Thần Hoàng

Chương 656: Hoành hành không cố kỵ (1)



Ngày sau nếu có tu vi Linh Cảnh Tiên Cảnh, không hẳn không thể đem khung cảnh nhỏ này cường hành chiếm đoạt.

Rời khỏi tuyền qua, Tông Thủ đồng dạng ném nổ từng mai cao giai linh thạch, từng đoàn Thiên Địa linh năng tinh thuần để toàn bộ pháp trận cấm văn đều bị bức hiện ra hết.

Mấy người là hữu kinh vô hiểm, lần thứ hai trở lại trên phiến dã sơn kia. Mà ngay trong chốc lát đó, Tông Thủ đột nhiên nhíu mày, hướng vị trí trung ương Long Điện mặt Đông nhìn ra thật xa.

Chỉ thấy bên đó, một đoàn linh quang thật lớn nổ tung. Sau đó phân thành hơn mấy trăm cổ, tản ra bốn phương tám hướng rơi xuống.

- Hẳn là có người, đã đến truyền thừa chi địa kia.

Diệp Phi Sương nhìn kỹ một phen, bên môi lại hiện lên một tia mirm cười mỉa mai:

- Chỉ là Cửu giai linh khí thấp nhất mà thôi! Phỏng chừng đều chạy không đến. Tất nhiên là dùng kế sách cường công, muốn đạt được rất nhiều linh vật ở truyền thừa chi địa, nào có đơn giản như vậy?

Tông Thủ tâm lực còn chưa khôi phục, vẫn là đau đầu. Ý thức lúc tỉnh lúc mê. Nhưng lúc này nghe vậy, lại vẫn là nhịn không được âm thầm oán hận. Cửu giai linh khí mà thôi? Đây chính là con số mấy trăm đấy!

Bên trong Long Điện này thật đúng là giàu đến chảy mỡ!

Truyền thừa chi địa, ở trong địa đồ trên quyển trục kia cũng đồng dạng có tiêu ký. Nhưng rõ ràng không bằng Diệp Phi Sương am hiểu đối với chỗ đó. Theo nữ nhân này, ngự không mà đi. Quả nhiên là đem rất nhiều linh trận cấm chế đều nhìn như không có gì.

Một đường đi tới, cũng ngẫu nhiên gặp được một hai tu giả. Bất quá khi phát hiện từ xa, Cửu giai ngân giáp Chỉ Nhân bên người Tông Thủ, còn có Cửu giai Băng Giao kia đều là không chút do dự né tránh ra.

Tựa hồ có được chút chỗ tốt, rất sợ mấy người Tông Thủ sinh ra ác ý.

Cái gọi là truyện thừa chi địa chính là một thạch điện. Nhưng quy mô của nó so với lúc trước tiến nhập còn muốn rộng hơn gấp trăm nghìn lần. Phía sau còn có một tòa núi lớn dựa theo địa đồ trên quyển trục chỉ ra, hạch tâm chi địa chân chính ở trong động quật bên trong núi lớn này.

Nơi này cũng là hạch tâm linh trận của cả Long Điện, từ ngoài sơn thể cường hành đột phát cũng không phải là không thể. Nhưng trừ phi là cường giả Thần Cảnh, bằng không là tự tìm tử lổ. Mà lúc trước những linh khí nổ ra, chẳng biết đi đâu kia hẳn chính là xuất từ bên cạnh một thiên điện.

Sau khi mấy người bay đến, mới phát hiện bên trong điện phủ này đã hội tụ không ít tu giả. Hơn bốn trăm người, chính tà đều có, phân ra mười bảy nhóm người phân biệt rõ ràng.

Khí tức áp lực, sát khí mờ mờ ảo ảo phảng phất như là hết sức căng thẳng.

Không chỉ là Ma Môn nhân số hơi ít, cùng tôn phía chính đạo đang giằng co. Đó là giữa rất nhiều tôn môn cũng đều đang phòng bị lẫn nhau.

Tông Thủ hơi nghi hoặc, sau đó không đợi hắn hỏi, chợt nghe Lý Nhược Sương giải thích nói:

- Trước đây truyện thừa chi địa này hàng năm có thể tiến vào hai mươi người. Hôm nay linh trận đã tổn hại một bộ phận, có thể tiến vào ba mươi người phỏng chừng đã là cực hạn rồi. 

Tông Thủ bừng tỉnh, hai mươi người? Hai mươi con rồng đi sao?

Bất quá nếu chỉ có ba mươi danh ngạch, điều này thật sự sẽ không dễ phân chia.

- Như vậy ngươi và Nhược Hàn cần phải đi vào?

Hai người mặc dù không phải long loại, cũng nhất định có huyết mạch Long tộc, truyện thừa chi địa ý nghĩa đối với các nàng tuyệt đối không tầm thường.

- Không cần! Ta cùng với Phi Hàn mới có lục giai, đi vào cũng là vô dụng.

Diệp Phi Sương lắc đầu:

- Chúng ta muốn vào cũng không phải Long Điện thứ ba này...

Về phần tòa Long Điện kia cũng chưa nói. Tông Thủ thoải mái, cũng không hỏi lại, sau đó cười tủm tỉm, nhìn mấy trăm người này giằng co.

Sau một lát, lại là Phương Minh kia đi ra nói:

- Chư vị! Thời gian đến hôm nay, đã không đủ một ngày rưỡi. Lại kéo dài xuống dưới nữa, chúng ta ai cũng đừng hòng vào được bên trong. Không bằng chư vị đều thối lui một bước, dựa theo tỉ lệ nhân số tuyển ra mấy người, cùng nhau tiến nhập, thế nào?

Nơi này mọi người lại là một trận im lặng, không ai lên tiếng. Những kẻ thực lực yếu kém, lại đúng là tàn thành. Nhưng khi phát giác bầu không khí ở đây càng ngưng lãnh hơn, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Phương Minh tựa hồ cũng thấy đau đầu, xoa xoa mi tâm nói:

- Nếu là chư vị tin được ta, như vậy do Phương Minh ta phân phối danh ngạch thế nào?

Nơi đây mọi người đều liếc nhìn lẫn nhau, đều hơi lộ ra vẻ tán đồng.

Phương Minh thấy thế, cũng không khách khí, cười nói:

- Thái Linh Tông là đệ nhất đại tông của Vân Giới ta, có thể tiến vào bốn người. Đệ nhị Thánh Địa Nguyên Thủy Ma Tông cũng là nơi mà chúng nhân tại Vân Giới hướng đến, đồng dạng có thể tiến vào bốn người. Lưỡng giới Thiểm Minh Diệu Tự là Phật gia Hoa Nghiêm tông bản sơn có thể tiến vào bốn người. Đệ tứ Thánh Địa Hạo Huyền Tông có thể tiến vào ba người...

Mọi người trong điện này trước tiên đều hơi nhíu mày, nhưng theo thanh âm này tiếp tục vang lên, hơn nửa số người thần tình đều là dần dần bình phục xuống.

Đại bộ phận còn lại, mặc dù hơi có chút bất mãn. Nhưng khi rất nhiều đệ tử của Thái Linh Tông và Nguyên Thủy Ma Tông đều dùng ánh mắt lạnh lùng đảo qua, lại đều là trầm mặc không nói.

Lý Phi Sương từ xa xa nhìn vào trong mắt đều ẩn hàm kính nể:

- Vị Phương Minh này quả nhiên không hổ kỳ danh. Hành sự công bằng hợp lý, có thể phục chúng.

Tông Thủ cười, người này có hành sự công bằng hợp lý hay không, hắn còn không biết. Lại biết người này là cực kỳ thông minh.

Trước tiên lôi kéo Thái Linh Tông và Nguyên Thủy Ma Tông, cùng với các đại tông phái mạnh mẽ khác. Về phần tông môn thực lực yếu kém còn lại mặc dù trong lòng không phục, cũng không dám chống lại.

Hơi chút khiến kẻ khác kỳ quái là, lần Thương Sinh Đạo tam tông lúc môn này, ngoại trừ hắn ra, lại không một ai tham dự Long Điện lần này mở ra. Chẳng lẽ là có chuyện gì khác, không thể tham dự?

Phương Minh kia nói đến phân nửa, đã hướng Tông Thủ nhìn lại sau đó mục quang chợt lóe:

- Vị này thoạt nhìn là Kiền Thiên Yêu Vương, Tông Thủ điện hạ sao? Bảy người các ngươi có thể được phân một danh ngạch đi, thế nào?

Tông Thủ cũng không ngẫm nghĩ thế nào, đã trực tiếp lắc đầu nói:
- Hai!

Khóe môi Phương Minh lập tức lạnh lùng nhếch lên, trong mắt hàm chứa vẻ châm chọc. Nhưng lập tức khi thấy sau lưng Tông Thủ Cửu giai ngân giáp Chỉ Nhân kia, còn có đầu Băng Giao lại là sắc mặt hơi trầm xuống, rơi vào suy nghĩ, không nói lời nào nữa.

Tông Thủ lại càng âm thầm khen ngợi, như vậy trầm mặc thực sự là vừa đúng.

Vô luận Phương Minh này có phải là chính nhân quân tử hay không, nhưng người này tâm kế khá được. Quả nhiên sau một khắc, chợt nghe một người lạnh lùng nói:

- Chúng ta là hơn mười người mới được một danh ngạch. Các ngươi tổng cộng mới có bảy người, lại muốn chiếm đi hai, đây là đạo lý gì?

Tông Thủ nhíu nhíu mày, chỉ thấy người nói kia chính là một Bát Giai đệ tử của Nguyên Thủy Ma Tông.