Thần Ngọc

Chương 4



Gần cuối năm, ba mẹ tôi gọi điện hối tôi về nhà đón bà nội. Ông tôi mất sớm, tính bà lại cố chấp, chỉ có cuối năm mới tới thăm gia đình tôi. Tôi bảo Giác đi cùng, Giác gật đầu: “Anh nấu cơm đợi em về.”

Chẹp, nói như vậy giống y chang cô dâu trẻ, nói tới nói lui có mỗi một chuyện. Tôi nói: “Nội hơi mê tín, anh phải ý tứ một chút. Đi xuống cầu thang đừng có nhảy đại xuống, nội sẽ sợ đó.”

Giác gật đầu. Lúc tôi sắp đi, anh ôm mặt tôi, và hôn vào khóe miệng tôi. Tôi cười khanh khách: “Giác, anh đi kiếm việc làm đi, rồi chúng ta lấy nhau, em đưa anh về ra mắt ba mẹ em.” Tuy Giác không cần chi tiêu gì cả nhưng lỡ như ba mẹ tôi mà biết anh thất nghiệp thì không xong đâu.

Là người hay là yêu thì có sao đâu. Anh ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, Giác nói nếu tôi muốn thì anh có thể biến khuôn mặt mình già đi. Có điều khi tôi chết đi, không biết Giác sẽ đi đâu về đâu.

Tôi có thể ích kỷ lờ đi chuyện đó.

Giác im lặng hồi lâu, “Anh không giỏi giao tế đâu.”

Tôi cười: “Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà, cứ từ từ.”

Bà tôi sống trong một thôn nhỏ ở ngoại thành, đi xe hai tiếng là tới. Lúc tôi thấy bà, bà đang quỳ trước tượng Quan Âm trong nhà, miệng rầm rì lẩm nhẩm. Lạy Quan Âm Bồ tát xong, vừa nhìn thấy tôi, mặt bà lập tức biến sắc.

“Tạo nghiệt! Coi con đem thứ gì tới kìa?!”

Bà vừa la lớn vừa lôi tay tôi. Những món quà biếu bà rớt bịch xuống đất. Bà nắm chặt cổ tay tôi, mắt trợn trừng nhìn chiếc vòng ngọc, những nếp nhăn trên khuôn mặt chất đống lại –  “Lộ lộ…” – Giọng bà thấp xuống, đầy vẻ kinh sợ mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Bà thở dốc: “Con lấy cái vòng này ở đâu ra đây?”

Tôi đánh trống ngực, tuy bà đa nghi như Tào Tháo nhưng trong ký ức của tôi, bà luôn là người dịu dàng nhân hậu. Bỗng nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, vừa ôm chiếc lưng còng của bà, vừa dè dặt trả lời: “Con mua ngoài đường đó, sao vậy nội?”

Nét mặt bà căng thẳng mà đầy vẻ thê lương. Hai bàn tay khẳng khiu run rẩy nắm lấy cổ tay tôi, cúi thấp đầu: “Đúng là báo ứng, đây là số mạng của nhà Tư Đồ…”

Bà nội nói, tổ tiên nhà tôi hành nghề trừ yêu. Chuyện này phải ngược dòng tìm lại bốn trăm năm về trước, lúc đó nhà Tư Đồ rất có tiếng nói trong đạo giới, cho tới khi truyền nhân đời cuối cùng của nhà Tư Đồ chết bất đắc kì tử.

Pháp sư trừ yêu đó là một cô nương, chết trong tay Ngọc yêu. Truyền thuyết nói loại yêu quái này tồn tại từ thuở xa xưa, bất luận là nam hay nữ đều có dung mạo tuyệt sắc mê hoặc người đời, sống dựa vào ngọc tinh khiết. Mỗi lần xuất hiện, bọn họ chỉ có thể sử dụng sức mạnh một lần, pháp lực vô biên. Bọn họ hứa thực hiện một điều ước cho Ngọc chủ, thực hiện xong rồi, họ sẽ ăn hồn phách của chủ nhân đó, rồi trở vào ngọc đợi vị chủ nhân kế tiếp xuất hiện.

Tôi nhìn vô định vào khoảng không trước mặt, nắng chiều chiếu vào mắt bỏng rát.

“Yêu quái vốn không có tim. Chúng sống nhờ vào hồn phách con người. Lộ lộ à, Ngọc yêu đã nhận chủ thì có chết cũng không rời. Nội không giúp được con rồi. Mau vứt chiếc vòng đó đi.”

Tôi cứng họng, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy rốt cuộc tại sao pháp sư trừ yêu kia lại chết?”

Mắt bà ánh lên, giọng bà xa xăm: “Cô ấy đã trao trái tim mình cho Ngọc yêu.”

Tôi nhớ lại vòng tay ôm của Giác trong đêm lạnh, có tiếng tim đập ấm áp.

Vậy nên suốt bốn trăm năm nay, Giác mới có thể không xuất hiện ở chốn nhân gian. Anh đã có trái tim của cô ấy nên không giết người nữa.

Khi tôi về nhà, Giác đã chuẩn bị xong cả bàn đầy món ăn, phòng khách tràn đầy ấm áp trong tiết đông lạnh giá. Cánh gà sốt rượu vang này, bò tơ xào này, đồ xào ba món này, toàn là những món tôi thích. Chúng bốc khói trắng mờ ảo trước mắt tôi.

Giác mặc tạp dề hình gấu hoạt hình vẫn rất đẹp trai. Tôi vòng tay ôm eo anh, cọ mũi vào ngực anh, đưa tay vén tóc mái trên trán anh. “Giác, em thương anh lắm.”

“Tư Đồ, ăn cơm thôi.” – Anh mỉm cười kéo tôi tới bên bàn ăn. Tôi hì hục ăn liền ba bát cơm mà vẫn còn thòm thèm. Giác rót trà Phổ Nhĩ cho tôi, tôi uống một hơi hết sạch.

Lúc ăn cơm anh ấy lặng lẽ hỏi: “Bà em sao rồi?”

“Khỏe lắm.”

“…Bà có nói chuyện gì khác với em không?”

“Không có.”

Ăn cơm xong tôi và Giác cùng nhau rửa chén, nước chảy ào ào, vừa rửa tôi vừa chọc ghẹo anh. Anh đẩy tôi vào sau cánh cửa nhà bếp mà hôn.

Giác chủ động hơn trước rất nhiều, tôi sướng điên cả người.

Trong giấc mơ ngày xưa, cô thiếu nữ nắm bàn tay lạnh giá của nam yêu mà nói: “Ta trao trái tim ta cho huynh đó, sau này huynh phải sưởi ấm cho ta.”

Bây giờ nghĩ lại, giấc mơ đó vừa ấm áp vừa bi thảm. Có lẽ đây là nguyên nhân mà thân thể tôi lạnh ngắt, tim đập yếu ớt.

Sức hấp dẫn từ đôi môi của Giác kéo dài. Anh hôn tôi tới mức tôi phải thở dốc. Trong lúc mê đắm, Giác đưa tay luồn vào áo tôi nhưng rồi lại dừng lại, chậm chạp rút ra. Tôi giữ tay anh lại, hà hơi vào môi anh: “Em lạnh lắm.”

Lông mi anh rung động, con ngươi đen láy lặng lẽ. Tôi chớp mắt nắm tay anh luồn vào áo tôi trở lại, cố tình tỏ vẻ ngây thơ: “Giác, anh sưởi ấm cho em được không?”