Thân Phận Nữ Hầu, Công Lược Nam Phụ

Chương 1: Cái chết bất ngờ



Nạn nhân Tô Mộng Di nữ 23 tuổi hiện đang sống ở khu xx đường xxx. Nguyên nhân tử vong bị xe đụng va đập với lề đường dẫn đến tử vong tại chỗ.

Sau khi trích xuất cammera cho thấy nạn nhân sang đường mua bánh bao ở quán đối diện nơi mình làm việc. Nhưng khi sang đường nạn nhân vội vã không chú ý đến chiếc xe tải đang lao đến và đã xảy ra vụ va chạm dẫn đến nạn nhân tử vong tại chỗ.

Tôi đang bay lơ lửng trên không nghe những kết luận của chú cảnh sát mà không khỏi khóc thầm. Nhìn thân thể bê bết máu của mình tôi không khỏi run rẩy và sợ hãi. Khi tôi còn sống tôi rất sợ máu, hễ nhìn thấy máu tôi có thể sợ đến mức mà ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng bây giờ tôi đang ở trạng thái của một linh hồn không thể ngất xỉu. Trong lòng gào thét ai oán, trách ông trời bất công, tại sao cái chết của tôi lại thê thảm đến vậy.

- Nạn nhân không có người nhà sao?

- Thưa đội trưởng nạn nhân sống một mình, không có người thân thích. Tôi vừa hỏi những người xung quanh cho biết nạn nhân sống ở cô nhi viện từ nhỏ.

Hai chú cảnh sát nhìn thân xác đang nằm bất động của tôi trong ánh mắt không khỏi xót thương cho kẻ tứ cố vô thân của tôi.

Tôi lắc đầu thở dài dù sao trên thế giới này tôi chỉ có một mình chết sớm một chút cũng không sao cả. Có thể kiếp sau tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ đầy đủ.

- Tránh ra... làm ơn cho tôi vào, cô ấy là bạn gái của tôi.

Trong khi tôi đang cảm thán suy nghĩ đến kiếp sau của bản thân thì nghe thấy tiếng gào lớn của một người đàn ông. Anh ta đang cố chen vào những người đang đứng xung quanh xác tôi.

- Ui chao đó chả phải là tên bạn trai khốn kiếp của tôi kia sao, chính hắn là người đã gián tiếp gây ra tai nạn của tôi.

Nghĩ đến đây tôi không ngừng run rẩy tức giận. Oán khí của tôi bắt đầu tăng dần, tôi lao đến muốn bóp cổ hắn ta nhưng khi vừa chạm vào người hắn tôi đã bị một luồng sức mạnh nào đó đánh bật ra phía xa.

Tôi vô thức giật mình mà tránh xa hắn cau mày suy nghĩ. Một lúc sau tôi đưa tay đập vào trán tự trách. Trên người hắn có bùa bình an, tôi đã lên chùa xin bùa bình an cho hắn. Đúng là tự mình hại mình mà. Tôi khẽ hừ một tiếng ánh mắt căm hận dõi theo từng hành động của hắn.

Hai chú cảnh sát nhìn thấy hắn bước đến ngăn hắn ta lại, giọng nghiêm nghị của một chú cảnh sát hỏi:

- Cậu là ai? Cậu có quan hệ như thế nào với nạn nhân?

Tử Trạch nhìn thân xác tôi rồi đưa ánh mắt ngấn lệ nhìn hai chú cảnh sát trước mặt mà nghẹn ngào trả lời:

- Tôi tên Tử Trạch là bạn trai của Tô Mộng Di. Chúng tôi đã ở bên nhau được 3 năm. Cuối năm nay hai chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Mọi người xung quanh sau khi nghe hắn nói xong có những người đồng cảm với hắn, có những người nhìn thân xác tôi mà không khỏi thở dài chua xót. Còn tôi nghe xong chỉ thấy buồn nôn và giả tạo.

- Anh Tử Trạch đừng quá đau buồn, anh phải mạnh mẽ lên. Nếu Mộng Di trên trời nhìn thấy anh suy sụp như vậy cậu ấy làm sao có thể siêu thoát được chứ.

Giọng nữ đó không ai khác chính là Khả Ái bạn thân của tôi. Nghe thấy giọng sướt mướt chuột khóc mèo của cô ta mà tôi muốn mửa.

Không biết kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này lại thân thiết với hai kẻ gián tiếp gây ra cái chết của tôi. Hai kẻ kia vừa mới cùng nhau từ khách sạn bước ra. Sau khi nhìn biết tin tôi chết bọn chúng vẫn ung dung chơi đùa với nhau trong khách sạn. Nếu không phải cô ta gửi bức ảnh ân ái của cô ta và Tử Trạch thì tôi cũng đã không mất kiểm soát vội vã bước đi bắt gian mà không chú ý đến chiếc xe tải đang lao tới kia.

Tôi căm phẫn nhìn hai kẻ giả tạo trước mặt mà không thể tiến tới xé xác chúng ra.

Tử Trạch muốn tiến đến ôm lấy thân xác của tôi. Tôi muốn lao đến ngăn không để cho bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào nhưng một lần nữa tôi lại bị một luồng sức mạnh đánh bật ra.

Vì tôi là một linh hồn mới chết nên còn rất yếu. Sau khi bị lá bùa kia đánh hai lần linh hồn tôi bây giờ rất yếu, khoé miệng rỉ máu có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Nhưng rất may hai chú cảnh sát đã ngăn hắn lại, cùng lúc đó xe cứu thương của bệnh viện đã tới, họ đưa thân xác của tôi lên xe đưa về nhà xác của bệnh viện.

Hai kẻ khốn kiếp kia cũng đi theo chiếc xe cứu thương kia. Tôi biết bọn chúng chẳng phải vì đau buồn mà thương tiếc tôi. Hai kẻ đó hiện giờ trong lòng chắc đã vui mừng có thể công khai đến với nhau vì đã mất đi kẻ ngáng đường là tôi.

Mọi người hỏi tại sao bọn chúng không tự đến với nhau à? Là vì gia đình hắn không thích Khả Ái. Bố mẹ của hắn rất yêu thương tôi, coi tôi như một thành viên trong nhà vậy. Còn về phần hắn có yêu tôi không ư? Tôi nghĩ ban đầu hắn cũng yêu tôi. Nhưng khi hắn ngoại tình thì tình yêu của hắn đối với tôi đã không còn nữa.

Nước mắt tôi trực trào rơi xuống không phải vì hắn mà là vì tình cảm 3 năm mù quáng dành cho hắn. Điều tiếc nuối trong cuộc đời này của tôi là không thể gặp bố mẹ của hắn trước khi chết. Tôi rất quý trọng họ, nếu có kiếp sau tôi ước mình có một gia đình hạnh phúc.

Linh hồn tôi tan biến dần ánh mắt dõi theo chiếc xe cứu thương mà biến mất.