Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 8 - Chương 119



“Ta còn tưởng hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên ngươi định lực tốt, bây giờ đúng là được mở rộng tầm mắt.”

Đường Thời vốn không muốn nói chuyện, hắn cũng sốc khi mình hành động như vậy, nhưng đôi khi không thể khống chế tay được. Nhìn Thị Phi như vậy, thật sự khiến hắn không thoải mái chút nào.

“Nếu ngươi muốn thành ma, đã sớm thành ma rồi, chưa thành Phật đã hối hận rồi sao? Ngươi vừa mở sát giới, Tiểu Tự Tại Thiên chính là mục tiêu của mọi người, cho dù ngươi có oan ức đến nhường nào, thì lúc này cũng thành không.”

Cho dù ngươi có oan ức đến nhường nào, thì lúc này cũng thành không.

Ánh mắt Thị Phi bỗng thanh tỉnh, kim quang cũng biến mất, chỉ còn một màu đen tuyền.

Y khẽ nâng mắt, nhìn về phía Đường Thời đang lộ vẻ giễu cợt bên môi, y mỉm cười, chẳng hiểu ra sao.

Đường Thời vươn tay về phía y, nói: “Đi thôi, ta thấy vị pháp sư Minh Luân xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên của các ngươi phát điên rồi.”

Pháp sư Minh Luân, đơn giản là một kẻ cuồng chiến.

Lúc trước Thị Phi vào Bồng Lai đã đụng phải sự khiêu chiến của hắn, giờ hắn lại còn theo Bắc Tạng đến Đạo Các quấy rối.

Bất kể kết quả của chuyện nảy ra sao, thể diện của Đạo Các đã thành một nỗi ô nhục với Ngoại Đại Hoang.

Chuyện lớn như vậy, đủ để cho tu sĩ trong ngoài Đại Hoang khề khà lúc trà dư tửu hậu mấy năm liền rồi. Dù sao trận chiến lớn như vậy, e rằng ngàn năm không tìm được lần thứ hai.

Quan trọng nhất là trong trận chiến này kịch tính vô cùng—— Đạo Các tự dung nội chiến, cuối cùng còn chưa biết hung thủ là ai, cứ vậy mà bị người ta dắt mũi, nhịn được không? Không nhịn được cũng phải nhịn!

Cuối cùng Thị Phi đưa tay cho Đường Thời, hắn kéo Thị Phi lên, bỗng thấy chung quanh dâng lên một tầng sương mờ, hình ảnh rõ ràng trước mắt đột nhiên trở nên méo mó, cảnh vật chung quanh đã thay đổi, dường như trận pháp đã biến động.

Lúc kim luân của pháp sư Minh Luân đoạt mệnh, trận pháp bất ngờ xuất hiện thay đổi vô cơ, không biết là muốn Thị Phi chết hay muốn Đường Thời chết. Đám người Đạo Các này ôm một bồ dao găm, sao có thể mặc kệ Thị Phi bỏ đi được?

Bây giờ trong cơ thể Thị Phi có sát khí, miễn cưỡng áp chế xuống, lại có thêm Phật lực hỗ trợ y tung đại chiêu.

Đường Thời biết rõ hiện trạng lúc này, chỉ đỡ yL “Giờ phải đi thế nào đây?”

Không thấy rõ vị trí trận pháp, trước mắt Thi Phi mờ mịt, sát khí ăn mòn khiến Thị Phi không cách nào nhìn đường, nếu không nhờ Đường Thời nắm lấy tay y, có lẽ y đã ngã thẳng xuống rồi.

“Nói vị trí bát quái trận cho ta.”

Đường Thời nghe y nói xong, bỗng quay đầu nhìn lại, cũng ước chừng biết mắt y đã xảy ra chuyện.

Mặc dù ở dưới trận pháp bao phủ không thấy rõ tình hình phía trên, nhưng lờ mờ có thể cảm thấy áp lực này.

Phật lực nhiễm sát nghiệt, bỗng mang cảm giác động lòng người.

Đó là vẻ đẹp của tội lỗi.

Nếu bình thường thì Đường Thời khẳng định rất thưởng thức vẻ đẹp này, nhưng bây giờ, Đường Thời chỉ có thể nói —— vẻ đẹp của ngươi, ta thưởng thức không được.

Hai cánh môi chuyển động, Đường Thời nhanh chóng nói phương vị cho Thị Phi.

Trận pháp bát quái thiên biến vạn hóa, thật đúng là “sai một li đi một dặm”, căn bản hắn không dám đi bậy. Tốc độ nói chuyện của Đường Thời cực nhanh, mà trí nhớ của Thị Phi cũng siêu phàm, chỉ trong nay mắt hắn vừa nói chuyện, y đã diễn tính phương vị trong đầu, sau đó nói lộ tuyến chính xác phá trận pháp.

“Hướng tây ba bước, rời khỏi vị trí, đổi cửa sinh, từ ba chín đi ra.”

Đường Thời đi một vòng trận bát quái theo chỉ dẫn của y, dừng ở vị trí ba chín, sau đó tiếp tục nói tình huống trận pháp trước mặt cho Thị Phi, Thị Phi tiếp tục đưa ra đáp án.

Sự phối hợp giữa hai người có thể nói là khá ăn ý, không hề dư thừa. Kim Luân của pháp sư Minh Luân kia đã cắn nuốt đến tầng thứ ba, lúc này Đường Thời bọn họ đã có thể cảm giác được sát khí đang dâng trào trên đỉnh đầu..

Đường Thời không nhịn được mắng: “Pháp sư Minh Luân này thật sự là người Tiểu Tự Tại Thiên đào tạo ra à? Sao sát tâm nặng quá vậy? Hắn không biết ngươi ở dưới này sao? Ra tay chẳng hề dè chừng gì hết!”

Thị Phi mím môi, không trả lời. Chỉ sợ Pháp sư Minh Luân biết y ở dưới đây, mà nơi này có thêm Đường Thời nên mới dám đại khai sát giới chăng? Chỉ là… Hiện giờ pháp sư Minh Luân làm như vậy, cũng không bao giờ có thể thành Phật nữa.

Phật tu mang lòng từ bi cứu nhân độ thế, ngang nhiên mở sát giới, thì không thể thành Phật nữa.

Y chợt cảm thấy rối rắm, Đường Thời đã mang theo y nhảy ra ngoài, chui vào tầng thứ nhất, lúc này đã hoàn tòa thoát khỏi trận pháp, mà kim luân của Minh Luân cũng đã áp xuống ——

Bên ngoài trăng thanh gió mát, tinh hà chiếu rõ, nhưng Thiên Tế Lâu và hào quang pháp bảo cùng linh quang của linh thuật chớp lóe càng chói mắt hơn cả biển trời sao.

Ra khỏi trận pháp cũng không thể thả lỏng, Đường Thời lập tức kéo Thị Phi, nhìn cột hành lang khổng lồ phía trước sắp đổ, liều mạng lao ra bên ngoài, cả người đã phóng khỏi Bát quái lâu ngoài Đạo Các, bên trong chợt trào máu tươi, nhuốm đỏ toàn bổ hành lang và mái vòm sắp sụp kia!

Vô số tu sĩ Đạo Các lúc này sợ hết hồn, muốn chạy trong, nhưng phát hiện bị Phật lực hấp thụ, không tư chủ được mà hướng lên trên, trong miệng hét “A a a”, nhưng vẫn trốn không thoát vận mệnh bị kim luân sắc bén kia chém thắt lưng…

Một màn đẫm máu tàn nhẫn xảy ra trước mắt Đường Thời và Thị Phi.

Mặc dù Thị Phi không nhìn thấy nhưng có thể nghe, bên trong đã thành một biển máu.

Máu tươi từ trên bậc thang Đạo Các, dần dần lan đến phía dưới, chảy qua dưới chân Đường Thời.

Trận tranh đấu này đột nhiên xuất hiện, ngay cả đại não cũng chưa kịp phản ứng, hầu như đều là do bản năng của cơ thể phản ứng. Đường Thời dùng ngón tay đè trán mình, tựa hồ đang tự hỏi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thị Phi đã ngẩng đầu, ở trong tầm nhìn mơ hồ tìm kiếm thứ mình muốn tìm.

“Cái quái gì đang xảy ra với pháp sư Minh Luân vậy?’

Sao một tăng nhân có thể đại khai sát giới như vậy?

Thị Phi chỉ nói: “Xuất Phật nhập ma mà thôi.”

Kim Luân kia chỉ là một thủ đoạn giết người mà thôi.

Dưới ánh trăng, một kiếm khí xé ngang trời, từ xa lao tới, như muốn cắt rách bầu trời đêm đen kịt này!

Càn Khôn lạnh sáng, trẳng tỏa trong veo, kiếm khí như sương, ánh sáng lạnh thấu xương!

Kiếm khí kia từ xa phóng tới, tuy rằng không tổn hại đến lầu Bát Quái của Đạo Các, giống như tránh đi, kiếm khí kia thẳng tắp phóng thẳng về phía pháp sư Minh Luân đang ngồi xếp bằng trên kim luân kia.

“Minh Luân, ngươi khinh người quá đáng!”

Pháp sư Minh Luân cười to, trong giọng điệu có chút điên cuồng: “Khinh người quá đáng? Là Đạo Các ngươi khinh người quá đáng, hay là Đông Nhàn khinh người quá đáng?! Thật sự coi Tiểu Tự Tại Thiên chết hết rồi hả?! ”

Lời này——

Đường Thời chợt hiểu ra, quay đầu nhìn về phía Thị Phi, trên tăng bào y đã điểm chút máu, thêm mấy động tác vừa rồi đã nhiễm chút bụi, nhưng y nâng mắt, nhìn vòng kim quang nghênh đón kiếm khí phóng lên trời, đáy mắt bình tĩnh như nước.

Pháp sư Minh Luân nói  phản bội  Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng dù sao đã từng ở nơi đó, sao có thể giũ bỏ hết thảy cuộc sống ở đó được đây?

Đường Thời còn nhớ rõ, Thị Phi từng nói, pháp sư Minh Luân này dường như rất thất vọng với Tiểu Tự Tại Thiên lúc trước nên mới rời đi.

Mà Đường Thời cho rằng, đây hẳn là… Tức giận không tranh giành, phải không?

Nhưng Phật gia thì tranh giành cái gì đây? Chỉ không tranh giành mà thôi.

Dưới thế đạo này, Phật gia không tranh, thì không hợp.

Lúc này, xuất hiện một vài người giống như  pháp sư Minh Luân, bọn họ tranh, muốn vì Tiểu Tự Tại Thiên không tranh không đấu kia giành lấy một mảnh trời tự tại kia thôi!

Cho nên, hắn mở sát giới.

Người này nói không phải vì Tiểu Tự Tại Thiên, kỳ thật lúc ở Bồng Lai chưa chắc không giúp Thị Phi.

Chỉ có điều, phương pháp đó hơi lố á.

Đường Thời nhớ tới đủ loại ngày đó, lại nhìn pháp sư Minh Luân ánh mắt bắt đầu kỳ dị hẳn.

Kim Luân và ánh kiếm va chạm, nhưng trực tiếp bị chém thành hai nửa, pháp sư Minh Luân vung hai tay lên, phất tay theo gió cuốn mà hóa hai mặt kim luân đã bị nghiền nát thành kim luân mới, khi ánh kiếm đã biến mất, phất tay ném đi, một vầng kim quang lao về phía các chủ Hư Đạo Huyền của Đạo Các ——

Hư Đạo Huyền lúc này vẫn đang đấu pháp với Bắc Tạng ở xa xa, vừa rồi tiện tay ném một kiếm mia ra, nhưng không ngờ đã bị phá giải. Càng đáng sợ hơn là tu sĩ đại năng đang đứng đấu pháp ở chính giữa trong nháy mắt ẩn chứa sự nghiêng trời lệch đất, thời cơ chớp nhoáng, bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến cục diện chung..

Đối với cuộc chiến giữa Hư Đạo Huyền và Bắc Tạng mà nói, biến động này đến từ t kim luân của pháp sư Minh Luân!

Kim Luân mạnh mẽ đập vào sau lưng Hư Đạo Huyền, cục diện giằng co của hắn và Bắc Tạng lập tức bị phá vỡ.

Bắc Tạng lão nhân chính là tu sĩ ngang với Đông Nhàn đại sĩ, lúc này sao có thể không chớp thời cơ? Lần này Đạo Các làm như vậy, thật sự đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của bọn họ.

Thực lực gần đây của Bồng Lai mặc dù đang giảm xuống, nhưng thực lực của một nhân vật cấp bậc lão quái như Bắc Tạng lại không bị ảnh hưởng bởi cả Bồng Lai Tiên Đảo. Sự tồn tại của Tiểu Tự Tại Thiên có tác dụng của Tiểu Tự Tại Thiên, cái gọi là tu Đạo, nếu không có Đạo  sao gọi là “Đạo tu”, mà không Đạo, thì sao đăng tiên?

Hôm nay bọn họ bên này cùng ra tay với Đạo Các, nhưng Đông Nhàn không ra ngăn cản, nói vậy cũng biết điểm mấu chốt của bọn họ. Nếu Đông Nhàn dám ra tay, Bắc Tạng sẽ chiến luôn.

Thế cục Đại Hoang hôm nay đã mơ hồ không không chế nổi, những nhân vật cao tầng chân chính của mười hai các Đại Hoang đều không đối chọi với Đông Nhàn.

Bây giờ, là lúc để Đông Nhàn biết hắn đang phải đang đối mắt với các loại khủng hoảng nào.

Nghĩ vậy, Bắc Tạng lão nhân càng không lưu tay, bắt đầu kết ấn.

Lão là Đạo tu, sau khi ngón tay liên tục kết ấn, hư ảnh của Tam Thanh xuất hiện sau lưng lão, hai tay tách ra, ôm lấy Thái Cực, Âm Dương Ngư Đồ trong nháy mắt lóe lên phóng đại trong toàn bộ bầu trời đêm, nhưng chỉ trong nháy mắt nó xuất hiện đã biến mất, rồi hiện ngay trên đỉnh đầu Hư Đạo Huyền!

Tam Thanh gồm: Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.

Cùng là đạo tu, Hư Đạo Huyền sao không biết sự lợi hại của chiêu ngày, nếu bị lực âm dương này quấy rối, tối thiểu phải tổn thất hơn trăm năm tu vi, sao hắn ngoan ngoãn để chiêu này đánh trúng được?

Nhưng hắn có thể trốn thoát không? Lúc trước một thanh kim luân của pháp sư Minh Luân đã làm cho hắn bị thương, trước sau tấn công căn bản không nhượng bộ, chu dù có tránh né, cũng không thoát khỏi phạm vi tấn công của đối phương —— giữa ánh chớp và tia lửa, phong ấn kia đánh trúng hắn, thân ảnh tiên phong đạo cốt Hư Đạo Huyền kia, nhất thời từ trên cao rơi xuống.

Vốn dĩ các tu sĩ Đạo Các ra khỏi Các như Đường Thời đi lánh nạn khá đông, nay tận mắt chứng kiến các chủ Hư Đạo Huyền của bọn họ bị người đánh trọng thương còn ngã xuống trong lòng đều cảm thấy nặng nề.

Trong lầu Bát Quái còn có tiếng kêu giết, máu tương nhuộm đỏ, tây chân bay loạn xạ, Đại Hoang vốn là thánh địa tu hành, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?

Phía chân trời ánh sáng đỏ như máu, từ từ bao phủ mặt trăng tròn trắng như sương kia.

Đường Thời ngửa đầu, gió mát lướt qua mặt hắn, hắn hít một hơi dài, đại cục đã định.

Đêm nay, đã tới lúc hừng đông, giữa nơi giao nhau của trời và đất, khe hở lộ ra ít luồng sáng hắc ám, chiếu qua cuộc tàn sát của lầu Bát Quái trong Đạo Các này.

Đường Thời đứng bên cạnh Thị Phi, nhìn đám người xung quanh hỗn loạn, bên trong tựa hồ lại tiến hành đàm phán.

Tần Khê và Thành Thư từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn Đường Thời trấn định chắp tay sau lưng, đứng trong đám người rối loạn kia, ngoài vẻ  đẹp trai lại có cảm giác hạc đứng giữa bầy gà. Bọn họ đi qua, Tần Khê nhìn thấy Thị Phi rất bình tĩnh, dường như đã đoán được sẽ có cảnh tượng như vậy.

Mà Thành Thư nhìn Thị Phi nhiều hơn, hiển nhiên nhớ tới lúc ở hội Tứ Phương Đài.

Đường Thời đã là nhân vật trong truyền thuyết, tin đồn hỗn tạp về hàng này quá nhiều. Nếu trước kia, Thành Thư có thể cảm thấy hứng thú dò xét chút đỉnh. Nhưng ở chung với Đường Thời dưới tầng ngầm Tàng Các hồi lâu, cũng hiểu ít chút đỉnh bản tính của hắn. Cho nên mỗi khi nghe người ngoài tôn sùng hắn, Thành Thư có cảm giác tương đối vi diệu.

Sau tất cả…

Lời đồn đãi nhất định đã lý tưởng hóa, mà Thành Thư tiếp xúc Đường Thời chắc chắn còn thật hơn cả thật.

Nhưng Thị Phi thì khác, sinh ra bao phủ trong vầng hào quang, sự xuất hiện của Thị Phi ở giữa mọi người vĩnh viễn trước sau như một, không khác.

Người biết y hình như cũng có ấn tượng khá tốt về y, chỉ cần nhìn đã sinh thiện cảm rồi —— mà, Đường Thời này tựa như gần Thị Phi nhất, nhưng hình như không có thiện cảm nhất với Thị Phi.

Có những mối quan hệ, không thể chỉ nhìn vào bề mặt.

Thành Thư yêu kiêm hiển nhiên không hiểu ý nghĩa thực sự trong đó.

Hắn nhìn Thị Phi, bỗng hỏi một câu: “Doãn Xuy Tuyết thật sự đã đi rồi sao?”

Ánh mắt Đường Thời đột nhiên trở nên sắc bén, quét ngược lại hắn, rồi dần dần ẩn ánh nhìn như dao kia đi, cuối cùng bình tĩnh trở lại.

Xuy Tuyết kiếm hắn là đặt theo tên Doãn Xuy Tuyết, Mà giờ Xuy Tuyết Kiếm đã đứt đoạn, còn có thể có ý nghĩ gì đây?

Thành Thư hỏi Thị Phi, mà Thị Phi chỉ liếc mắt, gật gật đầu.

Cho nên Thành Thư không nói nữa, nói nữa cũng thành thừa.

Người của bọn họ ở đây, khẳng định sẽ không tin lời quỷ của Đạo Các, cho rằng Thị Phi giết Doãn Xuy Tuyết.

Hiện tại chỉ chờ màn kịch hài này kết thúc thôi.

Tranh cãi trong lầu Bát Quái ở Đạo Các không ngơi, Hư Đạo Huyền đã trở lại Đạo Các, mà Bắc Tạng chỉ đứng ở trên trận pháp lầu Bát Quái.

Lão lạnh lùng nói: “Nếu Đông Nhàn dùng các ngươi để thăm dò điểm mấu chốt của Bồng Lai, như vậy các ngươi đã biết rồi. Bạn của Thiên Chuẩn Phù Đảo chắc chắn cũng có điểm mấu chốt của mình, Dù sao năm đó các ngươi cùng nhau lập ước thệ. Chỉ cần Đạo Các không quá đáng, ai thèm đụng tới các ngươi? Chớ có tự nâng mình quá mức, ếch ngồi đáy giếng, chỉ ngồi dưới chỗ đấy mà nhìn trời, mặc kệ các ngươi tự chiếm một phương kiểu gì, thì tự kiêu tự đại cũng là rước nhục vào thân thôi.”

Hư Đạo Huyền biết Bắc Tạng là người tu đạo nhiều năm, kinh nghiệm có khi còn nhiều hơn Đồng Nhàn. Đa phần người trong Đại Hoang xem Đông Nhàn là người đã bước nửa chân vào cổng tiên, nhưng toàn bộ Đại Hoang biết, người chân chính nửa bước chạm cổng Tiên chắc chắn không chỉ có mỗi Đỗng Nhàn. Bởi vì một phần là do tu sĩ ẩn thế không ít, bọn họ không hề xuất hiện, cho nên mới có tình huống Đông Nhàn thống trị Đại Hoang.

Tuy nói những người này không thể ra, cũng có nguyên nhân nhất định, nhưng sự thật đã như thế —— Hư Đạo Huyền nhận ra, vẫn là Đông Nhàn, không thể là người khác. Hắn hoàn toàn không xem trọng những tu sĩ bên ngoài này.

Những người này, đều là kẻ thù lớn nhất của Đạo Các hắn

Tối nay Đạo Các, đã chết bao nhiêu tu sĩ rồi?

Nguyên khí đại thương, phải mất bao nhiêu năm mới khôi phục lại đây? Còn có thể diện, mặt mũi Đạo Các đặt ở đâu đây?

“Bắc lão nói kiểu gì cũng là ngài có lý. Nhưng bây giờ lại nhục mạ như vậy, Đạo Các ta đương nhiên không có gì để nói.”

“Ha——” Đường Thời từ bên ngoài bước vào, đứng ở lối vào đại sảnh, vừa lúc nghe thấy câu này, lập tức cười lạnh. Sự trào phúng bên môi hắn lồ lộ đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Một tên hậu bối Xuất Khiếu kỳ, lại dám trào phúng Hư Đạo Huyền nói chuyện, đúng là —— to gan làm bậy!

Nhưng Đường Thời chẳng cảm thấy mình to gan, Bên kia Thang Nhai đã mang ý cười, Chương Huyết Trần ôm tay xem kịch hay, bay ra dáng vẻ khẳng định phải làm chỗ dựa cho Đường Thời.

Chỉ nghe Đường Thời nói: “Làm người không thể tiêu chuẩn kép thế được. Hiện giờ Hư Các chủ còn chưa thành tiên mà. Ngay cả người có bản lĩnh như Đông Nhàn đại sĩ cũng không thể đăng tiên, ngài nóng nảy làm gì? Bắc lão nói thế nào,  thì chắc chắn Bắc lão có lý, nhưng mà ngài nói chuyện cũng không có đạo lý.”

Đây là chế nhạo, đám người ai ai cũng nghe ra, sau đó mặt Hư Đạo Huyền lúc xanh lúc đỏ, hắn giơ tay lên thi triển linh thuật để bắt tên nhóc này câm mỏ lại, nhưng Chương Huyết Trần đã ở bên kia giơ tay, chỉ cần Hư Đạo Huyền dám ra tay với Đường Thời, thì lưỡi dao sắc bén trong tay hắn lập tức cắt đứt đôi tay của Hư Đạo Huyền!

Hư Đạo Huyền không dám động —— không phải tu vi của hắn thấp hơn Chương Huyết Trần, mà bởi vì lúc này hắn đã bị thương nặng, căn bản không thể đánh một trận với Chương Huyết Trần, bằng không lấy tu vi như Chương Huyết Trần, làm sao có thể đối kháng với Hư Đạo Huyền?

Mà bản thân Chương Huyết là kẻ cuồng chiến, Nghịch Tu giống như kẻ điên, mặc dù Hư Đạo Huyền ở thời kỳ toàn thịnh, đụng phải Chương Huyết Trần cũng ăn trái đắng. Theo tình huống hiện tại, Chương Huyết Trần nhằm vào hắn, hắn khẳng định không dám loạn động.

Nghẹn một hơi, Hư Đạo Huyền cảm thấy cổ họng đang trào lên vị tanh ngọt, hắn mạnh mẽ đè nén cảm giác đó.

Lúc này, Đường Thời lại bắt đầu nói chuyện.

“Cái gì gọi là lăng nhục bắt nạt kẻ yếu? Đạo Các các người không nói chẳng rằng, không có chứng cứ trong tay đã Thị phi bạn ta là hung thủ giết người. Đùa cũng hơi quá rồi đấy!”

Đường Thời nói năng trôi chảy, thậm chí còn không ý thức được mình là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, tu vi của hắn không cao, nhưng toàn thân lại mang cảm giác cường đại tự tin, toát ra từ trong xương cốt, cũng không bởi vì tu vi của mình kép hơn người khác mà bản thân phải khúm núm khiêm nhường, hắn có cách ứng phó đặc biệt khi đối diện với người mạnh hơn mình.

Hắn khinh thường Đạo Các, cũng xem thường người như Hư Đạo Huyền.

“Chỉ sợ ngài còn không biết, tại hạ và Doãn Xuy Tuyết có vài phần giao tình, cũng xem như là bạn của Thị Phi. Lúc trước, cùng chung cảnh hoạn nạn với nhau, các người tưởng rằng ai ai cũng đê tiện xấu xa như Đạo Các ngươi chắc? Mấy vết thương trên người y từ đâu mà ra? Sát khí tàn độc như vậy, sao lại bị trồng vào trong cơ thể y? Đạo Các không phải tự xưng là Đạo tu đứng đầu Đại Hoang à? Từ khi nào học thủ đoạn âm độc như vậy? Đạo Các như vậy, thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt đấy.”

Lúc này Thị Phi đang đứng bên cạnh Đường Thời, sắc mặt xanh trắng của y đã lộ rõ, chứng tỏ tình trạng lúc này của y rất không tốt.

Người có tâm chỉ cần đảo qua, có thể cảm giác được âm sát khí trong cơ thể y, dưới sát khí như vậy, người rất dễ dàng trở nên hiếu sát, hiện tại mọi người nhớ lại, ý đồ của Đạo Các này đúng là không nhỏ.

Hư Đạo Huyền há mồm  muốn phản bác, không ngờ đã bị Đường Thời giật ngang.

Vô số tu sĩ đứng dưới đống tàn tích của Đạo Các này có cả người trong mười hai các Đại Hoang thậm chí có cả người của Bồng Lai: “Chư vị đại năng ở đây, không ngại tưởng tượng một chút. Bạn ta là Phật tu, sát khí chính là tương khắc với y, sát khí như vậy trồng vào cơ thể y, bất lợi cỡ nào với việc tu hành của y đây? Huống chi, sát khí vào người, sẽ biến thành người hiếu sát. Cảnh tượng ngày hôm nay, nếu không phải y có định lực cực tốt, đã sớm mở sát giới —— mà sau khi mở sát giới sẽ xuất hiện tình huống gì? ”

Mọi người trầm mặc, hiển nhiên đã đoán được ý của Đường Thời.

Ngay cả những người từng đồng tình với Đạo Các, lúc này cũng đột nhiên trở nên phức tạp. Đạo Các này, vô cùng nham hiểm.

Mà tu sĩ còn lại trong Đạo Các, cảm thấy tam quan đã hoàn toàn vỡ nát. Bản thân Đạo Các lấy đạo giáo của Tam Thanh để họ tập luyện, cho nên nội tâm còn tôn trọng chính đạo, nhất là tu sĩ vừa mới nhập các, trong nội tâm lấy tôn chỉ của Đạo Các làm chuẩn mực. Nhưng từng câu từng chữ của Đường Thời, suy luận hợp tình hợp lý, khiến bọn họ cho dù có muốn phản bác nhưng trong lòng đã đồng tình với lời nói của Đường Thời, nhất thời cũng đã buông xuôi.

Đường Thời tiếp tục cười lạnh, nhìn quanh một vòng, Thị Phi chưa từng xen vào.

Nhìn sắc mặt  Hư Đạo Huyền cực kỳ kém, bản lĩnh Đường Thời vui sướng khi người gặp họa lại ùa lên.

Hắn nói: “E là Hư Đạo Huyền tiền bốn khiến người ta kính ngưỡng, muốn nói bản thân bạn của ta là người hiếu sát, cho nên giết người bạn Doãn Xuy Tuyết của ta cũng là đương nhiên. Sự việc đã định, há có thể cãi lại? Ha… sắc mặt Hư các chủ kém quá, muốn phản bác ta à? Có phải người muốn nói Thị Phi tự trồng sát khí cho mình không vậy? Thôi đi nha, ngài thật sự xem chúng ta là trẻ con lên ba dễ lừa hả?”

Người này mở miệng đúng là chuyên gia cà khịa. Hiện tại không nhũng Hư Đạo Huyền nhịn không nổi mà các tu sĩ Đạo Các khác đã không mấy ai chịu nổi cái màn chọc ngoáy này của hắn.

Lúc này mọi âm âm mưu quỷ kế đều đã bị vạch trần, Hư Đạo Huyền thẹn quá hóa giận, dĩ nhiên không để ý đến thể diện của tu sĩ đại năng, giơ tay lên vung tay lên chỉ Đường Thời, sát khí lạnh thấu xương, chỉ mắng: “Ngậm máu phun người! ”

“Không biết ai đang ngậm máu phun người đâu ha! Lúc ngươi mắng người bên ngoài cũng ngậm máu phun người ta đấy thôi, sao không nhìn lại mặt mũi mình đi?!”

Hư Đạo Huyền thúc giục công kích, tức giận vung một chưởng. Đường Thời khổng để ý mắng lại.

Đã lật mặt nhau rồi, còn sợ cái đéo gì nữa!

Bắc Tạng chỉ kịp giữ hơn phân nửa chưởng lực, nhưng không chắn được mấy lực đang hướng về Đường Thời, Chương Huyết Trần chuẩn bị ra tay tiếp nhận, vừa nhìn thấy bàn tay Đường Thời động đậy, phóng một câu “Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan”. (gió xuân không chuyển ải Ngọc Môn)

Xuất tái – Lương Châu từHoàng Hà viễn thướng bạch vân gian,

Nhất phiến cô thành vạn nhận san.

Khương địch hà tu oán “Dương liễu”,

Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.

Dịch thơ

Hoàng Hà cuộn lẫn trập trùng mây

Núi cao đơn lẻ mảnh thành xây

Sao Khương ai oán bài Dương Liễu

Gió xuân sao vượt Ngọc Môn đây

Sau đó Trùng Nhị Bảo Giám ở sau lưng hắn trở thành hư ảnh giống như cái bóng, một cánh cửa thành khổng lồ đứng sừng sững, chắn chưởng lực kia ở ngoài cửa —— Ngọc Môn này, không gặp gió xuân!  

Chiêu này của Đường Thời, là câu thơ nổi tiếng trong “Lương Châu từ” của Vương Chi Hoán, hắn mới mở bài thơ này.

Lúc này sử dụng, tự nhiên có hiệu quả bất ngờ, cổng thành đứng thẳng tang thương cổ kính, mang theo cát vàng gió bụi từ thuở xưa, ánh kiếm lạnh lẽo chỉ chập chờn lóe.

Chưởng lực kia đụng vào cửa thành, đã nghe một tiếng động vang lên trên cửa, nhưng sau đó chưởng lực kia giống như trâu bùn xuống biển, biến mất không còn tăm tích. Trên tường thành cổ xưa, đất vàng tràn ngập, chậm rãi trở lại bình lặng.

Cảnh tượng hiện ra đột ngột như vậy, nhưng cũng biến mất rất nhanh

Chỉ thấy Đường Thời vươn tay ra, điểm trên tường thành kia, mọi thứ giống như cá voi hút nước, biến mất sạch sẽ.

Không có chưởng lực Hư Đạo Huyền, cũng không có Ngọc Môn quan của Đường Thời.

Hắn buông tay xuống, hướng về phía Hư Đạo Huyền còn chưa kịp phản ứng kia cười: “Hư các chủ, lăng nhục bắt nạt kẻ yếu, ngài đúng là cao thủ đó”

Vì Hư Đạo Huyền trọng thương, tâm tình đã sớm mất bình tĩnh, bị Đường Thời trào phúng khiêu khích, cơ hồ muốn bộc phát, nhưng Bắc Tạng dùng ánh mắt lạnh băng băng nhìn hắn, chỉ có thể ôm hận bỏ qua.

Thị Phi đứng bên cạnh Đường Thời, trong cơ thể vẫn vận chuyển tâm pháp, chỉ dùng lực lượng Liên Hoa nhốt lấy sát khí kia, làm cho nó tạm thời ổn định, không chạy loạn. Lúc này ánh mắt đã khôi phục vài phần thanh tỉnh, rũ mắt xuống, nhìn bàn tay Đường Thời buông xuống.

Bàn tay hữu lực, ngón tay thon dài, lúc này dị thường cong lên, nhưng ống tay áo dài che khuất, máu tươi kia uốn lượn nhỏ từ mu bàn tay hắn, từ ngón tay hắn lặng lẽ rơi xuống, vết máu nhuộm đỏ móng tay  hắn, mà khí mực màu đen đã bắt đầu khởi động trên móng tay kia càng thêm yêu dị.

Người này mặt không đổi sắc đứng ở trước một đám tu sĩ đại năng, nhìn thì trấn định bình tĩnh, nhưng không biết——

Trong lòng hắn lúc này rất rối loạn, cất chứa một cỗ lực lược, một loại không cam lòng và khát vọng, giống như khí mực trên móng tay hắn dâng trào, trong lúc chuyển động đã bắt đầu ấp ủ lực lượng ngủ say dưới lòng đất.