Thần Long Ở Rể

Chương 196: Chỉ đường



Ánh mắt Bạch Thố lộ lên tia hâm mộ, sau đó là chấp nhận.

Cô biết, ngay từ giây phút cô lựa chọn làm việc cho cha mình, không nói sự thật với Hồ Cửu.

Bản thân cô đã không còn tư cách nữa.

“Tôi dẫn mọi người tới chỗ quả bom.”

Bạch Thố kiên định lên tiếng.

Cả Túc Trì, Hồ Cửu cùng Lục Thạc cũng bất ngờ, mọi người tập trung ánh mắt lên người cô ta.

“Cô… vẫn rất nguy hiểm. Nếu như chúng tôi không thành công, sợ là…”

Túc Trì cũng không muốn nhắc tới câu sau. ngôn tình hay

Nếu họ không thành công thì thực sự cả khu này sẽ bị diệt, mà Bạch Thố cũng không toàn mạng được.

“Chẳng phải có tôi thì phần trăm thành công cao hơn sao?”

Bạch Thố kiên quyết nhìn Túc Trì.

“Nhưng…”

“Để cô ấy đi cùng, dù sao cũng chỉ có cô ấy biết rõ bom ở đâu.”

Hồ Cửu quyết định.

Thật lòng anh cũng không nỡ, chỉ là chuyện này an nguy đến mạng người dân vô tội.

Dù có một ngàn lần không nỡ thì sao chứ?

Bạch Thố ngước mắt nhìn anh.

“Chỉ cần em thành công… em có thể quay lại… có thể…”

Nói đến đây Bạch Thố quay đầu nhìn Lục Thạc.

Trong hoàn cảnh này, Lục Thạc thật sự rất khó xử.

“Hồ Cửu, cô ấy… cũng đánh thương.”

Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.

Bản thân cô là người gây nên rắc rối này, nếu cô không bốc đồng tự chạy tới thì có khi bọn họ không cần phải lầm vào hiểm cảnh.

“Bạch Thố! Cô phải rõ ràng, có cô hay không có cô, Túc Trì hay bất kỳ ai trong chúng tôi sẽ có cách xử lý.”

“Tôi không thể hứa những gì tôi không thể!”

Nói xong Hồ Cửu nhìn Lục Thạc cho cô một ánh mắt yên tâm.

Lúc này Lục Thạc hoàn toàn hiểu, nếu như cô toàn tâm cứ ở bên anh, thì cô sẽ có một tình yêu ấm áp, tuy không hoàn hảo nhưng ít nhất anh cùng tình cảm của anh chỉ ở chỗ cô.

“Anh… thật tàn nhẫn.”

Bạch Thố ứa nước mắt, cũng chỉ biết chấp nhận.

Nhưng cô biết anh nói đúng, anh không lừa cô, nếu như anh nói là đồng ý thì mãi mãi mối quan hệ của bọn họ không có hồi kết.

“Nếu tôi dây dưa mới là tàn nhẫn, là tàn nhẫn với cả tôi, cả vợ của tôi…”

Hồ Cửu nói xong nhìn Túc Trì.

“Nếu cô đã chấp nhận với lựa chọn của mình, thì chính là tự cho mình và cả… người khác một cơ hội.

Anh biết rõ tình cảm Túc Trì với Bạch Thố, chỉ là cô ấy chưa nhận ra.

Dù sao nếu bỏ đi những cái là thân phận thì xem ra hai người họ khá hòa hợp.

“Dù là anh lựa chọn thế nào, em cũng sẽ đi cùng mọi người. Quả bom đó e rằng có chút khó phá.”

Bạch Thố cũng chỉ biết chấp nhận.

Cô vẫn không hiểu ý của Hồ Cửu về vế sau câu nói ‘cho người khác cơ hội’, chỉ là cô cũng không để ý nữa.

“Túc Trì, cậu hộ tống Lục Thạc quay về, tôi sẽ dẫn mọi người quay lại.”

“Không được!”

Cả Lục Thạc, Bạch Thố cùng Túc Trì cùng đồng thanh.

Sau đó mọi người ngượng ngùng nhìn nhau.

“Chiến thần, chuyện này… tôi có thể làm được.”

Túc Trì là thật tâm lo lắng cho Hồ Cửu.

“Hồ Cửu, chúng ta khó khăn lắm mới… Tóm lại em không muốn mất anh lần nữa.”

Lục Thạc can ngăn.

Bạch Thố nhìn mọi người, không nói gì, chỉ có thể gật đầu biểu hiện tán đồng.

“Cậu đừng quên! Tôi là Chiến thần!.”

“Tôi ra lệnh cho cậu, đưa một nửa số người này hộ tống Lục Thạc ra ngoài an toàn. Sau đó theo đánh dấu tôi để lại, tiến vào hồ sen.”

Hồ Cửu cũng nhìn ra nhiệt huyết trong mắt mọi người, anh cũng đành để họ quay lại cùng mình.

Tuy hung hiểm nhưng đó là bảo vệ tính mạng người danh, đó là danh dự của quân nhân.

“Đừng nghĩ chỉ bảo vệ một người quay về là chuyện đơn giản.”

“Chỉ cần đảm bảo phía Bạch Long không nắm giữ bất kỳ điều gì bất lợi cho chúng ta thì đó mới là tốt nhất.”

Nói xong Hồ Cửu cũng dụi tắt lửa, trời cũng tờ mờ sáng.

Cả một đêm bọn họ không ai có thể chợp mắt.

“Lục Thạc, về căn cứ, mọi người sẽ sắp xếp. Em chờ anh, được không?”

Hồ Cửu dặn dò.

“Được… có phải em quá vô dụng, không thể làm được gì cho anh cả.”1

“Không! Em chỉ cần bình an, đó là ước nguyện lớn nhất của anh rồi.”

Nói xong Hồ Cửu xua tay để Túc Trì cùng ba người đưa Lục Thạc rời đi.

Hiện tại bên cạnh anh chỉ có Bạch Thố cùng bảy quân nhân còn lại.

“Tôi sẽ cho các cậu trải nghiệm cái gì gọi là hành quân ẩn giấu vết.”

Hồ Cửu nói xong, những quân nhân này nhanh chóng phấn chấn.

Dẫn dắt bọn họ hôm nay chính là Chiến thần, dù là thịt nát xương tan họ cũng muốn cùng đồng hành với thần của mình.

“Đi thôi!”

“Hai cậu chịu trách nhiệm để ý xung quanh, có biến động liền cho cả đoàn dừng, hai cậu đi sau cùng phụ trách xóa dấu vết.”

“Cậu! Lưu lại bột này trên các lá cây.’

Người nhận loại bột kỳ là kia tên A Thất, anh ta là một quân nhân trẻ tuổi, nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu bột này để làm gì.

Nhìn ánh mắt tò mò kia, Hồ Cửu cười cười.

“Rồi cậu sẽ biết.”

“Những người còn lại, vừa hành quân vừa bảo vệ, đừng sơ sót, chỉ cần một sai lầm cả đội sẽ bị diệt.”

“Hiểu chứ?”

Cả nhóm đều vô cùng áp lực, chỉ là không áp lực thì không tạo kim cương.

“Đi!”

Bạch Thố bám sát Hồ Cửu, được mọi người bảo vệ ở giữa, rất nhanh nhiệm vụ được phân công rõ ràng cho nên, hành quân một đường thuận lời.

Mà Ngài Tuệ bên này cũng đã giăng thiên la địa võng đợi sẵn.

Hắn ta biết Hồ Cửu có thể không quay lại, nhưng sẽ có người tiến vào đây.

Khi còn cách vị trí Ngài Tuệ khoản hơn một cây số, cả nhóm dừng lại, tìm chỗ ẩn nấp.

“Hiện tại làm sao qua được vòng phục kích kia.”

“Tiến vào thôi!”

“Ngốc à!”

Một vài người thảo luận.

“Tôi có cách, để tôi lên trước.”

Bạch Thố nói xong định đứng dậy đã bị Hồ Cửu kéo lại.

Vì hành động đột ngột nên cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Hồ Cửu.

‘Đừng manh động!”

Hồ Cửu cho họ ám hiệu ánh mắt, ý muốn nói anh sẽ ra, bọn họ bất ngờ, nếu Chiến thần ra chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

Thật ra anh đã nắm chắt tám chín phần sẽ giải được cái thiên la địa võng trung cấp này.

Có gì mà khó chứ!

Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.

‘Ngài Tuệ… chờ tôi sao?”

Hồ Cửu cười cười đi lại vô cùng thong dong.