Thần Long Ở Rể

Chương 37: Nghi ngờ



Hồ Cửu nghe thấy Lục Chỉ nói vậy thì hơi nhíu mày, nếu anh đoán không nhầm tên kia chính là Hoàng Đàn.

Thật sự không khó đoán lắm, thời điểm đó anh cứu một nhà Bạch Thố ra ngoài, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, đuổi đến nhanh như thế xem như có thực lực.

“Lần sau, cha đừng tiếp những kẻ như thế. Dạo này thông tin đưa nhiều vụ lừa đảo, cẩn thận vẫn hơn.” Hồ Cửu tìm cái cớ vô cùng hợp lý.

Chuyện này cũng có thật, báo chí đưa tin có một nhóm lừa đảo, giả làm người giàu thường đến nhận làm quen người giàu sau đó lừa gạt mua đồ hoặc đầu tư.

Chỉ là Hồ Cửu hợp lý gắn lên lý do để Lục Chỉ cùng Lục Thạc không cần tiếp người lạ. Dù tên kia không thể làm gì họ nhưng Hồ Cửu vẫn nên cẩn thận, người bảo vệ cũng cần có.

“Xem ra phải nhanh chóng trở thành lão đại nào đó mới được.” Hồ Cửu tự lẩm bẩm.

“Cha ăn từ từ, con lại đi có việc.” Nói rồi anh đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Lục Chỉ nhìn bóng dáng Hồ Cửu lại rời đi, lắc đầu ngao ngán.

“Đúng là người trẻ, vẫn là bận rộn.” Tự cảm thán xong ông lại tiếp tục ăn.

Từ ngày rời khỏi Lục gia, tuy có chút tiếc nuối cùng thất vọng, nhưng quả thực ở đây vô cùng thoải mái.

Lục Thạc lên phòng cảm giác vô cùng khó chịu, cô không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như thế?

“Mày điên rồi.” Cô tự lẩm bẩm.

Vừa lúc này Hào Danh Đạt gọi đến.

“Lục tổng, Lục gia tìm đến nói muốn gặp cô, tốt nhất cô nên ở nhà.” Giọng nói lo lắng đầu dây bên kia truyện tới.

“Họ có nói mục đích không?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.

Xoa xoa mi tâm, Lục Thạc cảm thấy rất bất lực trước Lục gia, thực sự cô muốn thoát khỏi họ, nhưng khi thoát khỏi họ cô lại không nỡ mặc kệ họ.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến cô vô cùng khó chịu, lại nghĩ đến chuyện Hồ Cửu đi cùng người phụ nữ khác.

Lục Thạc lại muốn đến chỗ làm việc, cô nghĩ bản thân lao vào việc có khi sẽ quên được những rắc rối này.

“Tôi sẽ đến…” Lục Thạc ra quyết định.

“Nhưng…cô chắc ổn chứ?” Hào Danh Đạt lo ngại.

Anh ta lo ngại vì nếu xuất hiện vấn đề anh ta là người chịu trách nhiệm nha, còn có Lục gia làm gì quá đáng thì anh ta lại là người dọn dẹp tàn cuộc.

Nhưng Lục Thạc nói đến, anh không thể nói không. Trách là trách phúc lợi công việc quá lớn nha.

Lục Thạc cảm thấy Hào Danh Đạt quá để tâm với bản thân mình, trong lòng ấm áp nhưng lại nghĩ vẩn vơ.

“Không được…Có lẽ không…” Lục Thạc tự lẩm bẩm.

Cô tự trấn an mình, Hào tổng quan tâm thái quá thế kia có lẽ vì sự giúp đỡ mà Hồ Cửu từng kể.

Với lại…cô cũng là người có chồng.

Tuy Hồ Cửu thực sự không có thành tựu gì nhưng hiện tịa vẫn là chồng cô, trong lòng lại có vô số cảm xúc ngổn ngang.

Lục Thạc nhanh chóng sửa soạn rồi cũng đi khỏi nhà.

Lục Chỉ nhìn cả hai đều đi khỏi, trong lòng cảm thấy có chút trống trải, muốn tìm việc gì đó.

Chợt, ông cũng muốn ra ngoài.

Nghĩ vậy ông lấy tấm thẻ đen mà Hồ Cửu từng đưa cho ông, muốn ra ngoài mua một ít đồ dùng và đồ ăn.

“Người trẻ chúng nó cần ăn nhiều một chút.” Lưu Chỉ tự nói.

Sau đó lại tự đi ra ngoài, dù sao khu này cũng là khu cao cấp, nên xung quanh cũng đã có nhiều trung tâm thương mại, cũng không quá xa.

Hồ Cửu bên này nhanh chóng liên hệ Hữu Thủ, cũng đến lúc thay thế vài tên trùm thành phố rồi nhỉ.

Hữu Thủ đã chuẩn bị xong, chờ Hồ Cửu ra lệnh.

“Lão Trư thế nào rồi?” Hồ Cửu thăm dò.

“Ông ta đã liên hệ Thương Nhật, giữa Thương Nhật cùng lão già kia…hình như có chút quan hệ.” Hữu Thủ đưa tất cả thông tin tìm được cho Hồ Cửu.

Cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, thì ra trong cai thành phố nhỏ bé này lại có nhiều thứ rắc rối đến vậy.

Xem như họ xui vậy.

“Tôi muốn..hoặc họ quy phục chúng ta hoặc…dẹp sạch.” Hồ Cửu cười nói.

“Kia…ngài không quan tâm mối quan hệ rắc rối kia…” Hữu Thủ cảm thấy khó hiểu.

Thường ai nghe những chuyện bát quái mà không tò mò chứ.

Chiến thần đúng là Chiến thần, suy nghĩ của ngài thì Hữu Thủ không đuổi kịp.

“Một lão đại…không phải sẽ dễ xử lý sao? Tôi muốn thành lão đại, vào trong tối không phải dễ nhìn hơn sao?” Anh ngã người ra sau cười bí hiểm.

“Lão đại?” Hữu Thủ hơi bất ngờ.

“Đúng, thân phận này tuy áp chế được mọi thứ. Nhưng vẫn là ở ngoài sáng, làm một lão đại ở trong tối, tùy thời ứng phó, không tốt sao?” Hồ Cửu cười giải thích.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp.

“Dù sao trong thế giới ngầm kia, còn có nhiều thứ chúng ta cần làm. Dung Vị không thể nào cứ đứng ngoài sáng để bị hại được.”

Hồ Cửu sau chuyện Hoàng Đàn cùng tin tức kia thì đã ra quyết định nhanh chóng.

“Đi tìm lão Trư thôi.” Hồ Cửu lên tiếng.

“Vâng.” Hữu Thủ điều khiển xe đi.

Hồ Cửu trên xe gọi cho Lão Trư.

“Ông thấy…nên có quyết định gì chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Đầu dây bên kia thở phì phò.

“Mày là ai tao không quan tâm, mày nên biết đời mày tàn từ đây.” Lão Trư cười khinh bỉ đáp trả.