Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 17: Dị Năng Giả



Những người có dị năng hay còn gọi là Dị Năng Giả.

Đây là danh xưng dành cho người có năng lực đặc biệt, cái gọi là năng lực đặc biệt là một loại năng lực bẩm sinh, người có loại năng lực này thì thực lực sẽ mạnh hơn so với võ giả cùng cấp.

Mà dị năng sẽ bao gồm các thuộc tính là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, thời gian, không gian, tinh thần và tự nhiên. Những loại dị năng này sẽ phát triển đồng thời với cấp bậc thực lực, tức là người càng mạnh thì dị năng càng mạnh, còn mà yếu thì dị năng cũng yếu. Nghe nói loại dị năng này có thể dời non lấp biển, chấn thiên liệt địa, khống chế vạn vật. Người sở hữu loại dị năng này được gọi là Dị Năng Giả, còn thuộc thuộc tính nào thì sẽ kèm theo trước đó. Ví dụ người có dị năng thuộc tính kim thì sẽ gọi là "Kim Dị Năng Giả". Nhưng những Dị Năng Giả này lại khá hiếm, hiếm đến mức… trong một triệu người mới có một người.

Vì vậy, một khi có một Dị Năng Giả xuất hiện trên lục địa này, họ sẽ lập tức bị một số môn phái siêu cấp hoặc siêu gia tộc cướp đi. Cho nên, Dị Năng Giả ở bên ngoài đã ít lại càng ít, vốn tưởng rằng sẽ rất hiếm thấy, nhưng không nghĩ tới trước mắt lại có một kẻ Dị Năng Giả, điều này cũng đủ khiến cho Huỳnh Vân phải sửng sốt rồi.

Mà thiếu niên đang ăn ngấu nghiến nghe được lời nói của Huỳnh Vân cũng sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, nuốt một ngụm thịt, nói:

- Ồ, hóa ra ngươi cũng biết người có dị năng hay còn gọi là Dị Năng Giả sao, ai chà… rốt cuộc cũng gặp được người biết hàng.

Huỳnh Vân nghe vậy cũng phục hồi tinh thần lại, xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên, có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi thật là Dị Năng Giả sao? Thật sự là bất ngờ!

Huỳnh Vân vừa dứt lời, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn chằm chằm thiếu niên, giống như đang nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh.

Thiếu niên thấy Huỳnh Vân nhìn mình bằng ánh mắt sáng chói lóa như vậy, lập tức tóc gáy dựng lên, nhìn Huỳnh Vân cẩn thận nói:

- Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Ta cũng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Thiếu niên không hề biết Huỳnh Vân là nữ nên mới nói như vậy.

Cho nên lời vừa dứt. Huỳnh Vân liền trợn trắng mắt. "Ai thèm nhìn chằm chằm ngươi làm gì, nếu không phải ngươi là Dị Năng Giả quá hiếm, ta cũng không thèm liếc một cái chứ đừng nói nhìn."

Thấy Huỳnh Vân trợn trắng mắt, thiếu niên tiếp tục nói:

- Đúng rồi, ngươi tên là gì?

Huỳnh Vân nghe vậy cũng đáp lại:

- Huỳnh Vân.

Ừ! Cái tên này đúng là đều hợp cả nam lẫn nữ. Cho nên thiếu niên cũng không ngạc nhiên gì.

Hắn cười nói:

- Huỳnh Vân à? Còn ta tên Lương Thành, nhưng người khác lại thích gọi ta là Động Kinh, ngươi cũng gọi ta Động Kinh đi.

Huỳnh Vân: "..."

Huỳnh Vân cố nặn ra một nụ cười, thắc mắc nói:

- Động Kinh à? Thật sự là cái tên đặc biệt nhỉ?

Lương Thành lúc này tưởng rằng Huỳnh Vân đang khen ngợi biệt danh của mình, quay đầu lại cười ngốc nói:

- Ha ha, đặc biệt sao? Ta cũng cảm thấy nghe rất hay.

Huỳnh Vân: "..."

Rồi hắn lại hỏi:

- Đúng rồi, Huỳnh Vân, ngươi là người nơi nào? Ta thấy ngươi có vẻ giống như con cháu gia tộc nào đó phải không? Có điều nhìn quần áo của ngươi, ta thật sự không nhìn ra.

Lương Thành nhìn Huỳnh Vân nước da trắng trẻo mịn màng không giống như là một thợ săn, nhưng lại đang khoác một bộ lông sói nên rất thắc mắc.

Huỳnh Vân nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ của Lương Thành cũng không ngần ngại đáp lại:

- Đúng vậy, ta là con cháu gia tộc, ở trấn Thiên Dương.

Lương Thành nghe vậy tức khắc vui mừng vỗ tay:

- Xem, ha ha, vừa nói đã trúng rồi. Huỳnh Vân... Huỳnh Vân, a, chẳng lẽ ngươi là người của Huỳnh gia, tứ đại thế lực trong trấn Thiên Dương sao?

Lương Thành nhìn Huỳnh Vân, cũng phát hiện ra thực lực của Huỳnh Vân không kém gì mình. Hơn nữa, nhìn Huỳnh Vân nhỏ tuổi như vậy mà thực lực đã Khí Công cấp tám, lại nghe nói là người trong gia tộc ở trấn Thiên Dương, một thiếu niên 13, 14 tuổi đã có thực lực như vậy thì chỉ có Huỳnh gia mới có khả năng này.

Huỳnh Vân cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người này trông qua giống tên khờ, nhưng lại thông minh như vậy, cho nên cũng nói:

- Phải, ta là người Huỳnh gia.

Lương Thành nhìn chằm chằm vào Huỳnh Vân với ánh mắt dò xét một hồi, bỗng, khuôn mặt của hắn ngay lập tức thay đổi, như thể nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- Đúng rồi, ta hỏi ngươi một vấn đề, Huỳnh Vân, ngươi tới nơi này tu luyện đã bao lâu rồi?

Huỳnh Vân nghe hắn hỏi cũng không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy đó là một lời hỏi thăm bình thường, vì vậy trả lời:

- Ta cũng không rõ lắm, ước chừng hơn một tháng, ngươi hỏi cái này làm gì?

Nghe được Huỳnh Vân trả lời, Lương Thành cũng vội vàng nói:

- Vậy ngươi có biết một tháng trước ở ngoài trấn Thiên Dương, trong rừng Thiên Dương đã xảy ra chuyện gì không?

Huỳnh Vân nghe vậy thì cau mày, nghĩ lại, nàng cảm thấy một tháng trước hình như không có chuyện gì thì phải? Nếu có, thì chính là mình suýt chút nữa đã chết, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lương Thành, ngẫm lại, hắn nhất định không biết về chuyện của mình, như vậy nhất định là ám chỉ cái gì khác rồi.

- Không biết, vậy chuyện gì xảy ra?

Huỳnh Vân thắc mắc hỏi, nhìn về phía Lương Thành, muốn nghe câu trả lời của hắn.

- Ngươi thật sự không biết?

Lương Thành hỏi lại, rõ ràng có chút khó tin, trong lòng cảm thấy thế nhưng vẫn còn có người không biết về sự cố đó, hơn nữa còn sống ở trấn Thiên Dương, cho nên hắn có chút khó hiểu.

- Ta thực sự không biết.

Huỳnh Vân thành thật lắc đầu đáp.

Lương Thành nhìn biểu hiện của Huỳnh Vân cũng tin rằng nàng không biết gì về điều đó, vì vậy hắn đã nói với Huỳnh Vân những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Sau một vài phút.

Huỳnh Vân sau khi nghe hắn nói như vậy cũng chấn kinh. Hóa ra ngày đó đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí toàn bộ rừng Thiên Dương đều biến mất, nghe nói trong Hoàng triều còn có rất nhiều người và cường giả đứng đầu cũng ngã xuống. Trong lòng nàng cũng vô cùng chấn động, đến tột cùng là lực lượng gì mới có thể gây ra kết quả như vậy.

Ngay sau đó, Huỳnh Vân cũng hỏi Lương Thành:

- Đó là loại lực lượng gì?

Nhưng chỉ nghe Lương Thành nói là lúc đó hắn cũng ở gần thị trấn Thiên Dương, ngay lúc đang tu luyện thì đột nhiên có một trận động đất lớn khiến hắn thất kinh. Vì vậy, hắn chỉ có thể nhìn thấy một trụ ánh sáng đen và đỏ, những đám mây đen dày đặc hình thành vòng xoáy, sự sụp đổ và biến mất của đồi núi và ao hồ, nhiều người đã ngã xuống trong vụ nổ lớn đó mà thôi.

Lương Thành bắt đầu nói không mệt mỏi. Mà lúc này, Huỳnh Vân đã khiếp sợ đến choáng váng. Sau khi nghĩ đến thời gian Lương Thành đã nói, nàng chắc chắn sự việc phát sinh là lúc sau khi nàng ngất xỉu ở trong rừng Thiên Dương. Hiện tại nàng cũng đã biết, sau khi bị người áo đen làm cho ngất xỉu, luồng gió to trong mơ màng đó cũng có thể giải thích rồi.

Bây giờ, nàng cũng nghĩ đến hai cha con Huỳnh Khiếu Lôi, nếu lúc đó tai nạn đã xảy ra, vậy hai cha con Huỳnh Khiếu Lôi sẽ không sao chứ? Huỳnh Vân trong lòng cầu nguyện.

Nhìn biểu hiện của Huỳnh Vân, Lương Thành cũng biết nàng bị sốc. Lúc đó hắn cũng đang tu luyện ở gần trấn Thiên Dương, cách rừng Thiên Dương cũng khá gần, lúc ấy hắn cũng bị vụ nổ lớn ảnh hưởng, dù sao vụ nổ kinh khủng đó cũng không phải chuyện đùa.

Lúc này, Huỳnh Vân cũng đã lấy lại tinh thần. Lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể hy vọng hai người họ có thể thoát khỏi nguy hiểm, tính mạng không bị gì!