Thần Hoàng

Chương 1639: Chiến Thắng Tuyệt Cảnh (2)



Vì sao đao khí trong tay của Tông Thủ lại mạnh hơn hắn?

Trong miệng Nhật Hiên đắng chát, ẩn ẩn cảm giác chính mình có khả năng bỏ qua thần bảo giá trị kinh người.

Lần này giao dịch chỉ sợ mình ăn thiệt thòi thảm rồi!

...

Trên thiên đàn, Đạo Huyền càng kinh ngạc tới cực điểm.

Trên thế giới này sao có phi đao lăng lệ ác liệt như vậy? Nhanh đến mức bất khả tư nghị, cũng lăng lệ ác liệt làm người ta khó tin!

Làm hắn sửng sờ không tưởng tượng nổi.

Sau ánh đao là Luyện Thần Kiếm của Tông Thủ theo sát phía sau.

- Ông!

Giống như một kiếm có thể tan vỡ Tiểu Thiên Thế Giới, giờ phút này chính mang thét lên, chém tới phía hắn.

Đạo Huyền tức giận không hiểu, cũng cảm thấy khủng hoảng thật nhiều.

Chưa từng chật vật qua như vậy, cho dù là bị Vô Thượng Nguyên Ma lừa gạt liên thủ ám toán cũng không như thế này!

Trảm Tiên Đao khí phá vỡ cơ thể của hắn đã toái tán. Hóa thành bạch khí chui vào tứ chi bách hài của hắn.

Chẳng những quấy nhiễu khí cơ tuần hoàn trong người của hắn, còn không ngừng chém giết sinh cơ của hắn.

Nhưng mà trong người của hắn giờ phút này lực lượng bàng bạc bành trướng, y nguyên nắm giữ tuyệt thế thần thông đại pháp, hết lần này tới lần khác không thể thuyên chuyển.

Thân pháp thành thạo trước kia giờ phút này thi triển ra càng gian nan!

Một kiếm này hắn trốn không được. Chỉ có thể đón đở --

Trong óc hiện ra ý niệm này, Huyết Nguyệt Đao của Lâm Huyền Huyên cũng từ sau chém tới. Bên cạnh Trầm Nguyệt Hiên có tám ồng đồng hiện ra, bắn ra linh quang ngũ sắc hiện ra.

Đặt ở trước mặt thì Đạo Huyền hơn phân nửa không sẽ để ý, nhưng mà lúc này không thể không quan tâm.

Đạo Huyền mỉm cười dữ tợn.

Cho rằng như thế có thể lấy mạng Đạo Huyền hắn? Thật sự si tâm vọng tưởng!

Nghìn cân treo sợi tóc, Đạo Huyền ném một viên đan dược vào miệng của hắn.

Sau khi ăn xong, hắn thôn phệ dược lực nhanh chóng.

Đạo Huyền thân thể, cũng trong lúc đó khôi phục sức sống, khôi phục sinh cơ.

Thân ảnh kia chuyển dời, cũng lộ ra dáng phiêu dật tự nhiên, làm cho người ta thích ý.

Hữu ý vô ý, lập tức trợt tới hướng của Tô Tiểu Tiểu. Nhưng mà lập tức xẹt qua, lần nữa cổ họng của Tô Tiểu Tiểu bị bắt lấy.

Trên mặt vui vẻ không ngừng, nữ oa này hơn phân nửa là nữ nhân của Tông Thủ. Cho dù là mang ra áp chế hay là âm nhục cũng không tệ.

Trong sát na đó đao của Tông Thủ lại đâm vào người của hắn làm hắn đao tim liệt phế

Cho nên hắn nhất định phải làm cho Tông Thủ thống khổ! Không đem nữ nhân của đối thủ áp dưới thân thể khi nhục, đối phương không thể làm gì mới đã ghiền.

Đã thấy kiếm quang của Tông Thủ bỗng nhiên biến đổi, dường như đã sớm dự liệu chuyện này, một cú chặt nghiêng, vừa mới xuất hiện ở phương vị gần Tô Tiểu Tiểu.

Lập tức huyết quang vụt sáng, canh tay trái của Đạo Huyền bị chặt đứt lần nữa.

Đạo Huyền lúc này không cả kinh hay tức giận, ngược lại lần nữa cười ra tiếng. Một kiếm này của Tông Thủ tuy chặt đứt hai tay của hắn, thực sự chẳng khác gì triệt để mất đi cơ hội uy hiếp hắn.

Đạo Huyền cong tay bún ra, liền khiến đạo huyết quang giữa không trung dừng lại. Dù sao hắn hiện giờ bị trọng thương, đã không còn lực ngăn cản đao của Lâm Huyền Huyên nữa.

Thực sự khiến cho Lâm Huyền Huyên không thể tiếp tục được nữa, bất đắc dĩ nửa đường đổi lực.

Bản thân Đạo Huyền thời điểm này chưa kịp phản ứng gì cả, dùng xu thế sét đnáh không kịp bưng tay độn tới bên cạnh Nguyên Vô Thương.

Bàn tay lớn mở ra nắm cổ của Nguyên Vô Thương cầm trong tay.

Lúc này tuy toàn thân vết thương chồng chất, thần sắc lại khôi phục tự nhiên.

- Tốt cho một môn phi đao thuật, quả nhiên là tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Đạo Huyền ta tung hoành hơn ba ngàn năm, chưa bao giờ ăn thiệt thòi như vậy. Khiến cho ta trọng thương tới mức này, Tông Thủ ngươi là người đầu tiên, cũng là người đầu tiên khiến ta sinh ra sợ hãi.

Đạo Huyền cười nhạt, mỉa mai nhìn qua người ở đây, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Tông Thủ.

- Không biết tính mạng của tiểu tử này có giá trị bao nhiêu trong mắt của ngươi?

Dùng sức sờ khiến cho cốt cách của Nguyên Vô Thương phát ra tiếng giòn vang.

Nhưng mà Đạo Huyền vẫn không lấy mạng của Nguyên Vô Thương, cũng không có quá nhiều yêu cầu.

- Cuộc chiến hôm nay như vậy thôi! Bổn tọa hứa hẹn trong ba tháng sẽ không tới làm phiền ngươi. Ta và ngươi dừng tay từ biệt chứ?

Tông Thủ nghe vậy bật cười, đây chính là dùng tính mạng của Nguyên Vô Thương áp chế mình thỏa hiệp?

Thật sự là làm không được!

Lúc này trong lòng có hỏa diễm tức giận thiêu đốt hừng hực. Nhất là trông thấy Đạo Huyền trong nháy mắt ra tay với Tô Tiểu Tiểu thì lệ khí tích súc trong ngực thật mạnh.

Tuy nói Tô Tiểu Tiểu không phải nữ nhân của hắn, nhưng mà Tô Tiểu Tiểu trong thời điểm mấu chốt liều mình ra tay, khiến cho hắn có thể cầm ra mấy át chủ bài trong tay, đều có thể giữ lại đúng thời điểm cuối cùng, Tông Thủ không thể không cảm kích.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng mà Nguyên Ma Thất Tình Quyết đúng là khiến cho hắn sinh ra cảm xúc khác thường với Tô Tiểu Tiểu.

Sơ Tuyết lần này không có bị thương.

Cuộc chiến hôm nay Tông Thủ thiếu chút nữa ngay cả mình nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, chính mình còn là nam nhân gì chứ?

Trong nội tâm hết sức căm tức, sát niệm quanh quẩn trong lòng, chỉ có giết chết Đạo Huyền mới xem như phát tiết được...

Tông Thủ lúc này cũng không muốn áp chế!

Nguyên Vô Thương cũng cực kỳ phẫn nộ, hắn bị bóp cổ nên không nói ra được lời nào. Trên mặt hiện ra nét ửng hồng, nổi gân xanh, mắt hàm ý cảnh cáo nhìn qua Tông Thủ.

Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, cho dù Tông Thủ hôm nay nhớ tình bằng hữu đổi bình yên vô sự cho hắn, hắn cũng không cảm kích chút nào, hắn sẽ cảm thấy nhục nhã, nhục nhã nhất trên đời.

Tông Thủ nhìn qua thì hiểu ý, ánh mắt rủ xuống.

- Nguyên huynh ngươi có thể an tâm đi, mỗi khi tới ngày giỗ của ngươi hôm nay Tông Thủ nhất định sẽ không đốt hương cho ngươi, không bao giờ quên.

Trong nguyên hồn của hắn vẫn còn một đóa Sinh Tử Đàm Hoa, đang yên lặng nở ra. Sinh chi lực bàng bạc, khi cánh hoa nở rộ thì tiết ra ngoài.

Đạo Huyền sửng sốt, chẳng lẽ nói Tông Thủ không phải là người trọng tình nghĩa cổ hủ như Ma Liên đã nói, mà là thế hệ kiêu hùng không quan tâm tới tính mạng bằng hữu thủ hạ?

Nguyên Vô Thương nhếch môi cười. Nhưng mà cả thân hình, mạnh mẽ nổ tung. Thình lình đem kim đan của mình tự bạo, trong khoảnh khắc ảnh hưởng tới địa vực trăm dặm.

- Ngươi là tên điên!

Đạo Huyền đứng mũi chịu sào, thẹn quá hoá giận gầm lên một tiếng. Vô ý thức buông lỏng tay và thân hình biến ảo, phi tốc thoát ra khỏi thiên đàn.

Trong gang tấc này, cánh tay đang hoàn hảo lại bị nổ tung chỉ còn xương cốt, có thể thấy được xương trăng um tùm.

Đang lúc hắn cho rằng Nguyên Vô Thương nên tự bạo hồn phi phách tán...

Đã thấy xa xa có một cổ sinh nguyên chi lực bỗng nhiên bừng bừng phấn chấn, đem huyết nhục nguyên hồn của Nguyên Vô Thương bao phủ lại.

Trong nháy mắt sau đó một thân hình lộ ra trước mặt của mình.