Thần Long Ở Rể

Chương 83: Mâu thuẫn



Hồ Cửu nghe trợ lý Bác nói vậy thì vô cùng khó chịu, đều mang họ Hồ sao? Vậy lúc anh bơ vơ, lúc bị người người chà đạp coi thường thì Hồ gia có nhớ tới có người thân mang họ Hồ này không?

“Nếu là vậy tôi có thể đổi họ. Dù sao tôi cũng là kẻ không cha không mẹ, đổi một cái họ cũng không có gì khó.” Anh vẫn bình thản tự rót nước, nhấp một ngụm rồi nói.

Thái độ của Hồ Cửu làm cho Bác Tư Văn vô cùng bất ngờ, phải biết dù là làm công cho Hồ gia cũng có nhiều phúc lợi đáng kể, chứ đừng nói là người thân của Hồ gia.

Đại gia tộc cần nhất là mặt mũi, vì vậy từng người ở gia tộc bọn họ dù là người làm công cũng sẽ được gia tộc dành cho một số đãi ngộ nhất định.

Ví như dì Thẩm, chưa nói đến mức lương cao đáng mơ ước, mà ngay cả cháu của bà đang bị bệnh nặng hành hạ cũng đang được điều trị tại bệnh viện tầm trung của tỉnh.

Không chỉ vậy, đứa bé còn được chăm sóc tốt hơn so với những người ở đó, ít nhất đó là phúc lợi lớn lao đối với những người bình thường.

“Anh Hồ, anh đừng bốc đồng. Anh nên cảm thấy vì cái họ này mà anh có được nhiều may mắn hơn người khác.” Trợ lý Bác có chút mất kiên nhẫn.

“Hồ Cửu, đừng hồ nháo. Con không biết gia tộc phương Bắc là gia tộc lớn sao? Dù một gia tộc bất kỳ nào cũng sẽ giúp con tốt hơn.” Lục Chỉ quả thật nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng.

Ít nhất ông cũng muốn con rể của mình có chút tiền đồ, Lục Thạc gánh vác cả gia đình đã cực khổ lắm rồi.

Nếu Hồ Cửu quả thực là người Hồ gia phương Bắc thì đây là chuyện đáng vui mừng, như vậy tương lai của bọn họ không phải được đảm bảo rồi sao?

“Cha có chuyện gì mà to tiếng vậy?” Lục Thạc từ trên đi xuống.

Cô nghe tiếng nói chuyện, cũng biết có người, ban đầu cô nghĩ là Hồ Cửu về thôi. Nhưng nghe thấy giọng nói xen lẫn nhiều tiếng vang, cô tò mò đi xuống xem sao.

Lại vừa lúc Lục Chỉ đang trách Hồ Cửu quá hồ nháo, làm cho Lục Thạc có chút bất ngờ, trước giờ cha cô không mắng ai như vậy.

“Con xem đi, chồng tốt của con đó. Hồ gia phương Bắc muốn nhận nó về, vậy mà nó không biết điều, còn làm cao.” Lục Chỉ vừa nói vừa giận.

Phải biết cơ hội được gia tộc lớn nhận làm thành viên là không nhiều, tuy chưa rõ thân phận của Hồ Cửu và nội tình là gì, nhưng được nhận đã là một chuyện tốt.

Như Lục gia, dù là gia tộc không mấy tiếng tăm, nhưng người Lục gia cũng không hề có chuyện chủ động nhận họ hàng.

“Đây là chuyện của con, mong cha đừng can thiệp.” Hồ Cửu nghiêm túc nói.

Vốn dĩ anh cùng Lục Thạc đã căng thẳng lắm rồi, anh không muốn thêm chuyện phiền cho mọi người.

“Sao anh lại ăn nói với cha như vậy, tuy chưa biết là gì nhưng tôi tin là cha chỉ muốn tốt cho anh.” Lục Thạc trước đó đã có mâu thuẫn với Hồ Cửu, hiện tại lại thêm chuyện này.

Cô cảm thấy Hồ Cửu quá mức tự cao, dù không có gì cũng tự đề cao bản thân thái quá rồi.

“Đây có lẽ là Lục tiểu thư, tôi là trợ lý Bác của Hồ gia phương Bắc, đã nghe danh Lục tiểu thư từ lâu.”

Trợ lý Bác dịu giọng lịch sự chào hỏi.

Nhìn thấy Lục Thạc, anh ta cảm thấy cô gái này khí chất hơn người, xinh đẹp lại có cá tính.

Theo điều tra, Hồ Cửu không hề có một khoản tài chính rõ ràng nào, vậy những gì hiện tại chắc chắn do Lục Thạc lo liệu.

Một người phụ nữ có thể làm ra được như vậy lại còn xinh đẹp, quả thật khiến người khác nể phục.

Ban đầu anh ta còn cảm thấy Hồ Cửu có chút bản lĩnh nên mới tự cao, nay xem ra quả thực Hồ Cửu có cái tôi quá lớn.

“Anh Hồ, dù sao Hồ gia bên kia cũng không phải tầm thường. Nếu họ đã muốn nhận anh thì có hàng ngàn cách, đây xem như là quá xem trọng anh rồi. Nếu không… anh cũng biết đại gia tộc luôn có nhiều cách để anh về lại, mà không phải là mời, chính là cầu xin…”

Trợ lý Bác cũng không muốn vòng vo với Hồ Cửu, dù sao nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là tìm cái bia, một con chốt thí cho Hồ gia.

Suy cho cùng Hồ gia quả thực có nhiều cách để xử lý Hồ Cửu, chỉ là ông chủ Hồ Lâm còn niệm chút tình cũ mới để anh ta đến đây bàn chuyện.

Nếu là Hồ Bách Nhân, e là đã đem người tới cưỡng ép lôi đi, không thì cũng để anh đến Hồ gia quỳ lạy van xin.

“Ồ, nhiều cách? Ý các người là giống như việc hãm hại tôi cùng Dung Vị năm năm trước? Hay muốn nói là đại gia tộc có nhiều mưu hèn kế bẩn?” Hồ Cửu cũng không chút khách khí.

“Hồ Cửu!” Lục Chỉ lo sợ quát.

Dù sao đại gia tộc vẫn là đại gia tộc, họ nói được làm được. Lục gia chính là minh chứng rõ nhất, chỉ cần có lợi Lục gia không tiếc hi sinh vài người.

Huống hồ là gia tộc danh giá phương Bắc, sợ là thủ đoạn còn cao minh hơn, tàn nhẫn hơn.

Nghĩ tới con gái của mình, Lục Chỉ quả thực lo sợ tương lai con gái theo Hồ Cửu sẽ không thể sống nổi.

“Anh đừng hồ nháo nữa. Chuyện quay về gia tộc hay không tôi không quan tâm, nhưng anh không có gì, cũng không có ý chí. Tôi cần người chồng như anh làm gì chứ.” Lục Thạc tức giận.

Trợ lý Bác nhìn một màn này có vẻ hài lòng, dưới áp lực của gia đình anh tin Hồ Cửu sẽ phải cúi đầu chịu thua.

“Vợ à, cha à, hai người tin con đi. Con có thể! Con không thể quay về đứng chung một chỗ với kẻ đã hại mình cùng Dung Vị được. Tại sao hai người không hiểu cho cảm nhận của con?” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.

Ánh mắt hy vọng nhìn Lục Thạc, mọi người nói anh vô dụng cũng được, không tin anh cũng không sao.

Anh chỉ cần vợ của mình chỉ cần tin mình dù một chút thôi cũng đủ rồi.