Thần Long Ở Rể

Chương 7: Kẻ ngốc là ai chứ?



Những gì Hồ Cửu nói làm cho những người xung quanh cảm thấy anh đúng là kẻ ngốc.

“Một đêm, hai đêm…và nhiều đêm. Vợ vẫn là của anh, nhà xe vẫn là của anh. Có gì không ổn? Hay anh vẫn chê ít? Vợ anh cũng chỉ đáng giá thêm một ít lợi ích làm ăn nữa mà thôi. Ha ha ha.”

Phúc Thái Lâm cảm thấy kẻ trước mặt này có lẽ chưa hiểu vấn đề, cố ý nhấn mạnh còn không quên giễu cợt.

“Phúc thiếu…em thì sao…”

Lưu Sương Ngọc nghe đến món lời kia, bản thân cô ta cũng rất muốn điều đó.

“Tôi nhắc lại, vợ tôi là vô giá. Chút vật chất đó không xứng!”

Tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn Hồ Cửu. Cô nhân viên mới kia lén lút nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lưu Sương Ngọc thì khinh bỉ nhìn Hồ Cửu, cảm thấy gã đàn ông này chỉ là sĩ diện hảo.

Còn Phúc Thái Lâm càng cười nhạo xem đó như trò cười, không mấy để tâm.

“Hồ Cửu, hay chúng ta đi đi.”

Sau lưng Hồ Cửu, Lục Thạc níu nhẹ tay anh, đúng là cô rất xúc động khi nghe anh nói như vậy. Nhưng ở đây lâu cũng không ổn, dù gì Phúc Thái Lâm là người không thể dây dưa.

“Chúng ta cần chọn một căn nhà tốt đã. Kệ họ đi!”

Hồ Cửu mạnh mẽ nói. Sau đó quay về phía cô nhân viên trẻ kia, ra hiệu cô giới thiệu các căn hộ cho anh.

Nhưng Phúc Thái Lâm bên này nhìn thấy Hồ Cửu bỏ ngoài tai lời mình nói thì vô cùng khó chịu, cảm giác tự tôn như bị chà đạp. Hắn nhìn Lục Thạc mơn mởn trước mặt mà không thể làm gì được, tự dưng trong lòng ngứa ngáy.

Cảm giác khó chịu dâng lên, nhìn Hồ Cửu vô cùng ngứa mắt.

“Này anh bạn…”

“Biến!”

Phúc Thái Lâm chưa nói hết đã bị khí thế của Hồ Cửu dọa sợ, vô thức lùi về sau vài bước.

Nhìn thấy Hồ Cửu như vậy, cô nhân viên trẻ kia lại càng hâm mộ, cảm thấy Lục Thạc thật may mắn khi có người đàn ông luôn bảo vệ mình.

“Cô gái, tôi cần căn biệt thự tốt nhất ở đây. Quan trọng là an ninh tốt.”

Giọng nói mạnh mẽ, khí chất của kẻ bề trên làm cho người khác vô thức phục tùng. Hồ Cửu dường như xem đám người Phúc Thái Lâm là không khí.

“Biệt…thự…thật sao?”

Cô nhân viên này có vẻ bất ngờ, cảm giác như không chân thật.

Nhìn thấy một màn này, Lưu Sương Ngọc muốn lấy lòng Phúc Thái Lâm, vội vàng bước lên ngăn cô nhân viên kia lại.

“Cô điên hay ngu? Một kẻ nghèo hèn dơ bẩn có thể mua biệt thự sao? Đừng làm phí thời gian của cô, tháng này cô lại không có doanh thu, cô muốn bị dudoir như con chó sao?”

“Chị Lưu…tôi…dù sao họ cũng là khách của tôi. Chị…nói như vậy có chút quá đáng.”

Trong lòng cô nhân viên tên Thạch Nguyệt lại càng run rẫy, đây là công việc giúp cô nuôi sống bản thân ở thành phố này.

“Gì chứ? Đúng là vật hợp theo loài. Tôi mở to mắt lên xem cô bán được gì cho tên nghèo hèn này.”

Nói xong Lưu Sương Ngọc quay ngoắc đi về phía Phúc Thái Lâm ra vẻ như vừa lập công.

“Cứ giới thiệu cho tôi loại tốt nhất. Không cần để ý những gì không đáng.”

Hồ Cửu cũng không muốn tốn thời gian cho những người không đáng.

“Hiện tại chỉ còn một căn biệt thư loại cao cấp. Về an ninh thì rất tốt, chỉ có cư dân ở khu biệt thự được ra vào, khách đến đây phải được chủ nhà cho phép mới được vào khu này.”

“Vị trí?”

“Nằm gần khu vực trung tâm thành phố, nhưng lại là khu phía tây. Nơi này có suối nước nóng, gần khu vực này không khí trong lành yên tĩnh. Rất tốt. Chỉ là…”

Đến đoạn này Thạch Nguyệt hơi ngập ngừng.

“Có vấn đề gì sao?”

Hồ Cửu nhíu mày suy nghĩ.

“Chỉ là…giá căn này…chín mươi tỷ.”

Vừa nói Thạch Nguyệt vừa cúi đầu, dường như không có hy vọng nhiều.

Hồ Cửu dứt khoát lấy từ túi áo trong ra một thẻ đen có hình cửu long màu vàng đầy uy quyền.

“Quẹt thẻ thanh toán.”

Lục Thạc nhìn thấy cảnh này, hơi ngẩn ra.

Chiếc thẻ đen kia đại diện cho thân phận tối cao, cả thế giới chỉ có ba thẻ phát hành. Nên những người ở đây không nhận biết được tấm thẻ này là điều bình thường.

Thạch Nguyệt run run đưa tay nhận lấy chiếc thẻ, đây là chín mươi tỷ. Chỉ một biệt thự này được bán, cô ta sẽ đạt doanh số, quan trọng hơn là tiền hoa hồng của căn biệt thự này đủ cho cô mở một cửa hàng nhỏ và để tiết kiệm nha.

“Vâng, mời hai vị đợi tôi một lát.”

Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhân viên, Lưu Sương Ngọc vô cùng ngứa mắt.

“Hừ, một cái thẻ lạ hoắc trước giờ tôi chưa thấy. Cô ngu sao? Còn chưa nói những căn biệt thự ở khu đó chỉ có cấp cao mới có thể mua, cô có thấy đến người quản lý như tôi cũng chỉ bán những căn hộ cao cấp sao?”

“Cô vẫn nên tỉnh ra đi, thẻ kia cũng chỉ là màu để sĩ diện với đời mà thôi.”

Lưu Sương Ngọc tự cho là đúng, khinh bỉ ra mặt đối với Thạch Nguyệt, cũng nhìn qua Hồ Cửu cùng Lục Thạc.

“Sương Ngọc, em đúng là có mắt nhìn. Không như một số người, tôi muốn xem cô ta cầm cự được bao lâu. Rồi hắn cũng sẽ dâng vợ cho tôi mà thôi.”

“Sương Ngọc, tối nay đến chỗ cũ. Chắc chắn căn hộ cao cấp kia là của em…”

Nhìn Hồ Cửu cùng Lạc Thạc, Phúc Thái Lâm tức giận muốn cho Lưu Sương Ngọc nhiều phúc lợi một chút. Hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm sẽ dồn hai con người kia vô đường cùng, hắn không tin Lục Thạc không tự leo lên giường hắn.

“Lục Thạc, tôi sẽ khiến em quỳ dưới chân tôi mà van xin được lên giường của tôi. Cả anh, tôi cũng sẽ cho anh biết lúc đó vợ anh có bao nhiêu giá trị.”

Nói xong hắn quay người bỏ đi.

Hồ Cửu không mấy quan tâm, người làm anh quan tâm hiện tại chỉ có Lục Thạc và cha vợ.

“Nhanh thanh toán, tôi đợi.”

Nghe Hồ Cửu giục, Thạch Nguyệt có chút do dự. Lời Lưu Sương Ngọc nói cũng có phần đúng, chiếc thẻ này thật kỳ lạ.

“Thật sự…thanh toán được sao?”