Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 19: Nửa tấm bản đồ



Lương Thành thấy biểu cảm của Huỳnh Vân cũng mỉm cười.

- À, đúng rồi, đệ xem, đây chính là bản đồ đó.

Chỉ thấy Lương Thành lấy từ trong túi ra một bản vẽ cũ, bản vẽ này dường như có lịch sử lâu đời.

Huỳnh Vân nhìn chằm chằm bức vẽ cũ này, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt, ngoại trừ trên mép bản đồ có một chấm đỏ, đoán chừng là vị trí huyệt động của cường giả, nhưng hình như thiếu một bên, cảm giác hơi lạc lõng, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Vì vậy nói:

- Bản đồ này trông cũng bình thường, không ngờ lại là bản đồ của nơi cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa, nếu như người bình thường lấy được bản vẽ này, không biết ngọn nguồn, ta nghĩ sẽ chỉ xem nó là một tờ giấy bình thường mà thôi.

Nghe Huỳnh Vân nói, Lương Thành cũng gật đầu, đúng là bản vẽ này ngoài việc trông có vẻ cũ ra thì không có gì là lạ, nếu không biết nguyên nhân, rất có thể sẽ coi bản vẽ này là một bản vẽ bình thường.

Hắn nói thẳng suy nghĩ của mình, sau đó nhìn Huỳnh Vân cười nó:

- Vân đệ, thế nào? Có muốn đi xem một chút không? Nếu may mắn tìm được chút bảo vật nào tốt, thì có thể phát tài rồi.

Huỳnh Vân nghe những lời của Lương Thành nói, quả thật, sự cám dỗ về kho báu của cường giả Huyền Đan Cảnh rất hấp dẫn đối với họ bây giờ.

Huỳnh Vân lập tức nhìn Lương Thành, vẻ mặt tươi cười hơi có chút mong đợi, lập tức nói:

- Còn hỏi sao? Đương nhiên muốn xem.

Nghe vậy, Lương Thành cười phá lên, sau khi cười xong, hắn đưa mắt về phía Huỳnh Vân, nói:

- Được, vậy chúng ta sẽ đi xem. Ngày mai chúng ra sẽ lên đường, thế nào?

Huỳnh Vân nghe vậy cũng gật đầu, cười đáp:

- Được, ngày mai chúng ta sẽ đi xem một chút.

- Ha ha…

………

Ngày tiếp theo

Mặt trời buổi sáng đỏ rực chiếu sáng khắp nơi, ánh nắng ấm áp lấp lánh trên mặt hồ, những chiếc lá đỏ cuối cùng trong rừng vẫn kiêu hãnh đứng trên cành, màu đỏ tươi cùng màu xanh biếc tuy không hài hòa nhưng hợp lại lại tạo nên một khung cảnh độc đáo.

Lúc này, trong một khu rừng rậm dưới ánh mặt trời, năng lượng của thiên địa ở đây nồng đậm, tản ra làn gió mát lành ấm áp, bầu không khí yên lặng có vẻ thật thanh bình.

Sột soạt…

Nhưng loại yên tĩnh này cũng không kéo dài bao lâu, trên một ngọn cây cao lớn đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

- Kinh ca à, sao vẫn còn chưa tới vậy? Có phải bản đồ đã sai rồi không?

Một người trong đó trông khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, đang ló khuôn mặt xinh xắn nhìn một người khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mặt với vẻ lo lắng.

- À, chắc là sẽ nhanh thôi, dựa theo bản đồ mà nói, hẳn là ở phía trước.

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhìn quanh, thấy xung quanh chẳng có gì ngoài cây cối rậm rạp thì chậm rãi lên tiếng đáp lời, xem ra, rõ ràng là hắn cũng lạc đường.

Mà hai người này không ai khác chính là Huỳnh Vân và Lương Thành. Lúc này hai người đang hướng về phía huyệt động chỗ cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa mà hai người quyết định đi tới vào tối hôm qua. Xem thử có nhặt được thứ gì tốt không, nhưng không ngờ lại bị lạc đường.

Lúc này, chỉ thấy Lương Thành đang nhìn xung quanh, và vẫn nhìn xung quanh.

- Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Ta nhớ là luôn dựa theo bản đồ để tìm vị trí mà, sao lại tới nơi như thế này nhỉ?

Nhìn chung quanh cây cỏ rậm rạp, không có một cái hang động của thú nữa chứ đừng nói là huyệt động của cường giả, thậm chí ngay cả một cái ổ chuột cũng không có.

Huỳnh Vân cũng nhìn chung quanh nhưng cũng bất lực, tối hôm qua nàng đồng ý đi xem một chút, hy vọng có thể kiếm được chút đồ tốt, nhưng ai biết Lương Thành đi tới đi lui, cũng không tìm được vị trí, đối với kết quả này cũng rất là bất đắc dĩ.

Nhưng ngay tại lúc hai người đang suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng người đang nói.

- Tam thiếu gia, ngài cảm thấy lời lão già kia nói là thật sao? Huyệt động chỗ cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy chứ? Thuộc hạ cảm thấy tám mươi phần trăm là giả.

- Ngu xuẩn, ngươi biết cái gì. Tục ngữ có câu, người sắp chết lời nói đều là thật. Lão già kia trước khi chết đã nói, tấm bản đồ này vốn là có hai tấm, nhưng lại bị một người khác cướp đi rồi. Lão già kia còn nói, lúc người kia đoạt bản đồ thì cũng giống như ông ta bị Ma thú thủ hộ trong huyệt động của cường giả Huyền Đan Cảnh làm trọng thương, cũng sắp đi đời nhà ma. Nếu chúng ta gặp người đó, chẳng phải tương đương tự đưa bản đồ đến tận cửa nhà chúng ta sao? Ha ha, đến lúc đó mọi thứ trong huyệt động sẽ là của ta, thực lực của ta cũng sẽ tăng lên. Khi đó ta xem thử tên Đỗ Tuấn kia làm sao mà tranh vị trí Tộc trưởng với ta đây. Ha ha ha….

- Ha ha, tam thiếu gia nói đúng, à không, phải là Đỗ tộc trưởng nói chí phải, ha ha..

- Ha ha ha ha, đúng vậy, chờ ta trở thành tộc trưởng, ngươi nhất định sẽ không thiếu lợi lộc.

- Ha ha, vậy thuộc hạ trước tiên chúc mừng tam thiếu gia lên vị trí tộc trưởng.

- Ha ha ha ha......

Lúc này, trong tầm mắt của hai người Huỳnh Vân có ba bóng người đang đi tới, nhìn chung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mà ngay lúc thanh âm vừa vang lên, Huỳnh Vân và Lương Thành mỗi người nháy mắt một cái, lập tức thấy hai người chui vào bên cạnh bụi cây, sau đó ẩn nấp.

Một lúc sau, bóng dáng ba người liền xuất hiện.

Đi phía trước là một thiếu niên khoảng chừng mười tám tuổi, mặc võ bào màu trắng, sắc mặt trắng bệch, nhìn giống như thiếu dương khí trầm trọng, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ rất dâm tà.

Còn phía sau thiếu niên, có hai bóng người, trong đó một người có nụ cười gian xảo, khuôn mặt đáng khinh, thoạt nhìn khoảng ngoài ba mươi, dáng người cũng gầy gầy không mập lắm. Người kia sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt cũng trắng bệch, nhưng cũng không trắng dữ dội như thiếu niên kia, ngược lại càng giống cho người ta một loại cảm giác đầy sát ý, hơn nữa gã cũng đã ngoài ba mươi tuổi, thân hình cũng gầy một chút.

Huỳnh Vân lúc nãy đang trốn trong bụi cây cũng sửng sốt nhìn người thiếu niên đang đi phía trước, bởi vì người thiếu niên đó, chính là cái tên Đỗ Anh của Đỗ gia, một tháng trước đã cưỡng đoạt dân nữ nhà lành trong một tiểu điếm.

Nàng chợt nhớ tới, một tháng trước nàng đã đụng phải người này ở trấn Thiên Dương, ngày đó tam thúc suýt chút nữa bắt được hắn, nếu không phải nhị trưởng lão Đỗ Tinh xuất hiện, hắn đã trốn không thoát. Nhưng không ngờ bây giờ lại gặp ở đây, nàng cũng có chút bất ngờ.

Đã thế nàng và Lương Thành lại còn nghe được ba người Đỗ Anh cùng đối thoại, cũng đã biết nguyên nhân. Hóa ra bản đồ có hai tấm, tấm kia chính là ở trong tay Đỗ Anh, điều này khiến họ không khỏi kinh ngạc.

Nàng đang trốn trong bụi cây nhìn chằm chằm vào ba người Đỗ Anh, rồi thì thầm với Lương Thành đang ở bên cạnh:

- Kinh ca à, chúng ta nên làm như thế nào đây? Xem tình hình, thì lời nói của tên kia đúng là thật, nhưng chúng ta cướp cũng không được. Nhìn cái tên âm trầm kia, thực lực ít nhất là Khí Công cấp chín.

Mà Lương Thành thì nghiêm túc nhìn ba người bọn họ, nghe được lời nói của Huỳnh Vân thì cũng thở dài:

- Haiii… xem ra, muốn lấy được bảo vật của cường giả đúng là có chút khó khăn rồi. Bà mẹ nó, ta nói làm sao lại không tìm được phương hướng, hóa ra là còn một tấm bản đồ nữa.

Huỳnh Vân nghe vậy cũng cười, đúng là vậy, Lương Thành cầm tấm bản đồ nhìn ngó khắp nơi, tưởng rằng mình sắp tìm được rồi, nhưng cuối cùng lại bị lạc.

- Kinh ca à, theo ta nghĩ, chúng ta trước tiên đi hãy theo sau ba người này, nhìn xem bọn họ thật sự có bản đồ hay không, nếu như có, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, xem như thế nào có thể lấy được bản đồ, được chứ?

Lương Thành ở một bên nghe vậy cũng gật đầu:

- Ừ, trong tình hình hiện tại mà nói đây cũng xem như là cách tốt nhất.

Hai người Huỳnh Vân trong bụi rậm đã đi đến thống nhất, cả hai đều muốn xem xem trong tay Đỗ Anh có thực sự có tấm bản đồ hay không, nếu có thì phải tìm cách lấy cho bằng được.