Thần Long Ở Rể

Chương 158: Thay đổi kế hoạch



Những người ở đầu dây phía bên kia vô cùng hoang mang, khi Long chủ sử dụng số điện thoại này để tập hợp, thì chứng tỏ đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Vừa lúc này Thanh Ngũ từ phía đông đã phát tin tới báo, gia tộc bí ẩn đã bắt đầu hành động, họ tạo ra một loạt hành động ngầm bí ẩn mà Thanh Ngũ không thể nào nắm bắt được.

Quá trùng hợp rồi, Hồ Cửu bên này phát hiện có ‘chuột’, bên phía Đông lại có động.

Tuy nhiên chưa dừng ở đó, khi mọi người tập hợp về căn cứ Bạch Thố lại cảm thấy có gì đó bất thường nhưng cô không thể nào đi lên được.

Nếu như bây giờ của tiến lại gần phòng làm việc, thì sẽ tạo ra hiệu ứng không tốt. Bạch Thố suy nghĩ tìm cách tiếp cận, vẫn chưa hiểu làm thế nào để tiến gần đến.

Sau hồi suy nghĩ, cô đành phải chờ đợi!

Vừa lúc này dì Thẩm đã về, mà Bạch Thố chợt lóe lên tia tính toán, cô không nói cho dì Thẩm biết chuyện đám người Hồ Cửu đang họp kín.

Dì Thẩm là người vô cùng hiểu ý, cho nên lúc bình thường chỉ cần Hồ Cửu làm việc bà đều sẽ không đi vào trong.

“Cô Bạch, may mà có cô.”

Bà còn không quên đưa cho cô một túi trái cây tươi.

“Không sao! Dì đừng khách sáo như thế.”

Dì thắm chỉ cho rằng Hồ Cửu cùng mọi người hội họp mà thôi, nên bà pha trà rót nước sau đó tự mình mang lên phòng làm việc của Hồ Cửu.

“Các cậu nâng cao cảnh giác một chút, nếu như tôi đoán không nhầm, ở chỗ chúng ta có một ‘con chuột’.”

“Có ‘chuột’ thật sao? Long chủ nói thật chứ?”

Hữu Thủ ngạc nhiên hỏi lại.

“Cậu nghĩ tôi đùa với cậu sao?”

Túc Trì nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng, bọn họ và sinh gia tử bao nhiêu lâu nay chắc chắn những người này không thể là ‘chuột’ trong lời Hồ Cửu.

Những người sau này thu nạp về thì hầu như không có lý do gì để làm vậy, quan trọng là bọn họ không thể vào đây.

Vậy thì nghi vấn chỉ còn lại…

Lúc này dì Thẩm đẩy cửa vào,bà vô cùng bất ngờ khi thấy trong phòng có quá nhiều người.

“Tôi… tôi… tôi xin lỗi. Tôi không biết mọi người đang họp tôi cứ nghĩ…”

“Không sao! Dì ra ngoài đi.”

Hồ Cửu trầm giọng nói.

Lão Lý nhíu mày nhìn theo dì Thẩm, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Long chủ, người có cho rằng người đàn bà kia có nghi vấn không.”

Mọi người nghe lời nói của Lão Lý cũng có chút suy nghĩ.

“Bà ta từ Hồ gia, ở đây từ khi có bà ta mọi thứ đều gọn gàng, chỉ có bà ấy mới là người thực hiện việc dọn dẹp đi ra đi vào các phòng được mà thôi.”

Túc Trì suy nghĩ thấy lời phân tích này của Lão Lý vô cùng có lý.

“Đúng vậy, dì Thẩm này rất có hiểm nghi. nhưng cũng không loại trừ khả năng là người khác.”

Thật ra Hữu Thủ cùng Túc Trì cảm thấy dị Thẩm này tuy có hiềm nghi nhưng linh cảm của bọn họ mách bảo, chuyện này với dì Thẩm không hề liên quan gì.

“Bà ta có một đứa cháu bị bệnh nặng, qua điều tra thì dì ấy cũng không có gì đặc biệt cả. Tôi cảm thấy dì ấy không phải kẻ tình nghi duy nhất.”

Hữu Thủ đứng ra bảo vệ dì Thẩm.

“Các người không thấy dì Thẩm xuất hiện đúng lúc quá sao? Nếu nói đến dì Thẩm thì vẫn còn một người đáng nghi.”

Hồ Cửu cười cười rồi nói, nhưng ánh mắt toát lên sự nguy hiểm.

Mọi người đều nghe hiểu, chỉ có Túc Trì cùng Hữu Thủ nhìn nhau có cùng suy nghĩ, bọn họ không tin điều mà Hồ Cửu đang nghĩ.

“Nếu ngài là nói Bạch tiểu thư thì không thể nào!”

“Đúng vậy! Cô ấy có tình cảm thế nào với ngài chứ? Làm sao có thể làm chuyện bất lợi với ngài được?”

Hồ Cửu không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn bọn họ.

“Hai cậu không cảm thấy cô ta đáng nghi, nhưng tôi thì có!”

“Ai cũng có thể, chỉ có Bạch tiểu thư là không thể!”

Giọng nói này là của Túc Trì.

Mọi người nhìn anh vô cùng ngạc nhiên.

Tại sao lại là Túc Trì?

Bình thường người được mệnh danh bà tám chính là Hữu Thủ, mà người luôn bênh vực Bạch Thố cũng là Hữu Thủ.

Vì sao hiện tại lại là Túc Trì lên tiếng?

Túc Trì cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình hơi cảm thấy ngượng ngùng.

“Mọi người xem đi Bạch Thố chỉ là một cô gái vô cùng thuần khiết, cô ấy làm sao có thể nghĩ ra được những thứ này chứ? Huống hồ với tình cảm của Bạch Thố dành cho Lòng chủ, tôi không cho rằng Bạch Thố lại làm ra những chuyện này.”

“Nếu Bạch Thố là ‘chuột’ thì là ‘chuột’ của ai chứ? Của Bạch gia?”

Túc Trì kiên quyết không tin Bạch Thố là nội gián.

“Túc trì à, cậu có vẻ hiểu Bạch Thố quá nhỉ?”

Hồ Cửu nhíu mày xoáy sâu vào ánh mắt của Túc Trì, nhận ra được dường như anh ta có tình cảm gì đó khác biệt đối với Bạch Thố.

“Các người yên tâm trong phòng này đã có kết giới, không chỉ ở phòng này mà những phòng khác đều có. Chỉ cần kẻ đó tiếp tục ra tay chúng ta sẽ biết được đó là ai mà thôi.”

Hồ Cửu nhìn mọi người, cảm thấy không nên tranh cãi.

“Vì vậy, mỗi bước làm việc sau này của mọi người cần cẩn thận, cho đến khi chưa biết đối phương là ai, chúng ta càng cần cẩn thận hơn.”

Nói xong Hồ Cửu để cho mọi người rời đi, cũng sắp xếp lại một chút thay đổi so với kế hoạch ban đầu.

“Tôi có một lời nhắc nhở với các cậu.”

Khi Túc Trì chuẩn bị đi ra thì Hồ Cửu gọi anh lại.

“Dù ai là ‘chuột’, là nội gián, hay là kẻ phản bội. Tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là những người bên cạnh tôi phải sáng suốt, đừng cư xử theo tình cảm.”

“Những lúc cư xử theo tình cảm, thì nó sẽ hại các cậu. Mà người của tôi tuyệt đối không nên vì tình cảm mà bị hại, nếu có chết là chết ở chiến trường chết bởi tranh đấu không phải chết những thứ viển vông đó.”

“Nhớ kỹ lời tôi nói.”

Túc Trì chợt chột dạ anh ta cảm giác dường như bản thân quá mức cảm tính.

Nghĩ đi nghĩ lại quả thật dì Thẩm không thể nào có thực lực hay có thể có đủ năng lực làm điều đó, bởi vì cháu trai bà ta bị đau là thật.

Hồ Cửu cũng chỉ tình cờ cứu giúp bà ta mà thôi nhưng Bạch Thố thì lại khác.

Chỉ là trong lòng anh như có một khởi niệm khác anh ta tuy lý trí nghĩ được như vậy, nhưng có một giọng nói nào đó muốn thuyết phục anh ta rằng Bạch Thố không phải người như vậy.

Khi mọi người đã đi cả rồi anh ta vẫn chưa hoàn hồn

“Túc trì cậu nên tôi xem lại tâm mình đi, có đôi khi người không ra tâm mình không phải là tôi mà là cậu đó.”

Nói xong Hồ Cửu cũng đi ra ngoài chỉ còn lại Túc Trì đứng ở một mình ở trong phòng

Hồ Cửu sau khi ra khỏi phòng chợt phát hiện có một ấn ký phát sáng màu đỏ.

“Thuật trú tâm?”