Thản Nhiên

Chương 82: Em yêu anh



Edit+beta: LQNN203

Lúc Hạ Khiếu về nhà, bà nội đã ngủ.

Khi anh đi taxi về, đèn trong nhà hầu hết đã tối mờ, Hạ Khiếu đẩy cửa nhà Tây ra, ánh sáng trong phòng khách lan tỏa quanh chân anh khi anh đẩy cửa ra, tạo thành một cái bóng dưới chân của mình.

Trong phòng khách, Đường Miểu ngồi trên sô pha đang đọc quyển sách hôm nay còn chưa đọc xong, nghe thấy tiếng mở cửa, liền rời mắt khỏi sách ngẩng đầu.

Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu cất sách đi. Cô đợi Hạ Khiếu ở phòng khách đã lâu, bởi vì ban đêm hơi lạnh, chú Chu lấy chăn cho cô đắp lên người. Sau khi cất sách đi, Đường Miểu vén chăn bước xuống ghế sô pha, nhìn Hạ Khiếu, hỏi.

"Sao rồi anh?" Đường Miểu hỏi.

Theo kế hoạch trước khi họ tách ra vào tối nay, Hạ Khiếu sẽ ở lại bệnh viện tối nay. Bệnh của bố Kha Di không đơn giản, rất có thể còn rất nặng, cả Kha Di và Hạ Khiếu tối nay đều không dám nói cho bà nội biết, đành phải đợi ngày mai bà cụ tỉnh lại rồi mới nói, sau đó đưa bà đến bệnh viện.

Nhưng đêm khuya Hạ Khiếu đã về.

Hạ Khiếu từ bệnh viện trở về vào ban đêm, điều đó có nghĩa là anh không cần giúp đỡ trong bệnh viện, hoặc vì sự cố đột ngột, anh muốn quay lại làm gì đó hoặc trực tiếp thông báo chuyện gì.

Đường Miểu hỏi xong câu hỏi này, ánh mắt cô có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm Hạ Khiếu, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.

Mà khi cô nhìn Hạ Khiếu như vậy, Hạ Khiếu cũng đang lặng lẽ nhìn cô. Sau khi nhìn một lúc, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của Hạ Khiếu không có bất kỳ thay đổi đặc biệt nào. Anh nhìn đi chỗ khác, tùy ý đóng cửa phòng khách lại, nói với Đường Miểu.

"Không có chuyện gì cả."

Nói xong, Đường Miểu mới thả lỏng ánh mắt.

Chuyện này dường như cô lo lắng, cũng suy nghĩ cả đêm, sau khi Hạ Khiếu đưa ra câu trả lời chắc chắn, tinh thần hơi căng thẳng của cô mới thả lỏng ra.

Đường Miểu tiêu hóa tin tức, cô nhìn Hạ Khiếu, khẽ gật đầu rồi nói.

"Không có gì thì tốt."

Bố của Kha Di là chú của Hạ Khiếu, mặc dù anh và chú của mình không thân thiết như vậy, nhưng họ vẫn có quan hệ huyết thống, nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì, Hạ Khiếu sẽ có chút đau lòng.

Ngoài Hạ Khiếu, bà và Kha Di không cần phải nói.

Một là người tóc trắng tiễn đưa người tóc xanh, một người là mất đi gia đình và chỗ dựa tinh thần, đây là một đả kích lớn đối với cả hai.

Nhưng may là không có chuyện gì.

Đường Miểu sau khi nói xong, hơi thở trong lồng ngực cô có chút trầm xuống.

Bình ổn lại, Đường Miểu lại lần nữa nhìn về phía Hạ Khiếu.

Sau khi Hạ Khiếu mở cửa, anh không đi vào, anh ấy chỉ đứng ở cửa phòng khách. Ánh sáng từ cửa hắt vào anh, đổ bóng xuống đất.

Không có nhiều đèn trong phòng khách, phong cách trang trí của đồ nội thất bằng gỗ làm cho toàn bộ phòng khách trông tối tăm và trống rỗng. Anh đứng ở cửa, một nửa bóng người ở dưới ánh đèn, một nửa ẩn ở bóng đêm ngoài cửa, phảng phất bị bóng tối cùng ánh sáng cắt làm đôi.

Đường Miểu đứng cách phòng khách không xa, cô vừa mới đắp chăn để dự trữ nhiệt độ, sau khi vén chăn lên, chênh lệch nhiệt độ hình thành, khiến cô hơi lạnh.

Ngoại trừ trong phòng khách lạnh lẽo, ngoài cửa phòng khách còn có một ít gió đêm theo cửa mở thổi vào.

Đường Miểu đứng bên sô pha ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu, có lẽ là gió thổi hơi lạnh, thân ảnh gầy gò của cô dưới ánh đèn thậm chí có chút run rẩy.

Ý thức được hành động của cô, Hạ Khiếu nhìn cô, như hoàn hồn, anh giơ tay đóng cửa lại.

Hạ Khiếu đóng cửa lại, gió đêm bên ngoài bị chặn lại, trong phòng khách lại hình thành một không gian khép kín, dường như nhiệt độ không thể thoát ra ngoài nữa, vô thức trở nên ấm áp.

Đường Miểu đứng đó, vẫn nhìn Hạ Khiếu. Nhưng Hạ Khiếu đã từ cửa bước vào. Anh đứng ở cửa một hồi, vương đầy gió đêm lạnh lẽo trên người, đi tới cạnh Đường Miểu, giơ bàn tay phải vừa rồi ở trong phòng khách, vuốt ve gò má Đường Miểu.

Ngay cả khi người đàn ông đứng bên ngoài một lúc, lòng bàn tay của anh vẫn khô ráo và ấm áp. Hai má Đường Miểu có chút lạnh. Mặt cô áp vào lòng bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh truyền qua má cô. Cô ngả nghiêng trong tay anh, ánh mắt anh vẫn nhìn cô. Cô nhìn vào mắt anh, hỏi.

"Anh ổn chứ?"

Sau khi Đường Miểu hỏi xong, ánh mắt Hạ Khiếu khẽ động, khi lông mi anh cụp xuống thì chạm phải cô.

Lúc Hạ Khiếu vừa vào cửa, sự chú ý của Đường Miểu đều tập trung vào tình trạng của bố Kha Di, điều khiến cô lo lắng cả đêm, cho nên cô không phát hiện ra điều gì khác lạ. Sau khi Hạ Khiếu nói bố Kha Di vẫn ổn, Đường Miểu lại tập trung sự chú ý của mình vào Hạ Khiếu.

Hạ Khiếu không khác gì trước đây, nhưng anh im lặng hơn bình thường. Anh không phải là người nói nhiều, cho dù ngày thường anh không nói nhiều, nhưng khi cô nói chuyện với anh, anh luôn đáp lại từng câu. Ngoài việc trả lời, còn sẽ nói trước với cô về những điều cô có thể hỏi tiếp theo.

Nhưng hôm nay, Hạ Khiếu không nói gì, anh chỉ nói một câu "Không có chuyện gì cả".

Sau khi Đường Miểu hỏi câu này, ánh mắt Hạ Khiếu liền rơi vào mắt cô, hai người cứ như vậy nhìn nhau, sau khi nhìn cô một lúc, Hạ Khiếu đưa tay gãi nhẹ lên má cô.

"Anh không sao." Hạ Khiếu nói.

Nói xong, Hạ Khiếu nói thêm, dường như sợ Đường Miểu lại tiếp tục nghĩ lung tung.

"Hơi nhiều việc, có lẽ là mệt."

Hạ Khiếu mặc dù còn trẻ nhưng năng lượng và thể lực vẫn hạn chế. Anh bận rộn cả buổi chiều, buổi tối lại bị Kha Di vội vàng gọi đi. Mặc dù không ở trong bệnh viện lâu, nhưng anh cũng đã trải qua một số chuyện kinh động.

Mệt mỏi là chuyện bình thường.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhìn anh cười cười.

Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, Hạ Khiếu dường như cũng nhớ ra điều gì đó, nói với cô: "Hôn ước giữa Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm đã bị hủy bỏ."

Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu đang cười dừng lại, từ trong lòng bàn tay của anh ngẩng đầu lên.

Khi Hạ Khiếu nói với cô tin tức này, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Đường Miểu. Đúng vậy, ban đầu bọn họ đến đây, ngoại trừ gặp gỡ người nhà Hạ Khiếu, họ còn đến đây để tham dự lễ đính hôn của Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm.

Đối với buổi lễ đính hôn này, Đường Miểu, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm cũng đã trải qua một số chuyện. Cũng chính vì mối quan hệ trước đây giữa cô, Kha Di và Kỷ Tuấn Lâm mà Đường Miểu có chút bất ngờ về việc hủy bỏ hôn ước của họ.

Cô đang trong trạng thái thất thần. Bởi vì cô đang nhìn Hạ Khiếu, nên đôi mắt xuất thần của cô cũng rơi vào mắt Hạ Khiếu. Ánh mắt Đường Miểu tựa hồ xa xăm, sau đó kéo lại lần, sau khi bị thu hút về, ánh mắt dần dần khôi phục trong trẻo cùng thần sắc.

"Tại sao thế?" Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu hỏi.

Sau khi Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu nhìn cô nói: "Bởi vì chú bị bệnh."

"Mặc dù tối nay ông ấy không sao, nhưng ngày mai vẫn khó có thể tham gia tiệc đính hôn."

"Chỉ còn cách hủy bỏ." Hạ Khiếu nói.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhướng mi, lại nhìn anh.

Hạ Khiếu giải thích ngắn gọn cho cô lý do quyết định của Kha Di và những người khác, nhưng sau khi anh giải thích xong, Đường Miểu dường như lại bị phân tâm.

Nhưng lần này không mất nhiều thời gian. Cô nhìn Hạ Khiếu, gật đầu, có chút bừng tỉnh nói.

"Là vậy sao."

Nói xong, Đường Miểu lại cười nói: "Nhưng cũng không còn cách nào khác."

"Dù sao làm chuyện tốt thường gian nan mà." Đường Miểu nói.

Đường Miểu nói xong, dừng một chút, nói với Hạ Khiếu: "Nhưng chúng ta không may mắn như vậy, tiệc đính hôn của bọn họ chắc sẽ tổ chức muộn hơn, thời gian của em có thể không linh hoạt như vậy, chưa chắc có thể tham gia như lần này."

"Ừm." Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đơn giản đáp.

Sau khi trả lời, Hạ Khiếu nói: "Không có thời gian thì không đến."

"Chỉ là đính hôn thôi, cũng không có gì to tát."

Hạ Khiếu nói xong, nhìn Đường Miểu nói: "Kết hôn mới là đại sự."

"Chờ bọn họ kết hôn rồi nói."

...

Hai người trò chuyện một lúc trong phòng khách về những gì đã xảy ra tối nay.

Trò chuyện một hồi, cho dù phòng khách đóng cửa, Đường Miểu cũng cảm thấy có chút lạnh. Hạ Khiếu nhận thấy điều đó, đưa cô trở lại phòng của họ.

Căn phòng của bọn họ so với phòng khách ở lầu một còn nhỏ hơn, hôm nay nắng chói chang, nắng hong khô mùi đồ đạc bằng gỗ, đặc biệt dễ chịu.

Hôm nay hai người đều có chút mệt mỏi, sau khi trở về phòng liền vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong, Đường Miểu cùng Hạ Khiếu trở lại giường.

Đường Miểu nằm ở trên giường, phía sau là cơ thể Hạ Khiếu, nhiệt độ cơ thể của anh luôn cao hơn của cô, đối với Đường Miểu mà nói, thậm chí còn có chút nóng.

Dưới lớp chăn mỏng trên giường, nhiệt độ của Hạ Khiếu tăng lên, một lúc sau, người Đường Miểu cũng trở nên ấm áp.

Da cô là kiểu ấm áp mát lạnh. Tức là cơ thể cô nóng, nhưng da hơi lạnh, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, rất thoải mái.

Và khi lớp da mát lạnh của cô được làm nóng lên bởi nhiệt độ, cơ thể cô sẽ trở nên ấm áp và mềm mại, giống như kẹo bông gòn được làm nóng bằng hơi nước.

Kẹo bông rất ngọt, Đường Miểu cũng vậy.

Vị ngọt luôn khiến người ta muốn nếm thử và cầm lấy.

Đường Miểu nằm trong lòng Hạ Khiếu, sau khi được anh làm ấm cơ thể, cô cảm nhận được nụ hôn mềm mại của Hạ Khiếu từ phía sau lướt trên làn da sau tai của mình.

Anh vừa tắm xong, trên mặt và môi vẫn còn hơi thở ẩm ướt. Khi môi anh rơi xuống làn da sau tai cô, cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến Đường Miểu theo bản năng có chút co rút lại.

Khi cô co người lại, môi Hạ Khiếu men theo vành tai cô đến bên tai, sau đó thân thể Đường Miểu được lật nằm thẳng ra.

...

Cả hai đã làm chuyện này vô số lần.

Họ đã rất quen thuộc với nhau.

Đường Miểu thường ở thế bị động trong vấn đề như vậy. Nhưng cô rất thích sự bị động này, rất thích niềm vui tột độ mà Hạ Khiếu mang lại cho cô trong sự chủ động này.

Đường Miểu dường như rơi vào một cái ao phủ đầy lá sen. Lá sen theo sóng nước tung bay, ý thức của Đường Miểu cũng trôi nổi ở trong đó.

Cô nhắm mắt lại, ôm chặt Hạ Khiếu, môi Hạ Khiếu lướt trên má cô, lại rơi xuống vành tai cô, anh hôn nhẹ cô rồi nói với cô.

"Đường Miểu."

"Mở mắt ra."

Thanh âm của anh giống như cá bơi dưới lá sen, đập vào lá sen sát mặt nước, ý thức của Đường Miểu bị phân tán, cô mở mắt ra, mơ hồ nhưng rõ ràng nhìn anh.

Trong mắt cô trào dâng tình yêu dành cho anh.

Đường Miểu mở mắt ra nhìn Hạ Khiếu, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, Đường Miểu giơ tay ôm lấy anh, hôn lên môi anh.

A Khiếu. Hãy nhìn vào mắt em.

Đôi mắt sẽ không nói dối.

Anh xem mắt của em có nói với anh rằng - Em yêu anh.