Thần Long Ở Rể

Chương 194: Dùng thân báo đáp



Hồ Cửu nhíu mày, tiếng động này dường như là có người.

Mà Lục Thạc hơi giật mình, cô lo sợ có người tới hoặc có thù hoang.

Nhìn quang cảnh xung quanh một hồi, Hồ Cửu biết ở đây chắc chắn sẽ hiếm khi có thú dữ xuất hiện.

Với môi trường này thì chỉ có độc vật là chính.

Mà tiếng động kia, dường như có người đi tới, nhưng không giống là truy đổi mà giống như tìm kiếm gì đó.

Ngay khi Hồ Cửu đang thủ ấn muốn tạo trận pháp, thì lại có giọng vang vọng.

“Hồ Cửu… anh Hồ Cửu…”

Là giọng của Bạch Thố.

Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.

“Là Bạch Thố.”

Hồ Cửu tự nói.

Nhưng anh không có ý định lên tiếng, dù sao thì hiện tại anh cũng không muốn dính dáng tới cô ta.

Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, thấy anh không có động tĩnh gì muốn gọi Bạch Thố vào, cô có chút suy nghĩ.

“Hay chúng ta để cô ấy vào cùng đi. Dù sao… cô ấy là phụ nữ… rừng tối như vậy…”

Cô cúi đầu nói.

Thực ra cô cũng là phụ nữ sao không khó chịu chứ?

Nhất là đối phương lại yêu mến chồng ‘cũ’ của mình, nhưng suy cho cùng cô ta cũng giúp họ chạy thoát.

Mà rừng thì nguy hiểm, nói gì thì nói cũng là mạng người.

“Cô ấy sẽ không sao!”

Hồ Cửu khẳng định.

Anh biết Bạch Thố đã chọn đi vào rừng thì đã biết có bao nhiêu hung hiểm, anh tin chắc nhanh như vậy Bạch Thố đã tìm được tới đây thì hẳn phải biết rõ địa hình ở đây.

“Nhưng…”

Lục Thạc còn chưa nói hết câu thì Bạch Thố đã đến trước hốc đá.

Hồ Cửu cũng không có ý định che giấu.

Có lẽ đâu đó trong anh vẫn còn sự tin tưởng vào tình cảm của Bạch Thố.

“Anh Hồ Cửu… Cô Lục… hai người… không sao chứ.”

Bạch Thố có chút thở dốc, gương mặt ửng đó, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

Nhìn bộ dạng này của cô, Lục Thạc có chút không nỡ.

Ánh mắt cầu xin nhìn Hồ Cửu.

Thật ra Hồ Cửu thấy dáng vẻ này của Bạch Thố cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù là anh không đáp lại tình cảm của cô.

Nhưng cũng không muốn cô chịu khổ như thế kia.

Áo một bên bả vai đã bị cào rách, tóc bạch kim của Bạch Thố cũng bị rối tung, mà gương mặt đã ửng đỏ vì lạnh.

“Cô Bạch, cô vào đi.”

Lục Thạc nhích người một chút, một Bạch Thố cùng vào.

Sau đó cô nhìn Hồ Cửu.

Xác nhận Hồ Cửu sẽ không phản đối, Bạch Thố cũng cúi đầu đi vào.

Dù sao đây chỉ là một hốc đá, tuy có chút rộng rãi, nhưng ngồi ba người vẫn cảm thấy có gì đó…

“Cảm ơn cô Lục.”

Bạch Thố cúi đầu nói.

“Cô bị thương rồi…”

Lục Thạc nhìn thấy cánh tay của Bạch Thố rớm máu, có vẻ như bị vật gì đó cào rách.

“Không… không sao, không cẩn thận bị cành cây cào trúng.”

Nghe vậy Hồ Cửu cũng liếc qua một chút, bỗng anh nhíu mày lại.

“Không tốt! Có độc.”

Vết thương rớm máu bình thường, nhưng xung quanh lại có vết tím như bầm, đây chứng tỏ gai kia có độc.

“Độc?”

Bạch Thố ngớ người

Lục Thạc bất ngờ,

Dù gì Bạch Thố cũng được Bạch Long đích thân nuôi dạy, lại thêm ở khu này trong thời gian lâu như vậy.

Sao có thể không rõ độc?

Nhưng quả thật cô không cảm nhận gai có độc.

Mà loại cây kia cũng chỉ là cây thường, sao lại có độc được.

“Không thể! Cây này chỉ đơn giản là loại gai thông thường, sao có thể có độc.”

Bạch Thố nhíu mày.

“Cô biết hết sao? Tất nhiên gai không độc, vậy phải xem quần áo, hay có gì đó dính độc… hoặc nói đúng hơn có người rải độc ở khu vực này.”

Nhìn Bạch Thố, anh chợt nhận ra cô sống cũng không hề dễ dàng.

Một cô gái nhìn đơn thuần như vậy lại có thể nhận biết độc từ cây, am hiểu đường rừng, xem ra cũng vất vả không ít.

“Càng không có khả năng.”

“Ai có thể…”

Nhưng nói đến đây cô chợt im bặt.

Quả thật cô sơ ý quên mất một chuyện, lúc trước vì muốn ngăn chặn người đi vào đây hoặc có người thoát ra, khu rừng này đã bị Ngài Thiện rải một loại độc, loại này không tác dụng với ai cả, chỉ có tác dụng với cây cối.

Nếu không cẩn thận bị thương, cây cối sẽ tải một lượng độc vào người từ vết thương này.

Xem ra… gậy ông đập lưng ông.

“Nghĩ ra rồi?”

Bạch Thố gật gật đầu.

“Quả thật là rải độc.”

Cô chỉ có thể công nhận, nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu càng nóng bóng hơn.

Hồ Cửu quá xuất sắc!

Đoạn đối thoại của cả hai không nhiều, nhưng đủ làm cho Lục Thạc thấy lạc lõng.

Cô cảm giác như bản thân mình không thể xen vào đối thoại ngắn ngủi ấy.

Trong lòng cô có gì đó hơi khó chịu, nhưng lý trí đã buộc cô áp chế sự khó chịu ấy.

“Đừng nhúc nhích!”

Hồ Cửu nghiêm giọng, sau đó cẩn thận xé một mảnh vải nhỏ trên áo cột chặt động mạch trên miệng vết thương, sau đó dùng dao hơ nóng trên lửa, rạch một đường nhỏ trên vết thương.

“Chịu đau một chút.”

Bạch Thố đau đến phát khóc, mà Lục Thạc nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.

Nhìn con dao cứa vào da thịt trắng nõn, Lục Thạc không chịu đựng được phải quay mặt đi.

Sau đó…

‘Anh Hồ Cửu…”

‘Anh…”

Cả Lục Thạc cùng Bạch Thố lên tiếng.

Nhưng Hồ Cửu đang dùng miệng hút lấy máu độc trên vết rạch.

Làm xong, anh lại lấy một lọ nhỏ trong túi, uống một ngụm.

“Ổn rồi.”

Giọng nói vẫn lạnh nhạt.

Mà vết thương kia cũng đã không còn bầm tím nữa, Lục Thạc giúp đỡ băng  bó cho Bạch Thố.

“Trời sáng một chút thì cô nên về đi! Ở đây không an toàn.”

Hồ Cửu vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

Anh thật tâm không muốn dính dáng tới Bạch Thố nữa.

Mà vào tai Lục Thạc cứ như là Hồ Cửu đang quan tâm Bạch Thố vậy.

Cô cúi đầu giấu đi sự không vui.