Thản Nhiên

Chương 65: Anh là chồng em



Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu rất ít khi khó phản ứng lại.

Đôi khi cô có thể bị choáng ngợp bởi lời nói hoặc đồ vật của người khác, nhưng cô thường sẽ hiểu ý nghĩa biểu hiện của đối phương rất nhanh và tỉnh táo trở lại.

Cô luôn có vẻ ngoài điềm tĩnh, giống như con người của cô, sẽ không kinh ngạc, cũng không gợn sóng.

Nhưng lần này, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu nửa phút. Ánh mắt Hạ Khiếu và cô chạm nhau, hai người đứng trước cửa nhà riêng, không ai lên tiếng.

Dường như cô bị rút khỏi một câu chuyện khiến cô bị cuốn hút sâu sắc, nhìn Hạ Khiếu, đối mặt với anh, cười hỏi.

"Anh nói gì cơ?"

"Chúng ta kết hôn đi." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói xong, cằm Đường Miểu khẽ nhúc nhích, không thể tin nhìn Hạ Khiếu, trong mắt bình tĩnh và lý trí, nói với Hạ Khiếu.

"Chúng ta mới ở bên nhau một thời gian ngắn. Thậm chí quen biết cũng không lâu lắm, có lẽ anh không hiểu biết em..."

Đường Miểu nói đến đây, Hạ Khiếu yên lắng nghe, lần đầu tiên ngắt lời cô.

"Em là Đường Miểu."

Hạ Khiếu nói lại lần nữa, Đường Miểu nhìn anh, cô gật đầu nói: "Là em."

Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nói: "Anh muốn cưới chính là Đường Miểu."

Đôi mắt Đường Miểu dường như đang nhỏ giọt vào trong nước mực, cảm xúc nhòe đi trong mắt cô, quá tối, quá dày, có lẽ Đường Miểu thậm chí còn không biết trong mắt cô đang biểu lộ cảm xúc gì.

Cô cứ như vậy nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu tựa hồ không nói nên lời, cứ như vậy nhìn anh.

Khi cô đang nhìn anh, Hạ Khiếu nhìn xuống cô, trong mắt anh có cảm xúc sâu sắc, giống như một cơn gió thổi qua đem cô bao vây không kẽ hở.

"Chị."

"Muốn kết hôn với anh không?"

...

Đường Miểu về nhà cầm sổ hộ khẩu.

Sau khi cả hai lấy sổ hộ khẩu rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Chỉ mất mười phút để đến Cục Dân chính, trước mười một giờ hai người đã đến Cục Dân chính.

Hình thức kết hôn rất đơn giản.

Điền tài liệu, bàn giao tài liệu, chụp ảnh, đóng dấu, cấp chứng chỉ tất cả trong một lần.

Toàn bộ quá trình kết hôn cũng không kéo dài bao lâu, cuối cùng khi hai người đi ra, một trong hai người cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn.

Rời khỏi Cục dân chính, Hạ Khiếu cầm giấy đăng ký kết hôn, nói với Đường Miểu: "Đi thôi."

Trong tay Đường Miểu cũng cầm một đống tài liệu, trên cùng là giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, cô đang cúi đầu nhìn vào tờ giấy đăng ký kết hôn, vẫn còn có chút bàng hoàng.

Sau khi Hạ Khiếu nói chuyện với cô xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.

"Được."

Hai người cùng lên xe.

Sau khi lên xe, Hạ Khiếu ngồi ở ghế lái khởi động xe, Đường Miểu ngồi ở ghế phụ bên kia. Hạ Khiếu lái xe, tất cả tài liệu của hai người họ đều được đặt cùng với cô. Đường Miểu gói ghém vào một tập hồ sơ trong suốt, sau khi lên xe ngồi xuống, liền đặt tập hồ sơ lên ​​đùi.

"Còn muốn mua nguyên liệu nấu ăn khác không?" Hạ Khiếu vừa lái xe vừa hỏi Đường Miểu.

Sau khi hai người hoàn thành việc chính, đã gần đến giờ về nhà ăn trưa. Lâu rồi không về nhà, nghĩ trong nhà cũng không có nguyên liệu gì, chỉ riêng những thứ mang về từ trong thôn có lẽ cũng không đủ. Hẳn phải đi siêu thị để mua vài thứ lặt vặt.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Hả?"

Đường Miểu "Hả" một tiếng, Hạ Khiếu liếc cô một cái.

Người đàn ông lúc này thoạt nhìn rất bình thường, vẫn bình tĩnh như cũ, trong vẻ bình tĩnh dường như vì phản ứng của cô mà nở nụ cười thích thú nào đó. Nhưng anh chỉ liếc cô một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục nhìn đường mà lái xe, Đường Miểu cũng không biết Hạ Khiếu có phải đang cười thật hay không.

Cười cũng là chuyện bình thường.

Đường Miểu cảm thấy cô buồn cười.

Hiện tại cô cảm thấy mình như đang bị mộng du, không biết mình đang làm gì, đã làm gì, dù sao mọi thứ đều tràn ngập hư ảo.

Kết cấu nhựa của tập hồ sơ trong tay thông qua hoa văn của đầu ngón tay, Đường Miểu nhìn tập hồ sơ, mở tập hồ sơ ra.

Trong tập hồ sơ có giấy đăng ký kết hôn, hai sổ hộ khẩu và các tài liệu khác.

Đường Miểu lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn phía trên, mở ra xem.

Trên giấy đăng ký kết hôn có ghi tên của cô và Hạ Khiếu, ngày tháng năm sinh, bên cạnh còn dán một tấm ảnh hai người họ vừa chụp. Trong ảnh, hai người đối mặt với máy ảnh, trước máy ảnh, Hạ Khiếu vẫn thoải mái, Đường Miểu cũng không bị gò bó.

Họ thậm chí còn mỉm cười trước ống kính.

Họ giống như những cặp đôi trong Cục Dân chính đã bàn bạc rất lâu, chuẩn bị rất lâu và có mối quan hệ sâu sắc, khi chụp ảnh cưới, họ đối diện với ống kính với ánh mắt trong veo và nụ cười luôn nở trên môi.

Nếu chỉ nhìn ảnh chắc hẳn không ai biết họ vừa quyết định tiến tới hôn nhân cách đây một giờ.

Tất cả chuyện này xảy ra rất nhanh và dứt khoát, Đường Miểu không kịp phản ứng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng cô không kịp phản ứng, chuyện cô và Hạ Khiếu trở thành vợ chồng hợp pháp đã trở thành sự thật. Giờ đây dù thế nào đi chăng nữa, luật pháp và Hạ Khiếu đã cho cô một mái nhà.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu khẽ mỉm cười.

Trong đầu cô đang suy nghĩ về hoạt động này thì Hạ Khiếu vẫn đang lái xe, xe vừa đi đến ngã tư, chờ đèn giao thông. Khi dừng lại, Hạ Khiếu nghe thấy tiếng cười của Đường Miểu.

Nghe thấy Đường Miểu cười, Hạ Khiếu liếc cô một cái. Khi anh nhìn sang, Đường Miểu đã nhìn lên anh.

Hai người ngồi trong xe, nhìn nhau từ một khoảng cách ngắn. Nhìn Hạ Khiếu trước mặt, Đường Miểu dần dần có cảm giác chân thực về cuộc hôn nhân của bọn họ.

"Phải đi siêu thị mua ít đồ."

Qua mấy phút, Đường Miểu tựa hồ đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Hạ Khiếu, liền trả lời như vậy.

Sau khi cô trả lời xong, Hạ Khiếu nhìn cô, trong mắt anh cười, trả lời: "Ừ."

Nhìn thấy nụ cười trong mắt Hạ Khiếu, Đường Miểu cuối cùng cũng cười ra tiếng. Cô rời mắt khỏi Hạ Khiếu, nhìn xuống tờ giấy đăng ký kết hôn.

Yêu là chuyện của hai người, cưới là chuyện của hai nhà, mỗi người phải mang sổ hộ khẩu đến đăng ký cùng nhau.

Sổ hộ khẩu của Đường Miểu nằm dưới sổ hộ khẩu của Hạ Khiếu. Sau khi cô nhìn sổ hộ khẩu, lại nhìn Hạ Khiếu, hỏi.

"Em có thể xem không?"

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nhìn thoáng qua sổ hộ khẩu nhà mình, nói: "Có thể."

Sau khi Hạ Khiếu đáp ứng, Đường Miểu cười lấy sổ hộ khẩu của Hạ Khiếu ra nhìn.

Sổ hộ khẩu của Hạ Khiếu là trên đường phố của tiểu khu nơi họ đang sống, anh là người duy nhất trong toàn bộ sổ hộ khẩu, anh là chủ hộ và là thành viên duy nhất trong gia đình.

Đường Miểu lật sổ hộ khẩu của nhà Hạ Khiếu, động tác dừng lại một chút. Sau khi hai người ở bên nhau, cô căn bản không hỏi chuyện của Hạ Khiếu, bình thường nếu cô không hỏi, Hạ Khiếu cũng sẽ không nói ra. Vì vậy, mặc dù bây giờ hai người là vợ chồng, nhưng Đường Miểu không quá rõ ràng về tình hình của Hạ Khiếu. Ngược lại, Hạ Khiếu về cơ bản đã biết một số chuyện về cô.

"Chỉ có anh thôi sao?" Đường Miểu vừa nói vừa nhìn sổ hộ khẩu nhà Hạ Khiếu. Nói xong, cô quay đầu nhìn Hạ Khiếu, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.

Thông thường, một số hộ khẩu của các gia đình chuyển ra ngoài để mở tài khoản nhằm mua nhà hoặc vì một số lý do khác. Những lý do khác giống như Đường Miểu, bố mẹ đã qua đời và cô là người duy nhất còn lại trong gia đình.

Đường Miểu không biết tình hình nhà Hạ Khiếu.

Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu nói: "Mẹ anh đã qua đời. Bố anh di cư sang nước ngoài, định cư bên đó lập gia đình mới, nói chung không có nhiều liên lạc."

Hạ Khiếu nói về hoàn cảnh gia đình của mình.

Hoàn cảnh gia đình của anh tốt hơn bố mẹ đã mất của Đường Miểu. Nhưng dường như cũng không khá hơn chút nào, bố anh xuất ngoại nhập cư, lập gia đình mới, về cơ bản có nghĩa bố Hạ Khiếu không có quan hệ gì với anh.

Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, dừng một chút rồi hỏi.

"Không có người thân khác sao?"

Cho dù mẹ qua đời, bố xuất ngoại, cũng nên có thân nhân khác.

Sau khi Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu nói.

"Có."

"Bà nội anh vẫn còn."

"Còn có nhà chú anh." Hạ Khiếu nói.

"Nhưng anh không tiếp xúc nhiều." Hạ Khiếu nói, "Anh thân với bà nội hơn. Khi còn nhỏ anh sống ở nhà họ một thời gian, bà đã đưa anh đi cùng một hai năm. Thỉnh thoảng anh sẽ quay lại thăm bà, bà cũng sẽ gửi mấy món đồ cho anh vào các mùa."

Mối quan hệ gia đình rất bình thường.

Đó là kiểu trạng thái cảm xúc khi con cháu đi vắng, ông bà ở đó, sau đó quan tâm đến nhau.

Là trạng thái cảm xúc mà Đường Miểu ghen tị.

Cô háo hức với một cuộc sống bình thường đến mức khi nghe Hạ Khiếu nói về bà của mình, liền sẽ nghĩ về bà của mình.

Nhưng Đường Miểu không có bà nội. Ấn tượng của cô về gia đình chỉ có bố mẹ, ông bà nội chắc đã mất từ ​​lâu trước khi cô nhớ được.

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu cười cười với anh, gật đầu nói.

"Vậy à."

"Em thậm chí còn chưa gặp bà của mình."

"Càng không có bất kỳ ký ức nào về bà." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nói: "Em muốn gặp bà không?"

Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh.

"Bà" mà Hạ Khiếu nhắc đến đương nhiên là ám chỉ bà của anh. Đường Miểu nhìn sang, xe vừa vặn đi tới một ngã tư đường khác. Hạ Khiếu đỗ xe trước vạch kẻ, quay lại nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu đang ngồi ở ghế phụ.

"Chúng ta đã kết hôn."

"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp người nhà."

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liền dời tầm mắt về phía anh. Cô không biểu lộ nhiều cảm xúc trong mắt, nhưng từ sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô, có thể cảm nhận được sự bất ngờ và ngoài ý muốn của cô trước đề nghị của anh.

Mà sau bất ngờ và ngoài ý muốn đó, cô không mất nhiều thời gian để bình tĩnh lại.

Cô vừa lãnh chứng với Hạ Khiếu. Mối quan hệ của họ vừa mới thay đổi cách đây nửa giờ. Suy nghĩ hiện tại của cô vẫn là cô và Hạ Khiếu đang có quan hệ tình cảm, cho nên cô có chút mất cảnh giác và không kịp phản ứng lại những gì anh nói.

Nhưng thật ra cẩn thận nghĩ lại, từ quan hệ vợ chồng của bọn họ mà nói, đề nghị của Hạ Khiếu quả thực chẳng khác gì bình thường.

Bọn họ là vợ chồng, vợ chồng là phải làm một cộng đồng, người nhà của đối phương cũng sẽ trở thành người nhà của chính mình, đến lúc đó bọn họ sẽ là một đại gia đình. Dù chưa hoàn thiện nhưng ngày càng có nhiều thành viên trong gia đình, cũng là tổ ấm.

Đường Miểu cũng là một phần của gia đình.

Suy nghĩ của cô đã thay đổi, nhưng cú sốc do sự thay đổi đột ngột này mang lại vẫn không biến mất. Cô dường như có chút nhảy nhót chờ mong, nhưng cũng có vẻ hơi sốc và bối rối.

"Đợi một thời gian nữa đi." Đường Miểu cuối cùng làm ra thỏa hiệp.

"Em sắp phải chuẩn bị buổi hòa nhạc giữa thầy trò, khả năng không có nhiều thời gian." Đường Miểu nói.

"Xong việc thì cùng nhau đi."

"Được không?" Đường Miểu hỏi.

Hạ Khiếu chưa bao giờ phản đối kế hoạch và sự sắp xếp của Đường Miểu. Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu gật đầu đáp lại.

"Được."

Nói xong, đèn xanh phía trước bật sáng, Hạ Khiếu khởi động xe, đi qua giao lộ.

...

Lúc hai người vừa nói chuyện vừa lái xe, cũng gần về đến nhà.

Xe dừng ở ven đường trước cổng tiểu khu, Hạ Khiếu và Đường Miểu xuống xe đi siêu thị gần nhà.

Bây giờ là giờ ăn trưa, có khá nhiều người trong siêu thị cuộc sống. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu đi mua một số thứ cần thiết, họ đến quầy tính tiền và xếp hàng thanh toán.

Vì đang là giờ ăn trưa nên siêu thị khá nhộn nhịp. Quầy tính tiền chỉ có hai lượt mở, xếp hàng cũng không ngắn, hơn nữa mọi người mua rất nhiều thứ linh tinh, hàng tính tiền di chuyển chậm chạp.

Đường Miểu và Hạ Khiếu xếp hàng chờ đợi, sau khi đợi một lúc, Đường Miêu nhìn hàng người trước mặt, cảm thấy tạm thời không thể đến được đây.

"Anh ở chỗ này, em đi hiệu thuốc." Đường Miểu nhìn thấy đội ngũ người sau, liền nói như vậy với Hạ Khiếu.

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nói: "Mua gì sao?"

Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu quay đầu cười với anh, cô chỉ vào má mình, nói: "Bên trong có một vết loét, chắc là bị nhiệt, em đi mua thuốc xịt."

Má Đường Miểu nổi lên vết loét, buổi sáng cô còn có chút cảm giác, nhưng cũng không để ý, hiện tại lại cảm thấy có chút đau. Để ngăn cơn đau trở nên tồi tệ hơn, Đường Miểu định mua một ít Vân Nam Bạch Dược bôi.

"Anh đi mua cho." Hạ Khiếu nói.

"Em tự mình đi được rồi, cũng không xa lắm." Đường Miểu nói xong, liền rời khỏi hàng. Trước khi rời khỏi hàng, Đường Miểu lại liếc nhìn những người đang xếp hàng, nói, "Chắc em sẽ nhanh hơn anh, sau khi mua xong em ra xe đợi anh luôn."

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cũng phản đối, anh gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Đường Miểu. Sau khi Đường Miểu lấy chìa khóa xe, cô rời khỏi siêu thị cuộc sống.

...

Đường Miểu quả nhiên nhanh hơn Hạ Khiếu.

Buổi trưa không có ai ở hiệu thuốc, cô đi mua đồ cần dùng xong liền lấy thuốc rồi lên xe trở về. Trong xe, Đường Miểu mở gương xe ra, soi gương xịt thuốc. Ngay khi thuốc được phun ra, khoang xe đã tràn ngập hơi thở thơm mát của sương dưa hấu. Khi mới xịt lên thì không khó chịu lắm nhưng hơi sượng một chút. Khi Đường Miểu xịt xong còn đang phồng mang trợn má, Hạ Khiếu đã xách túi đồ từ siêu thị đi ra, lên xe.

Bên trong xe là hương thơm sảng khoái của sương dưa hấu. Hạ Khiếu vừa mở cửa liền ngửi thấy, liếc mắt nhìn Đường Miểu, nói: "Xịt thuốc rồi?"

"Xịt rồi." Đường Miểu nói chuyện có hơi mơ hồ.

Nhìn thấy dáng vẻ khó khăn của cô, Hạ Khiếu mỉm cười, sau đó lên xe, khởi động xe, lái vào khu dân cư.

Sau khi xe vào tiểu khu, lái đến bãi đậu xe ngầm. Đến bãi đậu xe ngầm, Đường Miểu và Hạ Khiếu cùng nhau xuống xe, một người xách thuốc, một người xách túi đồ, cùng nhau về nhà.

Sau khi đến tầng 16, Hạ Khiếu cũng không về nhà mà đi thẳng đến nhà của Đường Miểu.

Hiện tại đã gần mười hai giờ, Đường Miểu còn phải thu dọn nấu nướng, hai người chuẩn bị ăn xong cơm trưa trước, ăn xong cơm trưa liền về nhà tắm rửa thu dọn hành lý.

Sau khi Đường Miểu theo Hạ Khiếu về nhà, cô đặt thuốc xịt dưa hấu lên chiếc bàn thấp trong phòng khách. Làm xong, Đường Miểu cột tóc, trực tiếp đi phòng bếp.

Hai người bọn họ ở cùng nhau đã được một thời gian, trước đây Hạ Khiếu căn bản không dễ xen vào, hiện tại thỉnh thoảng anh cũng ra tay giúp đỡ. Đường Miểu sẽ chỉ định anh lấy đồ linh tinh, bởi vì hai người bọn họ hòa hợp, ban đầu gian bếp nhỏ cũng không còn chật chội, hai người cùng nhau làm, nửa tiếng sau, cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Đường Miểu có hơi bị nhiệt, làm một bữa trưa rất thanh đạm, còn nấu món nấm hai người hái.

Loại nấm này thực ra khá phổ biến, dùng nấu canh ăn rất ngon, thanh đạm và thơm ngon.

Bọn họ từ trong thôn xuống núi trở về thành phố, nhiệt độ trong thành phố so với trên núi cao hơn rất nhiều. Nhưng vừa đúng lúc hạ nhiệt mấy ngày nay, dù nhiệt độ trong thành phố vẫn còn hơi se lạnh, uống canh cũng đã thấy ấm người.

Đồng thời cũng đổ mồ hôi.

Tuy rằng hai người đã sắp xếp trước bữa trưa, nhưng kỳ thực khẩu vị giống nhau, cũng không ăn nhiều. Sau khi ăn xong, Hạ Khiếu vào bếp, rửa chén và thu dọn nhà bếp.

Hạ Khiếu dọn dẹp xong, lấy giấy ăn lau đi giọt nước trên tay, nói với Đường Miểu.

"Anh về đây."

Lúc Hạ Khiếu đang thu dọn phòng bếp, Đường Miểu ngồi ở phòng khách trên sô pha, ăn xong, thuốc vừa mới xịt cũng không còn. Hiện tại cô đang lấy thuốc phun sương dưa hấu xịt một chút, xịt xong cứ thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha không biết đang nghĩ gì.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, để thuốc không dính vào, Đường Miểu còn đưa đầu lưỡi áp vào má bên cạnh. Đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển trên má cô, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu, nhìn anh một lúc mới gật đầu.

Sau bữa tối, cũng gần đến lúc hai người phải về thu dọn hành lý.

Buổi sáng rời thôn, lái xe một đường, vội vã đi lấy giấy đăng ký kết hôn, làm rất nhiều việc. Ra ngoài chơi mấy ngày, tuy nói là đi chơi, nhưng thân thể tích tụ chút mệt mỏi. Kỳ thật về sớm cũng tốt, về sớm có thể ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày.

Đường Miểu yên lặng gật đầu, Hạ Khiếu liếc cô một cái, đi tới dựa vào sô pha, nghiêng người hôn cô.

Đôi môi của cô gái được phủ một lớp sương dưa hấu, có mùi tươi mát và ngọt ngào cùng một lúc. Hạ Khiếu nghiêng người hôn Đường Miểu một hồi, sau đó rời khỏi môi Đường Miểu, nói.

"Tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Hạ Khiếu nói với cô.

Hạ Khiếu dặn dò xong, Đường Miểu cười lên, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Sau khi hai người cùng nhau thân mật một lát, Hạ Khiếu cười cười, đứng dậy rời khỏi nhà Đường Miểu.

Sau khi người đàn ông rời khỏi cô, anh đi đến cửa, thay giày ở cửa, Hạ Khiếu giơ tay ấn nắm đấm cửa để mở cửa. Khi cánh cửa mở ra và đóng lại, động tác của Hạ Khiếu rất dứt khoát, Đường Miểu đang ngồi trên ghế sô pha, khi tiếng cánh cửa nhà anh đóng lại ở ngoài cửa, mới từ từ định thần lại.

Cô là người duy nhất còn lại ở nhà. Ngồi ở trên sô pha, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn một hồi, cô sờ sờ gò má nóng bừng, từ trên sô pha đứng lên.

...

Đường Miểu thu dọn hành lý trước.

Mở va li, cho quần áo vào máy giặt, lần lượt lấy những vật dụng cần thiết hàng ngày khác ra, xếp vào vị trí ban đầu trong phòng ngủ và phòng tắm. Sau khi hành lý được thu dọn và cất đi, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua. Đường Miểu gần như tiêu hóa xong bữa trưa, cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Đường Miểu tắm rất lâu.

Nước nóng dội lên người khiến làn da cô hơi ửng đỏ. Đường Miểu đi tắm, lau người sạch sẽ, cầm máy sấy tóc sấy khô tóc.

Sau khi sấy khô tóc, Đường Miểu bôi một chút dầu dưỡng tóc. Làm xong những thứ này, Đường Miểu đi vào phòng bôi dưỡng thể lên người.

Thời tiết ngày càng lạnh và khô hơn, nếu không thoa kem dưỡng thể thì cơ thể sẽ bị khô. Sau khi bôi sẽ thấy da mềm hơn rất nhiều. Làm xong tất cả những chuyện này, Đường Miểu khoác áo ngủ, không buộc tóc mà rời khỏi nhà, gõ cửa nhà Hạ Khiếu.

Lúc Đường Miểu gõ cửa, Hạ Khiếu đã tắm rửa xong, thu dọn đồ đạc. Anh ngồi trên bàn trong phòng khách, lấy máy tính ra sắp xếp lại mấy thứ anh viết mấy ngày nay.

Còn chưa làm xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Khiếu ngẩng đầu, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hạ Khiếu liền nhìn thấy Đường Miểu đứng ở ngoài cửa.

Có lẽ Đường Miểu vừa tắm xong, cửa mở ra, theo động tác mở cửa, một chút hơi ấm cùng hương thơm của cô thậm chí còn truyền vào, chạm vào người Hạ Khiếu.

Bị hơi thở này bao vây, Hạ Khiếu cúi đầu nhìn Đường Miểu đang đứng trước mặt mình, sau khi anh mở cửa, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người cũng không nói gì.

Chỉ là đôi mắt được kết nối với nhau như thế này.

Mà cho dù chỉ là ánh mắt giao nhau, Hạ Khiếu cũng có thể từ ánh mắt giao nhau phát hiện ngụ ý của Đường Miểu.

Đường Miểu chỉ mặc một bộ váy ngủ. Mái tóc dài xõa tung trên vai, dưới mái tóc đen, một nửa xương quai xanh mảnh khảnh và xinh đẹp của cô lộ ra ở đường viền cổ áo.

Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu, nhìn thấy Đường Miểu như vậy cảm xúc phức tạp trong mắt cuồn cuộn không thể khống chế, anh hơi mím môi, nói.

"Anh không lấy em vì lý do này." Hạ Khiếu nói.

Hai người bọn họ đêm thứ hai đi nghỉ dưỡng, đã từng thiếu chút nữa tiến đến bước kia, nhưng trước khi tiến xa hơn, Đường Miểu đã nói với anh vài lời.

Hạ Khiếu đã lắng nghe mọi thứ. Cũng hiểu Đường Miểu. Cũng tôn trọng Đường Miểu.

Cô nói cô coi chuyện đó là thiêng liêng. Muốn xảy ra sau đám cưới, trong đêm tân hôn. Nó sẽ mang lại tình yêu của chồng cô dành cho cô, còn có những đứa con của họ.

Khi Đường Miểu nói những lời này, sự chú ý của Hạ Khiếu không tập trung vào vấn đề này, mà tập trung hơn vào quan điểm của Đường Miểu về hôn nhân.

Cô sẽ rất vui vì nhân viên cửa hàng nói cô mặc trang phục dân tộc giống như một cô dâu, khi họ chơi với những đứa trẻ trong làng đó, cô nói anh sẽ là một người bố tốt, cô mong chờ cuộc sống đơn giản và bình thường, cũng hy vọng có một cuộc hôn nhân, và tổ ấm mà cuộc hôn nhân mang lại cho cô.

Hạ Khiếu không quan tâm đến những thay đổi mà mối quan hệ trước đó đã mang lại cho Đường Miểu. Đối với anh, bất kể thay đổi như thế nào, đều là Đường Miểu.

Anh thích Đường Miểu và muốn cho cô ngôi nhà mà cô muốn. Vì vậy, sau khi trở về từ ngôi làng, anh đã đưa cô đi đăng ký kết hôn.

Và anh cưới cô không phải vì anh muốn làm điều đó với cô.

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, gật gật đầu.

"Em biết."

Đường Miểu nói xong lời này, vẫn ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu. Cô nhìn Hạ Khiếu, nói với anh.

"Nhưng anh là chồng em." Đường Miểu nói.

"Anh có trách nhiệm lấy lòng em ở trên giường."

*****

Editor: Mọi người còn nhớ câu "Sau cơn bão táp luôn là ánh mặt trời" trong văn án không nhỉ? Kết hôn sớm cũng đồng nghĩa bão táp sắp kéo đến với họ rồi, chắc chắn mọi người sẽ bất ngờ trong toàn bộ câu chuyện này lắm cho xem ⊙⁠.⁠☉