Thần Long Ở Rể

Chương 105: Thân phận không thể lường được



Hồ Lâm ngẩn người, nhìn phía Hữu Thủ và Hồ Cửu.

Phải biết rằng dù là người của đại gia tộc, nếu bất kỳ ai muốn sở hữu vũ khí đều phải qua phê duyệt nhiêu bước quy định.

Trên thực tế, dù là ai thì cũng rất khó sở hữu súng.

Hồ Lâm nhờ quan hệ lách luật mà có thể có được một khẩu súng, người kia cũng dặn dò ông phải cẩn thận.

Vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến, chỉ dùng khi bảo vệ tính mạng, lúc đó người kia mới có thể giúp ông được.

Mà lúc này, tuy tính mạng ông vẫn chưa bị sao, nhưng ông ta lo lắng Hữu Thủ sẽ làm gì mình nên đã dùng súng.

Dù sao cũng đã có người chống lưng, tốt chút tiền cũng không sao, huấn hồ trong mắt ông ta Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chỉ là kẻ có chút thực lực làm ăn phi pháp.

Hoặc là đang đầu quân cho tên đầu gấu nào đó mà thôi, nhìn tác phong của bọn họ không hề đứng đắn.

“Hừ, mày… vậy mà cũng có súng.” Hồ Lâm ngỡ ngàng.

“Ông chẳng phải thích chơi nó sao? Tôi cho ông chơi đủ.” Hồ Cửu cũng không nói nhiều.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát liên tiếp nhưng là anh cố ý bắn dưới chân ông ta cùng trợ lý Bác, anh không có ý định bắn vào người họ. Truyện Trinh Thám

Dù anh hận họ, nhưng cũng sẽ không dùng cách tiêu cực này, ít nhất bọn họ phải nếm trải qua mùi vị thống khổ.

“Đúng là đồ ngu ngốc. Mày nghĩ người như mày có thể dùng súng sao? Mày đủ tư cách?”

Hồ Lâm hống hách lên tiếng, súng đối với những kẻ đi đêm đã khó, nay còn trong tay đám người Hồ Cửu.

Ông ta không lo lắng, vì bọn người thế giới ngầm hay giang hồ có súng cũng là bình thường, nhưng chỉ là dừng ở mức thanh trừng nhau.

Trong khi đó Hồ Lâm là người đại gia tộc, chỉ cần ông có chuyện thì Hồ Cửu cũng không sống được.

“Đủ hay không, cũng không tới lượt ông nói.” Hồ Cửu nhìn Hồ Lâm, ánh mắt chán ghét hiện lên vẻ khinh thường.

Hồ Lâm vẫn đứng vững, ông ta không phải không sợ ba tiếng súng kia, mà ông ta biết Hồ Cửu đang hù dọa.

Đoàng!

“Á…mày…”

Hồ Lâm đau đớn ôm cánh tay.

Hồ Cửu nhắm chuẩn bắn vào bả vai trái của ông ta, máu cứ thế tuôn ra, đau đớn muốn chết.

“Ừm… vẫn chuẩn…” Hữu Thủ tấm tắc.

“Cậu xem đi, sau này cần mang theo súng rồi.” Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ nhắc nhở.

“Vâng.”

Súng từ miệng họ cứ như đồ chơi, hoặc đồ trang trí, nói có là có, nói mang theo là mang theo.

Hồ Lâm đau đến hoa mắt, nhìn hai người Hồ Cửu.

“Mày…”

“Haizzz. đau thế thì nên đi viện, sao nhiều lời vậy nhỉ?” Hữu Thủ hất mặt nói.

“Chúng mày đợi đấy. Tao sẽ gọi người đến. Quá ngông cuồng.” Hồ Lâm gọi cho ai đó.

Hữu Thủ định bước lên hành động, nhưng bị Hồ Cửu ngắn lại.

“Tôi cũng muốn biết ai là người đã tiếp tay cho họ dùng súng thế kia. Thảo nào bọn người đại gia tộc lại có thể không sợ ai như vậy.” Anh nói xong còn nhìn phía Hồ Cửu.

“Tôi khuyên ông nên đi bệnh viện gấp. Chờ ông gọi xong cuộc gọi này có lẽ ông mất máu vì chết rồi, lại không nhìn thấy tôi quỳ xuống cầu xin ông.” Hồ Cửu cũng nhìn Hồ Lâm nói.

Nói xong anh quay người vào lại biệt thự, mặc kệ mọi thứ bên ngoài.

Hữu Thủ nhìn bóng dáng của Hồ Cửu, lại thở dài không thôi.

Bộ dạng kia của Hồ Cửu nếu đặt ở Bạch Thố thì tốt biết mấy, anh ta cảm thán một chút.

Sau đó Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Lâm, anh ta biết rõ Long chủ sẽ không dễ dàng tha cho họ.

“Xem như hôm nay ông may mắn.” Hữu Thủ nói xong thì lên xe đi thẳng.

Hồ Lâm cùng trợ lý Bác cũng được một nhóm người đưa vào bệnh viện.

Trong biệt thự,

Hồ Cửu lại quay về ghế ngồi với Lục Thạc.

“Anh có súng?” Lục Thạc nghi ngờ hỏi.

“Ừ.” Hồ Cửu nhìn cô đáp.

“Vừa rồi… là người Hồ gia.” Lục Thạc nhìn thấy mọi thứ, chỉ là quá hoảng sợ.

Cô cũng không thể ra mặt, mà điều chính yếu là cả hai bên đều có súng.

“Anh có biết súng là vũ khí hạn chế?” Lục Thạc căng thẳng hỏi.

“Anh biết.” Hồ Cửu cũng thành thật đáp.

“Chỉ là anh được phép dùng.” Anh nói tiếp.

….

Lục Thạc im lặng.

Tuy cả hai ngồi đối diện, nhưng dường như đây là khoảng cách rất xa.

Chiếc bàn chưa tới một mét lại làm cho họ xa nhau đến vậy.

“Việc ly hôn…” Lục Thạc cuối cùng cũng lên tiếng.

“Anh đồng ý! Chỉ cần em thoải mái.”

“Nhà xe, hay bất kỳ thứ gì ở đây đều là của em. Nhiều năm như vậy, em chịu khổ rồi, em xứng đáng có nó.” Hồ Cửu dứt khoát nói.

Anh cũng nghĩ thông suốt rồi, có thể tạm xa nhau một chút cũng tốt. Anh cũng muốn Lục Thạc có cuộc sống hạnh phúc.

“Này…” Lục Thạc trong lòng hơi mất mát, có chút áy náy.

“Xem như là điều kiện ly hôn đi. Thủ tục thế nào em cứ hoàn tất, anh sẽ theo, nếu em không đồng ý, anh sẽ không ký tên.” Hồ Cửu dịu dàng nói.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, có lẽ đây là điều tốt.

Sau chuyện vừa rồi, anh cũng cảm thấy, xa cô cũng là muốn tốt cho cô, dù sao cuộc sống của anh quá nguy hiểm.

Ngày nào anh chưa làm cho đám người kia biết sợ, ngày nào mọi thứ chưa yên ổn, thế lực hắc bạch còn lẫn lộn chưa có trật tự, thì anh sợ rằng sẽ không chu toàn cho cô.

Anh sẽ xây dựng một đế chế, mà có thể bảo vệ tất cả mọi người anh quan tâm, lúc đó anh sẽ quay lại.

Lòng anh đã quyết, Hồ Cửu nhìn Lục Thạc, thấy ánh mắt khó xử của cô.

“Cứ vậy đi. Có chuyện gì cứ gọi anh.” Hồ Cửu đứng lên định đi.

“Anh.. có chỗ ở sao?” Lục Thạc lên tiếng.

“Có. Phía Tây.” Anh cũng không nói rõ là chỗ nào.

“Tôi… xin lỗi.” Lục Thạc ấp úng nói.

“Em không có lỗi.” Hồ Cửu nói xong thì đi thẳng.

Lục Thạc nhìn theo bóng lưng cương nghị của anh.

Cô tự lẩm bẩm: “Mình sai rồi sao?”

Có lẽ mãi về sau cô mới biết mình sai lầm dường nào.