Thần Long Ở Rể

Chương 163: Triệt để thất vọng



Trong lúc bọn họ thác loạn, Bạch Thố cùng Vương Khiêm cũng cùng nhau đi dạo bên ngoài.

Mà Bạch Thố chỉ vì muốn đi cùng Vương Khiêm cho bỏ tức với Hồ Cửu, mắt thấy không ngắn được Bạch Thố, Hữu Thủ nhanh chóng đi tìm Hồ Cửu.

“Bạch tiểu thư, em có thể cho tôi phương thức liên hệ chứ?”

Vương Khiêm từ tốn hỏi.

Nhìn Bạch Thố vô cùng thanh thuần, chiếc váy suông đơn giản màu đỏ lại làm nổi lên chất lolita của cô.

Thật ra cô cũng không muốn, nhưng cô nghĩ chỉ có hình tượng này mới có thể làm cho Hồ Cửu lưu tâm một chút.

“Tôi… không có.”

Bạch Thố ấp úng đáp.

Vương Khiêm cười, nhìn Bạch Thố cùng Hồ Cửu khá lạ, bọn họ hầu như chưa từng gặp qua lần nào.

Cho nên Vương Khiêm suy đoán có thể là chi thứ hoặc họ hàng của gia tộc nào đó mà thôi.

Các buổi tiệc như này, ngoài thắt chặt quan hệ xã giao, còn là tìm kiếm lợi ích, gán thành viên của gia tộc làm nhân tình cho người cấp cao, cũng là một cách.

Hoặc cũng có những cô gái chi thứ muốn làm nhân tình của ai đó, vì muốn thoát khỏi khống chế chi chính.

Rất nhiều.

Mà trong mắt Vương Khiêm thì Bạch Thố có lẽ là bị lừa tới đây, cho nên chưa hiểu được dụng ý.

“Em đừng lo, tôi chỉ muốn phương thức liên hệ.”

Vương Khiêm nho nhã, lại lịch sự, nụ cười vô cùng ấm áp.

“Em nên quay vào, nếu không anh của em sẽ lo lắng.”

“Bên kia có đèn, qua đó một chút xem sao.”

Thật ra Vương Khiêm không thấy gì cả, chỉ là kiếm một cái cớ cho Bạch Thố không quay lại buổi tiệc mà thôi.

“Nhưng…”

“Đi nào..”

Bạch Thố còn chưa nói xong, anh ta đã kéo tay Bạch Thố đi theo.

Ánh mắt của cô léo lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã giấu đi, dù sao đây chưa phải là lúc để đánh mất hình tượng.

Cô thầm tiếc nuối, nếu tối nay cô có thể ở lại căn cứ, thì sẽ có thời gian tìm hiểu chỗ cất giấu đồ của Hồ Cửu.

Nhưng càng tới gần, quả thật có một âm thanh làm người ta đỏ cả mặt, chính là bọn người Mộc Thúy Lan chơi quá hăng, cho nên âm thanh vô cùng lớn.

“Kia… nên đi thôi.”

Bạch Thố khựng lại, quay người muốn đi.

Mà Vương Khiêm nhíu mày, sao lại có chuyện phòng ở khách sạn cách âm vô cùng tốt, làm sao có thể…

Anh ta tò mò đi theo tiếng rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm kịch liệt…

Thì ra…

Một màn xấu hổ hiện ra…

Đám người kia dù là thuê phòng, bao cả hai phòng lân cận, nhưng vì tìm cảm giác mới lạ, bọn họ thế mà không thèm đóng cửa phòng.

Kia là gì, một nữ mà bốn nam… còn là…

“Anh Vương, đi thôi, sao lại tới đây.”

Bạch Thố thấy Vương Khiêm nghiêm trọng đi một mạch, nghĩ có chuyện cho nên cũng đi theo.

Mà lúc này Bạch Thố lên tiếng cũng là làm cho đám người kia chú ý tới.

Vương Khiêm thấy không ổn, muốn kéo Bạch Thố đi nơi khác, nhưng mà đã không kịp.

“Ai dô, ai đây, Vương Khiêm sao? Đây là… mỹ nữ nào thế này.”

Mã Nham trần như nhộng, quán một cái khăn chắn ngang đi đến, mà đám người kia cũng nhanh chóng quấn khăn, chỉ có Mộc Thúy Lan nằm đó nở nụ cười mãn nguyện, nhìn theo bọn họ.

“Các cậu… quá đáng! Xem lại hành vi đi.”

Vương Khiêm tức giận, nhưng lại vô cùng xấu hổ.

Bốn gã đàn ông này chỉ quấn một khăn mỏng, cả người còn mò hôi, mùi tinh khí còn đó vậy mà dám ra ngoài.

“Hành vi? Tôi tưởng cậu thế nào, hóa ra cũng như chúng tôi… dẫn một bé lolita tới đây… còn không làm hành vi như chúng tôi sao?”

Bạch Thố lóe lên sát khí, sau đó đứng núp sau lưng Vương Khiêm, như là sợ hãi vô cùng.

Nhìn thấy biểu hiện Bạch Thố như vậy, Vương Khiêm lại nổi lên nam tính, muốn bảo vệ cô.

“Các cậu làm tiếp chuyện các cậu đi, tôi đưa cô ấy về. Đừng nghĩ ai cũng giống các người.”

Vương Khiêm nói xong quay lưng định đi.

Nhưng bốn gã kia lại nhìn nhau, như ăn ý vây quanh hai người Vương Khiêm cùng Bạch Thố.

“Đi gì chứ. Thế này đi, cậu cho chúng tôi nếm thử mùi vị lolita, tôi cho cậu nếm thử vị của sự thuần thục.”

Quả thật bọn họ không ngờ Mộc Thúy Lan lại có thể làm cho bọn họ thích thú đến vậy, trong lòng bọn họ còn đang muốn hẹn riêng cô ta.

Vừa lúc gặp Vương Khiêm dẫn theo một cô gái xinh đẹp đến động lòng thế kia, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Một nam một nữ đi ra ngoài tâm sự, gặp dịp thì chơi thôi.

Huống hồ Vương Khiêm sắp trở thành Phó Chủ tịch thành phố ở đây, có một cô gái xinh đẹp cũng là bình thường.

“Bạch tiểu thư đừng sợ, nếu có gì cô cứ chạy trước, được chứ.”

Vương Khiêm nắm tay Bạch Thố dặn dò.

Sao anh ta không nhìn ra ý đồ xấu của những gã này chứ, chỉ là anh biết bản thân nếu như một chọi bốn không thể chống lại được bốn người họ.

Chỉ có thế kéo dài thời gian cho Bạch Thố chạy đi tìm người.

“Xùy, còn giả tạo, anh em, chúng ta lột sạch đồ hắn ta cùng cô bé lolita, chụp lại vài tấm đẹp đẹp, xem hắn còn giám nói ai sao.”

Vương Khiếm thật ra không được lòng bọn họ, cho nên lần này bọn họ là được dịp nhắm vào anh ta.

Mà những hành vi này đều thu vào mắt Hồ Cửu.

“Long chủ à, anh Hồ à, Chiến thần à, kia là Bạch Thố, là Bạch Thố… mặc kệ tên Vương Khiêm kia, nhưng Bạch Thố cô ấy tội tình gì… sao ngài không ra mặt đi chứ.”

“Ngài không ra mặt tôi ra.”

Hữu Thủ sốt ruột muốn chết tới nơi rồi.

“Không có lệnh của tôi, đừng ai nghĩ tới cứu Bạch Thố.”

Hồ Cửu lạnh lùng nói.

Mà Hữu Thủ nghe xong thì tức nghẹn.

“Các người không được làm hại chúng tôi, anh tôi rất lợi hại… nếu dám động vào tôi… tôi sẽ… sẽ…”

Thật ra Bạch Thố dư sức quật ngã bọn người này, chỉ là hiện tại nếu cô ra tay thì mọi thứ đổ sông đổ biển cả, còn nếu cô không ra tay thì…

Bạch Thố dù gì cũng là cô gái chưa có chồng, nhìn đàn ông trần truồng cùng phụ nữ cùng hoan ái kia…

Sao có thể bình tĩnh được, cô còn thấy kinh tởm bọn họ, ngại động vào họ làm bẩn tay cô.

“Bạch Thố, tôi giữ chân họ, cô chạy đi.”

Vương Khiêm hét lớn.

“Anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Ha ha ha, cô em lolita này hẳn là của gia tộc nào đó rồi… chậc chậc, làm tình nhân của các anh đây, cam đoan em muốn gì cũng được.”

Mà nghe vào tai của Mộc Thúy Lan, thì cô ta cảm thấy nguy cơ vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Thố, ghi nhớ kỹ.

- -----------------

Đủ 5 chương nha.

Hẹn gặp cả nhà vào tối mai.

Truyện sắp tới hồi kết rồi....

- ------> pagefb của mình: Truyện của Wo

Bạn nào có time có thể vào page cùng mình thảo luận cho truyện tiếp theo nhé ^^ yêu yêu cả nhà