nên kiêu căng thế rồi, nếu không phải có chỗ chống lưng, dựa vào cái bản lĩnh cùi bắp của các chủ Hư Đạo Huyền của Đạo Các sao mà dám ra tay với Thị Phi như vậy?

Chưởng ảnh của chưởng này trong nháy mắt tràn ngập khắp đại sảnh, Thang Nhai thấy thế, ý cười bên môi càng rộng mở, kéo Đường Thời phi thân lên, trực tiếp rơi xuống bên cạnh lan can tầng thứ hai của Đạo Các.

Kiến trúc Đạo Các dù sao cũng không giống Tàng Các, bên này bởi vì phải vây bát quái trận ở giữa, cho nên chung quanh các lầu cao đều là hình tròn, giống như sân khấu trời sinh vậy. Đứng trên cao sẽ thấy được tình hình bên dưới.

Chương Huyết Trần không hề nương tay, nhưng làm khách mà lại ra tay với Thanh Viễn trên địa bàn Đạo Các, tên này đúng là ăn gan trời mà.

Đường Thời nhìn cũng hơi rục rịch, nhưng tu vi của hắn không xen vào được.

Thang Nhai biết hắn nóng nảy, truyền âm cho hắn: “Thị Phi bị nhốt trong Linh đại trận này, không phải sức của một người có thể phá mở. Ban ngày cũng không phải là thời điểm tốt để phá trận, vẫn là phải buổi tối… Chương Huyết Trần người này, kỳ thật sẽ gây chuyện đđấy.”

“Sao nói hắn gây chuyện được?” Đường Thời còn rất thích tác phong của Chương Huyết Trần, tuyệt đối đúng khẩu vị của Đường Thời.

Nhưng nếu Thang Nhai nói vậy, nhất định có lý của Thang Nhai. Đường Thời chỉ hỏi thôi, chờ Thang Nhai trả lời.

“Trước đây thời gian quá gấp, chúng ta còn chưa thương lượng với Nghịch Các nên hành động thế nào, hiện tại bọn họ đã ra tay, vốn không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta..chỉ chớp cơ hội mà ra tay, nhưng không đánh được lâu đâu.”

Thang Nhai vừa dứt lời, nghe thấy tiếng cười duyên truyền từ bên cạnh.

Người phụ nữ tóc đỏ tên Chúc Phi đi cùng bọn họ lúc trước, chỉ bày ra tư thái quyến rũ xinh đẹp đứng dựa vào lan can, không biết giơ một chùm nho từ đâu ra, hái một quả đưa vào miệng, sau đó cười nói: “Chương tầng chủ vẫn tác phong sấm sét như trước. Ôi, ngươi sao thế? Đang đấu pháp, đừng phân tâm chứ – Thanh Viễn đạo trưởng, sao ngươi lại tức giận như vậy? Ai ai cũng là người mười hai các Ngoại các, giờ cần gì phải nội chiến? Chúng ta không nên đồng lòng sao? Ai nha, Thanh Viễn đạo trưởng ngài sao lại chơi bẩn sau lưng hắn vậy? Chương tầng chủ ngài cẩn thận cái nào… Ai, ngài nương tay tí đi nào…”

Thập Nhị Các chúng: “…”

Đường Thời xem như chân chính lĩnh giáo, đây đúng là cái máng heo mà, còn loạn hơn được nữa không hả?

Nguyên bản Thanh Viễn ở sau lưng chuẩn bị hạ ám chiêu với Chương Huyết Trần, Chương Huyết Trần không để ý tới, nhưng Chúc Phi ở đó nhắc từng câu một, thật sứ để cho hai người đánh qua đánh lại, trong hiểm cục mà thoát ra, quả thật khiến mọi người líu lưỡi.

Đột nhiên trong lúc hai người đánh nhau, quả là thời điểm thích hợp để làm cho nơi này náo loạn.

Tu sĩ Đạo Các bên này thấy hai tầng chủ tầng thứ bảy chiến nhau, đều đứng xem không động tay. Đẳng cấp của họ với người đang ra tay hoàn toàn khác biệt, chỉ có thể giương mắt nhìn. Nhưng kẻ nào mà nhẫn nại nhịn được thì đúng là đủ ngoan độc.

Chương Huyết Trần và Thanh Viễn xem như là người lợi hại, lúc này xúc nhau cũng rất nhiệt tình, có thể ra khí thế Đạo môn.

Tuy nhiên, Đường Thời xem đến sa vào mưa sương.

Chương Huyết Trần xuống tay tàn nhẫn, Thanh Viễn thì bị chọc giận, hai người ra tay không lưu tình, hiển nhiên mang tư thế ngươi chết ta sống.

Bọn họ chiến từ lầu các phía đông đánh tới phía tây, thậm chí đánh ngã mấy cây cột hành lang.

Trong lúc đó Đường Thời ngẫu nhiên nhìn Thị Phi trong trận, thừa dịp mọi người không ai chú ý, hắn lại thử bắt vài thủ quyết, nhưng không phải cái nào cũng phản ứng. Mà hắn đứng gần Thang Nhai nhất, cho nên động tác này đã bị Thang Nhai nhìn thấy.

Thang Nhai nhìn ngón tay hắn, lại nhìn Thị Phi phía dưới, tựa hồ hiểu được vấn đề.

Đường Thời… Là người đã từng ở Tiểu Tự Tại Thiên, bút danh “Thời Độ” hiện tại của hắn cũng có liên hệ với Tiểu Tự Tại Thiên. Hắn truyền âm, “Ngươi có cách liên hệ với Thị Phi không?”

Đường Thời thì nói: “Ta chỉ thông báo cho y một chút thôi, không biết y có biết ta tới hay không. Nhưng không thể truyền âm, rốt cuộc kế hoạch của chúng ta là gì?”

Thang Nhai phân tích: “Hiện tại chúng ta không xác định được ai ra tay với Doãn Xuy Tuyết,. Nói ngươi câu này, người đừng giận, Doãn Xuy Tuyết chẳng qua chỉ là tu sĩ kiến hôi với chúng ta thôi, không mấy ai để ý tới tính mạng của hắn. Tất cả những gì chúng ta quan tâm là giá trị của hắn – là người đã biết về cái chết của hắn thôi.”

“Đúng là bánh bao tẩm máu người.” Cơ mặt Đường Thời hơi co giật.

Đây là lấy hình ảnh bánh bao tẩm máu người trong truyện “Thuốc” của nhà văn Lỗ Tấn. Ông mượn hình ảnh này để phản ánh những con người mê tín lạc hậu, và mù quáng, cũng là bi kịch.

Mặc dù Thang Nhai không biết chính xác ý của hắn trong câu nói này, nhưng ngẫm lại sự kết hợp giữa máu người và bánh bao, hình như cũng hiểu sơ sơ.

Nụ cười của anh trở nên lạt dần, chỉ vỗ vỗ bả vai Đường Thời, nhìn Thị Phi ngồi xếp bằng ở phía dưới: “Toàn bộ Đại Hoang chính là vậy đấy. Tại sao Đông Nhàn lại lợi hại? Còn không phải bởi vì hắn bây giờ là người có giá trị vũ lực cao nhất toàn Đại Hoang sao?”

“Có thật là y không?” Đường Thời không nhịn được hỏi lại.

Thị Phi vẫn còn ngồi dưới.

Không nhúc nhích, góc áo tăng bào kia đều tản dài trên mặt đất, mỗi lần Đường Thời nhìn thấy hình ảnh, luôn muốn khom lưng nhặt tăng bào của y lên.

Nâng tay bóp tay phải mình, Đường Thời đang nhẫn nại.

Tiểu Tự Tại Thiên, suy cho cùng vẫn là một nơi rất hoài niệm.

Đó là nơi Đường Thời rất thích, tuy không phải sư môn, nhưng lại có ân giáo dưỡng.

Đông Nhàn thật sự là người có lực tấn công cao nhất trong toàn bộ Đại Hoang sao?

Kỳ thật cũng không nhất định.

Nếu Đường Thời đã hỏi như vậy, hẳn là người cũng biết chuyện.

Thang Nhai nhìn hắn, suy đoán Lục Từ nói gì với hắn, hắn chỉ mơ mơ hồ hồ trả lời: “Bên ngoài thì đúng là vậy. ”

“Chuyện này có quan hệ gì với Đông Nhàn?”

Đường Thời bỗng cảm thấy Thang Nhai bọn họ đều có hoài điểm nghi hoặc.

Nhưng mà lúc này Thang Nhai không nói, chỉ rực tiếp phi thân xuống khuyên can.

Xem ra, hắn cảm thấy kế hoạch của Tàng Các tốt hơn, cắt đứt cuộc chiến của bọn họ, có thể dựa theo kế hoạch của Thang Nhai và Hoàng Dục.

Chương Huyết Trần lạnh lùng liếc Thang Nhai,dùng một chưởng đánh nát cột điêu khắc, đẩy toàn bộ mảnh vỡ về phía Thanh Viễn, lại nói với Thang Nhai: “Ngươi xen vào làm gì? Không thấy ta đang luận Đạo với đạo trưởng Thanh Viễn à?”

“Các ngươi luận thì là chuyện của các ngươi, chờ giải quyết xong, hai vị muốn luận đến lúc nào cũng không dính dáng gì đến chúng ta, Thanh Viễn đạo trưởng, tốt xấu gì ngài cũng là chủ nhân của Đạo Các, sao bỗng lại đánh khách vậy? Nếu truyền ra ngoài, e là cũng khó nghe đấy.”

Miệng mồm của Thang Nhai cũng rất giỏi, nhưng rõ ràng đang thiên vị Chương Huyết Trần, những người còn lại vừa nghe đã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rõ ràng là nói Thanh Viễn không có lòng đãi khách.

Thanh Viễn bị hắn nói đến trắng mặt, tu luyện đã tới cảnh giới này vốn không nên động tâm với ngoại vật, những lời Thang Nhai chêm vào đúng là gia tăng thêm lực, xiên cực gắt, trực tiếp  ảnh hưởng đến Thanh Viễn, mang theo kiểu gieo họa vào lòng người.

Lúc Chương Huyết Trần đánh một chưởng cuối cùng, Thanh Viễn đã bị ảnh hưởng,bị một chưởng của Chương Huyết Trần táp thẳng vào mặt, phun ra một ngụm máu, chật vật vô cùng.

“Thang Nhai, Chương Huyết Trần!”

Tốt xấu gì cũng là địa bàn Đạo Các bọn họ, sao Chương Huyết Trần lại dám kiêu ngạo như vậy?! Kẻ này đúng là coi trời bằng vung!

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thang Nhai và Chương Huyết Trần đứng chung một chỗ, nhưng Thang Nhai rất chi là hiền lành đi tới, đưa một bình linh dược, nói: “Tính tình của Chương tầng chủ vẫn như vậy, ngài chớ trách, ta nghĩ chuyện lần này, vẫn nên mời mọi người ngồi xuống thương lượng một chút đi.”

Nói cho cùng, chuyện của Thị Phi quan trọng hơn.

Thanh Viễn chỉ có thể nén hơi lại, gượng cười, nói: “Món này sau này sẽ từ từ tính với Chương tầng chủ. Chư vị, mời vào ngồi.”

Trong này là đại sảnh hình tròn, vị trí Đạo Các ở phía trước, còn lại đã sắp xếp mười một cái ghế, mọi người chỉ cần dựa theo vòng trong mười hai các trong Đại Hoang ngồi theo là được.

Đường Thời hơi hơi hiểu ra một ít, xem ra những chỗ ngồi này dựa theo vị trí mà xếp, chính là tục lệ đã ước định.

Chương Huyết Trần bên này quái quái cười cười, hiển nhiên cũng đang ghi thù, hắn cười rất diễm lệ xinh đẹp, thậm chí làm cho người ta sởn tóc gáy. Đường Thời xa xa nhìn nụ cười của hắn một cái, lại vừa lúc bắt gặp Chương Huyết Trần quay lại nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm phải. Đường Thời nghe giọng Chương Huyết Trần: “Muốn cứu Thị Phi, đêm nay đến phòng ta.”

Đường Thời nhìn Thang Nhai không phát hiện, chỉ chần chờ một chút, vẫn gật đầu.

Vì thế ý cười kia của Chương Huyết Trần càng thêm ý vị không rõ, hắn đi lên phía trước, kéo một ghế dựa ra, cơ hồ vừa vặn đối diện Đạo Các —— đúng là duyên trời định.

“Khi chúng ta bắt được Thị Phi, y đang cầm kiếm trong tay.”

Thanh Viễn sai người đem kiếm kia lên, lại nói, “Nhất định là hòa thượng này giết người, chỉ là chưa kịp chạy trốn. ”

Đường Thời nghe được, cười lạnh không thôi, *** con mịe nó, cái loại kịch rẻ tiền thế mà cũng nói ra được hả? Ai xem?

Hắn đứng phía sau Thang Nhai, không biết nên khen mấy kẻ đó thế nào.

Không khác gì một đám ngu.

Nhưng lại cứ lấy cái cớ què quặt này vây khốn Thị Phi.

Đường Thời rất muốn mở miệng phản bác, nhưng phải lo đến toàn bộ đại cung, không cách nào làm vậy được.  

Thang Nhai nhìn Chương Huyết Trần, cuối cùng người lên tiếng vẫn là Chúc Phi lúc trước.

Khí các này chính là nơi luyện chế pháp bảo, luôn nhận được yêu cầu từ tất cả mọi người. Lúc Chúc Phi nói chuyện, cũng chẳng thèm khách khí, “Người ta là hòa thượng tu hành cực tốt, dựa vào cái gì mà muốn giết Doãn Xuy Tuyết? Ta còn biết Doãn Xuy Tuyết và hòa thượng còn có giao tình. Cửa Phật thanh tịnh, giết người là chuyện cấm, Đạo Các mấy người miệng cũng rộng thật, cái gì cũng nói được.”

Khác với tư thái quấy rầy nước lúc trước, khi Chúc Phi nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, khí thế hùng hổ bức người, sắc bén như đao kiếm, làm Thanh Viễn giận đến run người.

“Ai biết hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên có âm mưu quỷ kế gì? Trên đời này cũng không phải hòa thượng nào cũng không sát sinh, các ngươi đã quên pháp sư Minh Luân ở Bồng Lai Tiên Đảo Tây Hải rồi sao?” Thanh Viễn suýt nữa nhịn không nổi bật dậy, cũng may hắn cố gắng đè lại.

Hắn nhìn quanh một vòng,  cảm thấy những người này đã hẹn ngày cùng nhau tới.

Những người này toàn bộ đến cùng một ngày, đúng là quá trùng hợp.

Đối với Thanh Viễn mà nói, ngày này có thể là một ngày ác mộng —— bởi vì từ ngày này trở đi, Đạo Các sẽ gặp phải cục diện trở thành kẻ địch chung của toàn Đại Hoang. Mà bọn họ còn không biết, tất cả chỉ bởi vì một cái vụ án giá họa nho nhỏ.

Đường Thời coi như rất hiểu Thị Phi, người thanh quy cứng nhắc như vậy, còn đối với mình hà khắc đến cực hạn, căn bản chẳng liên quan gì đến chuyện của Doãn Xuy Tuyết. Rốt cuộc Doãn Xuy Tuyết chết trong tay ai, đó mới là vấn đề Đường Thời quan tâm, hiện tại vô duyên vô nghĩa kéo Thị Phi vào, lại làm cho Đường Thời mấy phần bực mình.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, tai họa cũng sẽ giáng xuống trên người hắn.

Mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi kia mà cũng đào lên cho bằng được, giá họa cho Thị Phi là hung thủ.

Thanh Viễn lại nói: “Thị Phi, vốn cũng không phải là loại tăng nhân nghiêm cẩn tự kiềm chế như các ngươi tưởng tượng. Nói vậy chúng ta đều biết trong Phật môn có giới luật không được vi phạm, người vi phạm sẽ bị Giới Luật Đường trừng phạt. Mà  Thị Phi, chính là người đã từng bị trừng phạt. Tuy rằng không biết lúc trước rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nhưng y bị phạt chính là sự thật không thể chối cãi, một người như vậy, chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng y?”

Đường Thời cắn răng, nhưng trong nháy mắt lại buông lỏng. Bởi vì một khắc sau, mũi nhọn dĩ nhiên đã nhắm ngay Đường Thời.

Thanh Viễn này không biết lấy tự tin ở đâu ra, chỉ tay vào Đường Thời nói: “Lại nói tiếp, vị này chính là nhân chứng cho sự tình lúc trước, ta nghĩ hắn có thể hiểu rõ rất nhiều chuyện đấy.”

Những lời này ở người bên ngoài nghe đến đều hiểu đây là một cái bẫy, nhưng Đường Thời đã phản ứng lại.

Hắn khom người nói: “Thanh Viễn đạo trưởng ngài… Sao ngài lại đề cập đến ta?”

Thanh Viễn cười lạnh một tiếng: “Đường Thời, các người cũng đừng giả vờ. Chúng ta đều biết bản lĩnh của ngươi, nhưng thân phận của ngươi, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi.”

Đường Thời lập tức đứng đắn nói: “Tại hạ tên Thời Độ, có tên. Không phải tên Đường Thời.”

Mở to hai mắt nói dối, đã nói từ sớm rồi, phải cắn chặt cái tên Thời Độ này không buông.

Muốn Đường Thời ra làm chứng, nói nhân phẩm Thị Phi không tốt các loại, thì mơ đi nhá.

Cuối cùng cuộc thảo luận này vẫn không kết thúc,  Đám tôm tép Đường Thời bị ném ra ngoài, bên trong đều là thủ lĩnh của mười hai các.

Chính xác thì bọn họ muốn thảo luận cái gì, Đường Thời không rõ ràng lắm.

Hắn chỉ nhìn bóng ảnh của lâu các kia, trùm lấy Thị Phi ngồi ở giữa. Cả người y chìm trong bóng tối, sắc mặt lại tái nhợt lạ thường.

Người này cũng không biết vì sao lại liên quan đến Doãn Xuy Tuyết.

Doãn Xuy Tuyết, là chuyển thế trọng sinh, vậy hắn đã chết hay sẽ sống lại đây?

Nhưng trong nháy mắt, hắn nhớ tới, Nguyên Anh đã tan rã…

Bọn họ đã sắp xếp phòng xong, Đường Thời ở riêng một phòng, nơi này là tầng thứ hai, hắn muốn xuống xem một chút, lại sợ bị người phát hiện.

Không biết khi nào, một giọng nói rất nhỏ, vẳng bên tai hắn, nói: “Lát nữa ngươi nghe lệnh của ta, ta đã phối hợp với Thang Nhai, chúng ta muốn biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bằng vào bản lĩnh và can đảm ban đầu của Đạo Các, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đắc tội Tiểu Tự Tại Thiên như vậy. Lát nữa ngươi đi vào hỏi Thị Phi một chút, ta và Thang Nhai sẽ yểm hộ cho ngươi.”

Đường Thời: Các người hiện tại có biệt cái gì gọi là sứ giả hộ hoa không vậy?

Hai người nói thẳng là yểm hộ…

Mọi người tự nhiên không biết, nếu biết tính toán của Thang Nhai và Chương Huyết Trần, sợ là muốn chèn chết Đạo Các luôn.

Đường Thời chuẩn bị đi xuống cứu người, nhưng Thang Nhai bọn họ tựa hồ chỉ muốn hắn đi thăm dò tin tức từ Thị Phi.

Chuyện đã tới nước này, hắn cũng chỉ có thể nghe theo bọn họ.

Mà Lục Từ ở Tàng Các, lại ngồi trong một trận pháp, ngón tay nhẹ nhàng khuấy động trận pháp, vòng tròn trận pháp kia theo ngón tay hắn chuyển động. Hắn đang suy tính một số chuyện, nhưng có chuyện thật sự không phải diễn tính có thể tính được buồn vui.

Rốt cuộc có phải là Đông Nhàn làm hay không?

Nhưng tại sao Đông Nhàn lại như vậy?

Hắn hại Thị Phi thì có gì mà tốt đâu.

Cho dù là Lục Từ, cũng đột nhiên nghĩ không ra.

Mà ở phía xa nội các Đại Hoang nội các, cũng có một trận pháp như vậy.

Ngón tay tái nhợt xinh đẹp kia, di đi di lại trên trận pháp này, làm giống như Lục Từ.

Nhưng mà lúc này đây còn chưa rõ tương lai.

Một bóng người, xuất hiện trên vách đá trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn, đã biết là ai tới.

“Ngươi đã giết Doãn Xuy Tuyết chưa?”

“Giết rồi.”

Đông Nhàn không biết nàng muốn làm gì, chẳng qua —— đôi khi không hỏi nhiều mới là việc người thông minh nên làm.

Mấy ngày trước đăng tiên môn thất bại, đối với hắn mà nói là một đả kích rất lớn, đồng thời cũng rất không cam lòng. Bởi vì vị trí khác với người bên ngoài, cho nên hắn biết điểm quan trọng của việc đăng tiên ở nơi nào, nhưng không có cầu sao thì hết thảy đều vô ích thôi. cùng người bên ngoài vị trí bất đồng, cho nên hắn biết mấu chốt đăng tiên ở nơi nào.

Chỉ mong lần này, nàng có thể giải quyết toàn bộ vấn đề của Khu Ẩn Tinh.

Thanh âm kia lại hỏi: “Đường Thời có đi không? ”

Đông Nhàn nhíu mày, còn không biết vì sao nàng chú ý đến tên Đường Thời như vậy.

Hắn trả lời: “Thang Nhai đã dẫn người qua, kế tiếp nên làm sao bây giờ?”

“A, những người này hẳn là lập tức muốn cứu Thị Phi, hoặc là nói thả tự do, lát nữa ngươi truyền âm cho người bên Đạo Các, bảo bọn họ đừng làm hỏng chuyện. Qua lần này, chỉ cần Đường Thời trúng kế, vậy chúng ta cũng sẽ đại công cáo thành. ”

Rốt cục ngài đã làm gì với Thị Phi?” Tuy rằng nàng cho pháp quyết kia, nhưng Đông Nhàn văn bản không phát giác ra tác dụng của thứ này. Ngược lại Thị Phi, khi nhìn thấy pháp quyết này của Đông Nhàn, tựa hồ rất kinh ngạc.

Thay đổi biểu cảm như vậy, người khác nhìn thì như gặp quỷ. Mà Thị Phi chỉ thay đổi biểu tình nho nhỏ thôi, sẽ bị người chú ý tới.

Chỉ tiếc, lòng hiếu kỳ của Đông Nhàn không được thỏa mãn.

Cái bóng kia, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, lại chậm rãi biến mất.

Ai cũng không biết, giữa Đông Nhàn và người này, từng giao dịch ra sao.

Đông Nhàn mở tay mình ra,, mái tóc dài trắng như tuyết ở sau lưng hắn, hắn lại ho ra một ngụm máu —— nếu không đăng tiên, thọ số cũng sắp tận.

Sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ sót ý nghĩ như vậy.

Đông Nhàn đưa tay ra, bỗng nhớ tới Doãn Xuy Tuyết lúc trước, chỉ tiếc… bãi bể nương dâu, sao còn bạn bè năm xưa đây?

Trong Đạo Các, lại bắt đầu diễn ra một cảnh tượng vô cùng kỳ quái và đặc sắc.

Đường Thời nghe được thanh âm, chỉ là người bên trong nghị sự tựa hồ đang hưng phấn. Họ đang giao tiếp bằng một ngôn ngữ rất lạ.

Cũng không có người phát hiện Đường Thời đã tới, hoặc là nói Đường Thời che dấu quá tốt.

Thang Nhai và Chương Huyết Trần liên thủ thi triển thuật pháp che mắt trên người Đường Thời, bọn họ không phải muốn Đường Thời đi cứu Thị Phi, chỉ muốn biết tin tức trong miệng Thị Phi mà thôi. Rốt cuộc có thể hỏi được đến đâu, còn tùy thuộc vào khả năng của Đường Thời.

Lúc trước chọn Đường Thời tới là vì nguyên nhân này. Người thân quen thì tương đối dễ nói, nhưng bên bọn họ thì thiếu người quen biết Thị Phi.

Chỉ là ai cũng ngờ, Đường Thời đi vào rất thuận lợi, nhưng chuyện xảy ra sau đó thì khó mà lường.

Toàn bộ trận pháp đi vào rất đơn giản, căn bản không có bất kỳ ngăn cách nào, thế nhưng ra ngoài thì rất khó.

Đường Thời nhìn thấy Thị Phi, thậm chí trong nháy mắt hắn đi vào, Thị Phi liền mở mắt ra, kim quang tỏa đầy trong mắt

Câu đầu tiên của y là: “Buông Vô Tình Đạo của ngươi xuống.”

Đường Thời đột nhiên dừng lại, thấy đôi tử liên hoa của y, chỉ cong môi cười: “Hòa thượng, ngươi bị nhốt đến đần rồi à?”