Thần Hoàng

Chương 571: Thạch Lân tấn giai (1)



Tông Thủ lúc này không cần quan tâm tới, sau khi bay lên hố sâu hai ngàn trượng thì dùng đại lượng linh thạch rải ra ngoài. Nhìn qua không có quy luật gì, mà sau nửa ngày đã hiện ra trên đồi cát phía trên. Ống tay áo phát một cái Hàm Hi từ trong tay áo bay ra ngoài.

Nhưng mà khi Tông Thủ đem một túi càn khôn đặt lên người của nó, lại dùng ý niệm thúc dục nhưng nó không có động tĩnh gì cả.

Chỉ thấy con kiến này đang cường lực chống lại hồn niệm của hắn, bản thân đứng nguyên tại chỗ.

Tông Thủ liền giật mình, sau đó lại cười cười.

- Nếu ngươi có thể mang vật kia tới. Vậy thì mười hai phiến lá sen Càn Ly Tử Kim Liên sẽ cho ngươi. Còn có thêm ba hạt sen...

Trong mắt Hàm Hi lúc này tỏa sáng. Hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong động nhỏ, sau một lát ngắn ngủi Tông Thủ cố gắng hoàn thiện linh trận thì khắp sa mạc lay động một hồi, giông như có tiếng nổ long trời lở đất.

Rồi sau đó Hàm Hi hóa thành bạch quang từ trong hố sâu bay ra ngoài, đi theo đằng sau là một bóng đen lại vô cùng chật vật, thân hình trọn vẹn không đầy đủ. Mà sau lưng của hai chúng nó lại có vài chục âm thanh thương giáo đánh tới..

Nhưng mà những giáo ngắn này bị linh trận của Tông Thủ bố trí ngăn cản lại. Lập tức làm núi đá sáng lên, chấn động mạnh mẽ.

Khi tất cả cát bay đá chạy lắng xuống. Âm thanh của thương giáo không còn nữa.

Hàm Hi đã sớm bay tới vị trí an toàn, mà hồn thú của Hắc Lân Thú lúc này tàn phế không trọn vẹn, ngay cả duy trì thân hình cũng không nổi.

Tông Thủ chỉ đánh ra mấy đạo linh quyết vây khốn nó lại, chậm rãi lấy ra một quả thất giai tinh khiết Hồn thạch thu vào trong. Trong mắt hiện ra ý cười, trong ngũ hành thì hi hữu nhất chính là huyết mạch Kỳ Lân, bây giờ đã tới tay hôm nay chỉ còn lại Thanh Long mà thôi...

Thương Sinh Đạo cung, trong giáp tự đệ nhất viện.

Sơ Tuyết lúc này đang ôm lấy Thạch Lân trong ngực, vô cùng lo lắng nhìn qua linh trận tạm thời trong viện.

Không chỉ có mặt đất, ngay cả ấu thú Thạch Lân trong tay cũng vẽ rất nhiều linh phù. Đang mở con mắt vô tội nhìn qua trước mắt, nhìn qua sinh vật nam khó hiểu cùng với chủ nhân lại đang loay hoay với mình.

Mà từ trung ương Nghiễm Lăng Hãn Hải trở lại Thương Sinh Đạo cung cần thời gian chừng mười ngày.

Sau khi về tới đây Tông Thủ đã bắt đầu chuẩn bị đem đầu tàn hồn Hắc Lân Thú dung nhập vào trong thần hồn của ấu thú Thạch Lân.

Nhưng mà Sơ Tuyết lại cảm giác có chút không đáng tin cậy, vạn phần hoài nghi nhìn qua Tông Thủ: 

- Thiếu chủ, ta hỏi qua Yên Nhiên tỷ rồi, còn có Vận Lan tỷ, các nàng nói trên thế gian này không có cách dung nhập linh hồn hộ giá linh thú và tăng giai vị của huyết mạch lên. Người khác mặc dù đoạt xá cũng chỉ có thể xóa đi linh hồn của thân thể vốn có mà thôi. Thiếu chủ, ngươi cũng đừng có lừa gạt Tuyết Nhi.

Tông Thủ lúc này trợn trắng mắt, không thể dung hợp linh hồn, như vậy hắn tính là cái gì đây?

Trong nội tâm của hắn có chút bất định, pháp môn này là người đời sau sáng tạo ra đấy. Cũng không phải hoàn toàn dung hợp hồn phách, mà là đem trí nhớ chiến đấu và bộ phận thần thông của Hắc Lân Thú rót vào ý thức của ấu thú Thạch Lân. Dùng hồn lực của hắn làm vật dẫn kích phát huyết mạch truyền thừa trong người ấu thú Thạch Lân, dùng để tăng giai vị lên.

Nhưng mà Tông Thủ lại sử dụng lần đầu tiên. Kiếp trước chỉ ghi nhớ qua loa bí pháp này mà thôi, có sơ hở hay không còn không biết.

Trên mặt của hắn không có nửa điểm lo lắng, tỉnh táo tự tin, rất khinh thường nói: 

- Yên tâm là được! Ngươi có từng thấy thế tử nhà ngươi đã làm chuyện gì chưa nắm chắc sao. Yên Nhiên, Vận Lan? Hừ hừ, các nàng chỉ có tu vi linh pháp là không tệ Nhưng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, không biết thiên địa rộng lớn, đại thế giới kỳ diệu. Linh Sư Hoàn Dương cảnh nho nhỏ cũng dám chắc chắn nói thế gian này không có pháp môn dung hợp linh hồn. Thật sự là dõng dạc, tự cho là đúng! Hai người các nàng đã hiểu rõ sự kỳ diệu của linh pháp bản thân chưa? Đây là quân thượng của các ngươi tự nghĩ ra đấy, có thể nói đoạt thiên địa tạo hóa...

Hắn nói câu này đúng là không biết hổ thẹn, hắn đen công lao của người đời sau cướp cho mình, tự biên tự diễn.

Lúc này Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan hai nữ đứng ở bên cạnh quan sát. Nghe thấy vài câu này, câu thứ hai thì khá tốt, càng tăng thêm vài phần hiếu kỳ, chẳng lẽ Tông Thủ thật sự có thể làm được? Nhưng mà câu đầu tiên làm cho các nàng tức nổ phổi.

Nói cái gì các nàng chỉ là Hoàn Dương cảnh nho nhỏ, ngươi tính là cái gì? Chưa nghe nói qua lục giai Hồn Sư còn có thể sáng tạo ra bí thuật hoàn toàn mới nha, hơn phân nửa là lừa dối người.

Sơ Tuyết lại có chút tin đấy. Ánh mắt bán tín bán nghi, bị lừa dối mà tỏ ra vẻ sùng kính. Nghĩ ngợi nói Thiếu chủ lợi hại như vậy làm sao nói dối?

Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan lợi hại đúng là không sai. Nhưng mà so với quân thượng nhà mình thì không có gì đáng nói cả.

Chần chờ một lát Sơ Tuyết vẫn đem ấu thú Thạch Lân trong ngực đặt vào linh trận, vừa tỉ mỉ trấn an khiến bất an của ấu thú tan biến.

Sau đó lại do dự nhìn qua Tông Thủ nói: 

- Thiếu chủ, người cũng không được gạt ta đấy! Bằng không, Sơ Tuyết sẽ... Sẽ...

Sẽ vài câu cũng không nói ra câu phía sau, muốn nói về sau không để ý tới thế tử thì không hợp với thân phận thị nữ của nàng; muốn về sau không gặp Tông Thủ càng không có biện pháp.

Cuối cùng Sơ Tuyết vẫn cắn răng nói: 

- Tuyết Nhi sẽ cắn người!

Mấy người bàng quan chung quanh đều cười khúc khích, Tông Nguyên cũng chỉ cươi không nói.

Tông Thủ lại kinh ngạc, cảm giác được trong lời nói của Tuyết Nhi có sát khí. Nghĩ ngợi nói nha đầu này rõ ràng quan tâm tới linh sủng như vậy a.

Lúc này càng có chút chột dạ, nghĩ ngợi nói có phải nên hoàn thiện một chút rồi nói sau không? Nhưng mà lúc này phóng lao phải theo lao, chỉ có thể học khí khái tông sư vung tay lên.

- Nói bậy! Chỉ có lợi mà vô hại với nó mà thôi.

Lúc này đem mười khối hồn tinh lục giai bóp vỡ toàn bộ. Mà Tông Thủ miệng niệm linh ngữ, đại trận dưới đất phát ra hào quang màu xanh.

Mà ấu thú Thạch Lân trong trận cũng bị lực lượng vô hình trói buộc thân thể.

Trong nội tâm Tông Thủ lại máy động, tại sao lại là màu xanh lá? Dựa theo sách miêu tả thì thời điểm vận chuyển nên tụ dẫn hồng xanh đen ba màu linh quang.

Càng nhìn chung quanh thì không ổn, chợt Tông Thủ không thèm chú ý mà lấy hồn tinh tàn hồn của Hắc Lân Thú lấy ra ngoài.

Dường như biết vận mệnh của mình, đầu hồn thú này giãy dụa điên cuồng. Lại bị Tông Thủ cưỡng épáp chế, không thể động đậy.

Cũng trong giây lát thì Tông Thủ đánh ra mười mấy đạo linh ấn, đem miến hồn tinh nổ tung.

Một đoàn sương mù hơn cả ngàn đoàn phân bố trong linh trận. Vật ấy còn có một tia hồn lực tinh khiết đưa vào mi tâm của ấu thú Thạch Lân.

Tông Thủ nhìn qua mọi nơi và ý niệm quét qua, từng đoàn sương mù phân hóa thành màu đen.