Thần Long Ở Rể

Chương 95: Quyết định của Dung Vị



Hồ Cửu sắc mặt xám xịt bước ra, Hữu Thủ nhìn thấy cũng phải lùi lại vài bước.

“Long chủ… có chuyện khác nguy cấp hơn?” Giọng Hữu Thủ hơi run.

“Không có gì!” Hồ Cửu lạnh giọng.

Anh cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bản thân anh biết mình còn nhiều việc phải làm.

Muốn an yên không tranh giành thì trước tiên phải dẹp yên mọi thứ, con đường này anh phải đi tiếp.

“Nói đi!” Anh giục Hữu Thủ.

“A… là bên Hồ gia có người tên Hồ Lâm đang làm gì đó mờ ám, nhưng cũng không biết làm sao mà Dung Vị lại chấp nhận theo Hồ gia.”

“Còn có, Vinh gia cùng Trần gia phương Bắc cũng có người đang đến thành phố Gia. Có nhiều thế lực đang thăm dò tung tích của Chiến thần cùng Long chủ.”

Hữu Thủ cũng hơi bất ngờ, các gia tộc kia tìm Long chủ cũng dễ hiểu, nhưng tìm Chiến thần thì … khá lạ.

Trước nay, họ biết rõ Chiến thần là người không thể làm thân, nay họ lại truy tìm tung tích, còn tích cực điều tra vị trí của Chiến thần.

Đây là muốn gì?

“Ồ, Dung Vị tự nguyện theo Hồ gia?” Hồ Cửu nhíu mày.

Chỉ qua vài ngày mà sự việc lại chuyển hướng nghiêng trời lệch đất.

“Bên đó vẫn có người bảo vệ?” Anh dò hỏi.

“Luôn có người bảo vệ, chưa kể… dạo này không còn người đến quấy phá nữa.” Hữu Thủ cũng thấy lạ.

Từ sau sự việc lần trước, cả Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ cũng luôn túc trực ở gần khu vực biệt thự Nhật Hạ.

Thực sự nhiều ngày liền ngoài vài nhóm tép riu thì không có một ai đủ thực lực đến cả.

“Hôm nay có một người đến tìm Dung Vị, tôi không định để họ tiếp cận. Nhưng Dung Vị lại đích thân ra ngoài đón họ vào, người kia còn được Dung Vị xưng là trợ lý Bác.”

“Sau đó không hiểu sao, Dung Vị lại nói với người chúng ta là không cần ở đây. Hồ gia sẽ lo liệu.” Hữu Thủ báo lại sự việc rõ ràng rành mạch.

Lão Thất cùng Hồ Cửu cũng trầm mặt.

Hồ gia dùng thủ đoạn gì mà có thể làm Dung Vị nghe theo?

Chưa kể chính bọn họ là người hãm hại anh ta đến thân tàn ma dại. Tuy Hồ Cửu nói lời muốn đoạn tuyệt, chỉ là chuyện Dung Vị còn dính tới hai người lớn, anh cũng không nhắm mắt làm ngơ.

Mà Hồ gia cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

“Chúng ta nên làm gì?” Lão Thất lên tiếng hỏi ý Hồ Cửu.

“Kế hoạch cứ thực hiện bình thường, còn… Dung Vị, thử đến đó một chuyến.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.

“Lão Thất, ông đi cùng tôi. Hữu Thủ xem xem ai là người tìm kiếm tung tích của tôi. Điều tra tung tích gia tộc thần bí trong miệng mọi người cho tôi, có chút manh mối cũng tốt.”

Hồ Cửu nói xong thì quay người đi nhanh, Lão Thất nhanh chóng theo sau.

Lúc này Hữu Thủ hơi kêu khổ trong lòng.

“Long chủ à, Chiến thần à, ngài là tồn tại đủ cho bọn người kia đủ đau đầu rồi. Có nhất thiết phải… haizzz.” Nói xong Hữu Thủ lủi thủi đi làm việc được giao.

Anh ta nghĩ phải đi tìm Hoàng Đàn, dù sao tên Hoàng Đàn kia cũng có vài lần giao dịch với bọn người gia tộc thần bí.

Không tra từ hắn thì từ ai chứ.

Biệt thự Nhật Hạ,

Lúc này tại phòng khách, ngoài Dung Vị, cha mẹ Dung Vị, còn có Hồ Lâm và trợ lý Bác.

“Dung thiếu, cậu nói xem đãi ngộ như vậy tốt chứ?” Hồ Lâm cười nói.

Trợ lý Bác lúc này cũng thêm lời: “Dung thiếu, cậu suy nghĩ kỹ. Có thể Hồ gia với cậu có chút hiểu lầm. Sau đó giải được hiểu lầm, sẽ bù đắp cho cậu, cha mẹ cậu chẳng phải từng làm nhà nước sao?”

“Theo chúng tôi về phương Bắc còn không có cơ hội thăng tiến? Làm viên chức ở đó còn có cơ hội. Cậu xem, cả đời này cậu muốn chôn chân ở đây, lấy sự áy náy của Hồ gia, thì tôi chắc chắn cậu cùng gia đình sẽ có đãi ngộ khá tốt.”

Dung Vị nghe xong trong lòng vô cùng khao khát. Vợ chồng Dung Thất lại lo sợ.

“Hay chúng ta vẫn cứ an phận, không hại ai, không làm gì, cũng sẽ không ai làm gì chúng ta.” Tuyết Ngụy hơi rưng rưng nói.

“Vị phu nhân này, hình như bà cũng từng làm viên chức, tình cảm với đồng nghiệp khả tốt. Nhưng bà xem, bao năm bà ở khu ổ chuột có ai đến thăm một lần không?” Hồ Lâm nhắc lại chuyện cũ, cũng như cứa vào nỗi đau của bà.

Dung Vị nhìn mẹ rưng rưng cũng không đành lòng.

“Ông Hồ, phiền ông giữ lời một chút, cha mẹ tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ.” Tuy là muốn cảnh cáo đối phương, nhưng đứng trước Hồ Lâm thì anh ta cũng không dám to tiếng.

“Tôi chỉ nói sự thật! Sự thật tuy đau đớn, nhưng đó là sự thật. Nếu như ngay từ đẩu cậu có chỗ dựa, ngay từ đầu cha mẹ cậu có vị trí, bọn họ sẽ dám sao?” Hồ Lâm lại nhấn mạnh.

Ông ta liên tục dùng nỗi đau của bọn họ để trấn áp tâm lý những người này, ông ta hiểu, chỉ có làm người ta sợ, chỉ khi sợ hãi thì người ta mới có thể tìm nơi nương tựa.

Mà Hồ gia chính là nơi cho họ nương tựa.

“Ông nói hay lắm! Vậy ông nói xem ông tìm Dung Vị làm gì? Cho Gia đình họ nhiều lợi ích vậy để làm gì? Để họ bán mạng cho ông sao?” Giọng nói tức giận của Hồ Cửu làm mọi người trong phòng khách chấn động.

Anh vừa đi vào vừa nói, khí chất tự nhiên mà có đủ đè ép mọi người.

“Ồ, thì ra là đứa cháu bị bỏ rơi của ta! Sao? Tức giận vì ta không cần cháu nên tới phá đám?” Hồ Lâm là con cáo già.

Gặp Hồ Cửu ông ta cũng không sợ, cứ vậy mà nói khích, mà câu nói này cố ý là muốn Dung Vị nghe thấy.

Ông muốn cho họ hiểu lầm nhau, như vậy kế hoạch của ông ta mới hoàn thành được.

“Chú? Cháu? Cậu…” Dung Vị hơi ngỡ ngàng.

“Dung Vị, cha mẹ nuôi, Hồ gia là người đứng sau hãm hại mọi người, mọi người đừng quên chứ. Dung Vị, cậu lại càng không được quên!” Hồ Cửu gằn từng chữ.

Cha mẹ Dung Vị nhìn thấy Hồ Cửu như vậy thì hơi lo sợ, quả thực bọn họ từng người bị hãm hại, không có năng lực chống trả, đều do người này sao?