Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 9 - Chương 132



Ngẫm lại thì không còn nhớ khuôn mặt hòa thượng kia nữa.

Đường Thời cứ ngỡ đó là Thị Phi, nhưng chắc chắn không phải. Chỉ có thể nói, cảnh tượng nơi này đã khiến trong lòng Thị Phi xúc động, cho nên mới xuất hiện ảo giác như vậy. Có lẽ Thị Phi đã từng trải qua chuyện tương tự, nhưng hòa thượng vừa rồi, không phải là Thị Phi.

Tất cả những ảo giác này nói thì dài, nhưng khi thật sự xảy ra thì cũng khá ngắn. Lúc hắn buông Thị Phi ra, Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên cũng vừa đi tới.

Thị Phi liếc hắn rồi thu ánh mắt lại, rồi bước vào trong như không có chuyện gì xảy ra.

Lạc Viễn Thương thấy sắc mặt Đường Thời không ổn, cũng liếc mắt hỏi thăm.

Đường Thời lắc đầu, việc này khó nói, hắn chỉ theo Thị Phi đi vào, vờ như không thấy gì cả, hỏi: “Mới vừa rồi Phật châu ngươi đưa ta sáng lên, đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc trước Thị Phi biến mất, mà giờ lại xuất hiện ở chỗ này, hẳn đã trải qua chuyện gì đó —— nếu như đoán không lầm, thì lời giải thích duy nhất là bản thân Thị Phi tới đây. Mà phỏng đoán sau này không nằm trong sự cân nhắc của Đường Thời.

Hắn đi theo Thị Phi vào trong, Đỗ Sương Thiên nhìn ngôi miếu mục nát này, cảm thấy kỳ lạ: “Nơi này cách biệt thế gian, còn cần đến miếu thờ ư?”

Đối với người trong thôn Đào Nguyên, cuộc sống của bọn họ có thể nói là thanh nhàn hạnh phúc, mà ngôi miếu xuất hiện ở Nam sơn này, quả thực rất đột ngột.

Khi đi qua bọn họ đều nhìn thấy biển mây mênh mông, có thể tưởng tượng tượng, qua khỏi dãy núi trùng điệp này, có lẽ chính là điểm cuối của cảnh Tiểu Hoang.

Mà sự xuất hiện của ngôi đền này là hoàn toàn không thích hợp/

Đường Thời lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

Lúc này Lạc Viễn Thương lại nói: “Nếu tin tức là thật, như vậy Võ Lăng đạo nhân đã phi thăng, hắn là Đạo tu, sao lại xuất hiện một miếu thờ tại cảnh Tiểu Hoang của hắn tới Trung Quốc? Miếu thờ là do Phật tu xây dựng, mà nay miếu thờ đã cũ nát, Đào Nguyên không còn, Võ Lăng đạo nhân lại đăng tiên, theo ta nghĩ sự so sánh này cũng quá mỉa mai rồi.”

Vừa nói. Hắn vừa đảo mắt xem phản ứng của Thị Phi, có lẽ muốn dùng lời lẽ như vậy để suy đoán vài điểm.

Chỉ là Thị Phi không phải dễ bị thăm dò như vậy, y cúi người bái lạy tượng Phật kia, thấp giọng niệm tụng, sau đó mới nói: “Nơi này có thể là vùng ven của cảnh Thế Ngoại Đào Viên, chư vị nên ghi lại bản đồ đi.”

Dứt lời, y không để ý tới phản ứng xung quanh, đi đến một bên, thu dọn toàn bộ những tấm vải vụn cũ kỹ quanh tượng Phật, rồi lại lau tượng và quét sạch bụi bặm.

Cái dáng vè một lòng lễ Phật này suýt khiến Đường Thời cười nhạo thành tiếng.

Quả nhiên vẫn nhớ tới câu nói kia —— ai độ bọn họ?

Tên điên.

Đường Thời xoay người ra khỏi miếu, đi dọc theo đường núi ra phía sau núi, Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên cũng đi dạo một vòng. Mặc kệ tình huống nguy hiểm hay không, linh lực đã trở về, cũng không còn khiến người ta sợ hãi nữa.

Thực lực của mình, tự mình nắm giữ trong tay, cho dù có gặp phải hiểm nguy cũng bình tĩnh giải quyết.

Đường Thời phát hiện trên vách tường của ngôi miếu này còn có bích họa, hắn không nhịn được dừng lại nhìn.

Thoạt nhìn sơ, Đường Thời sửng sốt, bức bích họa kia hình như có cùng thủ phát với bức bính học trong tiên cung Thanh Điểu, nhưng hắn lại nhìn ra chỗ không ổn.

Nét vẽ này kém hùng tráng hơn bức bích họa trong tiên cung Thanh Điểu, cũng không mang sát khí lạnh thấu xưa như bức kia. Bức bích họa trong miếu này hẳn là bắt chước bích họa trong tiên cung Thanh Điểu.

Đường Thời nhanh chóng đoán có lẽ người này đã từng thấy bức bích họa trong tiên cung Thanh Điểu cho nên bắt chước theo.

Nhưng nội dung trên bức tranh này, cũng không khiến người ta thoải mái.

Bức tranh đầu tiên, thôn Đào Nguyên, một bức tranh hết sức bình thường.

Khoa Phụ đi theo mặt trời, vì khát mà chết, ném bó củi xuống hóa thành rừng đào, vì thế xuất hiện rừng đào, một dòng suối nhỏ bên ngoài thôn Đào Nguyên. Trong góc bức tranh này, một ngư dân đang chèo thuyền lướt trên dòng suối, hình như đã chứng kiến cảnh này, ánh mắt kinh ngạc kia cũng được khắc họa lại.

Trong bức tranh thứ hai, ngư dân đã phát hiện ra một con đường bí mật, và từ đó chui vào, đứng trên cửa núi, nhìn xuống thôn Đào Nguyên yên bình và tĩnh lặng bên dưới.

Võ Lăng đạo nhân, hẳn là ngư nhân trong “Đào Hoa Nguyên Ký”, Đường Thời có linh cảm mơ hồ về những gì xảy ra tiếp theo.

Trong Ngũ Liễu Cư, có một người đứng bên án, uống một ngụm rượu, viết một câu thơ.

Mà người của thôn Đào Nguyên, đã phát hiện ngư dân Vũ Lăng tiến vào, nhao nhao vây quanh hỏi thăm, rất tò mò  về xung quanh.

Mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu. ngoại trừ “Ngũ Liễu tiên sinh” ở bức mở đầu, Khoa Phụ và “Ngũ Liễu tiên sinh” đang đứng bên án xuất hiện phía cuối, còn lại tất cả đều bình thường.

Nhưng bức thứ tư, cũng rất lạ.

Người Vũ Lăng ở trong thôn có lẽ đã ở một thời gian, một ngày nọ đi tới Ngũ Liễu Cư,có một người đang đứng dưới hàng rào, ngửa đầu nhìn về phía nam, lúc người Vũ Lăng đến, hắn đã quay đầu lại. Trên bức tranh này, cảnh đối diện bị phóng đại vô tận, biểu tình của hai người đều vặn vẹo lạ kỳ. Nhất là Ngũ Liễu tiên sinh trong đó, tuy rằng chỉ là biểu tình được vẽ lại, nhưng cho dù đứng ở nơi đây, Đường Thời cũng cảm nhận được sự bàng hoàng và khó tin trong lòng.

Tại sao…

Nếu người trong tranh là Ngũ Liễu tiên sinh, vì sao ông ta lại giật mình khi nhìn thấy người Vũ Lăng?

Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Đường Thời, suýt khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Suy đoán này quá khó tin, đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, mới thấy Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương đến.

“Bức tranh này…”

Lạc Viễn Thương hơi nhíu mày, nhìn Đường Thời đứng phía trước bức bích họa này, biết chắc chắn bên trong có nội dung, hắn lướt sơ qua, xem ra đây là chuyện của thông Đào Nguyên.

Hắn không hỏi thêm, chỉ nhìn bức tranh giống Đường Thời.

Đường Thời không để ý xung quanh, chỉ tiếp tục xem.

Hắn mím môi, tiếp tục xem phía dưới.

Nội dung bức bích họa kế tiếp vẫn rất mạch lạc, sau khi được nhóm người Vũ Lăng tiếp đãi nồng hậu, ông rời khỏi Đào Hoa Nguyên, trong tranh có một người nói thầm bên tai ông, có lẽ chính là “không nói cho người ngoài biết”.

Sau đó bức tranh lại chuyển qua cảnh khác, hình ảnh chủ thể vẫn là thôn Đào Nguyên này, bên ngoài có rất nhiều người lui tới. Trang phục của những người này không giống với người trong thôn Đào Nguyên, người Vũ Lăng đứng phía trước dẫn đường cho bọn họ, mà người trong thôn Đào Nguyên thì khá sợ hãi, chỉ chạy về phía nhà Ngũ Liễu tiên sinh.

Bức tranh thứ bảy lại chuyển cảnh, không còn là thôn Đào Nguyên nữa, mà là ở Ngũ Liễu tiên sinh, có thể thấy mặt mày của Ngũ Liễu tiên sinh trong bức tranh này cực kỳ u ám, đang hí hoáy viết vẽ trên giấy.

Bức tranh thứ tám vẽ cảnh thôn Đào Nguyên dường như đã trở nên bình thường vẫn yên tĩnh thanh bình.

Kẻ địch bên ngoài hình như đã rút lui, nhưng rốt cuộc rút lui kiểu nào thì không nhìn thấy trên bức tranh này. Ít nhất là bây giờ Đường Thời nhìn không ra.

Đến bức tranh thứ chín, đã xuất hiện miếu thờ trên núi, bối cảnh thôn Đào Nguyên vẫn như cũ, nhưng cảnh mây đen được phác họa bằng bút lông lớn, tựa như đang báo trước điều gì đó. Ở góc bức tranh, Ngũ Liễu tiên sinh đi về hướng Nam Sơn —— có lẽ chính là miếu thờ mà hiện Đường Thời đang thấy.

Hắn đang định nhìn xuống, nhưng vô tình nhìn thấy bức tranh cuối cùng, bỗng phun một ngụm máu, nhưng bị giáng một đòn nặng nề!

Toàn bộ phong cách bức tranh bỗng từ bình thản thâm thúy biến thành thô ráp sắc nhọn, vô số đường cong trên bức họa dường như biến thành đao kiếm sắc bén!

Hắn đưa tay vịn tường, lúc này mới đứng vững, nhắm mắt lại, không ngờ mình lại dễ bị tấn công như vậy.

Phong cách vẽ của chín bức vẽ đầu tiên không thay đổi, có thể thấy rằng mặc dù bắt chước những bức bích họa trong tiên cung Thanh Điểu, nhưng dù sao nó vẫn cùng một người, nhưng đến bức thứ mười thì đã khác rồi.  

Đường nét hoạt tiết thô sơ hơn, toàn bộ thôn Đào Nguyên biến thành tĩnh lặng chết chóc, vẫn là cánh đồng trong thôn Đào Nguyên, nhưng không còn thấy dáng vẻ trước đây của người trong thôn Đào Nguyên. Chỉ ở góc tranh kia, phía trên núi Nam, có một bóng người đang đứng, thân hình này, rõ ràng là đám người Vũ Lăng lúc trước!

Thôn Đào Nguyên bị phá hủy, mà tất cả mọi thứ đều rơi vào trong túi người Vũ Lăng.

Một sự thật đáng sợ như vậy …

Có thể tưởng tượng được, ngư dân Vũ Lăng hóa thành Võ Lăng đạo nhân, sau này đăng tiên —— chỉ không biết, những người Vũ Lăng này ngay từ đầu đã là tu sĩ, hay là sau khi chiếm được cảnh Tiểu Hoang Thế Ngoại Đào Nguyên mới trở thành tu sĩ.

Đường Thời cảm giác, chín bức họa phía trước đều do Ngũ Liễu tiên sinh vẽ, mà bức cuối cùng này có lẽ do Võ Lăng đạo nhân tạo nên.

Hai người này là quan hệ thù địch.

Toàn bộ Đào Hoa Nguyên đã bị người Vũ Lăng tính kế hãm hại hai lần. Lần đầu tiên là do ông dẫn người vào thôn, nhưng có lẽ Ngũ Liễu tiên sinh đã giải quyết phiền toái này; nhưng lần đầu tiên trong Đào Nguyên Thôn đã để lại hiểm họa ngầm, đây cũng chính là đám mây âm u phía trên bầu trời cảnh Đào Nguyên này.. Lần thứ hai, trên bích họa này không có tranh, nhưng có thể suy đoán rằng, lần này Ngũ Liễu tiên sinh đã bại trước Võ Lăng đạo nhân.

Đào Hoa Nguyên đổi chủ, mà Võ Lăng đạo nhân đăng tiên.

Ban đầu những người trong thôn Đào Hoa Nguyên hẳn là người người lương thiện chân chất, nhưng Đường Thời nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi hắn đưa tay đặt lên vai Thị Phi, hắn cảm thấy những người dân ở thôn này đã thay đổi. Liên tưởng đến đám mây âm u trên bức tranh, có lẽ không chỉ có nghĩa là thôn Đào Nguyên gặp nguy hiểm từ bên ngoài, mà quan trọng hơn là bản chất của họ đã thay đổi.

Nếu liên quan đến khía cạnh nhân tính, thì sẽ trở nên nặng nề.

Đường Thời lui lại một bước, nói suy nghĩ của mình, cuối cùng hơi do dự rồi hạ kết luật: “Đào Hoa Nguyên này bị phá hủy không phải do Võ Lăng đạo nhân mà do Ngũ Liễu tiên sinh.”

Điều này nói ra cũng quá kỳ lạ, sao Đường Thời lại có ý nghĩ như vậy?

Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên cũng không biết vì sao hắn lại đưa ra kết luận như vậy, nhưng trong lòng Đường Thời lại hiểu rõ.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, nghe được vài tiếng cười đến từ phía sau, có lẽ sắp có người tới.

Lạc Viễn Thương vốn chuẩn bị đi về phía trước theo Đường Thời, nhưng hắn lại nở nụ cười, “Ta nghĩ pháp sư Thị Phi sắp gặp rắc rối, ta đi góp vui đây.”

Dứt lời, hắn vừa lóe người liền biến mất tại chỗ.

Đường Thời mỉm cười nhìn theo, rồi tiếp tục rảo bước về phía trước.

Hắn tin tưởng, suy đoán của mình là thật —— Đào Hoa Nguyên, bị hủy bởi Ngũ Liễu tiên sinh, chính là vọng niệm nhất thời của ông.