Thần Long Ở Rể

Chương 20: Là mồi lại cứ tưởng là sói



Lục Quân cảm thấy bản thân mình lăn lộn không ít, dù gì Hào tổng này cũng còn trẻ, nên phải biết kính người trên như ông.

“Hào tổng, tôi muốn bàn với anh vấn đề các dự án mới bị dừng hợp tác.”

Nhìn bộ dạng của Lục Quân có lẽ là không hề có ý định nhượng bộ. Hào Danh Đạt cũng không còn vẻ khách khí.

“Lục tiểu thư, ngày mai cô có thể tới nhận việc ngay, còn nhiều việc cần cô xử lý.”

“Cảm ơn Hào tổng, tôi sẽ đúng giờ.”

Thật ra Lục Thạc đã thấy Lục Quân cùng Lục Hùng, nhưng trong cuộc trao đổi cô đã thỏa thuận điều kiện với Hào tổng là mọi việc liên quan dự, chất lượng, kinh doanh…cô đều có thể can thiệp.

Chỉ riêng việc hợp tác với Kiều gia cùng Phúc gia, cô không được tự ý quyết định. Dù sao với một tập đoàn lớn như Sunny tránh liên kết người nhà trục lợi là điều dễ hiểu thôi, cô cũng không ý kiến.

Huống hồ, Lục gia có người nào mà không muốn đưa cô vào chỗ bất nhân, cô cũng không thể nói gì hơn.

“Lục Thạc?”

Lục Hùng là người nhận ra Lục Thạc đầu tiên.

“Sao cháu lại ở đây?”

“Phó giám đốc của Sunny ở tại Sunny thì có gì lạ?”

Hào Danh Đạt cũng nhận chỉ thị không được để Lục Thạc bị Lục gia lợi dụng, càng không để cho người nào làm gì Lục Thạc.

Anh ta đành nhận nhiệm vụ này, dù sao quả thực tin tức về chuyện Lục gia chèn ép cha con Lục Thạc cũng đầy trên các diễn đàn, anh ta cũng có chút thương cảm cho Lục Thạc và bài xích đám người Lục gia này.

“Chẳng phải các vị muốn bàn về việc hủy dự án, cũng vừa lúc. Mời vào phòng họp.”

Dừng một chút, Hào Danh Đạt quay về phái Lục Thạc.

“Dù sao cô cũng sắp phụ trách các dự án liên quan, cô cũng nên tham gia một chút.”

“Tôi…”

Lục Thạc bất ngờ, không biết phải phản ứng thế nào.

Dù không thích cách hành xử của người Lục gia nhưng thật sự cô cũng không muốn gây khó dễ họ.

“Cũng được.”

Nhưng Lục Thạc càng không thể từ chối đành chấp thuận quay lại phòng họp khi nãy.

Từ xa Hữu Thủ đã thấy hết mọi chuyện, anh ta nhanh chóng phân phó cho người đưa tin với Hào Danh Đạt, tuyệt đối không được hợp tác với Lục gia, thậm chí còn phải cho Lục gia chặt đứt tơ tưởng với việc lợi dụng Lục Thạc.

Xong việc anh nhếch miệng cười.

“Những ai dám bất kính với Phu nhân chiến thần, đừng mong yên ổn.”

Hữu Thủ cười khà khà rồi bỏ đi, mặc kệ đám người kia, dù sao anh ta đã giao phó Hào Danh Đạt, tên kia cũng là kẻ cáo già. Không sợ bị thiệt.

Trong phòng họp của Sunny.

“Các vị muốn bàn về vấn đề gì? Chẳng phải Sunny chúng tôi đã thông báo cụ thể là sẽ dừng hợp tác ở tất cả các hạng mục, các dự án liên quan sao? Thông báo còn chưa rõ?”

Hào Danh Đạt nhanh chóng vào vấn đề, không dài dòng, cũng không cho bọn người Lục thị có cơ hội lên mặt.

“Hào tổng, thiệt hại hợp đồng thì tính sao hả?’

Lục Quân vứt sấp hợp đồng lên bàn, tỏ vẻ uy hiếp.

“Đây là một khoản tiền lớn, hợp đồng nào mà Sunny không phải đến hơn năm tỷ chứ? Hào tổng đây là vứt tiền sao? Hay định không bồi thường?”

Đến giờ phút này Lục Quân vẫn tự tin việc Tập đoàn Sunny hủy hợp đồng thì tổn thất này không chỉ mình Lục thị phải gánh, mà cả Sunny thiệt hại không nhỏ.

Huống hồ ông nghe nói, Phúc thị cũng bị trường hợp tương tự, nhưng Phúc thị còn có thế lực xã hội đen chống lưng, còn Lục thị ông thì không.

“Chúng tôi sẽ đền đủ số tiền theo thỏa thuận hợp đồng. Số tiền này sau khi bộ phận pháp lý xem xét sẽ thanh toán đầy đủ chi phí liên quan tới vấn đề này.”

“Cậu…”

Lục Quân tức giận, không ngờ Sunny lại thẳng thắn đền bù.

“Số tiền này sẽ đủ không thiếu một đồng, Lục thị các vị còn gì để bàn không?”

“Tổn thất dự án kia…Hào tổng không thấy quá đáng tiếc?”

“Thì sao? Sao với dự án sắp tới thì không đáng là gì cả.”

Hào Danh Đạt chính thức tạt gáo nước lạnh vào mặt Lục Quân.

“Lục Thạc, cháu chẳng phải là Phó Tổng giám đốc của Sunny sao? Cháu sao lại không nói đỡ cho chúng ta chứ?”

Lục Hùng nhanh chóng tìm được thời cơ, quay về phía Lục Thạc, muốn gây sức ép để Lục Thạc đứng về phía mình.

“Dù là Phó tổng nhưng cháu không có quyền quyết sách mọi chuyện liên quan Lục thị.”

Phía này Lục Thạc thành thật trả lời.

“Còn về việc đền bù hợp đồng thì cháu thấy Sunny cũng chịu đền bù đầy đủ, số tiền không phải nhỏ.”

“Nhưng tổn thất dự án rất lớn, mày mới đi ra khỏi nhà đã phản rồi. Mày quên mất Lục gia mới là chỗ dựa cho mày rồi.”

Lục Quân cắt ngang, lên mặt quát mắng cứ như đây là Lục gia chứ không phải phòng họp của Sunny.

“Lục tổng, ông quên rồi. Là ông đuổi cháu đi, là các người chối bỏ cháu, như thế nào giờ lại là chỗ dựa?”

“Vả lại, Sunny không cho cháu quyết sách những vấn đề liên quan đến Lục thị cũng là quy định, thứ lỗi cháu không giúp được.”

Cô không muốn phải nghe điệp khúc là Lục gia bao nhiêu tốt, bao nhiêu tình nghĩa với vô cùng cha cô. Những thứ đó là thật sao?

Tuy cứng miệng là vậy, nhưng lòng cô vô cùng chua xót.